Ngoại truyện ( tiếp )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dần dần chuyện của họ lan ra cả công ty, mọi người đều biết. Jisoo cũng thừa nhận. Cái thai ngày càng lớn thì các triệu chứng ốm nghén của Jennie càng rõ ràng, Jisoo lo sốt vó, suốt ngày túc trực bên cạnh chăm sóc cho cô. Chị bỏ hết mọi công việc lại một bên, răm rắp nghe theo lời vợ bảo, chỉ cần Jennie muốn gì chị đều đáp ứng hết. Kể cả lúc chị đang họp, vợ gọi điện :" Em đau bụng!" là chị liền nhanh chóng chạy về.

Thời gian mang thai Jennie cũng rất nhạy cảm, tính tình khó chịu hơn, dễ cọc cằn, cô quát mắng Jisoo thường ngày khiến chị ấy rất sợ hãi, suốt ngày chỉ biết ngồi dỗ cô, ngoan ngoãn nghe lời.

Vì vậy cũng khiến Jennie hài lòng, cô chỉ bật cười với thái độ của con người ngốc nghếch này.

Mãi cho đến khi mùa hạ đến, Jennie mới bắt đầu đỡ nghén, lúc này Jisoo mới quay trở lại công việc.

Jennie bắt đầu hồi phục tinh thần, đi giày bệt đi dạo. Cô thường càu nhàu Jisoo quá cẩn thận, lúc đi bộ thường bỏ tay chị ra. Thế nhưng vừa nghe tin Jisoo phải đi Pháp công tác là cô lại giữ chị lại không cho đi.

Cô nói :" Soo à...em sợ!"

Kể từ khi có bầu, tâm trạng của Jennie cứ lúc vui lúc buồn, con người trở nên cực kì cảm tính. Lúc này cô cứ giữ chặt lấy tay chị, gần như sắp khóc đến nơi.

" Chị chỉ đi ba ngày thôi, bàn chuyện với bên đó xong là chị về với em liền mà!" Jisoo ngon ngọt dỗ dành, hỏi cô :" Em sợ cái gì nào?"

Jennie đáp :" Không sợ gì cả!" Đôi mắt mở to to, chớp chớp, vẻ tội nghiệp nhìn chị.

Jisoo nói :" Thế thôi chị không đi nữa!"

Nhưng Jennie lại không đồng ý :" Chị đã nói là lần này có chuyện quan trọng rồi, sao có thể bảo chị không đi chứ?"

" Hừmmm "

" Nói chung là chị cứ đi đi!"

Jisoo cười :" Hay là để chị hỏi bác sĩ xem có thể cho em đi theo được không nhé? Vậy được chưa nào?"

Thế là Jisoo dẫn theo Jennie đang mang bầu 5 tháng đi Pháp. Hai người ở lại đúng 3 ngày. Lúc sắp về nước, Jennie vẫn đang hứng đi chơi, Jisoo thấy tình trạng sức khỏe của cô đang rất tốt, liền nghe theo cô.

Hai người lái xe đến ven hồ Rodanus đi về hướng Bắc, đi qua con sông Loire. Trên đường đi, phong cảnh đẹp mê hồn, hai người chậm rãi dạo bộ, coi như đây là kì trăng mật đến muộn.

Quanh sông Loire có rất nhiều giáo đường cổ kính. Lúc đến thăm giáo đường Roman ở một ngôi làng không biết tên, hai người bắt gặp một hôn lễ.

Sau khi hôn lễ cử hành xong, Jisoo hỏi Jennie có muốn nhờ mục sư chứng giám và cầu chúc cho hai người không?

Jennie chăm chú nhìn chị rồi mỉm cười :" Không, không cần, chúng ta đã rất tốt rồi!"

Cô đội một chiếc mũ màu trắng, mái tóc tết rủ xuống trước ngực, nếu không phải cái bụng đã nổi lên sau lớp áo thì chẳng khác gì dáng vẻ của một thiếu nữ. Jisoo say đắm nhìn vào đôi con ngươi đen láy của cô, chị như bị nhấn chìm ở trong đôi mắt ấy. Nhưng chính khoảng khắc ấy chị mới hiểu được nỗi sợ hãi mà cô nói đến.

Hạnh phúc luôn đi kèm với sự bất an, càng hạnh phúc người ta lại càng hoang mang. Những chặng đường mà hai người đi có lúc thăng, lúc trầm, thậm chí còn có cả vực thẳm, vách đá dựng đứng.

Vẫn mệnh rất khó lường, cả hai đều lĩnh hội được điều này.

Gió trên đỉnh núi lồng lộng, Jisoo ôm Jennie, nói :" Đừng sợ, lần này chúng ta không phải sợ. Chị và em đã ở bên nhau, chị sẽ dẫn em đi con đường bằng phẳng nhất, chị sẽ khiến em cảm thấy an tâm, hạnh phúc. Chị hứa!"

Cô kiễng chân, ngọt ngào hôn lên đôi môi chị.

Nửa tháng sau, Jisoo và Jennie kết thúc chuyến du lịch và bay về nước. Chẳng bao lâu sau, cái tin phu nhân của chủ tịch tập đoàn không ai khác chính là Kim tiểu thư ngày nào.

Cái tin này đã gây chấn động dư luận, báo chí đăng tin rầm rộ, người người bàn tán xôn xao.

Jisoo bình thản đối mặt. Nữ giám đốc phụ trách chuyện đối ngoại liền đến hỏi ý kiến của chị, chị chỉ cười bình thản nói :" Đấy là chuyện riêng của tôi, chẳng nhẽ còn phải xin phép bọn họ sao?"

Chỉ một câu ngắn gọn, không có thêm bất cứ lời nào. Cô giám đốc ấy gật đầu hiểu ý chị.

Lát sau, cô ta vừa về đến văn phòng thì nhận được điện thoại của Jisoo :" Tôi rất yên tâm để cô xử lí mọi chuyện. Nhưng có một điểm cực kì quan trọng, tôi vẫn phải nói rõ: KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ BẤT KÌ AI LÀM PHIỀN VỢ TÔI! Cô phải nhớ điểm này là được rồi!" Giọng nói nghiêm ngặc rất có uy.

Cô ta vâng dạ đáp lời, cố nén tiếng thở dài, một người như chủ tịch Kim lại toàn tâm toàn ý bảo vệ vợ mình đến như vậy. Không hiểu là Jennie như thế nào mà lại được Jisoo yêu thương đến như vậy? Báo chí cứ đưa tin ầm ĩ, nhưng sự tình thực sự ra sao rất ít người biết, vì vậy cô cũng chỉ biết âm thầm suy đoán.

Trong trận phong ba dữ dội này, Jennie là nhân vật chính, ấy vậy mà cô hoàn toàn không hay biết. Một mặt là do nhân viên của chị xử lí tốt mọi chuyện, mặt khác là do chính bản thân cô.

Kể từ khi về nước, Jennie đến bệnh viện kiểm tra, biết thai nhi phát triển bình thường cô cảm thấy rất yên tâm, ngoan ngoãn ờ nhà nghỉ ngơi hai ngày để làm quen với việc lệch múi giờ. Đêm ngày thứ tư, cô tuyên bố với Jisoo rằng cô không chơi nữa, chơi thế đủ rồi, phải bắt đầu đọc sách lại để trao dồi kiến thức.

Jisoo nhìn bộ dạng cô, không tin rằng cô sẽ kiên trì. Ai dè Jennie thực sự hạ quyết tâm, ngày nào cũng chăm chỉ ngồi đọc sách.

Thấy Jennie chăm chỉ, Jisoo lại không đành lòng, thường cắt bớt thời gian không cho cô đọc sách, luôn miệng nhắc nhở phụ nữ mang thai không được để mắt làm việc quá nhiều. Jisoo biết cố rất cứng đầu không chịu nghe lời nên cứ cách 1 ngày lại bảo cô cùng đến công ty.

Jennie cáu kính hỏi :" Bảo em đến công ty làm gì?"

Jisoo cười bất lực :" Chị đâu có cãi lại em được? Thư kí văn phòng đấy, em cứ thoải mái chọn, bảo cô ta đọc cho em nghe!"

Chính vì nguyên nhân này mà " Kim phu nhân " bí ẩn trong truyền thuyết cuối cùng cũng đến công ty. Những người làm việc riêng trong văn phòng đều rất tò mò về cô, thế nên suốt ngày hôm nay, mọi người không ngót bàn tán.

Từ trước Jennie cũng hay đến công ty của Jisoo rất nhiều nhưng mỗi lần đến đều bịt khẩu trang nên không ai biết mặt của cô, cũng chỉ nghĩ cô là người quen của chủ tịch.

Về sau bây giờ, họ mới biết được mặt của Kim phu nhân.

" Chị nói xem cô ấy có gì đặc biệt chứ?"

" Trẻ trung ư? Cũng không hẳn. Những người trẻ hơn cô ấy còn thiếu gì?

" Đẹp sao? Đúng là có đẹp, một nét đẹp đặc biệt, khiến người khác nhìn vào đều ghi nhớ mặt cô ấy"

Nói đi nói lại, mọi người đều phải thừa nhận hai điểm. Thứ nhất, cô rất có khí chất, khiến cho người khác khó mà quên được. Thứ hai, chủ tịch Kim coi cô như báu vật.

________________________________

Chớp mắt mùa hè nóng nực đã qua. Jennie đã đọc hết sách mà cô đã dự định ngay từ đầu, cô đòi Jisoo phải thưởng cho cô, hai người cùng đi nghỉ mát. Jisoo vô cùng tán thành ý kiến này, hỏi cô muốn đi đâu. Jennie nói đi Hawaii, nhưng Jisoo lập tức gạt đi :" Phải ngồi máy bay lâu như thế, em chịu khổ, chị cũng khổ lây!"

" Thế thì đi....", cả hai đồng tâm nhất trí cùng nói ra hai từ :" Đi biển "

Phải mấy năm rồi, lại lần nữa cả hai lại đặt chân lên bãi biển mà hai người đã từng đi với nhau, Jisoo và Jennie đều cảm thấy bối rối hồi vô hạn.

Lần này hai người ở trong resort bên bờ biển. Từ phòng ngủ nhìn ra ngoài, có thể thấy mặt biển thênh thang.

Buổi tối, nhân viên phục vụ khách sạn mang bữa ấm lên. Jennie uống xong liền thở dài, gối lên cánh tay của Jisoo.

" Mặt lem nhem như con mèo kìa!" Jisoo cười rồi hôn lên khóe miệng còn dính sữa của cô :" Ừm, giờ thì sạch rồi!"

" Soo nàyyy " Cô vỗ lên trán chị.

Rèm cửa được kéo ra, ban công rất rộng, hai người nằm trên giường, bầu trời khuya tĩnh mịch trải rộng ra trước mắt.

Trong tiếng sóng vỗ rì rào, cô bỗng " a " lên một tiếng.

" Em sao thế?" Chị lo lắng hỏi.

" Bánh bao đang xoay người đấy, chị sờ thử xem!" Cô cười ngọt ngào.

Lúc biết mình đã có bầu, Jisoo đã nghĩ sẵn cái tên rồi, cho dù là con trai hay con gái đều sẽ đặt tên là Bánh Bao, vì hai má của Jennie giống hai chiếc bánh bao nhỏ nhỏ xinh xinh lại còn hồng hào.

Jisoo áp tay vào bụng cô, cảm nhận sự chuyển động của đứa bé, trên khuôn mặt cũng hiện ra nụ cười thích thú. Chị hướng về phía bụng cô, khẽ gọi :" Bé con, phải ngoan ngoãn một chút, đừng có bắt nạt mẹ đấy!"

" Em rất mong Bánh Bao là một bé gái, có đôi mắt long lanh, cái mũi và nụ cười giống chị!" Cô lấy tay vuốt ve mặt chị và dừng lại trên môi chị.

Chị khẽ hôn lên ngón tay cô, nói :" Jennie, chị yêu em "

" Em cũng yêu Soo " Cô chăm chú ngắm nhìn chị, mỉm cười hạnh phúc.

________________________________

Hơn ba tháng sau, vào một buổi sáng mùa thu, bé Bánh Bao ra đời, không lệch chút nào so với ngày dự sinh.

Lúc được Jisoo ôm trong tay, con bé ngoác miệng khóc, tiếng khóc rất vang. Vừa được ôm đến trước mặt mẹ, con bé liền im ngay, thậm chí còn toét miệng cười. Cái mặt đỏ hỏn nhăn nhó, đôi mắt nheo nheo, nụ cười dễ thương khiến cho Jennie say đắm nhìn.

Jisoo ngồi bên cạnh nói :" Bé con này hay thật!"

Bánh Bao đói là khóc, ăn no lại ngủ, dậy lại ăn.

Lúc con bé được một tuổi, Jennie lập ra quỹ từ thiện, dốc sức giúp đỡ cho trẻ em và giáo dục.

Lúc lên hai tuổi, Bánh Bao đã có thể nói năng lưu loát.

Có một hôm, bạn của Jennie, Minji đến chơi. Minji tươi cười nói với con bé :" Bánh Bao, nói xem cháu yêu ai nhất?"

" Mẹ ạ!" Bánh Bao chơi nấu ăn, ngẩng đầu lên trả lời rồi cặm cụi chơi tiếp.

" Cháu nghĩ kĩ xem nào!" Minji cầm một cái bánh nướng thơm phưng phức lên, huơ huơ ra trước mặt con bé.

Bánh Bao tham ăn vẫn ngồi im không có phản ứng gì, miệng vẫn đáp " Mẹ ạ! "

" Tại sao?"

" Có mẹ thì mới có cháu chứ!"

Minji xì một tiếng, bĩu môi hỏi :" Thế appa Soo yêu ai nhất?"

" Mẹ ạ!" Bánh bao đáp mà chẳng cần nghĩ. Nó lấy tay chỉ vào mình, nói :" Bảo bối nhỏ" rồi chỉ vào mẹ, nói :" Bảo bối lớn".

Ăn tối xong, Minji liền đi về. Bánh bao cùng mẹ nghịch ngợm chơi đùa trên sàn nhà.

Jisoo về nhà hơi muộn, vừa vào nhà chỉ thấy đèn vẫn sáng trưng mà bên trong im phăng phắc chẳng có tiếng động gì.

Chị lắc đầu cười, bắt đầu chuyến tìm kiếm trên thảm mỗi ngày. Cuối cùng ở dưới bàn đọc sách trong phòng đọc tầng hai, chị tìm thấy hai mẹ con một lớn một bé đang lăn ra ngủ ngon lành, đặc biệt là con bé con, nằm ngủ cong mông trên bụng mẹ, đầu gối lên ngực mẹ, cái miệng thỉnh thoảng còn ngáy khe khẽ.

Jisoo bế " đứa bé " về giường trước rồi quay ra bế " đứa lớn ", đặt nhẹ nhàng hai mẹ con lên giường, sau đó chị cũng nằm xuống, tay chống đầu, nằm nghiêng nhìn hai mẹ con ngủ ngon lãnh lắng tai nghe tiếng thở đều đều. Màn đêm bao trùm không gian nhưng chị không còn thấy đêm dài. Cuộc sống hiện giờ đang tràn đầy những điều ngọt ngào!.

Từ trước đến giờ chúng ta đều sống với những tiếc nuối về quá khứ, cuộc sống là như vậy, tình cảm cũng như vậy. Nhưng may thay, sau khi nếm trải biết bao nhiêu nuối tiếc, Jisoo và Jennie cũng đến được với nhau.


HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo