Chap 25: Em sống chị sống! Em chết chị chết!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

Những ngày sau đó, giữa Jennie và Jisoo dường như có gì đó ngăn cách ở giữa. Hai người rất ít nói chuyện, phần lớn thời gian Jennie đều nhắm mắt, không muốn nhìn chị.

Còn việc mà Jisoo làm nhiều nhất đó là khi cô nhắm mắt, chăm chú nhìn cô.

Điều khiến Jennie không quen đó là, Jisoo dường như thay đổi rất nhiều, việc của cô, chị ta đều xử lý đâu ra đấy.

Có một ngày, Jennie lại bị đẩy lên bàn phẫu thuật.

Lần này, Jisoo đi vào phòng phẫu thuật cùng cô.

Chị nắm chặt tay cô: "Jen, phẫu thuật nhất định sẽ thành công, chị sẽ ở bên cạnh em!"

Jennie không biết lần này Jisoo lại sắp xếp phẫu thuật gì.

Người phụ nữ này cũng không tiết lộ gì với cô, Jennie hất tay Jisoo ra, lạnh nhạt nhắm mắt lại.

Bác sĩ tiêm thuốc tê vào.

Trong cơn hôn mê, Jennie cảm thấy tay mình có người nắm chặt, có người, có tiếng nói ở bên tai cô, nói một câu.

Khoảnh khắc hôn mê qua đi, bên tai câu nói đó văng vẳng vang lên: "Sống cùng sống, chết cùng chết. Em sống chị sống, em chết chị chết. Em ngốc như thế, dại dột như thế, xuống dưới đất, không có chị, chị sợ em bị ức hiếp!"

"Kim tổng, phẫu thuật sắp bắt đầu rồi. Xin ra khỏi phòng phẫu thuật."

Jisoo lắc lắc đầu, nắm chặt lấy tay Jennie: "Tôi ở đây với cô ấy, không có tôi, cô ấy sẽ sợ."

Bác sĩ lắc đầu, người bị tiêm thuốc mê rồi còn biết sợ hãi gì nữa?

Sợ hãi không phải người bệnh, mà là Kim Jisoo.

Biệt danh Nam Kim Bắc Kwon. Kim Jisoo đứng đầu, dang tiếng vang xa, nói ra không ai tin Kim Jisoo lại là người phụ nữ như thế này!

"Kim tổng, đây là trường hợp ngoại lệ, nhưng trong phòng phẫu thuật, xin cô giữ yên lặng. Dù cho xảy ra chuyện gì cũng đừng làm ảnh hưởng đến phẫu thuật, tốt nhất đừng để phát ra bất cứ tiếng động nào."

Jisoo gật đầu biểu thị đồng ý.

Phẫu thuật, đang được tiến hành.

Jisoo nhìn thấy toàn bộ quá trình phẫu thuật của Jennie, khi trải qua những điều này, chị càng sợ mất đi người phụ nữ của mình.

Phẫu thuật kết thúc, bác sĩ nói: "Người bệnh bây giờ cần phải đưa đến phòng bệnh nặng, tiến hành quan sát, sau đó tiếp tục cần kiểm tra định kỳ, kết hợp điều trị bằng thuốc.

Phần lớn dạ dày của Kim* tiểu thư đã bị cắt, sau này dạ dày hết sức mỏng, ở phương diện ăn uống, cần đặc biệt chú ý."

Jennie mơ một giấc rất dài, trong mơ, cô không ngừng chạy, có quái vật đuổi theo cô. Đột nhiên cô lao vào trong lòng ngực ấm áp của một người, giọng nói dịu dàng, kiên định nói với cô: Sống cùng sống, chết cùng chết, em sống chị sống, em chết chị chết.

Jennie không nhìn rõ tướng mạo người này, chỉ cảm thấy giọng nói rất quen tai, cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt này...

"Jen tỉnh rồi?"

Thần sắc Jennie phức tạp nhìn Jisoo bên giường.

Không phân biệt rõ câu nói đó, rốt cuộc là trong mơ nghĩ ra, hay là chị ta nói trước khi cô hôn mê.

"Nước... tôi khát..."

Mở miệng nói mới phát hiện, cơ thể yếu ớt đến nói cũng khó khăn.

Jisoo thành thạo cầm bông thấm: "Bây giờ chưa uống nước được, em vừa cắt bỏ phần ung thư dạ dày." Miếng bông trong tay thấm nước ấm.

"Phẫu thuật lần thứ hai này là... cắt bỏ phần ung thư dạ dày? Cho nên, chị là giúp tôi trị ung thư dạ dày?"

"Uh." Jisoo gật đầy: "Không có sức, đừng nói nữa, em đừng động, chị dùng bông thấm nước giúp em đỡ khô môi."

Jennie ngạc nhiên nhìn động tác thành thạo của Jisoo đang thấm ướt đôi môi khô của cô, giống như động tác này, chị thường xuyên làm vậy.

Miếng bông thấm lên môi, cô càng khát, bất giác đưa lưỡi liếm nước dính trên môi, chiếc lưỡi hồng thè ra liếm trên đôi môi nhợt nhạt. Jisoo cầm chiếc bông thấm trong tay, sững người, thần sắc trong mắt âm u tối tăm.

"Khát, vẫn muốn..."

Jisoo nghe lời Jennie nói, cụp mi xuống, đưa tay với nước ấm, thấm ướt môi cô.

Có lẽ là khát quá, Jennie thèm nước, cho nên cô yên lặng để Jisoo hết lần này đến lần khác thấm ướt môi.

"Có muốn nhìn con không?" Jisoo đột nhiên nói.

Mắt Jennie sáng lên: "Muốn."

Nhưng... tại sao chị ta đột nhiên cho cô nhìn thấy con chứ? Lẽ nào nói, đây là muốn cô từ biệt với con?

Jennie không nói gì, đợi khi Jisoo quay lại phòng bệnh, trong lòng ôm đứa bé đang quấn chăn.

"Con trai của chúng ta." Jiso kiêu hãnh nói: "Mặt rất giống chị, sau này lớn lên nhất định sẽ đẹp trai cao to."

Jennie ngó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, càng nhìn càng không nỡ rời xa nó.

Cố gắng nhưng vẫn không kiềm chế được, Jennie đau khổ nhìn Jisoo: "Kim Jisoo, nể tình tôi, chị đừng chia cách tôi với con, có được không?"

Jisoo ngạc nhiên nhìn vẻ mặt đau khổ của cô "Tại sao em cho rằng chị sẽ chia cách em và con của chúng ta chứ?"

"Chị đừng giấu tôi nữa, chị sắp kết hôn với Kim Nari! Cô ấy không thể sinh được, cho nên chị muốn đem con của tôi tặng cho cô ấy nuôi, có đúng không?"

Đúng cái gì mà đúng!

Jisoo nổi giận lôi đình!

Lại là Kim Nari!

"Ai nói với em chị muốn kết hôn với cô ta? Còn nữa, ai nói chị muốn đem con của chúng ta tặng cho cô ta chứ?"

"Kim Jisoo, đến lúc này rồi chị còn giấu tôi? Cái gì nên biết tôi đã biết từ lâu rồi!"

"Em biết cái gì chứ!" Jisoo bực tức nói: "Mấy lời đó là Kim Nari nói với em có phải không? Em nói cho chị, từ bao giờ em giấu chị đi gặp cô ta?"

Tại sao cô phải giấu chị ta mà đi gặp Nari chứ?

"...Thôi được thôi được, em bây giờ sức khỏe yếu, chị cũng không hỏi em nữa." Jisoo phẩy phẩy tay, xót xa nhìn người phụ nữ trên giường: "Kim Jennie, em nhớ cho chị, chị không bao giờ cưới Kim Nari, càng không có dự định cưới người khác. Người phụ nữ duy nhất chị cần chính là em!"

A...?

"Chị thực ra là muốn lừa tôi đem con cho Kim Nari có đúng không? Tôi biết cô ta không thể sinh con, chị thương cô ta, nhưng con của tôi tuyệt đối không nhường cho ai hết!"

Jisoo thật muốn rạch não cô ra, nhìn xem bên trong có phải bị nhét rơm cỏ gì không.

"Con của chị và em, tại sao phải đưa cho người ngoài nuôi?" Jisoo chán nản nói: "Còn cả em họ đó của em, sau này em ít gặp cô ta. Không! Tốt nhất đừng gặp! Nhìn thấy cô ta thì tránh xa chút!"

"Tại sao?"

"Không tại sao cả!"

"Chị không phải rất yêu Kim Nari sao?" Jennie cảm thấy mơ hồ, cô ở bên cạnh Jisoo ba năm, chị thật sự chán ghét Nari hay là giả tạo, cô có thể phân định được.

Jisoo hiện rõ vẻ mặt không muốn giải thích nhiều, lẽ nào chị nói là chị nhận nhầm đối tượng, sau đó mắt mờ mười mấy hai mươi năm sao?

Tổng giám đốc Kim Jisoo bất giác thấy mất mặt, không kiên nhẫn nói: "Kim Jennie, em nói nhiều thế làm gì. Em chỉ cần biết từ nay về sau em thuộc về chị."

"Nhưng chị cũng không yêu tôi, tôi không muốn ở bên cạnh một người không yêu tôi, không muốn miễn cưỡng chị cũng không muốn miễn cưỡng chính mình. Kim Jisoo, chị là đang thương hại tôi! Tôi không cần sự thương hại của chị! Chúng ta chia tay đi, đừng dây dưa níu kéo làm gì nữa!"

"Chị không thương hại em, chị không cảm thấy miễn cưỡng chút nào."

"Ồ... tôi hiểu rồi, đó chính là vì con, cho nên chị muốn có trách nhiệm với tôi. Có đúng không? Tôi sẽ mang con đi, tôi bảo đảm sẽ không..."

"Cũng không phải vì con!"

"Kim Nari hiểu lầm chị? Cho nên hai người cãi nhau?"

"Không phải, đều không phải!" Sao mà cô phiền thế chứ!

"Ồ... tôi hiểu rồi, đó chính là vì..."

Cô còn chưa nói hết câu, sắc mặt Jisoo trở nên khó coi, lắc đầu, trừng mắt nhìn cô: "Em ngậm miệng lại! Không phải vì đồng tình hay thương xót em! Không phải vì con hay vì thế mà có trách nhiệm! Không phải vì hiểu lầm hay cãi nhau với ai cả!" Jisoo bực tức nói.

Một loạt lời nói, giống như chuỗi hạt, thi nhau tuôn ra.

"Thế thì để tôi nghĩ, là vì..."

Tại vì gì chứ!

"Đừng nghĩ nữa! Kim Jennie, chị yêu em, đã đủ chưa!" Jisoo bực tức hét lên, hai mắt chằm chằm nhìn Jennie: "Kim Jisoo yêu Kim Jennie, đã hài lòng chưa?"

"Chị, chị nói cái gì?" Cô nghe nhầm rồi sao?

Jennie có chút chờ đợi, nhưng cũng có chút sợ hãi.

Jisoo đầu như bốc hỏa, cánh tay chống xuống, cúi đầu hôn lên đôi môi khô của cô.

Jennie bị hôn cho đỏ mặt tía tai, Jisoo mãi mới buông cô ra, đắc ý nói: "chị nói, chị yêu em, từ rất lâu chị đã yêu em! Chị không chỉ mắt mờ, mà tim cũng sai lầm, suýt nữa đã để mất em!" Chị nói hết một hơi: "Bây giờ đã rõ chưa?"

Jennie sững sờ, trong khoảnh khắc không biết cảm nhận gì.

Jisoo nói yêu cô?

Nói chị ta đã yêu cô từ rất lâu?

Ánh mắt đờ đẫn dừng lại trên khuôn mặt của Jisoo, Jennie mãi vẫn chưa thoát ra được.

Jisoo ở bên cạnh, chờ đợi hy vọng... tại sao cô chưa phản ứng gì, đó là ý gì đây?

"Tôi không tin!" Kim Jisoo tại sao có thể yêu cô chứ?

Chị ta ghét cay ghét đắng cô mới phải.

Jisoo nheo mắt lại: "Em không tin? Chị sẽ nói cho đến khi em tin... Kim Jennie, chị yêu em. Kim Jennie, chị yêu em... Kim Jennie, chị yêu em..."

Hết lần này đến lần khác, không biết bao nhiêu lần 'Kim Jennie, chị yêu em.' phát ra từ miệng Jisoo. Trong lòng Jennie đang hỗn độn phức tạp.

Hỏi lại lần nữa: "Jisoo, chị nói thật sao?"

"Jen, chị yêu em!" Trả lời cô vẫn là câu nói dịu dàng của Jisoo.

Khóe miệng Jennie khẽ nhếch lên: "Thế thì được, em tin chị. Nhưng chị phải theo đuổi em lại từ đầu." Chị ta cho rằng chỉ cần nói hai câu ngọt ngào là xong sao?

Nghĩ lại hồi đó, cô bị chị vô tình lạnh nhạt làm tổn thương, nhưng không có ai mang thuốc cho cô.

"Kim Jisoo, nếu lời chị nói là thật, thế thì chị phải theo đuổi em! Nếu không em sẽ nguyện làm mẹ đơn thân, hừ...!!!"

Jennie còn chưa nói xong, môi đã bị người ta hôn lên rồi, những từ tiếp theo, một từ cũng không bật ra được.

Jisoo cười khẩy nói: "Jennie, em gan to nhỉ? Người ta có câu 'ba ngày không đánh được đà lấn tới.'"

Jennie nghe xong, cảm thấy ấm ức... dựa vào cái gì chứ! Hồi đó khi cô yêu chị chịu bao nhiêu khổ đau. Tại sao chị không hoán đổi mà theo đuổi cô, để cô cũng được cảm nhận cảm giác có người theo đuổi là cảm giác gì?

"Theo đuổi em thì được, nhưng em dám có ý nghĩ làm mẹ đơn thân? Chị nói cho em biết, Kim Jennie, đừng có mơ!"

Nói xong, trừng phạt bằng cách lại hôn lên môi cô, cắn mạnh một cái... chưa đã, lại cắn một miếng nữa.

Vẫn chưa đã... Kim tổng bắt đầu dở trò cầm thú.

Đương nhiên, Jennie vừa làm phẫu thuật, muốn vận động mạnh gì đó là điều không thể. Kim tổng chỉ có thể sờ xoạng vuốt ve. Muốn tranh thủ, chỉ chỉ có thể ăn được bữa nhẹ trước. Muốn ăn bữa chính, thế thì phải đợi thôi.

Jisoo nhẹ nhàng hôn lên má cô: "Em còn nhớ không? Lần trước, em hôn trộm chị như thế."

Jennie chảy nước mắt... thì ra, chị cũng biết.

"Lúc đó, em hôn trộm chị, chị không mắng em. Có phải từ lúc đó chị bắt đầu yêu em?"

Jisoo lắc đầu: "Không, còn sớm hơn lúc đó!" Chỉ là do chị mắt mờ mà thôi.

"Nếu như chưa từng yêu em..." Jennie nói, nhưng lại bị Jisoo cướp lời: "Nếu như chưa từng yêu em, thế thì sinh mạng của chị nhất định không hoàn chỉnh!"

Mặt Jisoo áp lên mặt Jennie, xót xa vẻ gầy gò xanh xao của cô, giọng nói trầm khàn bật ra từ miệng chị: "Kim Jennie, sống cùng sống! Chết cùng chết! Em sống chị sống, em chết chị chết... cảm ơn em đã dũng cảm mà sống!"

Jennie nghẹn ngào... Thì ra, không phải ảo giác trong mơ, cũng không phải lừa dối. trên bàn phẫu thuật thật sự có một người nắm chặt tay cô, thầm thì bên tai cô lời nói đẹp nhất, vào lúc ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết.

"Nếu như lúc đó, em thật sự chết thì sao?"

"Em sống chị sống, em chết chị chết. Em ngốc như thế, sao chị có thể yên tâm để em một mình đến thế giới xa lạ bị người ta ức hiếp chứ? Không có chị ở bên cạnh che chở em, em sẽ sợ."

Nước mắt như vỡ òa ra... đủ rồi, có lời nói này của chị là đủ rồi. Những điều không công bằng, không can tâm, đã không còn quan trọng nữa.

.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro