Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, ánh nắng mặt trời theo kẽ hở le lói mà chiếu sáng khuôn mặt của người đang nằm trên giường. Bên ngoài ríu rít tiếng chim hót, báo hiệu một ngày mới đã đến.

Một ngày đã qua, mở mắt ra sẽ là một ngày mới...... đối với những người khác....

Đối với Jisoo, mở mắt không phải là qua một ngày mới, mà là thay đổi một cuộc đời mới.

Nheo nheo mắt, Jisoo chậm rãi làm quen với ánh sáng trong phòng, lại theo thói quen mà kéo kéo chăn, tính toán một lần nữa ngủ nướng, lại không cẩn thận đụng vào tay của người nào đó đang vắt trên eo mình. Jisoo ngay lập tức thanh tỉnh, thân mình cứng lại, nàng rõ ràng mà nhớ đến giấc mơ mà mình đã trải qua như rõ ràng trước mắt, lại không muốn tin tưởng. Jisoo ôm tâm lý may mắn mà chậm rãi quay đầu lại, nàng muốn nhìn mặt người kia, lại không muốn gây ra các chuyển động lớn làm người kia tỉnh giấc.

Nhẹ nhàng xoay người, Jisoo mặt đối mặt với Jennie, khuôn mặt cô phóng to mà gần gũi, làm tâm lý may mắn của Jisoo vỡ nát hoàn toàn. Nàng nghệch mặt ra mà xụi lơ trên giường, cũng không bận tâm chuyển động của mình có làm người kia tỉnh giấc nữa hay không. Hai mắt Jisoo trắng dã, nàng con ngươi không có tiêu cự mà nhìn lên trần nhà, tự lâm vào thế giới tuyệt vọng riêng của mình.

Không để Jisoo tự bi thương lâu lắm, Jennie cũng tỉnh, cô tự nhiên mà siết chặt eo Jisoo, đầu dụi dụi vào cổ nàng, còn dùng giọng mới ngủ dậy mà nói, " Unnie, thơm quá a "

Jisoo bị Jennie phản ứng kéo trở về thực tại, nàng cảm thấy sau cổ ngứa ngáy lạ thường, cộng thêm các ý nghĩ nãy giờ, nàng bực bội mà thoát khỏi cái ôm của Jennie, lập tức xuống giường, đứng ở bên cạnh giường mà hét toáng lên, " Cái đại vai ác ngu ngốc nhà cô, thả tôi ra, tôi phải về nhà "

Đúng, sau việc ngủ sâu ngày hôm qua, Jisoo vô cùng đau đớn phát hiện, nàng xuyên qua, vào một quyển tiểu thuyết bách hợp tổng tài và kiều nữ vả mặt sảng văn. Mà cái người trước mặt nàng đây còn không phải là cái đại vai ác, Kim Jennie thanh mai của kiều nữ, suốt ngày  ngáng chân tổng tài, làm đến cuối cùng tứ cố vô thân, không xu dính túi sao.

Jisoo tưởng tượng đến kết cục, nàng nhìn Jennie hừ lạnh một tiếng nghĩ ngợi, " Cũng không lợi hại lắm nha ", lắc lắc đầu, nàng cũng không có ý muốn làm thân với vai ác a, trong tiểu thuyết vả mặt, về phe đại vai ác còn không phải làm gạch lót đường, kết cục thê thảm sao? Jisoo cảm thấy, nàng đã xui xẻo xuyên qua đây, cùng với việc nhớ rõ cốt truyện, chỉ cần nắm bắt cơ hội, né hố, này còn không nhân sinh người thắng sao?

Jisoo trong lòng cười hahaha, bề ngoài lại cũng mặt lạnh, nàng nhìn Jennie, hôm qua nàng còn sợ cô nha, nhưng hôm nay khác, nàng mới là nhân vật chính a, hahahah.

Đối với người vừa thô lỗ vừa biến thái giống Jennie, Jisoo không có tý không nỡ nào, nàng lặp lại.

" Tôi nói cho cô biết, chúng ta đều là người lớn, cứ coi tối trước là tình một đêm, là tai nạn đều được, tôi không bắt cô chịu trách nhiệm, chỉ cần thả tôi ra là được. Cô nhốt tôi ở đây là phạm tội, là bắt cóc, bắt cóc đó có biết không hả, tôi sẽ báo cảnh đó nha"

Nghĩ nghĩ, nàng nhớ ra, Jennie baba hình như là giám đốc cục cảnh sát, báo cảnh sát khác nào nàng trả hổ về rừng đâu, nghĩ nghĩ, Jisoo sửa miệng.

" Chúng ta cũng không cần căng thẳng thế, hay là vầy, cô thả tôi ra đi, thay vào đó tôi sẽ nói cho cô một ít thông tin mà tôi biết có lợi cho công ty của cô nha "

Doanh nhân sao, kiếm tiền là trên hết chứ gì, Jisoo cười gian trá, nàng hiểu nhất cái loại thương nhân như Jennie, lợi ích là trên hết. Jisoo nghĩ mình bắt thóp được Jennie rồi, có chút đắc ý câu môi.

Jisoo cứ lặp đi lặp lại dụ dỗ Jennie lại không để ý trên giường người chỉ lo nhìn chăm chăm cô mà ngây ngô cười, cũng dường như chẳng hề để ý chút gì về hàng loạt các lợi ích mà Jisoo dọn ra.

Jennie nhìn Jisoo luôn miệng lẩm nhẩm, chỉ thấy môi Jisoo thật đáng yêu, thật ngon miệng, cô muốn thử, vị chắc sẽ ngọt lắm, giống bánh kem như vậy mềm ngọt, cũng nói ra tiếng.

" Unnie, Nini muốn thân thân ", Jennie ngây ngô lên tiếng, cũng giang hai tay đòi Jisoo ôm.

Jisoo nghe Jennie nói, mới bớt thời gian từ ảo tưởng tốt đẹp riêng của mình mà nhìn cô. Chỉ một ánh mắt, Jisoo trong lòng chấn động, " Ai đây? ", nàng chỉ thấy người kia giao diện chắc chắn là Jennie nhưng cái ánh mắt kia là thế nào, vừa trong sáng vừa ngây ngô, lại cho nàng cảm giác thật thoải mái, khác hẳn với tối hôm trước ánh mắt kia, điên cuồng, âm trầm, lại đầy chiếm hữu dục làm nàng cầm thấy khó thở.

Jisoo ngẩn người, không lẽ Jennie cũng bị xuyên qua?

Lúc này, Nini không được đáp lại, nàng ủy khuất mà tự bò lên khỏi giường, hai bước tới gần Jisoo, nàng tay nhẹ nhàng vòng qua Jisoo cổ, ôm cái đầy cõi lòng.

Nini xụt xịt ủy khuất, " Unnie đừng không để ý tới Nini nha, Nini thân thân một chút thì tốt rồi "

Nói đoạn, cô thật sự hôn xuống dưới, nói hôn cũng không chính xác lắm, chính là môi đụng môi xong cô liếm liếm một chút môi Jisoo rồi tách ra, cô liếm môi, cẩn thận nếm vị Jisoo môi, mắt sáng rực, quả thật vừa mềm vừa ngọt a. Nini chưa đã thèm mà lại tiếp tục "ăn", càng ăn càng nghiện.

Jisoo đứng đó, nàng vẫn chưa trải chuốt được suy nghĩ, cũng mặc kệ Nini hôn mình, lại một lúc lâu sau, môi nàng đã bị cô vừa hôn vừa cắn vừa liếm cho sưng đỏ, Jisoo lại không chịu được nữa, nàng đẩy cô ra, bực bội nói.

" Liếm cái gì mà liếm, bộ cô là chó hả "

Jisoo thuận miệng nói, chẳng ngờ tới Nini thật sự.

" Gâu? ", cô gâu một tiếng lại hớn hở mà hỏi Jisoo, " Hóa ra Nini là chó a? Là chó con dễ thương nhất trên đời "

" Là chó con ngoan của Unnie nha ", cô thuận tiện bắt lấy tay của Jisoo, đưa lên bên miệng, nhẹ nhàng liếm một liếm mu bàn tay nàng, ngây ngô cười nói.

Xúc cảm từ ngón tay truyền tới làm cho cả người Jisoo nổi da gà, nàng nhìn chăm chăm Nini, lông mày giật giật, vẻ mặt méo mó. Bỗng, một ký ức quan trọng lóe lên trong đầu Jisoo, nàng nhìn Nini ngoan ngoãn, khóe môi nâng lên tận mang tai.

A, thật là đúng lúc đâu.

Jennie, đại vai ác, trên thương trường là tổng tài có tiếng máu lạnh, làm việc dứt khoát, không khoan nhượng, lại có bối cảnh hậu thuẫn không kẽ hở. Nếu vai ác hoàn hảo như vậy thì sao vai chính có thể đánh bại vai ác a, đương nhiên vai ác sẽ có điểm yếu, mà điểm yếu của Jennie là cái gì đâu? Jisoo liếc mắt lấy Nini đang lấy lòng mình mà ngây ngô cười, nàng tay cũng nắm lấy Nini tay, nở nụ cười thật rạng rỡ, a, trời độ nha.

Nàng tay bắt lấy Jennie tay, một tay khác xoa xoa đầu cô, hống nói, " Nini ngoan nha, bây giờ chúng ta đi ăn sáng nha "

Vừa nói nàng vừa dẫn Nini ra phía cửa.

Chỉ cần ra khỏi cửa, nàng tự do, Jisoo thầm đắc ý.

Rời xa vai ác, đi lên nhân sinh người thắng a hahahah.

Rè rè, nhìn trên màn hình khóa thông minh dòng chữ " Mật khẩu sai 3 lần, hệ thống tự động khóa 2 tiếng, xin hãy thử lại sau 2 tiếng nữa ", Jisoo có một loại muốn chửi tục xúc động.

Nàng nhìn Nini với ánh mắt căm tức, muốn xuyên qua cô mà chửi chết ai đó ý nghĩ sắp thành thực chất. Xong lại nhìn đôi mắt ngây thơ vô tội kia của cô, cũng không bỏ được mở miệng nói nặng một câu nào. Jisoo thở dài, buông tay Nini, nhận mệnh mà quay về trong nhà phòng khách ngồi xuống.

Nini thấy nàng thẩn thờ buồn bã như vậy có chút nóng nảy, cô đi theo Jisoo ngồi xuống ghế sô pha,  thấp hèn đầu cọ vào cổ nàng, gấp đến độ hốc mắt đỏ lên, nhỏ giọng an ủi.

" Unnie không buồn có được không, Nini khổ sở "

Jisoo nhìn cô muốn an ủi mà vụng về, lại gấp đến độ sắp khóc, vừa mỉa mai nghĩ " Tôi không gấp cô gấp cái gì ", vừa không nhịn được mà lấy tay xoa xoa đầu cô, một bên nghĩ, " Tính, lại cũng không phải cô ta có lỗi "

Nàng xoa đầu cô, ôn nhu hống, " Không khóc, không khóc, Nini ngoan nha "

Mà Nini thấy Jisoo trở về bình thường, cũng mặc cho nàng xoa đầu mình, thậm chí còn thấy thoải mái mà vươn cổ để nàng xoa được nhiều hơn.

Chất tóc Nini quá mềm mượt, Jisoo xoa đến có chút nghiện, không nghĩ bỏ tay xuống, lại dòm thấy hai má của Nini trông cũng mềm mềm, vẻ mặt hưởng thụ mà  mặc cho nàng xoa, Jisoo nâng lên luôn tay còn lại, bóp bóp mấy cái má của Nini. Sau lại, thật sự không thể buông tay.

Nàng vừa xoa vừa nghĩ, dễ thương quá.

Vậy hóa ra đây là Nini, điểm yếu duy nhất của Jennie, là nhân cách thứ hai của đại vai ác, có thể nói là đại vô tri, đại trẻ con, đại đáng yêu Nini.

Từ nhỏ Jennie đã có hai nhân cách, một là Nini, thì hết sức hồn nhiên, lại có điểm ngốc, một là Jennie, thì sắc bén, thông minh. Tuổi nhỏ khi cô chưa kiểm soát được, mỗi nhân cách sẽ đổi với nhau mỗi nửa ngày, sau đó ba mẹ đưa cô đi khám bác sĩ tâm lý, rồi điều trị thiên hướng nhân cách thông minh, về sau bệnh tình cũng thật thiên hướng Jennie mà phát triển, dần dà, nhân cách Nini chỉ xuất hiện mỗi thứ sáu hàng tuần, với quãng thời gian ngẫu nhiên. Lúc dài lúc ngắn, mà để ngăn cho nhân cách này không bị phát hiện, mỗi tối thứ năm sau khi trở về Jennie sẽ tự nhốt mình trong nhà, khóa cửa cẩn thận, cũng không đi làm, không ra cửa vào thứ sáu.

Mà Nini thì lại không có ký ức của Jennie, nên cũng không biết mã khóa nhà, không ra khỏi nhà được, cứ như vậy mà giấu được thật lâu, thật lâu. Sau lại, bị nữ chủ tổng tài phát hiện, chọc đi ra ngoài, một ngày rớt xuống thần đài, vạn kiếp bất phục.

Jisoo nghĩ đến kết cục, cảm thấy có chút thương cảm cho Nini, nàng ta cũng chẳng biết gì nha, mỗi lần ra tới đều ở trong phòng một mình vượt qua, đúng một lần ra tới lại bị lợi dụng để chống lại chính mình một nhân cách khác. Ân, nghĩ lại thật đáng thương đâu.

Nàng nhìn Nini, cười lấy an ủi.

Mà Nini, cũng không thể nhìn ra được sự thay đổi phức tạp về cảm xúc trong mắt Jisoo, cô lấy tay nàng xoa đầu mình dời xuống dưới bụng mà xoa xoa, nhỏ giọng nói, " Nini đói bụng, tiểu bụng kêu ọt ẹt luôn nè unnie "

Jisoo nhìn Nini, trong lòng mềm thành một mảnh, nàng lấy lại tinh thần, đứng lên hướng về phía bếp, tính toán làm đồ ăn sáng cho cả hai người, nàng cũng đói rồi a.

Vì thời gian không nhiều, nàng cũng đói rồi, tìm kiếm nguyên liệu chỗ này chỗ kia, đơn giản làm hai bát mì trứng, tiết kiệm thời gian, chỉ mười phút liền đem ra bàn ăn.

" Tới, ăn sáng thôi "

Jisoo vẫy tay làm Nini đi qua bàn ăn. Nãy lúc nấu ăn, nàng cũng suy nghĩ một vài chuyện, trốn là chưa có cách trốn nhưng mà nàng cũng không thể sống khổ sở ở đây được, lại nói không biết bao giờ nhân cách khác trở lại, nàng phải làm gì đó để phân biệt hai người a.

Mặc khác, nàng tính nhẩm, nàng thế giới cũ 25 tuổi, thế giới này 22 tuổi, còn Jennie 27 tuổi, tính thế nào cô cũng không cần gọi nàng là Unnie đi, nghe còn khá ngại ngùng, nàng tính toán làm Nini đổi xưng hô.

" Nini, Nini đừng gọi tôi là unnie nữa, tôi nhỏ tuổi hơn Nini đó, gọi là Soo được rồi? ", Jisoo tính tham khảo mà hỏi.

Đang vùi mặt ăn mỳ Nini ngẩng đầu, cô nghiêng đầu, "Soo?"

Jisoo cho khẳng định, " Ân "

Thế là Nini vui vẻ cười, " Soo, mỳ ăn siêu cấp ngon, Nini muốn ăn một tô nữa! "

Nàng nhìn Nini, vươn tay lau đi sợi mỳ dính bên mép môi cô, cũng vui vẻ cười đáp, " Một tô nữa tới ngay "

Jisoo cảm thấy, nàng tuy chán ghét Jennie lại cũng không thể từ chối được Nini, dù là một khuôn mặt, ấy mà cứ mỗi lần nhìn thấy ánh mắt trong suốt của cô, nàng cảm thấy bản thân bị đắn đo đến gắt gao, cũng không thể nổi lên một chút chán ghét nào, chỉ thấy dễ thương.

Với một người ăn mềm không ăn cứng như Jisoo, thì lại mềm lại dính người như Nini chính là không thể từ chối a.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro