Chap 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




           

"Chúng tôi trân trọng mời những em học sinh sau đây lên nhận bằng tốt nghiệp loại xuất sắc: Hong Jisoo, Yoon Jeonghan, Lee MinGi..."

          Bao nỗ lực và sự cố gắng mà cậu bỏ ra cuối cùng cũng gặt hái được thành quả ngoài mong đợi. Jeonghan không giấu nổi niềm vui mà muốn chạy ngay về nhà để khoe với mọi người. Nhưng rời sân khấu chưa bao lâu, hoa và bằng chưa kịp giữ chắc thì đã rơi và vỡ nát trên nền đất. Tay cầm điện thoại nhưng mọi thứ sau đó cậu đã không còn nghe được gì nũa rồi.

          Mingyu đi thật rồi! Thằng bé để cậu lại một mình dẫu đã hứa rằng sẽ không rời xa cho đến khi cậu lấy vợ. Mingyu là một đứa trẻ đáng yêu và hiểu chuyện, dù Jeonghan không phải anh ruột nhưng lại rất nghe lời và thương anh. Từ bé Mingyu đã mắc phải chứng khó thở, dẫn đến viêm phổi và gây ung thư. Thằng bé biết mình không sống được bao lâu nhưng vẫn vô tư vô lo và chính Mingyu là người động viên an ủi Jeonghan rất nhiều. Ngược lại, Jeonghan lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ khi biết tình hình thằng bé ngày càng trở nên nghiêm trọng. Ngoài việc chăm sóc Mingyu, cậu không muốn quan tâm đến việc gì khác, kể cả việc học. Nhung thằng nhóc Mingyu không đồng ý, mặt mày phụng phịu đòi cậu mang bằng tốt nghiệp suất sắc về cho nó. Ban đầu Jeonghan không chịu, ở lì bên Mingyu, nhưng Mingyu cũng đâu chịu lép vế, nhịn ăn nhịn uống và cũng không thèm chơi với cậu. Vậy là Jeonghan đành ngày ngày cắp sách đến trường.

          Việc Jeonghan sống trong nhà họ Kim đã không còn quá xa lạ với nhiều người. Vốn dĩ cậu là một công tử trong một gia đình khá giả. Năm cậu lên 4, công ty ba cậu phá sản sau đó nhà bị cháy, mẹ vì cứu cậu mà chết ngạt trong đám khói. Ông Kim là bạn lâu năm của ba, vì tội nghiệp mà cưu mang cậu về nhận làm con nuôi. Thời gian đầu luôn là khoảng thời gian hoảng loạn nhất. Jeonghan mỗi tối đều khóc thét đòi mẹ, bà Kim luôn phải ôm cậu vào lòng mà dỗ dành đến khi cậu mệt rồi ngủ thiếp đi. Vài tuần sau đó cậu không còn gào khóc nữa mà chỉ im lặng, ai bảo gì cũng chỉ gật với lắc đầu.

          Vào một buổi chiều nắng nhạt, Jeonghan ôm gấu ra vườn ngồi. Cảm giác như phía sau luôn có người nhìn mình, cậu quay ngoắt lại đằng sau.

"Anh tên là Jeonghan phải không? Em là Mingyu! Em ngồi cùng được chứ?"

Jeonghan tuyệt nhiên không trả lời, cậu chỉ lắc đầu.

"Sao vậy? Anh không thích sao? Hay tụi mình chơi bắn bi đi anh , trò này vui lắm"

Jeonghan vẫn không trả lời, cậu qua lưng với đứa trẻ còn lại.

Bỗng một bàn tay bé xíu nắm chặt lấy tay cậu, Jeonghan quay ra nhìn. Thằng bé với mái đầu quả nấm đang tròn mắt nhìn cậu, toe toét cười. Jeonghan không nỡ làm thằng bé thất vọng, đành quay người ra, cậu đứng lên rồi cùng chơi bắn bi.

          Đó là lần đầu tiên cậu gặp Kim Mingyu, là thằng bé đã giúp cậu quên hết những kí ức không vui, cùng cậu tạo nên những hồi ức đẹp. Nhưng ông trời đã quá tàn nhẫn rồi. Mingyu hoàn hảo như vậy, sao nỡ lòng nào mang cậu ấy đi sớm thế.

          Jeonghan không biết mình đã khóc được bao lâu rồi, mắt cậu đau lắm, lòng còn đau hơn gấp bội lần. Nếu không vì cái bằng tốt nghiệp ngu xuẩn ấy thì có lẽ cậu đã có thể bên cạnh Mingyu giây phút cuối cùng. Jeonghan ngồi tại nhà tang lễ, mọi người đều đã về cả rồi, đối diện một mình với bóng tối, cậu thấy cô đơn đến lạ. Cậu bắt đầu suy nghĩ, trước giờ bản thân đều vì Mingyu mà cố gắng nếu bây giờ không còn Mingyu thì cậu biết phải làm sao? Mỗi lần phiền lòng cậu đều có Mingyu an ủi, đều là thằng bé giúp cậu bình tâm đối diện với mọi việc. Cuộc sống sẽ khó khăn đến nhường nào khi Mingyu không còn bên cạnh cậu.

          Jeonghan bắt đầu sợ hãi, cậu thật sự không biết sau này phải sống thế nào. Nhưng có lẽ Mingyu cũng không muốn nhìn thấy anh nó là kẻ yếu đuối thế này. Có lẽ Mingyu vẫn sẽ lặng lẽ dõi theo cậu mà cậu không biết. Jeonghan cảm thấy chạnh lòng

'Em hẳn là đang hạnh phúc lắm phải không Mingyu? Không còn lo nghĩ gì cả, cũng không còn phải vất vả nằm một mình trong bệnh viện nữa. Anh hai nhớ em nhiều lắm Mingyu à! Hôm qua em còn hứa với anh, còn cười nữa, vậy mà hôm nay em lại để anh một mình thế này sao? Hãy an nghỉ và sống thật tốt ở kiếp sau nhé, gặp em kiếp sau.'

.End Chap 1.

>.L

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro