Chương 107: Điều Chỉnh Kim Thị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi Jennie nhậm chức, mọi việc của Kim thị đều tất bật đổ dồn về cho cô giải quyết.

Jennie lại làm như không sao cả, còn ôm mọi sự vụ vào người không để ông Kim nhúng tay vào, khiến lão nhân gia vừa cảm động vừa sợ hãi.

Ông Kim không chỉ một lần cảm thán, cháu gái trước kia vốn dĩ cửa nhỏ không bước cửa lớn không ra, an an tĩnh tĩnh của ông đã trưởng thành rồi.

Jennie quản lý Kim thị đâu ra đó, vô cùng hợp lý, càng nghĩ ông Kim lại càng cảm thấy ba năm qua tuy phải xa cháu gái quả thật rất cô đơn buồn bã, nhưng đổi lại Kim* gia sau này có người nối nghiệp, không cần lo lắng tìm cho cô một tấm 'chồng' tài giỏi cũng thật sự rất tốt.

Jennie không phụ sự kỳ vọng của ông Kim, trở thành một người cuồng công việc như mạng, một tuần trôi qua chỉ ở Kim thị rồi trở về Kim* gia bầu bạn với ông Kim, nhất mực không về căn hộ riêng của mình, điều đó khiến vài người muốn gặp riêng cô đều không biết phải làm sao.

Điển hình chính là Wendy.

Cô nhất quyết rời bỏ Choi thị, Wendy buộc lòng phải quản lý Choi thị cùng Choi Soo Ah, nhưng dù sao Tổng bộ của Choi gia không đặt ở Hàn Quốc.

Choi Soo Ah cuối cùng cũng phải trở về Mỹ.

Wendy vì nguyên do đó phải đảm đương chức vị Tổng giám đốc của Choi thị, cố gắng duy trì Choi thị, còn phải liên tiếp tới Kim* gia khẩn cầu Jennie trở về. Nhưng mỗi lần đến đều bị cô cho người đuổi ra không tiếp, đến mặt cũng không được nhìn thấy.

Wendy thật sự có khổ mà không thể nói, đầu cũng sắp đau đến nứt ra luôn.

Choi Soo Ah biết bản thân không thể ép được cô, chỉ nhờ người gởi qua Kim* gia một chiếc hộp, bên trong chính là sợi dây chuyền Lệ Nhân Ngư.

Jennie nhận được chiếc hộp đó đã vô cùng giận dữ, muốn ném nó ra ngoài cửa lại bị ông Kim ngăn lại.

"Nó là di vật của bà con để lại. Con không được ném."

Ông Kim chỉ thản nhiên nói một câu, thành công khiến cô trở nên uất nghẹn thu tay trở về, đưa chiếc hộp đó cho ông Kim.

Jennie thấp giọng nói: "Bà ấy thật sự rất cố chấp, vẫn muốn con thực hiện hôn ước với Lee Jong Suk."

Ông Kim chỉ cười trừ, tay mở chiếc hộp ra, cầm sợi dây chuyền lên nhìn, ôn tồn thấp giọng: "Ta biết con không thích bị áp đặt, có ta ở đây, không ai dám ép bức con."

Jennie nhìn ông Kim, khoé mắt cay cay. Ông vẫn luôn yêu thương cô như thế, mọi việc cô không muốn cùng không thích đều không bao giờ bức ép cô. Hết thảy những điều tốt đẹp chỉ dành riêng cho cô. Một người thân hiểu và lo lắng cho cô như vậy, cô còn mong cầu điều gì hơn nữa chứ.

Ông Kim ngước nhìn cô, trông thấy vẻ mặt tự trách cùng đau lòng của cô, ông bật cười đưa tay ra gọi cô tiến tới.

Jennie lao nhanh tới ôm lấy ông Kim, thấp giọng nỉ non: "Ông phải khoẻ mạnh đấy. Con chỉ còn ông thôi."

Ông Kim cười hiền lành, vuốt mái tóc cô rồi nhẹ giọng an ủi: "Đừng khóc nữa. Áo của ta cũng bị con làm hư mấy cái rồi đấy."

Jennie càng ôm chặt lấy ông Kim, dụi đầu lên người ông.

Ông Kim cười khẽ, bất chợt trầm giọng hỏi: "Jisoo làm con tổn thương, con còn muốn tha thứ cho con bé không?"

Jennie ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi đầu xuống bật cười.

Thế giới này có lẽ rất ấm áp, nhưng cô đã từng trải qua những ngày tăm tối, lạnh thấu xương. Mỗi ngày cô đều lang thang khao khát một cuộc sống tốt đẹp nhưng lại không thể quên đi quá khứ bi thảm khi mất đi người thân, cùng nỗi đau ghi tâm khắc cốt khi bị người mình yêu rời bỏ.

Jisoo đã từng giống như một cơn mưa thật lớn vào tháng tư nắng gắt, cho dù phía trước là háo hức nhưng phía sau lại không có chỗ trốn. Khoé mắt cô vương nước mắt lăn dài như nhuỵ hoa tàn úa, thở dài một hơi, thản nhiên nói: "Ông nội. Con sẽ không tha thứ. Con muốn rời khỏi nữ nhân ấy càng xa càng tốt. Vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa."

Ông Kim nghe vậy, trầm mặc đau lòng.

Khi nói ra những câu đó, chỉ bản thân Jennie mới biết, cô đang cảm thấy thật sự vô lực, hóa ra lúc tình yêu chết đi, lại là đau đớn không chịu được đến thế.
_________
______________

Kim Thị.

Sau khi ký xong chỗ tài liệu trong tay, Jennie giao lại cho giám đốc phòng tài vụ: "Trong vòng một ngày, phát hết số tiền trợ cấp thôi việc đi." Giám đốc phòng tài vụ sau khi nhận lấy chỗ giấy tờ, lòng vẫn còn thấy run rẩy.

Khi 'Kim Tổng' bị thay thế, tất cả mọi người đều hoàn toàn bất ngờ. Rất nhiều người đều đang suy đoán ai sẽ tiếp quản vị trí cao nhất. Trong lúc có vô số những ý kiến trái chiều, không thể ngờ là Kim chủ tịch của tập đoàn lại đưa cháu gái mình trở về Kim thị đảm nhiệm chức vị 'tổng quản'.

Mọi người đều đã từng nghe loáng thoáng về vị tổng giám đốc trẻ tuổi này. Cháu gái duy nhất của Chủ tịch Kim. Nghe nói ba năm trước đã du học tại Mỹ. Trở lại nước Hàn Quốc khởi nghiệp với công ty đầu tiên của Choi gia, trong vòng vài tuần đã nuốt trọn được tập đoàn nổi tiếng về ngành trang sức, mang lại nhiều lợi nhuận cho Choi thị, nghiễm nhiên biến Choi thị trở thành một công ty phát triển mạnh mẽ, thành công hoàn thành một loạt các hợp đồng trị giá hàng chục tỷ với tổng bộ, sau đó tiếp quản Choi thị thành công lũng đoạn tập đoàn lớn dưới quyền quản lý của Kang gia.

Nhưng hiện tại vị tổng tài này lại từ bỏ Choi thị, không còn ý tứ sáp nhập hai tập đoàn Choi — Kim*, chính thức bước chân vào Hội đồng quản trị của Kim* gia, trở thành người tiếp quản Kim thị to lớn.

Đến thời điểm hiện tại, phàm là những người có chút hiểu biết về Kim* gia đều biết rõ, Jennie đang chèo chống Kim thị chen chân vào rất nhiều chuỗi sản nghiệp chưa được phát triển mạnh của Kim thị. Điển hình chính là ngành Du lịch và Khách sạn.

Trong lúc nhân viên đều nghĩ rằng cho dù có thay đổi quyền lực cũng không ảnh hưởng gì tới họ, rất nhiều người vẫn tự tin nghĩ tổng bộ sẽ không dễ dàng cắt giảm nhân viên, bởi dẫu sao số lượng nhân viên tại Kim thị vẫn còn hạn chế, huống hồ còn là một ngành như phục vụ khách sạn không mấy ai để ý tới.

Nhưng ngay sáng nay, Jennie vừa đảm nhiệm chức vụ vẫn im ắng chưa có động tĩnh gì bất ngờ triệu tập cuộc họp của các quản lý cấp cao.

Sau khi cuộc họp giải tán, cả một đám người gặp họa, từ giám đốc khách sạn cho tới quản lý các bộ phận, nhất là bộ phận quan hệ ngoại giao, cả phòng đồng loạt bị đuổi việc. Nói theo lời của Jennie trong buổi họp chính là Kim thị không nuôi những kẻ nhàn rỗi.

Tác phong lẳng lơ đuổi việc toàn bộ khiến Kim thị lâm vào tình trạng khủng hoảng. Rất nhiều người đều đang đợi xem trò hay. Khiếm khuyết vị trí của bao nhiêu người như vậy, lẽ nào Kim thị thật sự muốn rút khỏi ngành dịch vụ khách sạn?

Nhưng họ không ngờ rằng ngay sau đó đã có một nhóm người khẩn trương bù vào những vị trí còn khuyết. Từ lãnh đạo cấp cao đến quản lý cấp trung đều không thiếu một ai. Trưởng phòng nhân sự đều đã đọc qua lý lịch của họ.

Đám người đó đều là nhân sự Jennie rút ra từ đủ các công ty dưới quyền Choi thị mà cô một tay đào tạo nên. Thậm chí còn có vài lai lịch quốc tế khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời, chọn bừa bất kỳ người nào cũng đều là người tài giữa những người tài.

Khắp khách sạn từ trên xuống dưới, ai nấy đều hoang mang.

Kim thị dường như đã quyết định sẽ tiến chân vào phát triển một mảng thương nghiệp khá mạo hiểm, còn ra tay nhanh đến nỗi khiến người ta rét run.

Giám đốc phòng tài vụ đang chuẩn bị đi ra thì Jennie bổ sung thêm một câu: "Đưa hết cho tôi các bảng thống kê tài chính của khách sạn mấy năm gần đây".

Anh ta nghe xong mà sợ xanh mặt.

Khi trong phòng làm việc chỉ còn lại Han Seo, cô dặn dò: "Không được để đám người đó tung tin gì không hay về khách sạn. Kể từ giờ phút này, chúng ta phải cẩn trọng từng bước, không thể sai sót."

Đám người đó, ám chỉ những người vừa bị cho nghỉ việc.

Han Seo nghe xong đã hiểu ngay: "Vâng, tôi sẽ có sắp xếp."

Jennie dựa lưng vào ghế, một tay đặt lên tay vịn của ghế, từng ngón tay gầy trắng nõn gõ từng nhịp chậm rãi lên mặt ghế.

Một chiếc áo khoác dài trắng gần như chấm đất, mái tóc nâu dài đung đưa, trông rất đẹp, nhưng ánh mắt cô lại nhìn chăm chú vào một chai Whisky trên tủ.

Han Seo liếc mắt nhìn thấy, không nói gì mà bước nhanh tới cầm lấy chai rượu, cẩn thận từng chút rót cho cô một ly.

Jennie nghiêng đầu.

Han Seo — Một nam nhân trầm ổn trẻ tuổi, mới chỉ hai mươi mốt tuổi nên từ trên xuống dưới đều hừng hực sức sống toát ra từng tế bào, mặt gầy, mũi thẳng, da dẻ có hơi rám nắng, tuy vậy vẫn không ảnh hưởng tới vóc dáng chuẩn chỉnh, cộng thêm tính tình trầm lặng cẩn thận, làm việc nghiêm chỉnh không hỏi nhiều tới lý do, chỉ quan tâm mệnh lệnh và mong muốn của chủ nhân.

—— Rất hợp ý cô.

Han Seo đặt ly rượu lên bàn, trầm giọng: "Kim* Tổng! Tôi có việc muốn báo."

Jennie vươn tay cầm lấy ly rượu, lay động một chút rồi đưa lên môi, hơi nhíu mày thấp giọng: "Cứ nói đi."

"Chuyện cô bảo tôi điều tra Jeon Somin và Kim gia, đã có kết quả rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro