82: Bất an

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn đột nhiên vụt sáng.

Không nhấp nháy nữa.

Phòng trở nên sáng sủa.

Jisoo đang hôn môi của nàng, trong đôi mắt đen kịt như có cái gì hơi đổi một chút, cô nhìn nàng, rời khỏi đôi môi mọng.

"Làm sao vậy"

Kim Jennie kinh ngạc mà nhìn cô.

"Đau đầu."

Jisoo đưa tay đè lên đầu của mình, vì đau đớn mà lông mày cau lại.

Jennie thấy thế vội vàng hỏi, "Làm sao vậy, em cùng chị đi gặp bác sỹ."

Jisoo lắc lắc đầu, trong mắt xẹt qua một vệt thống khổ, bỗng dưng, cả người cô đổ về phía nàng, nặng nề nằm ở trên đất, cứ như vậy ngất đi.

"Jisoo"

Kim Jennie khiếp sợ nhìn về phía cô, đưa tay kéo kéo, cô cũng không tỉnh lại.

Bên ngoài mưa rất to, Dohun từ chỗ Lisa tăng tốc lái xe đến.

Sắc trời bên ngoài không còn u ám như trước, chỉ là vẫn âm trầm, mưa vẫn tiếp tục rơi.

Trong căn phòng sáng sủa, Jisoo nằm ở trên giường lớn ngủ mê man, bác sĩ đứng ở bên giường lấy ống nghe xuống, nhìn về phía Jennie nói:

- Kim tổng không có gì đáng ngại, hẳn là cảm xúc trở nên quá khích mà dẫn đến ngất đi, không có chuyện gì.

Kim Jennie đứng cuối giường nghe thế không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Không có chuyện gì là tốt rồi.

Ngày hôm nay nàng thật sự bị giật mình, không nghĩ tới Jisoo sẽ biến thành bộ dáng như thế này.

- Nhưng theo như những lời cô vừa mới nói cùng ta, đích thực là tình huống của Kim tổng có chút quái lạ. Có thể là trong hơn nửa năm kia Kim tổng đã gặp phải chuyện gì đó ảnh hưởng tâm lý.

Lời bác sĩ nói chính là những điều mà nàng đang ngờ vực.

Nhất định lần này nàng phải tìm hiểu thật rõ, hơn nửa năm qua cô sống thế nào.

- Dohun! Không cần biết anh làm cách nào, tôi muốn biết hơn nửa năm qua Jisoo đã gặp phải những chuyện gì.

Dohun gật đầu tuân mệnh, từ lúc Jisoo trở về, Lisa để tạ lỗi với Jisoo mà đã cử người thân cận nhất bên mình là anh đi bảo vệ cô gái nhỏ này. Lần này xem ra được đi giải tỏa tay chân sau những chuỗi ngày nhàm chán rồi.

________

Jennie đeo lên tạp dề vào bếp làm bữa tối, mở cửa sổ ra, mưa hắt vào cửa sổ, nàng làm một bàn đầy món ăn.

"Thơm quá a."Sonie  chạy vào, ngửi mùi thơm mà chạy tới bên người nàng, "Mom nấu ăn ăn thật ngon nha."

"Vậy con ăn nhiều hơn một chút, ta bưng thức ăn vào cho baba của con."

Jennie vừa nói vừa đặt đồ ăn vào trong khay, cầm lấy khay đi đến phòng của Jisoo, đưa tay đẩy cửa phòng ra.

Đi vào, phòng lớn như thế nhưng bên trong không có một bóng người.

Chăn trên giường bị hất sang một bên, giường to nhìn thật trống rỗng.

"Kim phu nhân."

Một bảo tiêu chạy qua.

"Jisoo đâu"

Thời Tiểu Niệm hỏi.

"Cô chủ vừa lái xe đi rồi ạ." Bảo tiêu đáp.

"Thật không?"

Kim Jennie nhàn nhạt đáp một tiếng, thấp mâu nhìn về phía món ăn bên trong khay, ánh mắt ảm đạm, bị bệnh còn không nghỉ ngơi tốt, cứ coi công việc quan trọng như vậy, phải bận rộn như vậy sao

Trong quán cà phê yên tĩnh, Kim Jennie ngồi ở một góc khuất, cầm thìa khuấy đi khuấy lại.

"Vì thế nên, dạo này em cảm thấy Kim tổng không còn yêu em nữa" Điềm Liên  ngồi ở trước mặt nàng, nâng mặt khó có thể tin hỏi.

"Ừ"
Nàng gật đầu, tiếp tục mất tập trung khuấy cà phê.

Không biết hiện tại Jisoo như thế nào, vừa mới ngất xong, tỉnh lại không bao lâu lại tiếp tục đi làm việc.

"Haizzzzzzzz." Điềm Liên chống tay ở quai hàm, thở dài một hơi, "Xem ra Kim tổng thật sự thay đổi rồi."

Kim Jennie nhìn về phía Điềm Liên.

Điềm Liên cực kỳ cảm khái, "Đến bây giờ chị vẫn còn nhớ lúc trước em mất con ở bệnh viện, dáng vẻ của Kim tổng thành như thế nào, ngay cả nói chuyện cũng run rẩy, chị ta thật sự rất sợ mất em, không nghĩ tới hiện tại lại trở thành con người như vậy."

Kim Jennie cười khổ một tiếng, dừng động tác khuấy lại, lẳng lặng mà ngồi ở nơi đó.

"Thực ra đó chỉ là suy đoán của em mà thôi. Em nghĩ là trải qua bao chuyện em và chị ấy có thể thấu hiểu mà chia sẻ với nhau. Nh..nhưng mà chị ấy hình như ngày càng lạnh nhạt với em thì phải."

Điềm Liên trố mắt, tò mò nhìn nàng.

"Không biết sao nữa, hiện tại em vẫn như đang lạc vào sương mù vậy." Kim Jennie cay đắng nói : " Thời điểm Kim Jisoo vừa mới trở về, em cảm thấy chị ấy rất xa lạ, tuy vòng tay ấy vẫn ấm áp và đáng tin cậy đi chăng nữa thì ánh mắt chị ấy nhìn em dường như có chút gì đó né tránh. Hiện tại, em đã hoàn toàn không thể nói chuyện với Jisoo, không biết tại sao, mỗi lần bọn em nói chuyện đều rất nhanh kết thúc, tan rã trong không vui."

Nàng hơi đẩy tách cà phê trước mặt một cái, cà phê trong tách hơi lay động, mặt trên hình trái tim từ từ bị biến dạng, đã không còn nhìn ra hình trái tim nữa.

"haizzzz, cũng thật là đáng thương mà, nếu như hai người ở chung mà ngay cả đề tài nói chuyện cũng không có thì chẳng khác nào sống với người xa lạ."
Điềm Liên ngẫm nghĩ rồi lại nói tiếp " A! Hay là Jisoo có nhân tình, trước đây cô ta là người như nào em đương nhiên hiểu rõ. Đã thế hai người còn xa nhau hơn nửa năm khó khăn kia nữa, khả năng có người khác trong khoảng thời gian đấy khá cao. Hơn nữa giờ em đã sinh con cho cô ta, cô ta liền nhìn không thuận mắt nữa."

Kim Jennie nhìn về phía bạn tốt của mình, đôi mắt ngày càng ảm đạm

"Em cũng từng nghĩ như thế, nhưng mỗi lần hỏi đến Jisoo đều nói rằng em đừng nghĩ linh tinh, nói rằng chị ấy chỉ yêu mỗi mình em. Thế mà dạo gần đây, chị ấy đi sớm về trễ làm cho em cảm thấy, chị ấy cũng không thèm để ý đến chút tình cảm này, có cũng được mà không có cũng được, như kiểu người lưu ý chỉ có mình em mà thôi."

Con người cảm thấy hoang mang khi không nhìn thấy tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro