Chap 24: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

Jennie tỉnh lại.

Jisoo vồ vập hỏi: "Jen, em không thoải mái ở đâu, nói với chị."

"Con của tôi đâu?"

"Con rất ngoan, em đừng lo lắng."

"Tôi muốn gặp con."

"Được, đợi con ra khỏi lồng kính, chị sẽ bế cho em xem, có được không?"

Jennie lạnh lùng trừng mắt nhìn Jisoo.

Kim Jisoo, chị giả làm người tốt gì chứ?

Chị muốn cướp con của tôi đi, giao cho Kim Nari! Sao thế? Bây giờ giả bộ làm người tốt trước mặt tôi à?

"Kim Jisoo, tôi hận chị!"

Jisoo sững sờ... nhìn chằm chằm Jennie, cô đang nói gì thế?

"Kim Jisoo, tôi sẽ không giao con của tôi cho chị! Dù cho chết đi, tôi cũng sẽ không để chị được toại nguyện!" Cô kiên định nói, trong mắt đầy lửa hận.

Nhìn ánh mắt thù hận của cô, Jisoo như rơi xuống vực sâu.

Ánh mắt hận thù đó, khiến tim chị băng giá, cô thật sự hận chị?

Cô hận chị vì đem sinh mạng con ra mạo hiểm sao?

Nếu là thế, thế thì hận đi!

Chị chỉ cần cô sống, sống lại là được.

Dù cho sống mang theo nỗi hận, cũng không sao.

Jisoo nắm chặt tay lại, trên mặt nở nụ cười, dường như lại biến thành bộ dạng như lúc đầu, điềm tĩnh nói: "Em muốn hận thì hận đi."

Jennie khựng người lại... đột nhiên hiểu ra.

Chị ta không hề để ý cô. Nỗi hận của cô, đối với người phụ nữ này mà nói, không đáng một xu!

Dù cho cô hận chị ta muốn chết, chị ta cũng chẳng hề khó chịu.

Jennie kìm nén cơn giận, chầm chậm nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy chị ta nữa.

Jisoo nhìn cô nằm trên giường, dường như muốn lôi cô từ cõi chết trở về, hòa với chị làm một.

"Nghỉ ngơi đi Jen, chị sẽ làm mọi cách để em được sống!"

Chị ở trước giường bệnh của cô mà thề.

Jennie nhắm mắt lại, lông mi khẽ run run, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười chế giễu... giả dối!

Kim Jisoo, chị muốn bù đắp áy náy của chị phải không? Chị cũng biết áy náy à?!

Kim Jisoo, tôi mãi mãi sẽ không đem con của tôi cho chị, cho Kim Nari!

Nỗi căm hận trong khoảnh khắc khiến một người con gái trở thành cỗ máy hận thù.

Hiểu lầm giữa hai người càng ngày càng lớn, giống như quả cầu tuyết vậy, có lẽ cuối cùng cũng không thể hóa giải.

Jennie nhắm mắt ngủ, Jisoo chuyển một chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường cô, lấy miếng bông thấm, dấp chút nước ấm, thấm lên đôi môi khô nhợt nhạt của cô.

Ánh mắt nhìn đôi môi nhợt nhạt đó, trong lòng xót xa, nhưng cũng không thể giấu đi được.

"Jisoo."

Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.

Jisoo quay đầu lại nhìn Kim Nari đang đứng ngoài cửa.

Chị lập tức cau mày lại, nhìn Nari tiến lại gần: "Chị ấy vẫn khỏe chứ?"

Jisoo khẽ đứng lên: "Chị em ngủ rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện, đừng làm ồn khiến cô ấy tỉnh."

Nói xong, vòng qua người Nari đi ra ngoài, để cô ta ngượng ngùng đứng ở đó.

"Jisoo, chị em bao giờ mới tỉnh lại được?" Cô ta dè dặt hỏi: "Còn cả đứa bé nữa, là con trai hay con gái?"

Jisoo từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, châm thuốc, hút một hơi, con ngươi nhìn xa xăm, mãi hồi lâu mới liếc nhìn người con gái đứng bên cạnh, "Tại sao em lại đến đây?"

"Em nghe nói Jennie sinh rồi, em muốn đến thăm."

Jisoo hút một hơi nữa, lạnh nhạt ngắt quãng: "Chị hỏi là, tại sao em biết chị em ở đây?" Chị đâu có nói với cô ta!

Nét mặt Nari thay đổi, nụ cười có phần cứng nhắc: "Em..."

"Trả lời chị, em từ đâu mà biết được nơi này? Biết chị em ở bệnh viện tư nhân này?" Nơi này, thật không phải ai cũng có thể tự do ra vào.

Càng đừng nhắc đến Kim Nari ở trước mặt.

Cô ta nghe tin tức này từ đâu chứ?

"Là ba mẹ nói..." Nari nói ba mẹ, chính là vợ chồng họ Kim*, cũng chính là ba mẹ đẻ của Jennie. Jisoo nghe xong, lộ ra vẻ ngạc nhiên. Con gái họ sắp sinh con, Jisoo không có lí do gì không thông báo cho ba mẹ bố mẹ Jennie biết.

"Tại sao họ không đến?"

"Ba mẹ có việc đột xuất nên không đến được, cho nên, cho nên bảo em thay họ đến thăm chị ấy."

Jisoo cụp mắt xuống, ngón tay kẹp điếu thuốc run run... Rốt cuộc ghẻ lạnh đến thế nào mà đến con gái ruột của họ sinh con, cũng không đến thăm!

Bao nhiêu năm Jennie sống ở nhà họ Kim* phải sống cuộc sống thế nào?

Jisoo xót xa, trong lòng thầm hạ quyết tâm: Người nhà họ Kim* đã không trân quý đứa con gái này của họ, thế thì từ nay về sau Kim Jennie sẽ giao cho chị yêu thương che chở.

Đừng có ai muốn làm hại cô trong mắt chị!

"Em quay về đi!"

Nari nhìn bóng dáng quay người đi vào phòng bệnh của Jisoo, đột nhiên nói: "Jisoo! Em sai rồi! Em thật sự biết sai rồi! Ba năm trước không nên đi, em hối hận rồi. Jisoo, chúng ta quay lại nhé, giống như lúc đầu, coi như chúng ta hồi đó chưa từng xảy ra chuyện gì, có được không?"

"Kim Nari, cô đi đi! Sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!" Nếu không, chị ta sợ sẽ tự tay đâm chết cô ta.

Nari khóc lóc lắc đầu, lao lên ôm lấy lưng chị: "Jisoo, chị là yêu em! Chị chỉ là nhất thời bị chị em mê hoặc! Jisoo, chị quay lại đi, nhìn em đi, em vẫn yêu chị, yêu chị như ba năm trước!"

"Buông tay!" Trên mặt Jisoo lạnh lùng hơn bao giờ hết.

"Jisoo, chị đừng như thế. Chị chỉ là thương xót chị ấy nên mới mềm lòng! Chị không hề yêu chị ấy, người chị yêu là em! Em hối hận rồi, em hối hận ba năm trước đã rời xa chị...

Em biết, chị nhất định là vì muốn trừng phạt em đã ích kỷ rời đi, mới giả vờ để ý đến chị ấy, có đúng không?"

Khóe miệng Jisoo nhếch lên nụ cười chế giễu... Tại sao chị lại ngu muội, mờ mắt những tận mười mấy hai mươi năm chứ?

Người phụ nữ này, tại sao lại có thể là người con gái lương thiện dễ gần trong kí ức của chị chứ?

"Jisoo, chị nghe em nói. Ba năm trước, em vô tình thấy cuốn nhật ký của Jennie rơi trước cửa phòng em, em mới biết, thì ra chị ấy cũng thích chị. Em từ nhỏ cùng lớn lên với chị ấy, đều chăm sóc em, em, lúc đó em hỗn lộn, muốn rời khỏi đây, tác thành cho chị ấy...

Nhưng, Jisoo, em bây giờ hối hận rồi! Em thật sự hối hận rồi! Chị vốn dĩ là người yêu của em mà!"

Nghe những lời nói này, Jisoo như có lửa cháy trong lòng.

Có những lời, vốn dĩ chị không muốn nói, nhưng có những người vẫn nghĩ chị như kẻ ngốc để lừa!

Jisoo đưa tay gỡ bàn tay của Nari đang ôm chị, quay người nói: "Vốn dĩ tôi cũng không phải người yêu của cô. Từ đầu đến cuối, tôi nhận nhầm người rồi. Tôi nhận nhầm là sai lầm của tôi, tôi thừa nhận.

Nhưng nhận nhầm người, cũng là do cô cố ý dẫn đến!

Cô khiến tôi cho rằng cô chính là người con gái năm đó luôn động viên khích lệ tôi trong tang lễ của ba mẹ tôi năm đó, cô không hề giải thích, thậm chí cô còn sai vẫn mắc sai. Kim Nari, có phải cô cho rằng, cô làm những việc đó không ai hay biết?

Tôi thật khó tưởng tượng, khi chúng ta gặp nhau cô mới hơn 10 tuổi, một đứa trẻ hơn mười tuổi mà trong lòng đã có dã tâm sâu như thế!"

Nari hoảng loạn hét lên: "Tại sao chị lại biết?"

Cô ta nói bật ra, đột nhiên phát hiện mình nói sai rồi, cô ta nên giữ lời, giả bộ như không biết gì.

Thầm trách mình ngu ngốc.

"Làm sao tôi biết không quan trọng, quan trọng là, Kim Nari! Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, cô cho rằng có thể giấu tôi cả đời sao?"

"Nhưng, nhưng sau này chúng ta cũng yêu nhau, chúng ta rất hạnh phúc! Nếu không phải cuốn nhật ký của chị ấy, em cũng không biết việc chị ấy thích chị, em cũng sẽ không giả lòng vị tha mà tác thành hai người! Em không rời đi! Chúng ta bây giờ rất hạnh phúc!"

"Cô luôn nhấn mạnh cuốn nhật ký của chị cô, không phải nhắc tôi, cuốn nhật ký đó là do chị cô cố tình làm rơi ở cửa phòng cô sao? Nhưng Kim Nari! Khi cô đem cuốn nhật ký đó cho tôi xem, cô nhất định chưa từng nghĩ, tôi còn lật cuốn nhật ký đó xem lại lần sau, càng sẽ không phát hiện, bị cô dùng keo dán mặt giấy đó lại... cô muốn giấu cái gì?"

"Hu hu... chị..."

"Tôi đã nhìn thấy hết rồi. Mặt giấy bị keo dán dính đó, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể xé rách hai tờ giấy mà cô dán lại, có thể nhìn thấy những tờ nhật ký bị cô giấu đi!"

Jisoo lạnh lùng nói: "Đó là những kí ức về thời thơ ấu của tôi và cô ấy, cô muốn dùng cuốn nhật ký này để tôi chán ghét cô ấy, cô không muốn để tôi nhìn thấy những ghi chép về hồi ức đó, đồng thời cô lại sợ xé rách tờ giấy đó, sẽ khiến tôi nghi ngờ.

Cho nên cô dùng keo dán dán hai mặt giấy lại với nhau.

Kim Nari, cuốn nhật ký đó có thật là chị cô không cẩn thận làm rơi trước cửa phòng cô? Hay là cô lấy trộm từ trong phòng cô ấy, phải không?"

"Em, em không biết chị đang nói gì, em một chữ cũng không hiểu. Jisoo, chị là yêu em, chị chỉ là tạm thời bị Kim Jennie mê hoặc."

"Câm mồm!" Jisoo bực tức, đến lúc này mà cô ta vẫn còn chưa biết sợ? "Cô có hiểu tôi đang nói gì hay không, không liên quan gì đến tôi, tôi không để ý! Nhưng cô, từ nay về sau, cũng đừng xuất hiện trước mặt cô ấy!"

Jennie e rằng cho đến hôm nay vẫn nghĩ là em họ Kim Nari của cô, là một người con gái ngây thơ.

Jennie trong tay Nari, chỉ là thân phận chịu thiệt thòi.

"Jisoo, Jisoo..."

Dù cho Nari khóc gào thế nào, Jisoo quay người đi vào phòng, khóa cửa lại.

Cô ta đứng ngoài cửa, căm giận nắm chặt tay lại... tên trộm Kim Jennie này, trộm đi Jisoo của cô ta! Trộm thân phận Kim* phu nhân của cô ta!

.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro