Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất nhiên Tiểu Trân nó chẳng cần nói hết thì ai cũng biết kết cục Trân Ni sẽ ra sao.

Nàng nghe nó nói mà bùi ngùi thở dài, chẳng hiểu sao nàng lại thấy bất an khó tả.

"Cho dù nó có là gì đi nữa thì cũng là con của chị. Chị không quan tâm tới chuyện khác, đứa trẻ này nhất định sẽ được chào đời."

Nói xong thì nàng lặng im, hai người Kim bà và Tiểu Trân cũng chẳng nói gì thêm nữa. Không khí bắt đầu trở nên ảm đạm đi nhiều. Cả đoàn kiệu cứ vậy lặng lẽ bước đi, chẳng mấy chốc đã tiến vào vùng đầm lầy lúc trước. Phía trước sương mù phủ trắng khắp nơi, từng đợt gió lạnh mang theo hơi lạnh ùa vào. Nàng ngồi chính giữa đưa tay vén mền vải nơi khung kiệu nhìn ra bên ngoài. Ở phía trước mắt, xa xa lẩn khuất sau đám khói sương đang bay lượn đó có một chùm ánh sáng xanh lóe lên leo lắt, không, không chỉ có một chùm mà hình như phải có rất nhiều chùm sáng như thế, chúng được tạo ra bởi vô số cây đèn lồng. Nhưng những cây đèn này không phát ra ánh sáng màu đỏ như bình thường, cả không gian tối om đều được bao phủ bởi một màu xanh lam kỳ lạ.

Tất cả mọi thứ ở trước đều khiến nàng cảm thấy rất khó chịu, dù mặc trên người rất nhiều áo nhưng nàng vẫn lạnh run người, cái lạnh này dường như là xuất phát từ tâm can mà ra. Mắt Trân Ni từ lâu đã đổi thành đôi mắt của quỷ miêu, nàng nhìn thấy ngoài những đốm sáng kia, trên những tảng bùn đen lóng lánh nước lại chẳng có bất kỳ hồn ma nào gần đấy, rất khác với cảnh tượng lúc Trí Tú đem nàng trở về. 

Nàng ngạc nhiên lắm, không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa. Chợt từ đàng xa, một toán người chân dẫm trên nước vội vã tiến tới, đó là những người của nhà họ Kim, toán người này vừa đến đã lập tức tản ra hai bên, bảo vệ lấy kiệu rồi dẫn đường đến nơi những đốm sáng xanh mà nàng thấy.

Khi đến nơi, Trân Ni lạu càng kinh ngạc hơn, bởi trên lớp bùn đen bẩn thỉu ấy, mọc lên vô số sợi xích cả đen và trắng, bọn chúng kết lại với nhau thành một tấm bè cực lớn nổi trên đầm lầy. Những cây đèn lồng được cắm ở xung quanh đều màu xanh, bên trong là những ngọn lửa ma trơi lấp lóe ánh sáng, tất cả đều là đen lồng hình con cá, giống như cái của Trí Tú đã từng dùng.

Bên trên cái bè sắt khổng lồ ấy, lại có vô số căn lều lớn nhỏ dựng tạm bợ, hình như là làm nơi trú chân cho người nhà họ Kim. Đặt ở chính giữa là ba căn nhà được dựng bằng gỗ rất lớn khang trang chỉnh tề. Giống như những thứ này đã được họ chuẩn bị từ rất lâu để đón nàng đến vậy. Trân Ni vừa đặt chân xuống thì đã có mấy hầu gái đến, nhanh chóng đưa nàng đến căn nhà to nhất giữa trung tâm bè sắt. Bước vào nhà, Lão Kim đã ở sẵn nơi đó, ông nhìn lấy nàng rồi vui mừng bảo.

"Con về rồi.!"

Nàng mỉm cười gật gật đáp.

"Vâng ông. Con về rồi. Thế Trí Tú đâu ạ."

Kim lão đáp.

"À. Nó cùng Chung Nhân đang đi dọn dẹp mấy hồn ma xung quanh nơi đây để đảm bảo an toàn cho con sinh nở. Chắc sẽ sớm về thôi. Đứa bé trong bụng con thế nào, nó có hay đạp không."

"Dạ có. Nó hay..."

"Trân Ni, ta về rồi đây.!"

Nàng nói chưa dứt câu thì từ phía bên ngoài, bóng dáng của hai người Trí Tú và Chung Nhân đi tới, nhìn qua trông sắc mặt họ không được tốt, hình như là đã gặp phải chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Nàng nhìn lấy Trí Tú, khuôn mặt lại ánh lên vẻ tức giận hiếm thấy, nàng chưa kịp nói gì thì Tiểu Trân đã mở miệng nói thay.

"Bỏ mặc chị ấy cả năm tháng trời. Chị còn mặt mũi gặp chị ấy sao. Các người chẳng tên nào tốt."

Trí Tú ngơ ngác, sau bất lực thở dài.

"Em giận ta hay sao. Không phải ta không muốn đến mà là không đến được. Ta phải chuẩn bị chỗ ở cho em hạ sinh, nếu ra tới nhân gian thì cái bè này sẽ biến mất, chúng ta đã chuẩn bị chỗ này cả năm tháng trời. Không tin cứ hỏi ông bà, ta không có lừa em!"

Hai vợ chồng Kim bà cũng mở lời bênh vực cho cháu nội.

"Nó nói đúng đấy, hai chúng ta có thể làm chứng cho."

Sau đấy lão Kim lại quay sang, nghiêm trọng hỏi hai người.

"Bên ngoài kia có chuyện gì hay sao. Trông hai đứa..."

Lúc này, Chung Nhân bước lên, cô liếc qua Trân Ni một cái sau đó mới nhướng mày nói.

"Hình như chúng ta đã bị phát hiện dựng sàn ở đây rồi. Cả ba nhà kia đang kéo hết người trong tộc tiến về đây số lượng còn đông đảo hơn lần trước, với cả đám linh hồn dã quỷ trong đầm lầy này cũng vậy. Hình như bọn chúng đánh hơi được gì."

Nghe thế tất cả mọi người đều trở nên gấp gáp, Lão Kim lại hỏi.

"Bọn chúng còn cách đây xa không.?"

Chung Nhân gật đầu.

"Cũng không xa lắm. Theo tiến độ chúng con dự đoán thì cũng phải mất một ngày nữa."

Trí Tú lo lắng nói.

"Nhưng cô ấy chưa biết sẽ hạ sinh lúc nào. Chắc lần này không tránh nổi một cuộc chiến lớn. Cần phải chuẩn bị thật kĩ."

Ngay lúc này, Trân Ni bỗng nhíu mày, ôm bụng nói.

"A... Đau.!"

Tiểu Trân bên cạnh nắm chặt lấy tay nàng, nhăn nhó hỏi.

"Chị bị làm sao thế. Sao lại đau."

Kim bà dường như nhìn ra, nhanh chóng kéo nàng vào căn phòng bên cạnh la lên.

"Muốn... muốn sinh rồi. Mau lên nó chuyển dạ rồi, mày ra gọi bà đỡ bên ngoài đến đây."

Tiểu Trân nghe lời cùng Chung Nhân chạy vọt ra ngoài.

"Muốn... muốn sinh.?"

Trí Tú nghe thế nhất thời ngây ngốc như con gà. Những ngày vừa quan, trong đầu cô đã tưởng tượng qua rất nhiều viễn cảnh về đứa con của mình sẽ ra đời ra sao, mình được làm cha cảm giác như thế nào, nhưng khi tận mắt trải nghiệm thì lại trở nên ngơ ngốc, chẳng biết làm cái gì. Chung Nhân thấy vậy liền đưa tay đẩy cô lên phía trước nói.

"Chị ở lại đây với cô ấy. Tôi sẽ canh gác bên ngoài, chỉ mong là sớm sinh trước khi bọn hắn đến."

"Trí Tú... đỡ em... A... đau... "

Ở bên cạnh, Trân Ni hai mí nhíu chặt, trán đã xuất hiện rất nhiều mồ hôi hột, chảy ướt đẫm cả người. Trí Tú gấp gáp vô cùng, đưa tay đỡ lấy thân người nàng, rồi quay sang lo lắng hỏi bà nội.

"Bà... bà có thuốc nào giúp cô ấy giảm đau không.?"

Vốn đang lo lắng lại thấy đứa ngốc như cô hỏi làm bà cũng phải bật cười.

"Thằng ngọc này. Khi sinh mệnh mới được sinh ra là ngày trọng đại nhất của một người phụ nữ chẳng ai sinh con mà không đau hết. Thế mới cảm nhận được tình mẫu tử. Thôi, mau đem nó vào phòng đi."

Trí Tú có chút luống cuống tay chân, vụng về đỡ lấy nàng chầm chậm bước đi. Cũng không lâu lắm. Những người vây quanh ba căn nhà đều tập trung lại mỗi lúc càng nhiều hơn, nhất thời nơi đây lại trở nên vô nhộn nhịp, tin thiếu phu nhân hạ sinh nay ai cũng đã biết, bọn họ nhất thời đều cảm thấy phấn khích trong lòng.

Một lúc sau, Tiểu Trân cũng rất nhanh trở về đem theo mười bà mụ, bọn họ đến nơi thì tất bận không ngừng ra vào phòng chuẩn bị cho Trân Ni. Lúc này Trí Tú cũng bị đuổi ra ngoài, cửa phòng nhất thời bị đóng chặt lại, cô chỉ còn nghe thấy những tiếng kêu đau đớn, hít thở mạnh của nàng mà không ngừng đau lòng.

Đây là khoảnh khắc vĩ đại nhất của Trân Ni, nàng đã trải qua chuyện chăn gối lần đầu với cô cũng chưa từng chịu nỗi thống khổ như này. Nàng nằm trên chiếc giường gỗ, đôi tay nắm chặt lấy hai tấm vải treo thõng từ trên trần xuống, miệng thì ngậm một khúc gỗ nhỏ không ngừng cắn chặt vào, cơn đau không ngừng kéo đến khiến nàng như muốn chết đi sống lại. Ở bên cạnh nàng, Kim bà cầm một tấm khăn mỏng, không ngừng chấm mồ hôi trên đầu gấp gáp mà nói.

"Trân Ni, con dùng lực, dùng lực. Hít thở sâu vào..."

Mấy cái bà mụ trong phòng đầu cũng đầy mồ hôi, vì là Thiếu phu nhân sinh nở, nên bọn họ đều có áp lực gấp bội. Nếu không thành công thì mạng nhỏ cũng khó giữ. Nhưng mà, tuy bụng nàng đã chuyển dạ, nhưng nàng có gắng như thế nào đứa bé cũng không chịu chui ra, nó vẫn chỉ quay đầu xuống dưới mà thôi, còn lại thì hoàn toàn bất động, thoáng chốc đã hơn một canh giờ trôi qua mà nó chỉ nhích xuống có một chút.

Trân Ni bị cơn đau kéo dài này quấy rối, cả thân thể sớm đã rơi vào trạng thái kiệt sức, đôi mắt cũng không thể mở ra mà từ từ nhắm lại, hơi thở cũng trở nên yếu ớt vô cùng, nàng cảm thấy mình sắp không chịu được nữa, cả người tê dại đi. Một bà đỡ thấy nàng không rặn sinh nữa bất giác kêu lên.

"Không tốt, thiếu phu nhân không được ngủ lúc này."

Kim bà bà cũng kinh hãi quát lên.

"Trí Tú... máu... máu... đem máu vào.!"

Nghe thấy tiếng nói, Trí Tú cũng nhanh chóng đẩy bay cửa chạy vào, thấy nàng xanh xao tái nhợt, cả người đã ướt đẫm mồ hôi mà lòng cô đau như dao cứa. Cô liền chạy lại đỡ lấy đầu nàng. Đôi mắt lúc này đã ầng ậng nước.

"Trân Ni... cố lên."

Kim bà quát lên.

"Làm cái gì đấy. Máu đâu. Mau đem máu cho nó uống, không chết cả mẹ lẫn con bây giờ."

Trí Tú sợ hãi đứng phắt dậy, đưa cổ tay mình ra rạch ngang một đường sau đấy đặt ngang miệng nàng.

"Uống đi. Vì con chúng ta, em phải cố lên.. Cố lên."

Trong lúc đó, hơi thở của Trân Ni càng ngày càng yếu ớt, khả năng cao là sẽ rơi vào hôn mê. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo trở nên trắng bệch như vậy, nước mắt cô không kìm được cứ rơi xuống "lách tách". Cô liều mạng bóp chặt cổ tay để máu chảy ra nhanh hơn.

Ngay sau đó, điều kỳ diệu đã xảy ra, nàng khẽ mở miệng ngậm vào vết rách, khuôn mặt vốn tái nhợt nhạt như xác chết nay đã có chút hồng hào trở lại. Thấy vậy, Trí Tú thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn không dám buông tay mà tiếp tục nặn máu ra ngày càng nhiều. Lúc này, gương mặt Kim bà bên cạnh đã tỏ ra kinh ngạc đến ngây người.

"Trí Tú, chừng ấy máu không đủ hay sao?"

Bà trố mắt nhìn, bởi máu của Trí Tú hiệu quả khác với người bình thường, nhưng nãy giờ số máu chảy ra đã là quá nhiều, nhưng với Trân Ni lại chỉ có một chút tác dụng, sắc mặt của cô cũng nhợt nhạt xanh xao đi hẳn .Chợt bà nhìn xuống bụng nàng, nhớ tới lời của Tiểu Trân mà nói.

"Con... con biết đứa trẻ này là do ai chuyển thế hay không."

Cô ngơ ngác nói.

"Ý bà là sao.?"

Kim bà lại nói.

"Tiểu Trân nó bảo đứa nào nuốt viên ngọc Nhân Duyên ấy mà sinh con thì đứa bé chính là chuyển thế của Chuyển Luân Vương."

"Chuyển... Chuyển Luân. Ông ta... Không hay rồi. Tiểu Trân... Tiểu Trân."

Gương mặt cô biến đổi nhanh chóng, miệng không ngừng kêu tên Tiểu Trân, nó nghe thấy thì cũng tức tốc chạy vào, trông thấy cô đang đổ máu cho nàng thì sắc mặt nó chợt đanh lại, liên tục lắc đầu.

"Chị đi ra ngoài kia với Chung Nhân. Cố dẫn dụ càng nhiều linh hồn dã quỷ tới đây càng nhanh càng tốt. Còn duy trì sự sống cho chị ấy cứ để em."

Cô vội vàng hỏi.

"Có đúng là ông ấy chuyển sinh.?"

Cô bé nhanh chóng tiến tới, lấy móng tay rạch ngang một đường trên cổ tay mình thay thế tay của Trí Tú. Sau đấy nói.

"Đúng vậy. Nên muốn sinh được thì cần càng nhiều âm khí càng tốt. Các người không biết chuyện đã đuổi hết chúng đi rồi, chẳng trách chị ấy không sinh được. Mà chị làm sao dụ cả ba dòng tộc kia đến đây càng tốt, nhân tiện giải quyết ân oán luôn."

Trí Tú nghi ngờ đáp.

"Như vậy liệu có ổn không. Lỡ..."

Tiểu Trân nhăn mày, có phần lớn tiếng.

"Lỡ cái gì. Tại chị làm chị ấy mang bầu, chị phải chịu trách nhiệm bảo vệ chị ấy. Còn bọn chúng đến thì Chuyển Luân Vương tự biết phải làm gì. Đi mau đi. Tên khốn này, hay muốn bà giết mày..."

Đôi mắt Tiểu Trân đã không còn bình tĩnh được nữa, bởi tính mạng của Trân Ni chỉ là tạm thời giữ được mà thôi, máu của cô bé tuy bổ nhưng không phải kế lâu dài, chỉ có thể kéo dài mạng sống cho nàng là may mắn lắm rồi.

Nghe vậy Trí Tú chẳng đáp, cô chẳng trách Tiểu Trân bởi nó cũng muốn tốt cho nàng mà thôi. Thế nên Trí Tú nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa gặp Chung Nhân cô đã kéo lấy tay cậu ta nhảy xuống đầm lầy. Chung Nhân nhìn sắc mặt Trí Tú đã trắng nhợt vội hỏi.

"Chuyện gì thế."

Cô đáp.

"Đứa trẻ kia là chuyển thế của Chuyển Luân Vương. Mau dẫn dụ cô hồn dã quỷ về đây nếu không Trân Ni sẽ không sinh được."

Chung Nhân vốn dĩ cũng chẳng biết tới chuyện này, lúc lấy ngọc Nhân Duyên anh chỉ biết nó sẽ giúp cho con hai người được cân bằng âm dương mà thôi. Chứ chuyện về Chuẩn Luân anh cũng từng nghe qua nhưng lại không tin nó là thật. Bây giờ ai dè lại thành ra như vậy chứ. Anh lắc đầu bảo.

"Nhưng hiện tại bọn chúng ở khá xa, làm sao để di chuyển chúng đến. Đến nơi chỉ sợ..."

Trí Tú nhíu mày.

"Rải máu chúng ta xuống bùn đi. Bọn chúng thích nhất thứ này của vô thường ắt sẽ đến nhanh thôi. Không ít ma quỷ vẫn còn núp dưới bùn."

Chung Nhân bây giờ cũng hết cách, sau cũng rạch trên cổ tay một đường cùng Trí Tú nhỏ máu xuống đất. Quả nhiên máu của bọn họ khác với người khác, vừa khi chạm vào bùn thì lập tức vang lên tiếng xèo xèo như rơi vào chảo mỡ, từng giọt lập tức tan ra bốc lên một làn khói đỏ kỳ dị, dần dần hòa tan vào sương mù đặc quánh khiến những mảng sương này cũng đổi từ màu trắng sang màu hồng nhạt, theo gió tán đi khắp nơi, chẳng mấy chốc đã bao phủ lấy bè sắt cực lớn.

Quả nhiên là có tác dụng, ở dưới đám bùn đen đó, bắt đầu xuất hiện từng cái đầu người sứt mẻ bám đầy bùn ngoi lên chỉ để lộ hai cái hốc mắt thăm dò. Trí Tú thấy vậy trong lòng đã bớt lo một chút, sau đấy kéo Chung Nhân nhảy lên bè lùi lại phía sau. Hầu như người nhà họ Kim vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, bọn họ vẫn tập trung ở chỗ căn nhà chính giữa mà thôi. Chợt có người nhận ra điều bất thường, ánh mắt nhìn sang những tảng sương đang đổi màu mà bất giác kêu lên.

"Mọi người. Mọi người nhìn kìa. Sương..."

Tiếng nói này nhanh chóng thu hút sự chú ý, cũng có người nhìn theo, chẳng mấy chốc toàn bộ bọn họ trong lòng đã trào lên một cảm giác bất an.

"Sao lại màu đỏ. Có chuyện gì.?''

"Đám cô hồn... bọn chúng ở dưới bùn."

"Chết tiệt... đã dọn sạch vùng này rồi mà. Có hai cô cậu Trí Tú và Chung Nhân ở đây chẳng lẽ bọn nó không sợ sao.?"

Tất cả vừa nói vừa ào dạt dạt sang hai bên mạn bè, tư thế đã sẵn sàng chiến đấu, đột nhiên Trí Tú quát lên.

"Mọi người lùi lại mau, thu hết quỷ khí lại không được đánh."

Bọn họ tuy không hiểu chuyện gì, nhưng chẳng ai dám cãi lệnh, lần lượt lùi lại, đứng sát vào bên trong. Lúc này, cả Chung Nhân và Trí Tú cũng đã trở lại trong nhà, vừa thấy động tĩnh thì lão Kim đã hỏi họ, nhưng hai người chỉ giải thích qua loa mà thôi.

Ở bên ngoài mạn bè, đám cô hồn như ngửi được mùi máu của kẻ thù, khi xác định không có gì nguy hiểm mới dám trồi cả thân người lên. Rồi cũng có tên đầu tiên mạnh dạn đặt tay kéo cả thân người nhếch nhác bùn bò lên mạn bè. Chẳng ai tấn công nó, vĩnh không có nguy hiểm cận kề. Điều này khiến nó như vui mừng, từ cuống họng thủng vài lỗ cất lên rú lên điên cuồng. Như bị tiếng hú này kích thích, hàng trăm hàng ngàn đám cô hồn dã quỷ phía sau cũng lần lượt leo lên, chẳng mấy chốc đã gần như chiếm hơn một nửa cái bè rộng lớn. Trực tiếp bao vây lấy ngàn người nhà họ Kim vào trong, nhưng số lượng bọn chúng vẫn đang không ngừng tăng lên đang dần đi tới.

Còn ở ngoài cách xa cả trăm dặm kia, ba dòng tộc cũng đã cảm thấy bất thường bởi lũ cô hồn lần lượt thi nhau ùa đến với tốc độ rất nhanh, mà lại theo một hướng. Biết không thể chậm trễ được nữa nên ba tộc trưởng ở mỗi hướng khác nhau, tuy không cùng đoàn nhưng cũng cùng lúc thúc dục đám tộc nhân tăng tốc. Ở trong phòng sinh của nàng, Trí Tú tiến vào, lo lắng gật đầu với Tiểu Trân.

"Giờ làm sao. Ta đã dụ chúng đến, số lượng bây giờ phải hơn hai ngàn con, liệu có đủ không.?"

Tiểu Trân lúc này sắc mặt cũng chẳng khác gì Trí Tú, vốn đã bị Trân Ni hút rất nhiều máu, hai mí mắt đã sụp lại như muốn ngất xỉu, cô bé gắng gượng một chút rồi bảo.

"Không đủ. Chị... chị đi ra ngoài kia. Lấy mỗi người trong tộc một bát máu, thay nhau duy trì sự sống cho chị ấy. Em sắp không chịu được rồi. Còn bảo lão Kim và Chung Nhân bảo vệ tộc nhân, cứ để bọn nó lên bè nhưng đừng có giết. Chúng ta cần chờ đợi thêm."

Trí Tú gật đầu cấp tốc lùi ra, dặn dò với Chung Nhân và Lão Kim cùng với ba vị trưởng thôn dàn lại thành một hàng phía ngoài, ngăn cản số dã quỷ kia làm hại tộc nhân. Cũng thông báo cho mọi người cấp máu để cứu sống Trân Ni, ngạc nhiên thay là tộc nhân nhà họ Kim vốn lạnh lùng cao ngạo nay lại đồng lòng hiếm có. Bọn họ cứ tranh nhau hiến máu, nhưng Trí Tú chỉ lấy hai người một lần, rồi vào cho Trân Ni uống, Tiểu Trân cũng nhờ vậy cũng có cơ hội hồi phục. Thời gian lại thêm hai canh giờ nữa trôi qua, từng ấy máu cũng chẳng thể đủ, hầu hết hơn ngàn tộc nhân nay đã kiệt quệ sinh lực, Trân Ni uống nhiều máu thế cũng chẳng căng bụng, hình như là bị bào thai hấp thu hết.

Dạ con cũng càng ngày càng mở ra, đứa trẻ đã nhích lên được một xíu, điều này làm cho mọi người vừa mừng vừa lo. Chợt ngay lúc này, từ phía gần đấy, âm thanh kêu gào rầm rú ngày một chấn động, Trí Tú đang cầm bát máu chợt đứng bật dậy, đưa nó cho Kim bà rồi bước ra ngoài. Thanh âm lạnh lẽo cất lên.

"Bọn chúng đến rồi.!"

Tiểu Trân cũng đứng dậy, cô bé không hề lo lắng mà ngược lại, trên khuôn mặt nhợt nhạt khẽ nở nụ cười.

"Chị ấy sống rồi.!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro