Chap 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên chiếc giường gỗ, Trân Ni mệt mỏi miệng ngậm khúc gỗ nhìn xuống bụng, bây giờ nàng bây giờ chẳng có khí lực mà nói, toàn bộ sức đều dồn xuống dưới, cố gắng đấy đứa con ra ngoài. Cơn đau vẫn không ngừng truyền đến khiến nàng như muốn chết đi sống lại cả mấy trăm lần.

Chợt bên ngoài, tiếng Chung Nhân gào vào bên trong gấp gáp vô cùng.

"Trí Tú mau ra phụ một tay. Ở vòng ngoài cả ba nhà kia cũng sắp đến rồi. Tôi sắp không chịu được nữa rồi."

Chung Nhân là Hắc vô thường để ngăn cản lũ cô hồn này thì không có gì là khó. Khổ nỗi Trí Tú đã hạ lệnh là không giết bọn nó, với lại tộc nhân bây giờ cũng suy kiệt sinh lực không thể sẵn sàng chiến đấy, bởi vậy Chung Nhân cho dù có tài cán đến đâu cũng chẳng thể lo hết được đám quỷ này. Trí Tú nhăn mày hỏi Tiểu Trân.

"Giờ tiếp theo làm sao.?"

Cô bé lắc đầu.

"Không biết. Cái này phải đợi đứa nhỏ."

Kim bà bên cạnh lo lắng.

"Ta thấy đây sẽ là thử thách của nó. Chúng ta hiện tại cũng đã không còn cách nào, chỉ mong là ông trời phù hộ. Số mệnh này... haiz. Phải xem ý trời... Đi ra ngoài kia, chúng ta liều mạng."

Ba người đều đổ dồn ánh mắt vào nàng, nhưng trong đôi mắt ấy, Trân Ni tỏ ra sự kiên cường, nàng cắn chặt răng, gật đầu với mọi người như muốn khẳng định mình sẽ làm được.

"Ta tin... em sẽ làm được.!"

Trí Tú hiểu ý, nói xong cô day dứt quay đầu, cố gắng không để nước mắt chảy ra, cứ vậy đi khỏi cùng hai người kia. Ở ngoài căn nhà, trên cái bè sắt lớn, ngàn người nhà họ Kim đều đã bị ép sát lại một cụm, cả ba vị trưởng thôn và Kim lão bây giờ cũng chẳng làm gì, mọi chuyện đều phụ thuộc vào Chung Nhân. 

Cậu ta đứng trước hàng ngũ, tóc trắng tung bay trong gió, đầu đội một cái mũ dài màu đen, đôi mắt trắng dã như sương đục, bàn tay cầm lấy một cái lệnh bài không ngừng huy động những sợi xích đen mọc lên, cứ vậy tạo thành một tấm chắn hình tròn cao hơn bốn mét, bao quanh thành một vòng kiên cố ngăn cách nhà họ Kim với đám cô hồn bên ngoài.

Nhưng thời gian trôi qua, bức tường xích đó đã bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt khắp nơi, tiếng keng keng ầm ầm từ bên ngoài không ngừng đánh vào làm nó rung lắc kịch liệt. Cứ mỗi lần như vậy sắc mặt Chung Nhân lại tái đi một chút, lồng ngực bây giờ đã cảm thấy nhói nhói như muốn hộc máu. Trí Tú vừa ra thì cũng nhanh biến đổi, cô hóa thành Bạch vô thường cao cao tại thượng, đầu đội mũ dài, tóc đen phần phật bay, tay cô cầm một cái đèn lồng, bên trong là một ngọn lửa hình con cá đang không ngừng bơi lội.

Hai người đứng song song với nhau, một đen một trắng không ngừng trào ra âm khí bá đạo mãnh liệt vô cùng. Trí Tú gật đầu, tay trái khẽ nhấc lên, từng đợt xích trắng lại mọc ra quấn quanh bức tường đen do Chung Nhân huyễn hóa mà thành, gia cố nó trở thành một thứ khó có thể phá vỡ. Bức tường thành này bây giờ do hai người tạo nên cũng cao năm mét dày hai mét, phải gọi là tuyệt đối an toàn.

Điều làm họ lo lắng bây giờ không phải đám cô hồn bên ngoài mà là sự an nguy của Trân Ni. Ở phía sau lưng, toàn bộ người nhà họ Kim khí thế như được khích lệ, móng tay mọc dài, răng nanh nhô ra khỏi miệng, hàng ngàn đôi mắt đỏ hoe như máu phát sáng giữa đêm đen, tất cả đều đồng thanh gầm lên từng tiếng chấn động.

"Hắc Bạch nhị gia. Hắc Bạch nhị gia."

Tiểu Trân cũng khẽ lắc đầu, cả người mọc ra lông trắng, chớp mắt đã huyễn hóa thành một con mèo lớn gấp hai ba lần con trâu rừng, lần này còn to lớn hơn lần nó hóa hình ở Kim gia, quỷ khí cũng tỏa ra cũng chẳng kém cạnh gì hai người Trí Tú và Chung Nhân. Bây giờ, hầu như ai cũng đã để lộ ra sức mạnh chân chính, khí thế như núi đè, đám cô hồn dã quỷ bên ngoài cũng có chút kinh hãi mà cấp tốc lùi lại, không dám tấn công vào hàng rào bao quanh nữa. 

Tiểu Trân nó khẽ ngẩng đầu ngửi ngửi trong không khí, rồi bất ngờ hống lên một tiếng kinh thiên động trời, Chung Nhân nhăn mày đáp.

"Hình như là đến rồi."

Trí Tú cùng Chung Nhân nhảy lên mặt tường thành, Tiểu Trân và hai vợ chồng lão Kim cũng lên theo. Phía dưới chân bọn họ lúc này, đám dã quỷ đen đặc vây kín khắp nơi, nhưng hiện tại bọn chúng lại thấy hai người thì linh hồn lại run lên bần bật, không còn tiếng gầm hung hăng như lúc đầu mà hoàn toàn thay bằng tiếng rên rỉ chói tai.

Bỗng nhiên, ngay lúc này hai cọc xích đen từ phía đằng xa bỗng nhiên đâm thẳng tới, nó đi đến đâu đều đâm qua ngực lũ cô hồn đến đó khiến bọng chúng trực tiếp hóa thành hư vô. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã có một con đường lớn giữa biển linh hồn được nó mở ra. Trí Tú nhướng mày nhìn theo.

Quả nhiên, từ phía xa xa, một bóng người màu trắng dần dần xuất hiện, tạo hình đều giống như Trí Tú bây giờ chỉ khác mỗi khuôn mặt. Hắn chính là Bạch vô thường.! Hắn đi đến đâu thì đám cô hồn đều cố tình tránh xa đến đó, hắn dừng lại cách chỗ Trí Tú và Chung Nhân một đoạn, sau đấy bất giác cười ha hả.

"Tiền thân của Hắc Bạch vô thường. Thú vị."

Trí Tú cau mày, từ phía trên cao nhìn xuống lạnh lùng đáp.

"Bạch vô thường. Mày quên những lời tao nói rồi ư. Chẳng lẽ muốn chết.?"

Hắn nhún vai vui vẻ đáp lại.

"Trí Tú, mày muốn giết tao mày đã làm rồi. Tao đã biết chuyện vì sao hai đứa mày lại chết ở kiếp trước. Ha ha. Vì thế nên tao nghĩ là mày sẽ không muốn bỏ rơi đứa con gái kia một lần nữa chứ. Chỉ cần tao chết thì mày sẽ phải làm vô thường. Mà làm vô thường thì Diêm Vương sẽ... Ha ha."

Chung Nhân nghe thế tức giận quát lên.

"Rốt cuộc mày muốn gì.?"

Hắn đáp.

"Muốn hai đứa mày chết."

Chữ cuối cùng vang lên như tiếng nổ chấn động mọi tộc nhân khiến mọi người cực kì tức giận. Cả hai vợ chồng Kim Lão lớn tiếng quát.

"Tên khốn. Nhà họ Kim năm xưa bồi dưỡng mày để giờ mày dám phản bội tộc nhân hay sao.?"

Hắn cười lạnh nhạt chẳng thèm để tâm tới lời của Kim lão, tay phải hắn cất lên, lập tức phía sau hàng ngàn người rầm rập tiến đến, bằng con đường Bạch vô thường hắn dùng xích giết đám cô hồn tạo thành. Dẫn đầu chính là Hồ Thiên và Ngưu Hống, tộc trưởng của hai nhà Hồ Quỷ. Vừa thấy Bạch vô thường, hai lão kia đáp chắp tay lại, khom người nói.

"Bái kiến đại nhân."

Chung Nhân đứng trên tường lạnh nhạt quát xuống.

"Hồ Thiên, ông làm cái gì vậy. Chẳng phải là bà Mỡ đã chỉ ra ai là kẻ giết Hồ gia gia rồi ư. Hai kẻ này là kẻ thù của ông."

Hồ Thiên lạnh nhạt nói.

"Chẳng phải là tại mày hay sao.? Mẹ kiếp, nếu mày không phá hỏng kế hoạch của tao với Kim Kiều Liên thì giờ này Hắc vô thường đã không chết. Chuyện lão Hồ chết tao vốn cũng biết ai làm, nhưng tao tức mày nhiều hơn đấy thằng phản bội."

Ngưu Hống cũng cười khành khạch.

"Lão Hồ kia chết thì làm sao chứ. Cái thứ vô dụng, lại dám một mình mò đến quỷ tộc bọn ta điều tra."

Kim lão cất lời đáp lại.

"Rốt cuộc mục đích của các người là gì. Tại sao lại giang sẵn âm mưu như vậy.?"

Lúc này, Bạch vô thường bên cạnh bước lên, mỉa mai nói.

"Là do ta làm. Vốn dĩ là từ lúc hai đứa kia vẫn còn trong bụng tao đã biết đó là kẻ thù lớn nhất. Nhưng vì tại lão Hồ mới không ra tay nổi. Hừ. Đành phải thả mồi ra dụ lão đến, nhưng chúng ta không giết lão, là lão tự sát để tên khốn Chung Nhân kia thay thế làm Hắc vô thường. Các người thắc mắc vì sao Kim Liên Hương lại liên quan tới chuyện này phải không. Ha ha. "

Hắn ngừng một hơi rồi nói tiếp.

"Trí Long, nó không phải con ruột của Trí Hùng. Nó là con của Kim Liên Hương và lão Hồ Thiên đây đấy đồ ngu. Vốn dĩ lúc đầu tao chỉ muốn phá hoại cuộc hôn nhân này ngăn cản các người không nên duyên phận, chỉ cần hai đứa kia không đến được với nhau thì bọn nó sẽ không biết đến kiếp trước mình là ai, ai ngờ tên này Trí Long đen đủi. Cũng hay, sự việc này đến đây lại có chút thú vị. Hiện tại đang có thứ tao cần ở đây."

Tin động trời này vang lên khiến không ai không khỏi chấn động, hai vợ chồng lão Kim nghe thấy thì bị kích động đến hộc máu. Cả người lảo đảo về phía sau, may sao được ba vị tộc trưởng đỡ lấy mới tạm thời trụ vững được thân thể. Trí Tú nắm chặt tay, cả người tức giận không thôi.

"Tên khốn. Các người đến đây còn có mục đích khác.?"

Ngưu Hống lần này cũng cười hắc hắc.

"Đúng thế. Chúng ta chờ Chuyển Luân Công xuất sinh để đem nó về nuôi dưỡng. Ha ha. Hôm nay đám nhà họ Kim các người khó thoát rồi."

Chung Nhân và Trí Tú nhướng mày nhìn nhau, hai người chợt hiểu ra chuyện gì.

"Ý mày là muốn linh hồn bất diệt.?"

Hồ Thiên cũng nhếch mép mà nói.

"Đúng là vậy đấy. Chuyển Luân Vương sẽ quyết định chúng ta đầu thai như thế nào. Cũng có thể giúp chúng ta không cần phải uống canh Mạnh bà. Cơ hội này nhất định sẽ không thể bỏ qua được. Chỉ cần giết hết nhà họ Kim các người ở đây thì sẽ chẳng ai biết nó sinh ra từ..."

Hồ Thiên chưa nói xong câu thì lão bỗng dừng lại, ánh mắt khó tin nhìn xuống phía dưới bụng. Từ lúc nào, một bàn tay to lớn đã xuyên qua ngực lão, khiến máu tươi cứ vậy trào ra thành vòi. Tiếng cười khành khạch vang lên trước sự ngỡ ngàng của tộc nhân người nhà họ Hồ.

"Hồ Thiên mày đúng là ngu mà. Vốn dĩ tao chẳng muốn chia sẻ đứa trẻ kia cho mày chút nào. Ha ha."

Ông ta còn chút hơi tàn nhìn sang, kẻ ra tay không ngờ là Ngưu Hống, miệng Hồ Thiên liên tục trào máu, gương mặt đã trắng bệch như giấy.

"Sao... sao..."

Ngưu Hống cười lớn tiếng.

"Còn sao mẹ gì nữa. Hai họ Hồ Kim lâu nay độc chiếm chức vô thường tao đã sớm ngứa mắt rồi."

Hồ Thiên như không tin, ánh mắt nhìn về phía Chung Nhân cầu cứu nhưng chỉ nhận được lại là cái lắc đầu cự tuyệt. Lúc nãy Ngưu Hống ra tay với lão, tất nhiên Chung Nhân có thể ngăn cản nhưng anh không làm, chi bằng cứ để bọn hắn tự tàn sát lẫn nhau thì tốt hơn.

Đám người nhà họ Hồ nay đã hốt hoảng, không ngờ tộc trưởng lại bị đánh lén khiến chúng như rắn mất đầu. Chẳng mấy chốc đã rơi vào vòng vây của Quỷ tộc. Nhưng lúc này, Bạch vô thường lại nói.

"Nể tình ta và lão Hồ có chút giao tình nên sẽ tha cho các người một mạng. Chỉ cần các người quy thuận ta."

Tất nhiên là không ít kẻ liều mạng xông ra, nhưng mới kịp tiến một bước đã bị đám quỷ tộc cắt đầu mà chết. Bởi vậy hiện tại ai cũng run sợ không dám phản kháng, rồi cũng có kẻ dập chân quỳ xuống mà kêu lên.

"Bạch vô thường tha mạng."

Có kẻ này tất nhiên là có kẻ khác, chẳng mấy chốc bọn chúng đã từ bỏ dòng máu mà chọn đi theo hắn ta. Ở một diễn biến khác, Trần Diệu cũng đã dẫn tộc nhân của mình đi đến, trực tiếp hòa vào đoàn người ở phía trước. Vừa đến nơi đã thấy xác Hồ Thiên nằm co quắp dưới đất làm ông ta không khỏi ngạc nhiên.

"Mày giết hắn rồi.?"

Ngưu Hống gật đầu, chẳng có ý che dấu đáp.

"Hôm nay sẽ chẳng còn nhà họ Kim hay họ Hồ mà chỉ còn lại hai nhà chúng ta cai quản nơi này mà thôi. Bạch vô thường sẽ nuôi dạy Chuyển Luân Vương, chúng ta chỉ cần phục tùng ngài là có thể vĩnh viễn sống tốt từ kiếp này đến kiếp khác."

Trần Diệu hơi nhướng mày, sau đấy liếc sang phía Bạch vô thường.

"Chính mày giết chết con gái tao, thông tin ngài ấy xuất thế cũng do con gái tao cung cấp, nên hôm nay phải bắt Chuyển Luân Công giúp nó đầu thai lại làm con tao. Nếu không đừng trách nhà họ Trần tao làm phản."

Bạch vô thường lạnh nhạt gật đầu, hắn chỉ tay về phía trước miệng quát lên.

"Giết hết bọn chúng cho ta. Còn đám cô hồn dã quỷ kia, các người cũng lên đi, ta sẽ bảo hộ các người vĩnh viễn tồn tại."

Hắn vừa dứt lời thì tiếng gầm tiếng rú inh ỏi rùng rợn cùng nhau vang lên. Bọn chúng nghe hiệu lệnh của Bạch vô thường lập tức ùn ùn kéo tới. Ở phía trên thành, sắc mặt của Trí Tú và Chung Nhân bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, cô nghiêng đầu nhìn đám cô hồn đang bao vây xung quanh.

"Ta vốn không muốn đối đầu với đám xấu xí các người, nhưng chính các người tự tìm cái chết, đã vậy thì đừng trách ta vô tình"

Những lời lạnh lùng thốt ra từ đôi môi mỏng của Trí Tú mang theo sát ý. Tiểu Trân hoảng hốt nói.

"Dùng dao mổ trâu giết gà thôi. Đừng tàn sát hết."

Gật đầu một cái, Trí Tú bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của Chung Nhân, nhảy xuống phía dưới. Thân hình cao lớn của hai người đứng trên xích, đối diện với cả vạn quỷ mà không hề nao núng, quỷ khí cuồn cuộn bung ra, khiến cho cô hồn dã quỷ ở bốn phía sợ tới mức không tự chủ được mà lùi về phía sau, tiếng gầm cũng bắt đầu run rẩy.

Trí Tú cũng không cho bọn chúng thêm một giây kinh hoàng nào, mà đột ngột giơ tay. Trong phút chốc, sương mù xung quanh cuộn tới, dữ dội như một cơn lốc. Đám Bạch vô thường quan chiến phía sau và ba tộc người kia kinh sợ tới trợn tròn mắt.

Toàn bộ tộc nhân nhà họ Kim cũng lần lượt nhảy lên vách tường sắt trông theo. Họ biết hai người này rất mạnh, nhưng dường như chưa bao giờ thấy họ tung ra toàn bộ bản lĩnh. Có vẻ như lần này, Trí Tú và Chung Nhân đã thật sự nổi khùng rồi. 

Ở phía trước, sau cú phất tay của Trí Tú và Chung Nhân, đám dã quỷ kia muốn chống lại, nhưng thân hình của bọn chúng lại lập tức bị cuốn trôi trong đám sương mù quét tới kia. Tiếng gầm im bặt, bọn chúng hoảng hốt giãy giụa muốn lẩn xuống đầm lầy chạy trốn.

Nhưng với tính cách của Trí Tú, nếu cô đã ra tay thì làm gì có chuyện dễ dàng buông tha cho bọn chúng như vậy. Cô nâng tay lên rồi hạ xuống, đám sương kia tụ lại với nhau, cuộn thành vòng xoáy khổng lồ. Những cô hồn đó rõ ràng là bá chủ ở nơi này, mà giờ phút này lại bị giam cầm sâu bên trong xoáy sương, không thể chống cự được. 

Vào giây sau, âm thanh của vô số máu thịt vang lên, tất cả những kẻ bị cuốn vào đều bị thịt nát xương tan, hồn bay phách tán. Mùi tử vong khiến cho những đám cô hồn phía sau vô cùng tức giận, nhưng trước năng lực mạnh mẽ của Trí Tú và Chung Nhân bọn chúng hoàn toàn không dám nhúc nhích. Lúc này, Trần Diệu bước lên, lão nói.

"Cùng lên. Hai kẻ này là sát tinh của tinh hồn nhưng với chúng ta thì không."

Bạch vô thường hừ lạnh, hắn hét lên ra lệnh cho tất cả cùng tiến. Tộc nhân nhà họ Kim cũng không thể đứng nhìn nữa, toàn bộ trực tiếp nhảy ra khỏi tường thành, nhanh chóng bao quanh nó bảo vệ cho Thiếu phu nhân sinh nở ở phía trong. Hỗn chiến cứ như vậy mà xảy ra. Quỷ tộc bọn chúng vốn từ động vật tu luyện thành tinh, lúc này vứt bỏ hình hài con người mà trở lại nguyên thể, khiến cho nơi này bỗng lại xuất hiện từng đoàn thú lớn hung tàn đáng sợ.

Trần tộc thì trực tiếp vứt bỏ bộ da khoác trên người chỉ để lộ những khung xương và cơ bắp rắn chắc điên cuồng lao tới. Đám người nhà họ Hồ mỗi tên đều mọc ra thêm hai tay, hai đầu hình thù quái dị. Cộng với đám cô hồn dã quỷ tạo thành một đội hình tạp nham như bão lao tới.

Trí Tú và Chung Nhân ra sức chém giết, chẳng mấy chốc đã bị Trần Diệu, Ngưu Hống và Bạch vô thường vây lại, bọn họ đều tung ra toàn bộ bản lĩnh nhưng có vẻ bất phân thắng bại. Ở phía bên kia, Tiểu Trân lại bị vây khốn bởi hàng chục loài quỷ khác, đánh nhau bằng sức mạnh cơ bắp, nhưng hiện tại đang ở thế yếu, nếu lâu dài chắc chắn sẽ không cầm cự được, bởi vì cô bé không còn lấy yêu đan trong người.

Còn vợ chồng Kim lão và ba vị trưởng thôn cũng chật vật chống đỡ không kém, bọn họ cùng những lão khác của ba tộc quần chiến với nhau, số lượng bọn hắn lại áp đảo khiến họ rất chật vật chống đỡ, chỉ có thủ mà không công được. Còn lại, tộc nhân hai bên lao vào nhau hỗn chiến tạo thành một cảnh tượng quá đỗi hùng vĩ, một trận chiến kinh thiên động địa hàng ngàn năm mới có cứ vậy diễn ra. Cứ từng khắc thời gian trôi qua, số lượng người bên Trí Tú lại giảm đi không ít, chỉ chút nữa thôi ắt đám này sẽ tràn vào bên trong.

Hơn nữa, đã trôi qua lâu như vậy rồi Trí Tú vẫn chưa có động tĩnh gì khiến Trí Tú rất là lo lắng. Bây giờ Trí Tú và Chung Nhân cũng đã dính nhiều vết thương lớn nhỏ, máu chảy thấm ướt cả quần áo, ba người kia cũng không khá hơn là bao nhưng bọn hắn lại càng hung hăng hơn trước. Một phần cũng là vì Trí Tú luôn để tâm tới xung quanh, mỗi lần Tiểu Trân hay ông bà gặp nguy cô đều phân tâm gọi xích lên yểm trợ, điều này khiến cho sinh lực này càng giảm sút nghiêm trọng. Trí Tú vừa đánh vừa lùi, trông thấy bên mình chết như ngả rạ, Tiểu Trân lúc này lại bị một con hổ lớn vồ lén, cô lập tức bị phân tâm hét lên.

"Tiểu Trân... phía sau. Aaaa."

Cô bé quay đầu vừa hay tránh được một vuốt, nhưng Trí Tú lúc này lại bị Ngưu Hống đã hóa thành một con trâu lớn, bị lão dùng sừng đâm ngay xuyên qua giữa bắp đùi thủng một lỗ máu, sau đấy lão lắc đầu một cái, giật ngược cả người anh bay lên không trung. Bạch vô thường thấy thời cơ đã đến liền nhếch mép, hàng chục sợi xích cứ vậy rất nhanh bay ra quấn ngang người cô. Lão Trần Diệu cũng thừa lúc nhảy lên, hai bàn tay nắm lại, quỷ khí tụ vào nắm đấm, lão cười lớn.

"Tên khốn. Chết đi cho tao."

Quyền mang theo kình lực khủng khiếp đấm xuống, sắc mặt Trí Tú đã tái nhợt đi, cô vùng vẫy nhưng không thể thoát được những sợi xích đang trói buộc, dưới đùi lạu truyền đến từng cơn đau thấu xương làm anh có cảm giác bất lực. Khi nắm đấm kia vừa tới gần, Trí Tú lần đầu cảm thấy sinh tử của mình đang bị người ta uy hiếp, cô chỉ kịp quay đầu nhìn về phía căn nhà nơi Trân Ni hạ sinh trong lòng đầy hối hận.

Nắm đấm ngày càng gần, gió thổi sắc lạnh rít qua mặt cô làm cô thấy rét buốt. Đúng lúc này, một tiếng ầm lớn vang lên, Chung Nhân đã từ khi nào nhảy lên chắn ngang người Trí Tú. Từ đó cũng chân chính đỡ cho cô một quyền đoạt mạng. Lực phản chấn mạnh mẽ khiến Chung Nhân bị đấm ngược ra sau, kéo theo cả Trí Tú như diều đứt dây va mạnh vào bức tường thành, khiến cho nó chấn động mãnh liệt, cái bè cũng vì thế mà mất thăng bằng nghiêng ngả sang một bên.

Tiếng xương gãy răng rắc, tiếng máu tươi òng ọc từ cổ họng họ phun ra, kèm theo tiếng thở phì phò gấp gáp. Hai người hiện tại đã bị thương rất nặng, tạm thời chẳng thể đứng lên nổi. Bạch vô thường và hai người kia bất giác cười lên.

"Ha ha. Chúng mày còn muốn phản kháng hay sao. Nhìn xem... ha ha."

Tất cả mọi người đều chú ý đến bên này lập tức nhìn sang, Tiểu Trân tức giận hét lớn.

"Tao sẽ cắn nát đầu mày."

Cô bé chùng chân toan nhảy lên cứu trợ, nhưng thân thể từ lúc nào đã bị một con trăn khổng lồ quấn lấy giữ chặt không thể nhúc nhích. Hai vợ chồng Kim lão cũng bị đánh cho phải lùi liên tục mấy bước nên cũng không thể phá vây mà đến. Cục diện lúc này cũng xem như là đã hoàn toàn xác định được kẻ thắng người thua. Lúc này, ở bên trong căn nhà kia, một bà mụ gấp gáp chạy ra, nhưng lại chẳng thấy ai ở đó, xung quanh chỉ là một bức tường sắt trống không. Bà ấy hoảng hốt, khóc lóc kêu lên.

"Cô Trí Tú. Thiếu phu nhân... thiếu phu nhân... cô ấy không... không còn thở."

Tin này lại khiến mọi người lần nữa mất đi cảm giác hi vọng, Trí Tú gượng người toan đứng dậy nhưng chân đã bị thủng một lỗ, nhất thời tê liệt, cô bất lực, nước mắt chảy ra, miệng liên tục ho ra máu cất lời yếu ớt.

"Không... không thể nào... cô ấy... cô ấy không thể chết.. Khôngggggggggg."

Chung Nhân lắc đầu hai mắt cũng đã rướm lệ, thân thể lúc này cũng chẳng khác Trí Tú là bao.

"Trân Ni... chết thật rồi... khí tức... khí tức không còn."

Trí Tú lắc đầu.

"Không... cô ấy... Cô ấy nhất định còn sống. Chúng ta không được từ bỏ. Đúng... cô ấy không thể chết."

Chung Nhân bỗng nhiên vung tay, tát Trí Tú một cái, hai tay nắm lấy cổ áo cô mà khóc ròng.

"Tên khốn. Chị không bảo vệ được cô ấy. Nếu đổi lại là tôi thì... Tên khốn... cô ấy thật sự..."

"Ha ha. Thật là cảm động biết bao."

Bạch vô thường ngạo nghễ đứng trước mặt cô mà cười như điên, hắn vung nhẹ tay, hai sợi xích đã bay đến trước đầu Trí Tú và Chung Nhân. Chợt Trần Diệu vội cản lại, ông ta nhăn mày.

"Mục đích của tao không phải là chúng. Tao chỉ muốn con gái tao sống lại... bọn chúng nhất định có cách."

"Cút. Hôm nay chúng phải chết."

Bạch vô thường bất chợt trợn mắt lên đầy sát khí khiến cho Trần Diệu hơi bất an. Lão biết mình không phải đối thủ của người này, nhưng vẫn không hề chùn bước lại, toàn bộ quỷ lực lại nồng lên sẵn sàng lao tới hắn. Nhưng Bạch vô thường đã nhanh chóng phất tay, hai sợi xích kia đã bay đến chuẩn bị xuyên qua đầu Trí Tú và Chung Nhân thì đột nhiên trong vùng đầm lầy này, một tiếng sấm rền đột ngột vang lên, kèm theo đó là một tia sét đánh xuống ngay chính giữa sợi xích của hắn.

"Cái quái gì vậy.?"

Tất cả đều bất ngờ nhìn lên bầu trời, chỉ lấy khắp nơi mây đen bao phủ, tiếng sấm ngày càng lúc càng nhiều, xung quanh đặc quánh một mùi âm khí nồng đậm khiến cho tất cả không rét mà run. Tiếp theo là hàng trăm tia sét mạnh mẽ đánh xuống, mỗi tia đều đánh trúng hàng chục người khiến bọn chúng tan thành từng màn huyết vụ, tinh hồn vỡ nát, hóa thành một mảng sương hồng, chẳng hiểu sao lại bay về trong căn phòng sinh nở.

***

Edit chap này mà tay tui run vậy nè, trời ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro