Chương 63: Muốn "Làm" Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                          

“Ngồi dạng hai chân ra, như vậy em sẽ gần chị hơn một chút.”

Trí Tú đặt tay lên eo nàng, Trân Ni vừa rồi ngồi nghiêng trên đùi cô, bị nàng nói vậy thì lại tách chân ra ngồi vắt trên đùi Trí Tú.

Bằng cách này, hai người thực sự càng gần nhau hơn. Không khí khô nóng càng làm tăng thêm tình tố giữa hai người. Bàn tay to của Trí Tú xoa vuốt trên vòng eo thon thả, cho dù mặc trên người một chiếc áo khoác mùa đông dày đặn nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được vòng eo mảnh khảnh của nàng, cô không khỏi oán giận.

"Em quá gầy, cho em tiền cũng không nỡ tiêu là sao. Mỗi ngày ở căn tin đều ăn cà rốt bắp cải, còn chẳng đầy đặn được như lúc ở nhà nữa."

Nói rồi, cô nhéo nhéo đôi má bánh bao chẳng được mấy thịt của nàng.
Trân Ni cười nói.

"Ở nhà thì bữa trước là thịt gà, bữa sau là thịt heo, muốn không béo cũng khó. Nếu không phải là ở trường ăn ít lại một chút thì giờ chắc em béo thành quả cầu luôn rồi."

Mỗi lần như vậy, lại mũm mĩm quay lại trường đi học. Cô sẽ luôn biến đổi đa dạng mà nấu nhiều món ăn ngon cho nàng, một ngày chắc phải cho nàng ăn bốn bữa ấy chứ, cứ phải nuôi nàng béo lên vài cân thì cô mới hài lòng.

"Nói nhảm gì đấy, em béo thành quả cầu chị cũng thích. Để chút nữa chị đi cửa hàng mua một con gà nướng và ít rau dưa trữ dưới hầm. Tối nay em muốn ăn bánh bao hay bánh nướng? Không thì chị nấu cơm cho em ăn nhé."

“Đến lúc đó chị sẽ không thích đâu.”

Tuy nói vậy nhưng trong lòng quay lại trường vẫn cảm thấy rất ngọt ngào, cô đối tốt với nàng như thế nào, nàng đều biết cả.

"Tôi thích tất, em cho chị làm thì chị liền thích."

Người đẹp nằm trong ngực, Trí Tú nói chuyện một hồi lại bắt đầu ngả ngớn.

"Nóng không? Chị giúp em cởi bớt quần áo."

Trí Tú bắt đầu cởi khuy áo khoác của nàng. Bên trên nàng mặc một chiếc áo khoác nhỏ với phần ngực cắt xéo, bên dưới là một lớp quần tất dây màu đen, bên ngoài mặc là một bộ váy, là một bộ trang phục học sinh trông rất thanh thuần.

Suốt bốn năm ở trường đại học, hầu như nàng đều mặc như vậy, nhưng không hiểu sao cứ mỗi lần nhìn thấy, cô đều cảm thấy rung động trước sau như một.

Nàng quá xinh đẹp, sau khi vào đại học, vẻ đẹp của nàng lại mang thêm một chút trong sáng và trí thức nữa.

Trân Ni cắn môi, cúi đầu nhìn bàn tay thô ráp của cô đang từng chút cởi bỏ khuy áo trên người nàng mà không hề có ý kháng cự.

Nàng cũng nhớ cô lắm...

Hai người đã hơn ba tháng không gặp nhau, tuy rằng làm vợ chồng đã mấy năm nhưng mỗi khi hai người ở bên nhau thì tình cảm vẫn luôn nồng nàn như thế.

Trí Tú càng làm mỗi lần đều "yêu" nàng đến chết đi sống lại.
Mỗi lần nghỉ lễ về nhà, huyệt nhỏ của nàng đều chẳng mấy khi mà khô ráo, vẫn luôn ướt dầm dề, mãi cho đến khi nàng đi học lại mới thôi.

                                         

             
                   

Sau khi được cô ‘yêu thương' quá nhiều lần, cơ thể nàng càng ngày càng thêm mẫn cảm, mỗi lần gặp mặt là nàng lại càng thêm mong chờ, nghĩ xem lần này cô sẽ lại 'làm' mình như thế nào đây.

Trí Tú cởi quần áo của nàng ra. Rõ ràng là cô nói sợ nàng nóng nên mới cởi áo khoác cho nàng, nhưng cuối cùng cô lại lột sạch quần áo trên người nàng, để nàng khỏa thân mà ngồi trong lòng cô.
Cũng may lò sưởi trong phòng này đủ nóng nên nàng không cảm thấy lạnh.

Bàn tay của Trí Tú không ngừng qua lại trên cơ thể nàng, cô cúi đầu ngậm bộ ngực căng phồng của nàng vào miệng.

"Ưm... Nhẹ một chút, đừng cắn."

Trân Ni ôm lấy đầu cô, thở hổn hển, hai vú của nàng đã sớm bị cô yêu thương thành quen rồi.
Mỗi khi được cô bú liếm, cặp vú biết ngoan ngoãn mà cương lên vì cô.

Mấy năm qua, bởi vì bị cô 'làm' mà cơ thể nàng ngày càng trở nên thành thục hơn. Khuôn mặt thì vẫn thanh thuần nhưng cơ thể lại rất dâm đãng.

Ba tháng không chạm vào cô vợ ngọt ngào của mình khiến cô sắp chết nghẹn luôn rồi. Hàm răng nhịn không được mà khẽ cắn đầu vú nàng, sau đó nhả đầu vú ra, lại hà to miệng ngậm lấy một miệng lớn mà ngấu nghiến.

“A... Đừng mút mạnh như vậy."

Trân Ni rên rỉ, vặn vẹo thân thể, huyệt nhỏ dưới thân sớm đã vô cùng lấy lội, chờ đợi cô đến yêu thương.

Trí Tú nhả vú nàng ra, khoe miệng còn dính nước bọt trong suốt, cười nói.

"Vú dâm của vợ chị không phải là thích được yêu như vậy sao? Cũng sắp hút ra sữa luôn rồi."

Trân Ni đỏ mặt.

"Em còn chưa sinh con, lấy đâu ra sữa chứ?"

“Em định chừng nào thì mới sinh cho chị một đứa hửm?"

Trí Tú ôm eo nàng rồi cúi đầu nhìn nàng. Hai người họ đã kết hôn được bốn năm, ở bên nhau cũng bốn năm, nàng cũng sắp tốt nghiệp rồi.

Khi đó cô đã hứa với nàng rằng trước khi nàng tốt nghiệp sẽ không để nàng mang thai, mấy năm nay cô vẫn uống thuốc tránh thai trung dược rất đều đặn.

Nhưng sau khi tốt nghiệp, liệu nàng có còn muốn cô nữa không? Có còn sẵn sàng ở lại bên cạnh cô, nuôi con dạy cái với cô không?

Trân Ni bị cô hỏi vậy thì tỏ vẻ không vui.

"Em còn chưa tốt nghiệp mà chị đã muốn em mang thai rồi à? Rồi đến lúc đó lại ôm cái bụng to tới tốt nghiệp, không đơn vị nào nhận vào làm việc hết? Nói đi cũng phải nói lại, em còn chưa tốt nghiệp xong thì sẽ làm việc ở đâu hết, không lẽ phải để con nhỏ bôn ba với mình à?"

Những vấn đề mà Trân Ni nghĩ đến đều rất thực tế. Còn Trí Tú thì chỉ suy xét đến chuyện sau khi nàng tốt nghiệp, không để nàng rời khỏi cô thôi.

"Vậy nếu em tốt nghiệp rồi, nhận công tác rồi thì chẳng phải là không thể trở về sống cùng chị nữa à?"

Trí Tú hỏi, điều cô sợ hãi từ trước đến nay vẫn là nàng sẽ rời khỏi an, nếu nàng muốn ly hôn với cô thì làm sao bây giờ?

Trân Ni bực bội đấm nhẹ vào ngực cô một cái.

"Vậy chị muốn em theo chị về thôn à? Sau đó cùng chị trồng trọt cả đời?"

Trí Tú mỉm cười lắc đầu, nắm lấy bàn tay đang đấm vào ngực mình, sợ nàng đấm đau tay mà hôn hôn lên tay nàng.

"Không phải, chị không để ý chuyện em sẽ đi đâu, nhưng em phải mang chị theo, không thể vứt bỏ chị được. Cho dù em có bị sắp xếp công tác ở tỉnh khác, chị cũng sẽ đi theo em.”

Cô không thể rời xa nàng, cũng sẽ không rời khỏi nàng...

Trân Ni cảm  thấy vừa buồn cười và bất đắc dĩ, nàng ngẩng mặt lên, để cô nhìn thẳng vào mắt mình.
"Kết hôn nhiều năm như vậy, tại sao chị vẫn nghĩ rằng em sẽ bỏ chị, sẽ ly hôn với chị vậy? Em sẽ không. Trí Tú, đợi sẽ không đâu. Em nói rồi, không có ai yêu em hơn chị hết, sau khi tốt nghiệp, em sẽ tìm một công việc ổn định, gần nhà một chút.”

Trí Tú ừ một tiếng, hầu kết trượt lên trượt xuống.

"Được."

Trí Tú không hỏi, cô yêu nàng, không có ai yêu nàng hơn cô, vậy nàng thì sao? Nàng có yêu cô không? Nàng kết hôn với cô là bởi cô yêu nàng, hay là vì trong lòng nàng cũng yêu cô?

“Chị đừng như vậy, mau hôn em đi.”

Trân Ni thấy cô không vui, liền chủ động dâng lên một nụ hôn nồng nhiệt, vừa trúc trắc lại ngọt ngào mà hôn lên môi cô.

Nàng rất ít khi chủ động, phải nói rằng Nàng chưa bao giờ chủ động.
Quả nhiên, nàng chỉ mới hôn hôn lên mặt cô mà đã đổi lấy một nụ hôn nồng cháy của Trí Tú rồi.

Cô ngậm lấy môi nàng, hôn nàng mãnh liệt, không ngừng dày vò cái miệng nhỏ chum chím như qủa anh đào của nàng, lại dùng đầu lưỡi dày rộng cạy hàm răng nàng, tùy ý cướp đoạt nước bọt trong miệng nàng, cho đến khi đoạt lấy tất cả của nàng rồi biến nó thành của mình.

Cô thở hổn hển buông đôi môi hồng nhuận của nàng ra, trong mắt tràn đầy lửa dục ngập trời.

"Giúp chị cởi quần áo, côn thịt của chị muốn 'làm' em rồi."

Trân Ni đỏ mặt, đưa tay giúp cô cởi cúc quần. Cúc quần mở ra, nàng từ từ kéo khoá xuống, ngón tay móc nhẹ mép quần lót, côn thịt vốn đã sẵn sàng cứ thế từ giữa bắn ra ngoài, quy đầu ngẩng cao run rẩy, tinh địch trong suốt từ mã mắt không ngừng trào ra.

Trân Ni nhìn mà cả người căng thẳng. Côn thịt màu hồng nhạt ấy vừa thô vừa dài này, lần nào nó cũng đều khiến nàng ngứa ngáy cả người.

Nàng đã hơn ba tháng không bị cây gậy thịt thô to này 'làm' rồi, bây giờ nhìn nó thế này, lại làm nàng có chút nhớ nhung...

Trân Ni nắm lấy côn thịt của cô, cứ thế trên dưới mà tuốt rồi nhìn nó trở nên kích động mà phun ra tinh địch trong tay nàng.

Huyệt nhỏ của nàng cũng theo đó mà trở nên ướt át, bắt đầu trào cả nước dâm ra ngoài...

           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro