Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo ngước mắt lên nhìn Jennie, tám giờ ánh sáng rất đầy đủ, cô có thể nhìn thấy được rất rõ ràng khuôn mặt của Jennie, thứ mà tối qua cô đã không thể cẩn thận nhìn ngắm.

Ánh vào mắt Jisoo trước tiên là đôi mắt mèo có chút cao ngạo của Jennie, sau đó là chiếc mũi cao, đôi môi căng mọng, " Có chút ngọt ", Jisoo thầm nghĩ.

Đẹp quá

Nàng lại tiếp tục nhìn đôi gò má của cô, ân có chút mũm mĩm, giống mandu, dám chắc sờ vào sẽ rất mềm? Jisoo càng nhìn hai bên má của cô càng ngứa tay, nàng chịu không nổi muốn đưa tay lên thì bị Jennie cầm lấy, cô cau mày, thiếu kiên nhẫn hỏi lại.

" Em làm cái gì? ", Jennie nhìn nàng, " Tôi hỏi em định đi đâu?"

Nghe giọng Jennie, Jisoo lại đột nhiên đỏ mặt, nàng nhớ đến người này cũng dùng thanh âm này, gọi đi gọi lại tên nàng rất nhiều lần đêm qua.

Ký ức đột ngột trở về làm Jisoo xoắn xít. Nàng che dấu thẹn thùng mà trả lời.

" Đã hơn 8h ", Jisoo chỉ đồng hồ phía sau lưng mình, " Tôi sắp trễ làm rồi "

Làm ơn cho tôi đi đi, a a a ngại quá.

Nàng thì ngại ngùng, cô thì lại không may may quan tâm đến, nghe nàng nói, cô chỉ hừ lạnh một tiếng, cười nhạo.

" Em mà có việc làm ư? Đừng nói dối tôi, cũng đừng kiếm cớ rời khỏi nơi này "

Jennie lạnh giọng nói tiếp.

" Ngoan ngoãn một chút, chỉ cần em không trốn đi, tôi sẽ không làm gì em "

Hử. Đến lúc này, Jisoo cũng đã nghe ra một chút là lạ, nàng hết ngại ngùng, mặt đối mặt với Jennie, có chút khó chịu lên tiếng.

" A? Tôi đương nhiên có việc làm,  dù chỉ là kế toán quèn ở công ty nhỏ nhưng môi trường rất tốt ", Jisoo vừa nói vừa đẩy Jennie ra khỏi cửa, " Mau mau tránh ra, môi trường lại tốt đi trễ cũng bị trừ tiền đó có biết không? "

Nàng đẩy Jennie qua một bên, nhanh chóng bước ra khỏi phòng hướng về phía cửa chính.

Đi được ba bước, Jisoo lại cảm thấy thiếu thiếu. Nàng quay đầu trở lại.

" Ê, cô có thấy điện thoại của tôi đâu không? Tôi không thấy nó đâu hết "

Nàng nhìn đồng hồ, chỉ còn 20' là tới giờ làm, nàng còn chưa biết chính xác nàng thân đang ở đâu.

Thôi mặc kệ.

" Tôi đập bể rồi ", Jennie không để ý trả lời.

" Thôi quên đi, cô cho tôi mượn điện thoại chút... " gọi taxi....

Chờ một chút, Jisoo hoãn lại đây, nàng trợn mắt với cô, dùng ngôn ngữ tâm linh khẳng định lại một lần nữa, nàng không nghe lầm đi?

Jisoo nhìn Jennie hồi lâu, thấy nàng không tiếp thu được tín hiệu của nàng, bèn ra giọng hỏi.

" A, cô nói cái gì tôi nghe không rõ? Điện thoại của tôi bị cái gì cơ? ", Jisoo cười cười, nhẹ nhàng hỏi lại.

" Bị đập nát ", Jennie đương nhiên.

" Sao lại nát? ", Jisoo nghĩ lại, nàng hôm qua uống say quá đà, có thể ngủ lang cũng có thể tự đập điện thoại của mình lắm chứ.

" Tôi đập ", Jennie lạnh lùng tiếp lời " Cái mới sẽ được giao tới chiều nay và em cũng chỉ được lưu một mình số điện thoại của tôi thôi"

Tăng tằng tắng.

" Cô... Cô bị điên à? ", Jisoo nhảy cẩng lên, " Cô có biết trong điện thoại có bao nhiêu là thứ quan trọng với tôi không? Cái đồ điên này "

" Còn cái gì mà chỉ được lưu một mình cô? Cô là bố hay mẹ tôi mà quản nhiều vậy? "

" Cái đồ khùng điên ba trợn "

Jisoo nổi khùng, nàng chửi um lên vì sự vô lý và thái độ của cô.

Chửi cho mát miệng một hồi, nhìn đôi mắt người kia ngày càng lạnh, Jisoo có chút rén, nàng vội vàng dời đi ánh mắt, lại cắn răng lẩm bẩm.

" Má nó, thua khí thế rồi "

Không sao, phụ nữ trưởng thành không chắp nhặt chuyện nhỏ. Không chắp nhặt người thần kinh không bình thường.

Nàng thở dài, chấp nhận sự thật, quay đầu đi nhanh về phía cửa, giờ nàng chỉ muốn ra khỏi nơi xúi quẩy này. Đến công ty xin nghỉ một ngày. Về nhà xong nàng có lẽ phải ăn hột vịt lộn xả xui thôi. Cũng phải than thở với mẹ về cái ngày xui xẻo này.

Nhưng mà chẳng đợi nàng tay đụng đến nắm cửa, lưng nàng đã hoàn hảo dán vào cửa trước. Ngay lập tức sau lưng truyền đến cơn đau thấu người, làm nàng hoa cả mắt, trước mắt lại là bóng người áp sát. Trong cơn đau nàng nghe cô nói.

" Em không được đi đâu hết ", Jennie đưa tay ôm eo Jisoo kéo nàng về phía mình, đầu cúi xuống bên tai nàng, cô thì thầm " Em là của tôi, em không được đi đâu hết, em phải ở bên cạnh tôi mọi lúc, có được không? "

Jennie dùng câu hỏi, nhưng ngữ điệu và hành động lại là kiên quyết, dù nàng có trả lời hay không, cô cũng chỉ có một quyết định.

Nàng, không thể rời khỏi đây.

Jisoo nhíu mày, chịu đau chống hai tay đẩy cô ra, nàng đã chịu hết nổi. Ngủ với nhau có một lần, mà cô ta đã cho là cô ta là ai chứ?  Nàng sức yếu, không đẩy được cô, liền giãy giụa hét lớn.

" Cô buông tôi ra, cái đồ điên này. Ai mà thèm ở với cô! Chỉ là ngủ với nhau ngoài ý muốn, chỉ cần cho qua là được rồi, người có hại là tôi chứ có phải cô đâu mà đòi tôi phải ở lại đây? Lại còn không được đi đâu? Lạy cô, tôi là người trưởng thành, không phải con nít mà cấm cửa, tôi còn phải đi làm, còn phải về nhà với ba với má, không rãnh mà đôi co với cô "

Jisoo càng giãy càng hăng, nhưng theo đó Jennie cũng càng ngày ôm càng chặt. Jisoo tức giận nói

" Cô buông tôi ra ngay, đồ biến thái. Nếu không phải uống quá chén, tôi cũng không thèm lên giường với cô ", Jisoo nói xong lại lẩm bẩm, " Chết tiệt, say đến mức nào mà mình chọn cô ta để lên giường vậy trời, chọn đại anh trai nào thì không đâu "

Nàng nói cũng không cố kỵ, Jennie toàn bộ nghe thấy.

Jennie chỉ nghĩ đến việc nàng sẽ lại ra ngoài và nói chuyện với các người đàn ông khác liền không cầm giữ được.

Cô xiết tay chặt hơn, một tay ôm lấy nàng, một tay bẻ cằm nàng đối diện với mình, gằn giọng nói " Kim Jisoo, em nghe cho rõ, em là của tôi, chỉ có thể là của tôi "

" Cái... " mốc xì, Jisoo phản bác.

Jennie không để nàng có cơ hội lên tiếng, cô cúi đầu ngậm lấy đôi môi nàng, trừng phạt mà cắn.

" Đồ..... điên,.... buông...." , Jisoo ăn đau, cũng không để ý nữa, nàng hai tay liên tục đánh, đẩy vào người Jennie, mà cô vẫn không sao cả, đưa lưỡi đẩy sâu nụ hôn này.

Máu tanh lập tức tràn vào miệng Jisoo làm cô muốn nôn, nắm bắt cơ hội, nàng cắn lưỡi của cô duỗi sang đây, thành công kết thúc nụ hôn này, cũng thành công thoát khỏi hai tay cô.

Jisoo đưa tay quẹt môi, nhìn mu bàn tay vết máu mà điên cả người, nàng trừng mắt Jennie, nói ra hai từ.

" Ghê tởm "

Hai từ ghê tởm càng làm Jennie mất khống chế, cô vừa cười vừa nói.

" Phải, tôi ghê tởm, tôi biến thái, nhưng không phải là em cũng đã tự nguyện lên giường với tôi sao? Em không nhớ em đã ở dưới người tôi rên rỉ như thế nào à? Hôm qua còn rất thích còn gì? ", nói đoạn, cô khiêu khích nhìn nàng, " Hôm qua em còn yêu thích không rời được môi của tôi, mới một hôm đã quên rồi sao? "

" Cô... vô liêm sỉ "

" Nói hay lắm, Kim Jennie tôi đúng là vừa ghê tởm lại biến thái, cũng vô liêm sỉ, bệnh hoạn. Nhưng thế thì thế nào? Dù tôi có ra làm sao, em cũng không thể rời khỏi đây ", Jennie càng nói càng chậm, hai mắt cũng theo đó mà đỏ lên, nàng chốt hạ " Em đã là người của tôi rồi, đừng tưởng tượng thoát đi được "

Ân, não Jisoo bị chấn động một chút, nàng không thể tin tưởng được mà nhìn cô, cái biểu hiện bệnh trạng này, lại còn cái tên đó, Kim Jennie, lại quen thuộc lạ thường.

Cùng thời điểm, có quá nhiều ý tưởng chạy ngang qua não của Jisoo, nàng còn chưa kịp nắm bắt được cái gì, trước mắt đã tối xầm lại. Cùng với bóng đêm ập tới, nàng nghe thấy tiếng cô thất thanh gọi tên mình.

" Jisoo!! "

Kim Jisoo, ngất xỉu.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro