144. Tin nhắn thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩa trang đìu hiu vang vọng tiếng ve sầu râm ran, âm thanh đó tựa như hạt giống trồi lên từ bùn đất.

Rời khỏi nhà họ Jeon, Jungkook lái thẳng đến nghĩa trang.

Anh xuống xe, đi bộ qua con đường dẫn vào trong. Dưới chân núi là thành phố phồn hoa sầm uất, còn trên núi là thế giới tịch liêu của người sống và người chết.

Ngôi mộ đôi của cặp vợ chồng kia vẫn cao lớn sừng sững, bắt mắt đến khác thường, tựa như sự trang trọng mài dũa qua năm tháng. Jungkook ngồi trước ngôi mộ, bên cạnh là hai bó hoa, một bó hoa thiên điểu và một bó cúc trắng, hương cúc trắng thanh đạm, toả mùi thơm thanh mát trong không khí, tựa hồ đang phiêu diêu kể chuyện đời xưa của người chết.

Anh loay hoay điếu thuốc trên tay, nhưng thật lâu vẫn không châm hút. Cuối cùng anh thả tay, điều thuốc rơi xuống mặt đất, làn gió thổi ngang cuốn điều thuốc xoay tròn vài vòng rồi dừng lại.

Trên mộ bia, vẫn là hình Lee Myungmin và Park Heejin như dĩ vãng, một người đàn ông anh tuấn và một người phụ nữ điềm đạm.

Jungkook lặng lẽ ngắm hai bức hình trên bia mộ. Gương mặt của người đàn ông trên bức hình đó y hệt anh, đôi mắt sâu lắng dần toát lên vẻ hoang mang và mệt mỏi.

Hồi lâu sau, anh nhìn chăm chú bức ảnh của Lee Myungmin, giọng anh như mất hết sức lực, "Con phải làm gì bây giờ?"

Thanh âm trầm thấp như đang thều thào trong nỗi đau...

***
Tin cảnh sát Lee Jun Ki bị giết lan truyền khắp nơi, trở thành đầu đề nổi bật trên mặt báo, tivi. Nhưng cánh báo chí tập trung vào chuyện Lee Jun Ki bị giết, còn hiện trường vụ án ở số 45 đường Namsan thì không ai khoét sâu tìm hiểu. Mọi người chỉ đồn lác đác rằng nơi đây được chính phủ trưng thu, tiếp đó liệt kê thêm vài vụ án mạng diễn ra trong mấy năm qua ở gần đường Namsan. Rồi cuối cùng kết luận rằng bởi do đường Namsan hẻo lánh, nên trở thành nơi dễ ra tay của bọn biến thái cuồng giết người.

Tin tức lan truyền ra, người dân đều hoảng hốt, dù sao người chết cũng là cảnh sát cao cấp, nếu chỉ là người bình thường thì sẽ không khiến xã hội hoang mang như vậy. Nhưng tin này nhanh chóng bị sở cảnh sát yêu cầu loại bỏ, đồng thời cảnh sát cũng không ngừng xoa dịu lòng dân. Dưới áp lực của xã hội, cảnh sát đành tăng thêm nhân lực, lập ra một tổ chuyên trách vụ án này. Seokjin không biết cảnh sát lập tổ chuyên trách vụ án này thế nào, cậu chỉ biết Lee Jun Ki chết ở số 45 đường Namsan không phải là chuyện tình cờ. Cậu cũng thử tra tìm tài liệu về số 45 đường Namsan, nhưng ngoài tin tức rao bán thì không tìm được điều gì khác.

Vốn dĩ cậu muốn đến đó lần nữa, nhưng khu vực ấy đã bị cảnh sát phong toả. Thêm nữa, cậu thường nhớ tới lời dặn của Jungkook, tuy cậu không thể tự tìm hiểu nhưng cậu không thể không nghi ngờ số 45 đường Namsan.

Sáng hôm nay, cậu vùi đầu vào máy vi tính, lướt khắp các trang web tìm kiếm thông tin về số 45 đường Namsan. Không tìm không biết, tin này khiến Seokjin giật mình, tuy trang web không miêu tả về sồ 45 đường Namsan, nhưng nhiều diễn đàn đang bàn tán về trường hợp của Lee Jun Ki, còn gắn tên cho số 45 đường Namsan thành nơi chuyên giết người. Seokjin không ngừng theo dõi hết trang này đến trang khác, nhưng càng xem càng thất vọng. Mọi người chỉ toàn suy đoán, còn nguồn gốc về số 45 đường Namsan thì trống rỗng. Đang định thoát khỏi diễn đàn, mắt cậu chợt lia đến thành viên tên "작은 콩" (Hạt đậu nhỏ), người này gửi bài lúc năm giờ sáng.

Điều hấp dẫn Seokjin chính là nội dung bài viết của "작은 콩", xem cách nói chuyện có vẻ là một cô gái. 작은 콩 bảo rằng có duyên với đường Namsan, bởi vì ba mẹ từng sống ở đó, sau khi 작은 콩 sinh ra thì mới dọn đến nơi khác sống.

Bài viết này khiến Seokjin hưng phấn vô cùng, cậu lật đật tìm kiếm tất cả bài viết của 작은 콩.

Có vài người cũng hùa theo bài viết của 작은 콩, còn vài người thì trêu chọc bảo 작은 콩 là thương gia giàu có, bởi vì cả thành phố này đều biết người sống ở đường Namsan ngày xưa đều là người có tiền có quyền.

작은 콩 mau chóng hồi âm, kể rằng số 45 đường Namsan là chỗ ở của ma quỷ, nguyên nhân họ dọn đi cũng vì điều này. Khi ba mẹ 작은 콩 vừa dọn đến đây, thì ở ngay số 46, cạnh số 45 đường Namsan. Mà lúc đó, số 45 đã bỏ hoang không ai ở, nhưng có một buổi tối mẹ 작은 콩 khó ngủ nên ra ngoài ban công hóng gió, vô tình trông thấy ánh sáng mơ hồ toả ra từ biệt thự số 45. Lúc đó, mẹ 작은 콩 sợ hết hồn hết vía, tưởng là trộm cướp, nhưng sau đó trông thấy một người đàn bà mặc váy trắng dài bước chầm chậm đến cửa sổ, làn tóc dài của người đó che nửa bên mặt, cứ để vậy bước tới bước lui.

Mẹ 작은 콩 sợ đến mức nhập viện.

Kể từ ngày đó, gia đình 작은 콩 dọn đi nơi khác sống. Từ lúc ở đến khi dọn khỏi đường Namsan chỉ vỏn vẹn một tháng.

Đằng sau bài gửi này có rất nhiều người cũng lao vào hỏi, 작은 콩 viết không nhiều, chỉ xoay quanh số 45 đường Namsan là chỗ ở của ma quỷ, nhìn chung thì chẳng có gì giá trị, nhưng Seokjin khẳng định hình ảnh mẹ 작은 콩 nhìn thấy đêm đó không phải ma quỷ, mà chính là chủ nhân căn biệt thự. Nghĩ vậy, Seokjin liền đăng ký thành viên, chủ động liên hệ với 작은 콩. 작은 콩 không lên mạng, nên cậu gửi tin nhắn, kêu 작은 콩 liên lạc với mình.

Làm xong những chuyện này cũng gần đến trưa, Seokjin vừa xuống lầu một, chuông cửa liền vang lên.

Người đứng bên ngoài là nhân viên công ty chuyển phát nhanh.

Seokjin ký xác nhận, nghi hoặc mở gói hàng. Nhìn thấy bên trong gói hàng, cậu liền cứng đờ người.

Trong gói hàng là một chiếc điện thoại di động.

Cõi lòng bình ổn chợt rối loạn như tơ vò. Người biết điện thoại cậu biến mất chỉ có một, và cũng chính người này vứt bỏ điện thoại của cậu.

Cậu trầm tư một lúc, nhưng vẫn mở ra. Đây là điện thoại hiện đại Z Fold 5 sắp phát hành trên thị trường, chiếc điện thoại này màu trắng tinh tế sang trọng. Ngón tay cậu run rẩy cầm điện thoại lên, vô thức bấm nút mở nguồn.

Điện thoại khởi động cực nhanh, chương trình hiển thị toát lên phong thái sang quý của nó. Điện thoại vừa mở, màn hình liền nhấp nháy báo có tin nhắn, là một tin nhắn thoại, biểu tượng lá thư màu trắng tựa như con mắt dõi nhìn từ phương xa...

Tựa như bức thư gửi từ thiên đường, trên biểu tượng bì thư màu trắng, hết sức hài hoà với phong cách tinh tế của điện thoại.

Seokjin rụt rè, không dám mở ra. Cậu không đoán được nội dung của tin nhắn này, nhưng lòng cậu mơ hồ biết chủ nhân của tin nhắn.

Đang nghĩ xem nên từ chối điện thoại này thế nào, ngón tay cậu lơ đãng chạm trúng biểu tượng bì thư, nó như một chiếc hộp pandora đang chầm chậm mở ra. Tin nhắn thoại lập tức vang lên...

"Mong em tha thứ cho tính tình nóng nảy của anh lần nữa, nhưng câu xin lỗi này chỉ giới hạn trong lời nói thiếu tôn trọng mà anh nói với em tối qua. Còn hành vi anh gây ra, anh rất xin lỗi nếu thời gian quay lại, anh vẫn sẽ làm vậy. Nếu chỉ có cách đó mới giữ được em, anh cam tâm, có lẽ chỉ như vậy mới khiến em là của anh."

"A..." Seokjin ném điện thoại sang bên theo bản năng, mắt cậu nhìn chằm chặp vào điện thoại như gặp trúng ma quỷ, thần sắc cậu tái nhợt. Cậu biết anh sẽ không tha cho cậu.

Trong tin nhắn thoại, thanh âm của Jungkook trầm thấp vững vàng như mọi khi, giống như mọi thứ đều nằm trong tay, không cách nào tránh thoát tầm nhìn của anh, một giây một phút anh cũng chưa từng rời khỏi...

Seokjin ngộp thở, dạ dày cuộn lên, giống như ai đó đang ngắt mạnh, giống như...bàn tay anh ve vuốt từng tấc da thịt trên thân thể cậu, khiến cậu kinh sợ tột độ cùng rồi bối rối khổ sở.

Anh thả cậu tự do, nhưng không buông tha con người cậu.

Seokjin lại run cằm cập cầm điện thoại, vừa muốn tắt máy, điện thoại đột nhiên đổ chuông!

Âm thanh quen thuộc ngân nga, âm thanh này là bài hát mà cậu thích nhất, dù đổi sang điện thoại nào cậu đều cài bài hát này thành nhạc chuông điện thoại. Đây vốn là một bài nhạc jazz vui tươi, nhưng dòm tên hiển thị trên màn hình, Seokjin lại cảm thấy bài hát này như thanh âm ma quỷ chui ra từ khe hở địa ngục đáng sợ. Là Jungkook, không ngờ anh nắm chính xác thời gian cậu nhận được điện thoại, thời gian cậu mở máy và thời gian cậu nghe tin nhắn... Cậu bất giác hoài nghi, con mắt của anh phải chăng lưu lại phòng làm việc.

Nhạc chuông không ngừng vang lên, dường như chẳng hề có ý định cắt đứt.

Seokjin không nghe máy, nhưng nhạc chuông như đang đùa tính kiên nhẫn với cậu, cứ ngừng một lát rồi gọi lại, nhạc chuông tiếp tục reo. Tính nhẫn nại của cậu cuối cùng cũng cạn sạch, đành thoả hiệp nghe máy.

Ở đầu dây bên kia điện thoại, Jungkook trầm thấp thong dong theo đúng phong cách cố hữu của anh, âm thanh đó tươi mát như mặt biển xanh thẳm yên ả không gợn sóng, nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm.

Cậu yêu anh nhưng cậu rất...sợ anh.

"Không cần nghĩ cách trả lại điện thoại cho anh. Em phải nhớ cái này cũng là tài sản của nhà họ Im ." Giọng anh thấp thoáng ý cười.

Lời Seokjin vừa muốn nói thoáng cái nuốt ngược vào trong, cậu nói, "Làm sao anh biết?" Cảm giác bị theo dõi khiến cậu khó chịu cực kỳ.

Người đàn ông trong điện thoại bật cười, "Công nghệ cao cấp của điện thoại ngày nay chỉ có em mới không biết. Em cứ yên tâm dùng nó, người có thể nhìn trộm em chỉ có một mình anh mà thôi."

"Jungkook, anh..." Seokjin giận dữ, nhưng vẫn cố tỏ vẻ dửng dưng, "Anh làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ muốn cổ phần của tôi. Nhưng anh đừng nằm mơ, tôi sẽ không cho anh."

Jungkook không để tâm, giọng anh vẫn tràn ngập cuốn hút, "Bây giờ em không cho anh cũng không sao, chúng ta còn nhiều thời gian."

"Ai còn nhiều thời gian với anh. Jeon..."

Chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã cúp máy, hiển nhiên anh không cho cậu cơ hội phản kháng.

Seokjin tức giận muốn vứt ngay điện thoại, nhưng...

Seokjin là một "cậu bé ngoan" sống tiết kiệm, nghĩ lại vẫn nên thôi thì tốt hơn. Nếu Jungkook muốn biết hành tung của cậu, dù không có điện thoại này thì cũng không khó với anh.

Seokjin cảm thấy vừa đau lòng vừa buồn cười.

Cậu yêu anh, nhưng không sao chống lại sự thật tàn nhẫn. Anh đối xử tốt với cậu, chỉ vì cổ phần Im thị trong tay cậu. Một người đàn ông dùng tình cảm để thu lấy lợi ích cho bản thân, người đàn ông như vậy, vì sao cậu vẫn luôn mong đợi và hy vọng vào anh?

Nỗi đau trong tim lại quấy lên.

***

Jungkook tắt máy, độ cong ôn hoà trên môi tắt lịm, vẻ tự giễu và bất lực khó nói thành lời hiện lên trên gương mặt anh. Anh làm sao vậy? Hoá ra anh chỉ biết dùng cách này để đến gần một người anh yêu.

Lời nói lạnh lùng ban nãy trong điện thoại của cậu xé rách trái tim anh làm hai nửa, nếu oán hận có thể khiến cậu nhớ đến anh, vậy cậu cứ oán hận cũng được.

Có lẽ từ trước đến giờ anh luôn khiến cậu oán hận mình.

Khi Hoseok gõ cửa đi vào, vừa lúc gặp Jungkook nhíu mày trầm tư, bước chân Hoseok khựng lại, chần chừ không dám đến báo cáo công việc, bởi vì anh rất hiếm khi thấy dáng vẻ khổ não của Jungkook.

Thanh âm bất chợt kéo Jungkook sực tỉnh, anh ngước nhìn Hoseok, cất giọng nhàn nhạt, "Sao rồi?"

Hoseok đưa Jungkook một phần tài liệu, vẻ mặt Hoseok nghiêm túc, "Con cáo già bộ trưởng Sa đang lên như diều gặp gió, công tác vận động lôi kéo phiếu bầu của ông ta rất thành công. Ý kiến dân chúng đang chuyển dần sang ông ta, nếu để ông ta liên nhiệm lần nữa, vậy thế lực của đảng bảo thủ sẽ tăng mạnh trong giới chính trị, cực kỳ bất lợi với chúng ta."

Jungkook không nêu ý kiến, anh cầm văn kiện lật xem vài trang, rồi đặt lên bàn, nhắm mắt.

Hoseok lặng thinh. Hoseok biết thói quen của Jungkook, anh nhắm mắt nghĩa là tự hỏi, anh đang tính toán đối phó với con cáo già này như thế nào.

Phòng làm việc sa vào tĩnh lặng. Vài phút sau, Jungkook mở mắt nhìn Hoseok, thản nhiên nhếch miệng hỏi, "Theo ý cậu, tỷ lệ bộ trưởng Sa liên nhiệm thành công là bao nhiêu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro