34. ( End )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người lúc này vẫn bên trong bồn tắm, Jisoo nói :" Có một lần em ăn ốc biển nhiều quá, kết quả em bi dị ứng da. Cứ nửa đêm lại chạy sang tìm chị kêu ầm lên là ngứa quá. Em còn nhớ không?"

" Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi!" Những nốt đỏ ấy hành hạ cô gần một tuần liền, ngứa không chịu được, đã thế còn không được gãi. Kể từ đó về sau Jennie tuyệt đối không ăn mấy loại sò, ốc nữa.

" Suốt mấy đêm liền, cứ một lúc là em lại chạy sang bắt chị bôi thuốc lên lưng. Lúc ấy em mặc ba lỗ với quần sooc, nằm bò trên giường chị. Chắc chắn em không biết rằng bôi thuốc cho em như vậy đối với chị là một sự giày vò đến thế nào đâu!" Bàn tay chị đặt lên ngực cô, lúc nói đến từ " giày vò", chị lại liền bóp một cái, mặc dù tỏ vẻ bực bội nhưng chị vẫn không nỡ mạnh tay.

Jennie cười ha ha :" Chuyện này đâu thể trách em được. Lúc ấy tại em ngứa quá, đâu có nghĩ đến chuyện khác được, em thực sự chẳng nghĩ rằng chị lại nghĩ bậy bạ như thế"

Jisoo ôm chặt lấy cô, một lát sau liền nói :" Thực ra mặc dù chân em bị thương nhưng nhiều lúc chị lại thấy vui, bởi vì có thể thường xuyên ôm em!"

Jennie nhíu mày :" Em thật không hiểu nổi, tại sao chị lại không chấp nhận em, tại sao không thể yêu em?"

Jisoo thở dài, nói :" Mối quan hệ giữa người với người một khi bắt đầu thì chỉ có con đường để đi. Không có đường lùi, cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác. Em thấy có đúng không? Chị không thể mạo hiểm với em được!"

Mấy năm trước, có thể Jennie không hiểu, nhưng hiện giờ, cô hoàn toàn có thể hiểu được điều đó.

Jennie ngoảnh mặt lại, hôn lên môi chị ta, hai người hôn nhau thật sâu, thật say đắm, cho đến khi không thở ra hơi nữa mới ngừng lại, cô lại dựa đầu vào vai chị, gí mũi vào cổ chị, hít thật sâu mùi hương trên cổ Jisoo.

Cô nói :" Đồ ngốc, chị không phải sợ đâu, chị không biết là em luôn yêu chị à? Chẳng có cách nào khác cả, thật đấy, em đã tuyệt vọng rồi, nhưng em vẫn không có cách nào khác. Em yêu Soo!"

Jisoo cúi xuống hôn lên mặt cô, dịu dàng, liễn nhẫn, vừa hôn vừa nói :" Chị tin em, chị tin..."

Chưa kịp tắm xong, hai người trở lại giường, cái khăn tắm to quấn lấy người, cô nằm nghiêng ở phía trước, chị ta nằm sát phía sau, giống như hai cái thìa úp chặt khíp vào nhau, chẳng có chút kẽ hở.

Đây là tư thế mà Jisoo chọn, chị nói như vậy chân phải của cô có thể đặt lên trên, không sợ bị chèn ép. Chị ấy lúc nào cũng suy nghĩ rất chu đáo, trước khi bắt đầu mọi chuyện, chị nói :" Chị sợ không thể làm em thỏa mãn được!"

Jennie quay người lại, ôm lấy đầu chị ấy, mặc chị úp vào ngực cô, Jisoo đỏ hết mặt lên, cô nói :" Đối với chị, em nghĩ em mãi mãi không bao giờ thỏa mãn, mãi mãi khao khát!"

Jisoo nhìn thẳng vào mắt cô, một tay khẽ nhấc chân cô lên, tay chị ấy bắt đầu đi vào bên trong cô...

Đây là một hành trình hoàn toàn mới, nhưng lại giống như một con đường về nhà, trong cơn tò mò lại còn phảng phất chút nhớ nhung.

Nếu như nói cuộc mây mưa trước chị đã dốc toàn bộ sức lực để làm cho cô vui thì lần này chị hoàn toàn thư thái, thư thái cả về thể xác và tinh thần.

Bàn tay chị đặt lên ngực cô, bắt đầu xoa nắn đồi núi ấy, hai cơ dính lấy nhau. Bầu ngực cô bắt đầu căng lên, đỏ ửng, một cảm giác tê tê ngấm sâu vào thịt, chị càng lúc càng bóp mạnh hơn. Jennie cảm thấy cơ thể mình nhẹ tựa như làn mây, bị một con cuồng phong cuốn phăng, bay lên đỉnh núi cao. Thế nhưng cơn giác ấy vẫn không chịu ngừng lại, vẫn muốn cô bay lên đỉnh cao hơn nữa.

Khi cô không thể chịu đựng được nữa mà rên lên, chị càng mạnh tay tiến vào. Cảm giác lên đến đỉnh điểm của khoái lạc vừa bùng nổi lại vừa dịu dàng, thứ cảm giác ấy hoàn toàn siêu hiện thực, giống như thể mưa đang rơi trên thảm cỏ khắp thế giới.

Jennie thở dốc, chị liền trườn lên hôn lên tai cô. Jisoo khẽ nói, lặp đi lặp lại :" Chị yêu em, luôn yêu em, luôn như vậy...."

Jennie ngoảnh mặt lại, đối mặt với chị, không nói câu gì, chỉ mỉm cười khoan khoái. Một lúc sau, cô đưa tay lên chạm vào vết thương cô đã cắn Jisoo, hỏi :" Có đau không?"

" Đương nhiên là có rồi, em ác thật đấy!"

" Ai bảo chị cứ bắt nạt em!" Cô chu môi :" Chị đấy, cái gì cũng tốt, nhưng mà rất chuyên chế và độc tài, cứ tự quyết định cái gì là tốt cho em, nhưng cái chị cần đâu phải thứ em cần!"

Jisoo khẽ lẩm bẩm :" Đúng thế, có lẽ kể từ khi trưởng thành, chị đều tự quyết định mọi thứ, thói quen đã trở thành tính cách rồi." Chị ấy lấy tay vuốt tóc cô :" Sau này những chuyện có liên quan đến em, chị đều nghe em cả, em thấy thế nào?"

" Đương nhiên là phải thế rồi! Nhưng chị nói được là phải làm được đấy!"

Jisoo kéo tay cô đặt lên lồng ngực mình nói :" Được!"

Jennie cảm nhận được nhịp tim của chị vọng lại, những nhịp tim đập mạnh mẽ.

Cô nói :" Lúc nhỏ chị đã chăm sóc cho em, còn bây giờ em chăm sóc lại cho chị. "

Rồi hai người họ lại tiếp tục công việc đang dở của mình. Quả là một ngày tuyệt vời đối với Jisoo và Jennie. Còn tương lai...Hai người vẫn còn cả một chặng đường rất dài, rất dài....

______________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo