Chương 85: Có Tiếng Phải Có Miếng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên du thuyền.

Chuyến đi ngoạn biển ở hòn đảo xinh đẹp thuộc quyền sở hữu của đại thế gia họ Song tổ chức.

Du thuyền màu trắng xa xỉ, vẻ đẹp tinh tế lại thanh lịch đậm chất Pháp với những cánh buồm trắng vươn cao kiêu hãnh giữa biển xanh. Du thuyền này có một hồ bơi khổng lồ, bãi đáp trực thăng, phòng tập thể dục, rạp chiếu phim và cả phòng hội nghị, rất nhiều phòng ngủ dành cho du khách, vô cùng xa hoa, bài trí sang trọng trang nhã, chính là hình thức giải trí xa xỉ chỉ được sử dụng trong tầng lớp quý tộc. Một số các khách mời trong buổi tiệc đại thọ Song gia đều đang ở đây, mỹ nhân hưởng thụ làn gió trong lành, tắm nắng, hoặc một số thưởng thức những bữa ăn cao cấp trong không gian sang trọng, thanh lịch. Còn các vị thiếu gia lại trải nghiệm lặn biển, câu cá, chèo thuyền...

Và tất nhiên, đây còn là địa điểm lý tưởng để các đại minh tinh "sống ảo" sang chảnh, đăng lên các trang mạng, khoe khoang các hội bạn thân thiết, hoặc đơn giản chỉ là một kỳ nghĩ dưỡng xa xỉ không dễ dàng có được.

Mặt trời tỏa những tia nắng rực đỏ trải dài cả vùng biển rộng, đan xen giữa những hòn đảo xa xăm cùng bữa tiệc cocktail sinh động chuẩn bị đón hoàng hôn buông xuống.

Vì Jisoo đang giải quyết một mối hoạ mà tự bản thân gây ra, chính là vị thiếu gia Song Kang hôm trước bị đánh đến không ra hình người, nên giờ phút này Jennie rất rảnh rỗi, một mình nằm trên boong thuyền, nhắm mắt hưởng thụ làn gió trong lành dịu nhẹ.

Jennie hít sâu một hơi, cô không muốn tới mấy buổi tiệc tùng vô bổ này, nhưng cô lại đang giữ cái danh hiệu Choi tiểu thư. Vì thế dù vạn phần không muốn, Jennie cũng phải thả hai chân xuống, đứng dậy bước tới sảnh chính du thuyền. Nhìn khung cảnh xa xỉ đến choáng ngợp, chiếc thuyền này, quả đúng là vô cùng tinh xảo, giống như được chạm vàng nạm bạc, phi thường hoa mỹ, lại không hề lộ ra vẻ dung tục, trong không khí mang theo hương thơm an thần nhàn nhạt, bàn ghế đều hoa lệ rực rỡ, sự quý giá và xa xỉ đó không khỏi khiến cô bất ngờ kinh ngạc.

Gió thổi lên tung bay mái tóc cô, trên người Jennie chỉ mặc một chiếc váy mỏng màu trắng thanh lịch, nhìn xung quanh mỹ nữ như mây, nhiều người còn mặc những bộ bikini hai mảnh vô cùng gợi cảm ngồi bên cạnh hồ bơi khổng lồ ở chính giữa, nam nữ cùng nhau chơi đùa đến quên trời quên đất, chính là khung cảnh xa hoa truỵ lạc trong truyền thuyết.

Jennie nhìn mà có chút nghẹn họng.

Này là buổi tiệc đáp lễ sao?

"Choi tiểu thư. Buổi tiệc tối nay có Kang gia tham dự." Wendy đột nhiên mở miệng nói.

Jennie đang trầm tư nghe thấy liền nhíu mày, quay đầu nhìn Wendy.

"Là vị nào của Kang gia?"

Wendy cười khẽ, cúi đầu cung kính đáp: "Là Seulgi tiểu thư, vì chậm trễ nên không tham dự được đại tiệc mừng thọ Song gia, hôm nay vừa tới."

Jennie chưa kịp tỏ thái độ thì bên cạnh đã vang lên tiếng cãi nhau.

"Trên thuyền này toàn người cao quý, tại sao con hồ ly tinh thích quyến rũ người khác như cô lại ở đây?" Giọng nữ nhân lạnh lẽo lại bén nhọn không chút cố kỵ vang lên.

Jennie nhíu mày, giọng nói này rõ ràng là của Seulgi. Cô nhớ rõ Seulgi chính là một tiểu thư tao nhã thanh cao, tại sao lại dùng từ ngữ khó nghe như vậy ở buổi tiệc toàn là người trong đại thế gia chứ?

"Kang Seulgi! Cô ăn nói cho cẩn thận, tôi là được Soo dẫn đến đây, cô không thể mở miệng một câu là xem tôi không ra gì như thế." Giọng nói mang chút uỷ khuất lại vô cùng yếu đuối. Xung quanh ngay lập tức đồng tình với cô gái vừa cất giọng, nữ nhân vừa nói chính là Hong Suzu, hiện tại cô ta đang bị Seulgi ép sát gây hấn bên cạnh bể bơi.

Seulgi mặt mũi như đào mận, cặp mắt cao sang đẹp đẽ, mỗi cái nhăn mày đều mang mùi vị tự nhiên, ngồi trên ghế nhếch môi cười lạnh, giọng điệu toàn bộ đều là xem thường cùng khinh miệt: "Chỉ là một thứ ấm giường nho nhỏ cho Jisoo, có địa vị gì mà lên mặt ở đây? Tôi từ nhỏ đã bầu bạn bên cạnh cô ấy, một thứ thấp hèn như cô tuỳ tiện đều có thể bị vứt đi. So sánh nổi sao?"

Jennie không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền ra lệnh bảo Wendy đi thăm dò.

Wendy nhìn vẻ mặt hóng chuyện của Jennie, lại không thể làm trái mệnh lệnh của cô, nắm lấy một phục vụ gần đó hỏi qua tình hình rồi trở lại.

"Hong tiểu thư lỡ tay làm đổ rượu lên người Kang tiểu thư, vì thế liền có ẩu đả."

Jennie trợn tròn mắt, bước tới gần chiếc ghế cao ở quầy bar ngồi xuống, vẻ mặt cao hứng chống cằm tiếp tục hóng chuyện.

Bên kia bỗng vang lên tiếng khóc thương tâm của Hong Suzu.

"Tôi và Kim gia chủ thật ra... đã không có quan hệ gì nữa rồi. Cô đừng tìm tôi gây khó dễ nữa." Hong Suzu sắc mặt tái nhợt, đôi mắt ngấn lệ yếu ớt.

Seulgi nghe xong liền thả ly rượu trên tay xuống, vô cùng hứng thú lập tức hỏi lại: "Cô nói... Soo chấm dứt với cô rồi?"

"Đúng vậy! Vị hôn thê của Kim gia chủ đã trở lại. Thế nên..." Lời nói nhỏ nhẹ mang đậm thương tâm đó vừa cất lên, một đám người đang hóng chuyện liền rơi vào tình trạng hỗn loạn.

"Hôn thê Kim gia chủ trở lại rồi?"

"Là vị Kim gia tiểu thư gì đó đúng không?"

"Vị hôn thê đó nghe nói đã mất tích ba năm rồi mà, sao lại đột ngột trở lại chứ?"

"Hong Suzu thật đáng thương."

"Hôn ước từ nhỏ chính là không thể giải trừ, huống chi ba năm trước Kim gia chủ còn xác nhận 'vị hôn thê' duy nhất chính là Kim* gia Kim tiểu thư."

Seulgi lập tức nhảy xuống ghế, bước nhanh đến trước mặt Hong Suzu.

"Cô nói... Nữ nhân kia..." Giọng Seulgi run run, giống như cực hạn đè nén một nỗi sợ hãi.

Hong Suzu cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống, phát huy đến cực điểm sự đáng thương tột cùng.

"Tôi cũng rất khổ sở, nhưng vị kia chính là hôn thê chân chính của Kim gia chủ, nay cô ấy đã trở về, tôi... tôi phải trả lại vị trí này cho cô ấy."

Seulgi mặt mày say sẫm, chỉ nghe được trong tai chính là câu Jennie trở về rồi.

Jennie sa sầm mặt, cô có chút chịu không nổi cái kiểu giả tạo của Hong Suzu.

Vị trí của cô ta?

Trả lại?

Mẹ kiếp! Vốn dĩ từ trước đến giờ Jisoo chính là của cô.

Jennie tức đến đen mặt, xắn tay áo muốn đi tới giáo huấn nữ nhân không biết liêm sỉ kia. Ở nơi này không ít cánh nhà báo đang ẩn núp muốn soi mói thông tin riêng tư của các đại thế gia, huống gì đều có rất nhiều các ngôi sao hạng A nổi tiếng, tuỳ tiện mở miệng chính là sẽ bị một đám não tàn dìm cho chết đuối đấy có được không hả? Nữ nhân Hong Suzu này chính là đang cố ý muốn biến cô thành 'vị hôn thê' không nói lý lẽ, biến mất một thời gian dài, trở lại liền chọc phá uyên ương mà.

Jennie điên máu muốn lao lên, lại bị Wendy nắm tay kéo lại.

"Choi tiểu thư. Cô đang họ Choi đấy!"

Jennie trợn tròn mắt, tức đến nỗi nghẹn một bụng không có chỗ phát tiết, ngón tay đưa ra chỉ vào ba nữ nhân kia, gằn giọng từng câu: "Cô nghĩ cuộc nói chuyện đó không để lộ thông tin tôi đã quay về à? Tên Lee Jong Suk kia cũng không phải đồ đần. Không chừng hắn ta đang trên đường tới luôn rồi đấy. Một Lee Jong Suk mà thôi, nếu tôi không thể đối phó chẳng phải uổng công ba năm qua sao?"

Wendy nhìn cô, trầm thấp mở miệng: "Tôi biết hiện tại cô không sợ Lee Jong Suk, nhưng cô dám chắc mình đã sẵn sàng ứng phó với hắn ta chưa?."

Jennie hừ lạnh, hít sâu một hơi rồi im lặng, lười biếng ngồi lại trên ghế dựa, tay vươn ra cầm lấy một quả lựu trên đĩa đựng trái cây vuốt ve, đôi mắt hổ phách hờ hững nhìn lớp vỏ mỏng đỏ tươi xinh đẹp.

"Kim Jennie?"

Đúng là ông trời không phụ lòng người. Cô đang điên tiết vì không thể đến dạy dỗ nữ nhân kia thì nữ nhân đó lại mò đến đây tìm cô. Không những một mà còn là đi cả cặp.

Seulgi vốn dĩ đang tràn ngập huyễn tưởng với tương lai mộng ảo kiều diễm về chuyện Jisoo sẽ ngày nào đó chú ý đến cô, cũng vì mục đích đuổi theo Jisoo mà bất chấp sự phản đối của trưởng bối. Khi cô nghe Hong Suzu nói Jennie đã về cô còn nửa tin nửa ngờ. Nhưng bây giờ cô là tận mắt trông thấy thì xem như tất cả ảo tưởng đều tan thành bọt biển. Cô xem Hong Suzu là đối thủ nhưng nếu nói chân chính người có thể khiến cô không đấu cũng bại, lại là nữ nhân trước mặt cô lúc này — Kim Jennie.

Phía sau Hong Suzu cũng kịp đi đến.

Jennie chuẩn xác bắt được tia thất vọng không chút che giấu trong đáy mắt Seulgi, nguy hiểm nheo mắt lại...

Seulgi vô cùng kinh hãi hoảng loạn, trông thấy Jennie đang nhàn nhạt nhìn cô không nói gì, chỉ cảm thấy ánh mắt nữ nhân trước mặt này giống như có một thứ gì đó rất sắc bén, xé trái tim cô ra, nhanh chóng đâm vào nơi sâu nhất.

"Cô...trở lại rồi?"

Jennie cong đầu ngón tay, dùng sức ung dung tao nhã rạch lên vỏ quả lựu, nhìn một dòng chất lỏng đỏ tươi như máu chậm rãi chảy ra. Lông mi thật dài hắt xuống một cái bóng xinh đẹp trên làn da trắng nõn gần như trong suốt, cười như không cười nói: "Kang tiểu thư có vẻ rất thất vọng khi thấy tôi nha."

Seulgi nhìn Jennie ngồi đối diện, lắp bắp kinh hãi: "Cô...cô không phải đã mất tích ba năm qua sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?" Rồi giống như nhớ ra chuyện gì, Seulgi cười đến ý vị thâm trầm:

"Nghe chuyện Jisoo quen người khác rồi đúng không? Nên cô đến đây muốn đòi lại người à?"

Jennie nhíu mày, cô có chút khó hiểu không biết trong đầu cái mặt hàng này nghĩ gì nha. Mọi thứ đều khiến cô ghê tởm, làm cô không thoải mái. Nhìn bộ dạng hiện tại, Seulgi toàn thân khí chất nữ thần, mặt mày tươi sáng rạng rỡ, rõ ràng thời gian qua vì sự biến mất của cô mà sống tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn hiện rõ phong đạm của một thiên kim tiểu thư chính tông.

"Cô thật sự đến đây vì Jisoo?"

Seulgi không chịu nổi sự im lặng của Jennie, lại mở miệng hỏi lần nữa.

Jennie gõ tay lên bàn, từng nhịp từng nhịp chậm rãi nhìn nữ nhân gay gắt ép hỏi mình trước mặt, không chút do dự bước xuống ghế, muốn rời đi.

"Đứng lại." Seulgi lớn tiếng hét lên.

Jennie buồn bực quay đầu, giọng điệu mất kiên nhẫn: "Bổn tiểu thư thích đi thì đi. Cô quản được sao?" Dứt lời liền xoay người.

Seulgi đâu dễ buông tha Jennie như vậy, lập tức đưa tay ra kéo lấy cổ tay cô, Jennie nhìn thấy tức giận hất mạnh ra. Vì dùng sức quá mạnh nên Seulgi bị chao đảo, tay bị tuột ra khỏi cổ tay Jennie, cô ta lại cố chấp chụp lấy bàn tay cô không buông, mắt thấy Hong Suzu gần đó, thuận thế giả vờ bị mất đà ngã nhào tới.

Jennie liếc thấy liền biết Seulgi định làm gì nên hất mạnh tay ra. Ngay lập tức hai thân hình nữ nhân nhoáng cái không thấy đâu, chỉ nghe được "bùm" một tiếng, nước trong hồ văng lên tung toé.

Seulgi và Hong Suzu rơi vào trong nước.

Mọi người bị biến cố này làm cho giật mình ngẩn người một lúc, xung quanh liền nháo nhào hết cả lên.

"Té xuống hồ rồi."

"Là vị tiểu thư Kang gia và Hong Suzu."

"Chỗ đó sâu lắm đấy. Mau cứu người."

Tiếng hô yếu ớt của Seulgi và Hong Suzu giữa những âm thanh ồn ào huyên náo của mọi người lại chuẩn xác lọt vào lỗ tai của Kim Jongin và Jimin, cả hai nghe thấy liền chạy đến, phản ứng trước tiên là từ trên bờ lao xuống.

Jennie nắm lấy cầu thang, mũi giày trắng chạm vào một mép nhỏ bên hồ bơi làm điểm tựa để không bị rơi, quay đầu tinh mắt nhìn thấy Hong Suzu đang vùng vẫy trong hồ, chỉ nghe thấy tiếng kêu yếu ớt:

"Cứu mạng…"

Jisoo nghe tiếng la hét cũng lập tức chạy vội qua, đi bên cạnh là Song lão gia, là một nam tử trung niên cao gầy quắc thước, bộ dạng phong độ trí thức, nhã nhặn, chỉ tiếc trên mắt có quầng thâm rất sâu khiến ông ta nhìn có vẻ mệt mỏi ảm đạm, lúc này cũng vì động tĩnh mà vội vã chạy tới.

Jisoo vừa tới nhìn thấy Jennie đang nắm lấy thành cầu thang lung lay trong gió, lại trông thấy Wendy đang muốn xông lên kéo lấy cô, không nói hai lời lập tức phóng nhanh qua lan can nhảy xuống, tiếp đất rồi xoay người lao tới hồ bơi, cánh tay dài vươn tới ôm lấy thắt lưng Jennie kéo lại, tay trái đưa ra bắt lấy cổ tay trắng nõn gầy guộc của cô, phảng phất như chỉ hơi dùng sức một chút thôi sẽ bẻ gãy, khiến cho người ta thương tiếc, không dám dùng lực mạnh mà kéo.

Jennie đang dùng một tay nắm giữ cầu thang, nhưng cầu thang hơi trơn nhẵn, vốn dĩ lo lắng sợ mình trượt tay rơi xuống hồ, bỗng bị cuốn vào một vòng tay rộng lớn, cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bản thân đã được đặt trên mặt đất.

Mùi hương thoang thoảng khiến Jennie ngẩn người, ngước đầu nhìn lên. Trời xanh trong vắt ở trên, người đang ôm cô khiến người ta có cảm giác ấm áp lại cực hạn an tâm.

"Em có sao không?" Giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn chút run rẩy sợ hãi.

Từ trên gương mặt của Jisoo, Jennie hạ tầm mắt rơi xuống một phần cổ tay trắng nõn đang nắm ở bên eo cô, không khỏi sững sờ. Bàn tay gầy mảnh bị băng lại, ẩn hiện máu tươi thấm ra khỏi băng trắng. Vốn dĩ là da thịt đẹp đẽ như ngọc, không chút tỳ vết nào, lại cứ liên tục bị thương đến chảy máu, giờ này còn vì cứu cô mà nứt ra.

"Chị... sao không để Wendy..."

"Em im đi!" Jisoo đen mặt giận dữ gầm lên.

Jennie biết điều lập tức ngậm chặt miệng.

Wendy lùi về sau, chậm rãi cúi đầu che giấu thần sắc không rõ trong đáy mắt.

Mọi người trên thuyền nhìn thấy người vừa tới là ai, nhất thời sắc mặt thay đổi hết lượt, có người thậm chí còn run như cầy sấy.

Kim Jongin và Jimin vớt được Hong Suzu và Seulgi lên, hai nữ nhân toàn thân ướt nhẹp, ho sặc sụa liên tục. Jennie liếc nhìn hai người, bỗng dưng che miệng bật cười thành tiếng. Bất kỳ một mỹ nhân nào, cho dù người có quốc sắc thiên hương đi chăng nữa, nhưng khi cả người ướt dầm dề, tóc tai rối tung, phấn son tan hết, nhìn vào cũng chẳng đẹp được đến đâu. Hơn nữa còn đặc biệt vô cùng tức cười.

Seulgi chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, hơi cắn cắn môi, đôi mắt đẹp ngấn nước nhìn Jennie nhẹ giọng nói: "Tại sao cô lại đẩy tôi?"

Jennie trợn tròn mắt. Chính xác là không load kịp lời nói của nữ nhân này.

Seulgi quay sang Hong Suzu đang tái mét mặt mày, lạnh đến run cầm cập, lại nhìn Jennie đứng bên cạnh Jisoo, lớn tiếng: "Kim Jennie! Cho dù cô có là tiểu thư Kim* gia đi nữa, cô căm ghét Hong Suzu đoạt mất Jisoo của cô, cũng không nên có tâm tư độc ác như vậy." Lời vừa dứt, một đám tiểu thư nhìn về phía Jennie, quăng một ánh mắt khinh bỉ khác thường, thậm chí không chút khách khí đứng bên đó chỉ trỏ.

"Vị đó là Choi tiểu thư Choi gia?"

"Tại sao Kang tiểu thư lại gọi cô ấy là Kim Jennie?"

"Họ Kim? Vậy cô ta chính là 'vị hôn thê' mất tích ba năm qua của Kim tổng sao?"

"Lúc nãy tôi chính mắt thấy vị Choi tiểu thư đó hất tay đẩy ngã Kang tiểu thư"

"Ừ! Do vậy nên Kang tiểu thư mới ngã kéo theo cả Hong Suzu."

Jennie há hốc mồm kinh ngạc. Cái bản lĩnh trợn mắt nói dối và tự cho là đúng này Kang Seulgi đã học được ở đâu?

Jisoo kéo Jennie ra sau lưng mình, nhìn thẳng vào mắt Seulgi.

"Cô nói Jennie đẩy cô?"

Âm cuối hơi kéo dài, nhẹ bẫng, âm thanh như vậy vốn nên cực kỳ dễ nghe, nhưng mọi người chỉ cảm thấy nó lạnh băng dị thường, giống như trong quỷ vực u mê sâu thẳm, một bàn tay tái nhợt lạnh lẽo âm thầm vươn ra khe khẽ đặt lên cổ mình.

Seulgi nghe thấy không rét mà run, cảm giác âm sắc của câu nói vừa rồi có chút không đúng, giống như Jisoo đang hỏi tội cô, không chút nào quan tâm chuyện cô và Hong Suzu rơi xuống nước. Thế nhưng, cô đã vạch tội Jennie rồi, mọi người xung quanh cũng thấy rõ là Jennie một mực hất mạnh cô ra, thế nên mới liên luỵ Hong Suzu cùng rơi xuống nước, đâm lao thì phải theo lao, cô muốn triệt để bôi đen Jennie.

"Đúng vậy! Jisoo! Là cô ta đẩy tớ và Hong Suzu xuống nước, mọi người có thể làm chứng."

Xung quanh đám tiểu thư thế gia lại nháo nhào lên đồng tình.

"Kim gia chủ! Kang tiểu thư nói không sai, tôi chính mắt thấy."

"Đúng vậy!"

"Tôi cũng thấy."

"Tuy không biết lý do tại sao, nhưng Choi tiểu thư hất Kang tiểu thư xuống nước chính là sự thật."

Jennie nghe thấy, tức đến nghẹn một bụng hoả, không nói hai lời lao đến bên cạnh Seulgi, nhấc chân lên...

"Á!!!" Chỉ nghe thấy Seulgi thét lên một tiếng chói tai đã bị đạp xuống hồ bơi.

Bùm!!!

Lần thứ hai rơi xuống nước một cách hoa lệ. Đám người phía sau trợn mắt há mồm, vô cùng kinh hãi.

Jennie nhếch môi cười lạnh, vẻ mặt mang theo trào phúng cùng chán ghét, nghiến răng nghiến lợi:

"Oan uổng người cũng không nên oan uổng như vậy! Nếu đã nhất quyết đổi trắng thay đen nói bổn tiểu thư làm cô rơi xuống nước, không bằng bây giờ bổn tiểu thư thực hiện lời cô nói. Tôi đạp đấy, thì thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro