Here with me

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note!

Author: T-TSoMean
Translator: -sourtd
___

Jennie giờ đã là một thiếu nữ 18 tuổi.

Nàng đã từng là một đứa trẻ nhỏ bé, không nơi nương tựa.

Nhưng một số thứ mà một người không bao giờ đủ lớn để trốn thoát. Và một số thứ mà một người không bao giờ có thể trở nên đủ mạnh mẽ để chiến đấu, cho dù họ có cố gắng thế nào đi chăng nữa.

Bởi vì nếu Jennie tin rằng nàng luôn là cô bé 9 tuổi trong công viên, thì bên trong nàng sẽ luôn như vậy.

Thay đổi không phải lúc nào cũng bị ép buộc và bóng tối sẽ phát triển để nuốt chửng nàng.

Jennie giờ đã trưởng thành và nàng tin rằng mình đã thay đổi.

Nàng sẽ không lùi bước trước thử thách của bạn bè, nàng tin rằng mình có thể chịu được một ngôi nhà ma ám.

Vâng, điều đó sẽ rất đáng sợ, nhưng đó là cuộc sống và trong 9 năm qua, Jennie đã tự học cho mình mọi động tác tự vệ khả thi, vì vậy không có lý do gì để nàng sợ hãi cả.

"Không gì phải sợ! Không gì phải sợ!" Jennie lặp đi lặp lại với chính mình, một sự dao động theo sau giọng nói khiến nàng buộc mình phải nuốt xuống.

Nàng có thể nghe thấy những tiếng la hét từ phía trước và một tiếng cười nhỏ, trầm lặng, kỳ lạ liên tục lặp đi lặp lại.

Jennie đoán nó phải phát qua loa, nhưng bản thân tiếng ồn đó vẫn làm nàng chói tai. Nàng bước đi một cách cứng nhắc, di chuyển chân tay như những chiếc cọc thẳng nối với trục của quả bóng.

"Em ổn không?" Jisoo thì thầm với một chút lo lắng, sau đó chạm nhẹ vào cánh tay phải của Jennie đang cố nắm chặt.

"Em ổn." Jennie nói dối, lời nói của nàng bị bắt lại khi cố thốt ra.

"Jennie."

Jisoo nghiêm túc, quay người bước đến trước mặt nàng.

"Nhìn chị này."

Jennie ngước nhìn vào mắt Jisoo, cảm thấy bàn tay của cô nâng cằm mình lên.

"Em!" Cô nâng đầu Jennie, ngăn nàng nhìn xuống.

"Em à!" Jisoo nói nhanh, như những từ ngữ lướt qua vẻ ngoài thờ ơ của Jennie khi đôi mắt cô ánh lên vẻ lo lắng.

"Jennie..." Jisoo lặp lại lần nữa, lâu hơn, chậm hơn và dịu dàng hơn khi cô nở một nụ cười nhẹ nhàng.

"Thở cùng chị đi Jennie, được chứ?"

Jennie rất tự nhiên gật đầu theo Jisoo, nàng hít thở từ từ làm theo sự dẫn dắt của cô.

"Giỏi lắm." Jisoo mỉm cười và Jennie có thể cảm thấy những ngón tay của cô khẽ vuốt lưng nàng.

"Cứ tiếp tục như thế." Cô nhẹ nhàng nói với một giọng trầm lặng khi vòng tay qua vai Jennie.

Họ đi tiếp, và vì lý do nào đó, những người nhân viên đủ phân biệt để không làm phiền họ trong suốt quãng đường ra ngoài.

Trời đã tối, họ đến một ngọn đèn ở cuối đường, bên ngoài công viên giải trí. Trong suốt thời gian đó, Jennie vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét từ xa và tiếng cười khúc khích của những đứa trẻ cùng người lớn khác bên trong. Nhưng vì lý do nào đó, những người khác dường như đủ xa để ở trong một thế giới khác trong suốt thời gian đó.

Khi bước ra ngoài, họ liền bắt gặp không khí mùa thu lạnh với một chút hơi ấm còn sót lại từ mùa hè vẫn còn. Jisoo dắt tay nàng rời khỏi quầy bán đồ ăn ngay bên ngoài lối ra, di chuyển về phía bến tàu, nhìn ra biển.

Trong những khoảnh khắc tiếp theo, Jennie nhìn chằm chằm vào những đám mây, những đám mây mỏng manh còn sót lại của những cơn mưa khắc nghiệt hai ngày trước.

Bầu trời có màu xanh nhạt, sâu thẳm đang chờ đợi ở rìa đại dương.

Ngay cả bầu trời cũng bị bóng tối lấn át, vẻ đẹp có thể bị lấy đi dễ dàng như nó được tìm thấy trong mắt và tay của những kẻ si tình.

Biển ngồi ở đó, trông tối đến khó tin, nhưng Jennie biết chắc chắn có cá và các sinh vật biển khác đang sinh sống, thậm chí còn phát triển mạnh ở bên dưới.

Có những ánh sáng lung linh phản chiếu từ những gợn sóng trên mặt nước, ánh trăng dịu nhẹ xuyên qua đám mây mỏng thỉnh thoảng cản đường nó đến chỗ nơi nàng và cô trên bến tàu.

Những gợn sóng cuộn hết lớp này đến lớp khác, một chuyển động liên tục bất khả thi mà chắc chắn có thể xảy ra với mức độ can thiệp của thế giới và con người xung quanh, hoặc ít nhất là Jennie nghĩ vậy khi nhìn những đứa trẻ chơi đùa dọc bãi biển dù trời đã tối.

Jennie không muốn nghĩ thêm, nàng đã cố gắng hết sức để giữ cho đầu óc mình trống rỗng.

Nhưng nàng biết rằng những cuộc đối đầu với ký ức của bản thân không phải là thứ mà nàng có thể tránh được.

Vai nàng khẽ run lên, nhưng khi được cánh tay của Jisoo ôm lấy, cơ thể nàng dần bình tĩnh lại.

Điều tương tự không thể nói cho tâm trí của nàng, nước mắt vẫn bắt đầu rơi. Jennie cảm thấy như chúng rơi chậm lại, gần như đặc hơn mật ong, nhưng nàng biết điều đó là không thể.

Tuy nhiên, bằng cách nào đó, nàng có thể sống lại hàng giờ giữa mỗi giọt nước mắt.

Vài giờ trước khi nàng đến công viên vào ngày hôm đó, vài phút trước khi nàng bị tách khỏi bạn bè của mình, những phút tiếp theo cho đến một giờ nàng dành để tìm kiếm bạn bè và vài giây trước khi một người đàn ông bước ra khỏi bụi rậm.

Mở đầu luôn đến chớp nhoáng, kết thúc cũng vậy, nhưng mỗi khi tâm trí nàng quay trở lại công viên vào buổi tối hôm đó, nàng có thể nhớ lại hầu như mọi chi tiết trong vài giây đó.

Lúc đầu, Jennie rối bời, không hiểu tại sao lại có người ở trong bụi rậm, sau đó nàng sợ hãi khi anh ta di chuyển nhanh về phía nàng. Nàng thậm chí còn không có thời gian để xoay người bỏ chạy. Anh ta cười một tiếng cười sợ hãi, nhưng nó gần như buồn bã hơn là vui vẻ.

Anh ta hỏi nàng có muốn đi chơi không, nhưng nàng không thể trả lời khi bị một bàn tay bịt miệng. Những giọt nước mắt cũng bắt đầu rơi, và tầm nhìn của nàng mờ đi khi ký ức bắt đầu vỡ ra, với những lỗ hổng, để lại những phút và giờ xa tầm với.

Một vài lần nàng đã cố gắng tìm kiếm những mảnh thời gian còn thiếu đó, nhưng thứ mà nàng nhận được nhiều nhất là những tia chớp và giây, có lúc vô tình hay không.

Lúc này nàng không còn tìm kiếm nữa, nhưng nàng nhớ cảm giác có một cơ thể to lớn giữ chặt. Những nếp gấp trên chiếc quần jean đã sờn rách của người đàn ông và chiếc áo sơ mi vải flanen màu xanh lục dính bùn đất rủ xuống trước mặt khi anh ta nghiêng người về phía nàng.

Những chi tiết xung quanh khiến Jennie chú ý nhất, chẳng hạn như một chiếc lá mùa thu đã sờn nhưng vẫn còn tươi sáng mà nàng đã nhìn thấy cách mặt đất vài mét bên cạnh, khi quay đầu sang trái.

Tuy nhiên, sau thời điểm đó, trí nhớ của nàng thiếu tầm nhìn ngoại trừ những khoảnh khắc ngắn ngủi, và cảm giác của nàng chỉ đơn giản là một sự khó chịu thường xuyên bao trùm.

Vì những lỗ hổng này trong hai giác quan chính của nàng, những âm thanh mà Jennie nghe đã trở nên nổi bật hơn.

Một tiếng càu nhàu mơ hồ, tiếng quần áo sột soạt, đầu tiên là tiếng cọ xát của một loại vải cứng, sau đó là tiếng rách, tiếng thút thít của chính Jennie, và tiếng rên rỉ đáng xấu hổ, tiếp theo là tiếng vải sột soạt hơn cho đến khi điều cuối cùng nàng nghe thấy là thứ gì đó giống như bị kéo lê xa.

Khi Jennie mở mắt ra, tất cả những gì nàng thấy là những ngôi sao mờ trên bầu trời thành phố.

Trời tối và nàng chỉ có một mình. Không khí lạnh mùa thu đang cắn vào làn da trải đầy những vết thương chưa kịp phục hồi, sau khi người đàn ông rõ ràng đã bất cẩn thay quần áo cho nàng.

Ban đầu, Jennie không nhận ra điều đó, nhưng cuối cùng thì mọi tiếng ồn ào ở cuối sau khi cảnh sát đã nói với nàng.

Họ đã nói với nàng rất nhiều điều, bởi vì điều tiếp theo mà nàng nhớ là đang ở trong đồn cảnh sát, cầm một cốc ca cao nóng và co người lại trong chiếc chăn dày màu vàng được đắp trên vai.

Người đàn ông trong phòng thẩm vấn hỏi nàng một cách tử tế, bằng một giọng nhẹ nhàng, và một số sĩ quan khác ra vào để đưa cho nàng bánh rán và thêm ca cao, cũng như quần áo mới.

Đó là một trải nghiệm rất mất phương hướng và Jennie vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình khi bố mẹ đến đón nàng trở về nhà.

Jennie đã nghĩ rằng mẹ nhớ nàng rất nhiều khi bà ôm nàng khóc nức nở ở hành lang đồn cảnh sát, mặc dù điều đó có thể đúng, nhưng giờ đây chính Jennie đã hiểu bi kịch về những gì nàng đã mất một cách kỳ lạ.

Tiếng nức nở của nàng là sự than thở và giận dữ, trách bản thân mình đã không kháng cự thành công và trách người đàn ông đã ích kỷ lấy đi thứ mà không ai có thể trả lại cho một cô gái trong công viên ngày hôm đó.

Khi cơn giận nguôi ngoai, nàng tỉnh táo trở lại để cảm nhận cái se lạnh của không khí mùa thu khi những vệt nước mắt cay xè trên khuôn mặt. Nàng ngẩng đầu lên để nhìn thấy khuôn mặt của Jisoo.

Nụ cười tinh tế của Jisoo có thể luôn xuất hiện khi cô nhìn Jennie, dễ dàng trút bỏ gánh nặng khỏi trái tim nàng.

Nhiều giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Jennie, nhưng những giọt nước mắt này lại ấm áp. Nàng mỉm cười nhẹ, nghiêng đầu về phía trước, chạm môi mình lên môi Jisoo.

"Này, Jen!"

"Hửm?" Jennie ậm ừ hài lòng, đã mong đợi một trong những câu thoại hài hước của cô.

"Chị yêu em." Cô nói và cả thế giới của Jennie như đã dừng lại.

Nàng nhìn qua các nét mặt của Jisoo, xem có bất kỳ dấu hiệu lừa dối hay đùa giỡn nào không, nhưng khuôn mặt của cô không hề dao động, với một nụ cười hạnh phúc khiến trái tim của nàng bay bổng.

"Em không cần phải đáp lại chị, hoặc cảm thấy như vậy." Jisoo nói khi nhìn về phía biển và nhẹ nhàng ôm Jennie chặt hơn.

"Chị chỉ muốn em biết bản thân chị yêu em là đủ."

Jennie cảm thấy nước mắt mình rơi ngày một nhiều hơn.

"Làm... làm sao em có thể không yêu chị?" Giọng nàng lúc đầu hơi ấp úng vì khàn.

"Tất... tất nhiên là em yêu chị!"

Jennie bắt đầu khóc một lần nữa, Jisoo nở một nụ cười trìu mến, cô lại ôm nàng chặt hơn.

"Vậy thì tốt rồi, vì chị đã có kế hoạch cho chúng ta." Cô vừa nói vừa vỗ vai nàng.

Jennie ngước lên khỏi cổ Jisoo, bắt gặp nụ cười nhếch mép ngớ ngẩn quen thuộc.

"Có thật không?" Nàng trêu chọc hỏi, bắt chước biểu cảm nghiêm túc.

"Có!" Jisoo thở ra, cô đưa mặt lại gần và nhìn xuống môi Jennie.

Jennie ngước lên khi ánh mắt của Jisoo cũng chuyển sang mắt nàng.

Nụ cười tự mãn và đáng yêu đến khó tin khi cô nói chậm rãi:

"Cuộc sống của chúng ta, đó không khác gì một ngôi nhà ma ám."

Nụ cười tự mãn của Jisoo biến thành một nụ cười dịu dàng, và nước mắt của Jennie lại rơi nhanh chóng khi nàng ôm chặt lấy Jisoonhất có thể.

"Chị hứa?"

"Tất nhiên."

"Làm sao chị có thể không?" Cô nói thêm một cách bẽn lẽn với nụ cười không đều trước khi cúi xuống hôn Jennie.

Ngay trước khi môi họ chạm nhau, một tiếng rắc lớn và một tiếng nổ vang dội lên.

Những âm thanh cao vút vang lên. Jisoo mỉm cười trìu mến, xoa đầu Jennie một cách an ủi.

"Nhìn kìa, nó có màu tím."

Ở đó trên bầu trời, pháo hoa kéo dài qua tầm nhìn và một màu tím lớn gần họ nhất đang bắt đầu mờ dần.

"Thật sao? Chúng ta không thể có được nụ hôn lãng mạn cổ điển?" Jennie hơi bĩu môi, tựa đầu vào vai Jisoo, nhưng vẻ mặt vẫn có vẻ bình yên.

"Chị vẫn nghĩ điều này khá lãng mạn."

"Và bên cạnh đó..."

"Chúng ta có cả đời để sống qua những tác phẩm lãng mạn cùng nhau, phải không?"

"Ừm, chúng ta có."

Jisoo liền cúi xuống để môi họ chạm vào nhau.

"Này, chị Jisoo!!" Bỗng một giọng nói quen thuộc hét lên.

Jisoo và Jennie bất ngờ quay lại, nhìn thấy Chaeyoung cùng Lisa với biểu cảm nai tơ từ xa.

Chaeyoung lúng túng nhìn xung quanh rồi nói "Xin lỗi!" trước khi kéo Lisa chạy đi.

Jennie khẽ lắc đầu, quay lại nhìn Jisoo đang cười đỏ mặt.

"Chúng ta có thể gặp một chút rắc rối..."

Jisoo ngắt lời Jennie bằng cách hôn nàng thật nhanh, một cách nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.

Tay nàng vô thức đưa lên giữ lấy hai vai Jisoo, cả hai người đều mỉm cười nhìn nhau khi rời ra.

"Chỉ là muốn đảm bảo lần này em sẽ không chạy thoát."

Với nụ cười nhếch mép nhẹ nhàng, Jennie bẽn lẽn đáp lại:

"Em không nghĩ chị phải lo lắng về điều đó."

Cô nhướng mày, nàng mỉm cười hài lòng vì đã tạm thời khiến Kim Jisoo sững sờ.

Jisoo cố gắng kìm lại nụ cười của mình khi cô quay lại và nhìn ra biển một lần nữa, nhưng cuối cùng đã thất bại khi một nụ cười rạng rỡ chiếm lấy khuôn mặt cô.

Jennie hơi nhướng mày, nàng cũng không nhịn được nở một nụ cười rạng rỡ không kém.

"Chị nghĩ nghe rất thích đó." Jisoo cúi xuống hôn Jennie một lần nữa, nhưng lại nhanh chóng rời ra.

Sự thất vọng của Jennie tan biến khi nàng xem xét quang cảnh trước mặt mình. Nàng đưa một tay lên và nhẹ nhàng vuốt ve má Jisoo, bắt gặp ánh mắt sững sờ của cô.

"Em nghĩ em cũng vậy."

Nụ cười của Jisoo bằng cách nào đó thậm chí còn rực rỡ hơn. Đôi môi của họ lại gặp nhau, lần này nồng nàn và kéo dài.

Jennie cảm thấy mình đang ngất ngây và mỉm cười một cách dễ dãi, trái tim nàng như bay bổng khỏi mặt đất và lên thiên đường cùng với người mà nàng yêu.

"Em yêu chị, Kim Jisoo."

"Chị cũng yêu em, Kim Jennie."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro