Chap 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

" Hyung! Anh phải hứa với em một điều!"

" Sao? Em muốn hyung hứa gì?"

" Anh phải thành công, lấy vợ và sinh cháu  cho em bế"

" Sao tự dưng em lại nói vậy? Ngốc!"

" Hyung hứa với em điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii"

" Được rồi! Anh hứa! Nhưng em cũng phải hứa với anh"

" Sao ạ?"

" Em phải cùng anh nhận bằng tốt nghiệp, làm phù rể cho anh khi anh lấy vợ và phải trông con cho anh khi anh bận!"

" Sao mà nhiều quá vậy!!!!"

" Em có hứa không hả??"

" Được rồi, hứa thì hứa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

'Jeonghan ah, là em thất hứa trước, là em bỏ anh lại một mình, em xin lỗi nhưng không còn cách nào khác! Hãy mạnh mẽ và sống tốt anh nhé!'

Mingyu nấp mình trong bóng tối, cậu đứng đó rất lâu. Cậu không thể rời đi ngay lúc này, Jeonghan vẫn rất cần cậu. Nhìn người anh của mình khóc đến nỗi hai mắt đỏ hoe thế kia, lòng cậu còn đau như thể ai đó đang cố cào xé nó vậy.

Ông trời là thương hay hận mà vẫn cho  cậu tồn tại trên cõi đời này nhưng chẳng ai có thể nhìn thấy. Nói đúng hơn là cậu chỉ là một linh hồn còn kẹt lại trần gian chưa thể siêu thoát. Mingyu lại gần Jeonghan, cậu chạm lên tóc anh nhưng thứ cậu cảm nhận được là không khí chứ không còn là mái tóc mềm ngày nào nữa.

Cậu ngồi cạnh Jeonghan, nhìn anh rất lâu. Vẫn làm cảm giác ấm áp của người thân, cậu có lẽ cả đời này cũng không bao giờ quên được rằng anh chính là món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng.

Jeonghan vốn ít nói, nhưng anh lại rất biết cách khiến người ta thoải mái. Ngay lần đầu tiên khi biết mình bị bệnh, Mingyu đã không còn thiết tha gì nữa. Cậu còn quá trẻ, vẫn chưa biết được mùi vị cuộc sống ra sao vậy mà ông trời nỡ lòng nào... Mingyu dường như mất mọi hy vọng cho đến khi cậu thấy Jeonghan khóc lóc ngày đêm vì buồn, cậu đã dẹp ngay mọi suy nghĩ tiêu cực.

Mingyu quyết định sẽ sống vui vẻ đến tận ngày cuối cùng cậu được sống, và đương nhiên quan trọng hơn vẫn là được bên cạnh ông anh của mình.

Bỗng dưng cảm giác rợn người ập đến, cậu quay lại, rất nhiều linh hồn khác đang vây quanh và có vẻ như họ tò mò về mình. Mingyu lùi ra sau

"Cậu chết trẻ à?"

"Sao lại chết thế?"

"Cậu đã gặp bọn sứ giả chưa?"

Các linh hồn thi nhau nói, ồn đến mức cậu không kịp trả lời cũng không nghe được gì nhiều

"Mọi người nói từ từ thôi, cháu chỉ vừa chết sáng nay thôi, vì bị bệnh ung thư... Lúc nãy chú hỏi đã gặp sứ giả chưa là sao ạ? Họ là ai? Họ nhìn thấy chúng ta sao?"

"Cậu trai trẻ à, bây giờ cậu đã là linh hồn rồi và linh hồn không thể sống cùng con người được. Chúng ta rồi sẽ bị đưa đến một thế giới khác, có thể sẽ được đầu thai kiếp khác hoặc bị lưu đày đến miền cực lạc..."

"Vậy những người được gọi là sứ giả đó là những người sẽ đưa chúng ta đi sao ạ?"

"Đúng vậy! Nếu cậu còn lưu luyến nơi này thì phải trốn đi, đừng để họ bắt được!"

"Nhưng làm sao biết được họ là ai và khi nào họ tới?"

"Cậu sẽ tự cảm nhận được thôi!!! Bọn tôi nghe bảo có người mới chết trẻ mà đẹp trai lắm nên kéo đến xem, cũng không có gì đâu nên cậu không phải sợ! Người đó là người yêu cậu à?"- một linh hồn vừa nói vừa chỉ vào Jeonghan

"Đó là anh trai cháu!"

"Vậy à, ừ thôi vậy được rồi... bọn ta đi đây... hẹn gặp cậu sau"

"Vâng, mọi người đi cẩn thận!"

Mingyu cuối người chào hỏi rất lễ phép, những linh hồn kia chưa đi ngay mà còn nhìn Jeonghan lần nữa. Họ thì thầm gì đó với nhau rồi biến mất.

Mingyu vẫn còn hoang mang lắm sau cuộc nói chuyện với các linh hồn. Cậu vốn dĩ đâu tin vào chuyện ma quỷ thần tiên nhưng rốt cuộc chính cậu lại trở thành một linh hồn bị mắc kẹt như thế này. Thật quả là khó tin mà.

Jeonghan cuối cùng cũng đứng lên, chỉnh chu lại quần áo xộc xệch và ra về. Mingyu đi theo cậu. Bây giờ đã là mùa thu rồi, trời bắt đầu chuyển lạnh dần, Jeonghan bận bộ vest đen mỏng nhưng lại không có áo khoác. Người cậu vốn mỏng nên cũng không được khỏe cho lắm, gặp lạnh đột ngột lập tứ run lên vài đợt. Mingyu nhìn anh mình mà không thể làm gì được. Cậu cố gắng đi thật gần Jeonghan, chỉ mong anh có thể bớt lạnh một chút.

Về đến cửa nhà, bầu không khí bắt đầu u ám hơn hẳn. Bà Kim vì đau lòng mà đổ bệnh đang nằm trong phòng. Ông Kim ngồi ngoài phòng khách, ôm ảnh con trai mình mà đờ đẫn. Thấy Jeonghan về, ông đặt ảnh xuống

"Mọi việc ở nhà tang lễ xong rồi phải không con!"

"Dạ, mọi người đã về và con cũng đã dọn dẹp rồi ạ"

"Con ăn gì chưa? Nếu chưa thì tự kiếm gì ăn đi nhé, mẹ con không khỏe nên đi nghỉ trước rồi!"

"Dạ trên đường về con ăn rồi! Con xin phép lên phòng!"

"Ừ, con đi đi"

Jeonghan làm sao nuốt nổi cơm nữa mà ăn. Cậu ngã người xuống giường, ngước mắt nhìn trần nhà, thiếp đi lúc nào cũng không hay. Trong mơ, cậu thấy Mingyu ngồi cạnh mình, nói xin lỗi rất nhiều. Thằng bé trong có vẻ hồng hào hơn nhiều, có lẽ là do đã thoải mái hơn khi trút căn bệnh khỏi người. Jeonghan cảm nhận được Mingyu ngồi bên cạnh cậu rất lâu và sau đó cậu cũng chìm vào vô thức.

Mingyu ghé vào phòng mẹ, mẹ cậu đã ngủ rồi. Cậu lặng lẽ ngồi bên giường

'Con xin lỗi vì đã làm mẹ phiền lòng nhiều thế này. Con là đứa con tồi'

Cậu nhìn bà Kim mà nước mắt không thể nào kìm được. Hai mắt bà sưng hết cả lên, vẻ mặt cũng đầy nét mệt mỏi. Cậu từ nhỏ vốn đã hay bệnh nên người cực nhất lúc nào cũng là mẹ. Nhưng chưa kịp báo hiếu thì lại phải ra đi thế này, cậu không biết phải làm sao, chỉ mang hy vọng mẹ sẽ sống thật hạnh phúc.

Lúc ra khỏi phòng, Mingyu thấy phòng khách vẫn sáng đèn. Cậu bước lại gần thì thấy ba mình vẫn còn thức. Ông đang ngồi xem lại những cuốn album cũ chụp hình cậu và Jeonghan lúc nhỏ. Ông Kim vốn chưa bao giờ thể hiện tình cảm của mình với cậu nhưng xem ra ông lại yêu thương cậu rất nhiều.

Mingyu ra khỏi nhà mà lòng nặng trĩu nỗi buồn. Xem ra sự ra đi của cậu lại ảnh hưởng lớn đến mọi người như vậy. Cậu tự trách bản thân mình, trách đời, trách ông trời sao quá tàn nhẫn. Nhưng cậu đi như vậy có lẽ vẫn sẽ tốt hơn. Không còn chịu những con đau do bệnh tật gây ra, không còn là gánh nặng của mọi người nữa.

.End Chap 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro