Chap 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungcheol ngã người nằm lên bãi cỏ, hôm nay trời xanh và đẹp đến lạ. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên vờ chạm vào mây, tảng mây chầm chậm trôi qua kẽ tay anh. Gió thổi mãi, mang theo chút hương hoa dại khiến mọi ưu tư phiền muộn đều bay biến đi cả. Anh nhắm hờ mắt tận hưởng giây phút bình yên này.

Seungcheol vốn sống trong một gia đình khó khăn. Để có tiền cho anh đi học, ba mẹ anh đã phải vất vả rất nhiều. Ba anh là thợ làm vườn cho một gia đình giàu có, vì rất thân với ông chủ nên ông được cho thêm tiền trợ cấp mỗi tháng. Nhưng tai nạn ập đến bất ngờ, người ta báo tin ba anh đã chết trong một đám cháy vì cứu người. Vì khi ấy anh vẫn còn rất nhỏ nên chỉ biết khóc đòi ba. Mẹ đã một mình nuôi anh khôn lớn. Seungcheol không cảm thấy bất hạnh vì anh đã có một người mẹ rất kiên cường bên cạnh. Mẹ anh mở một tiệm ăn nhỏ gần trường anh học. Mỗi chiều tan học anh đều chạy ra sớm để phụ mẹ bán hàng.

Mặc dù ba anh đã mất lâu rồi nhưng vẫn có người mang tiền trợ cấp đến mỗi tháng. Mẹ anh đã hỏi người ta rất nhiều lần vì sao đã nghỉ làm rồi mà vẫn được hưởng tiền trợ cấp, và câu trả lời luôn là chỉ thị của cấp trên và những người mang tiền đến chỉ làm theo. Và với số tiền ấy, Seungcheol mới có cơ hội đi học ở những trường tốt.

Năm anh 16, vì không muốn anh lo lắng nên mẹ đã giấu anh chuyện bị bệnh nhưng đến khi bệnh tái phát thì không còn giấu được nữa. Tiền trợ cấp không đủ để vừa chi tiền học vừa chi tiền thuốc nên Seungcheol quyết định nghỉ học 1 năm để đi làm thêm.

Bệnh tình của mẹ đã có chuyển biến tốt hơn nhiều, cũng không phải thường xuyên đi bệnh viện nữa. Thấy con trai vất vả, mẹ anh cũng đau lòng ít nhiều.

"Cheol à, mẹ nghĩ là con nên đi học lại đi"- bà Choi nói với anh khi anh đang nấu cơm trong bếp

"Sao vậy mẹ?"

"Bệnh của mẹ đã đỡ nhiều rồi, tiền thuốc và viện phí cũng không cần nhiều nữa nên mẹ muốn con đi học lại. Dù sao con cũng cần có bạn và sự nghiệp sau này."

"Học phí ở trường đó cũng không rẻ mẹ à, bây giờ con cũng đã có thể tự đi làm kiếm tiền rồi mà!"

"Vậy con định cả đời làm bưng bê phục vụ sao? Mẹ đã không thể lo cho con, mẹ rất buồn vì điều đó, nhưng mẹ không muốn sau này cháu mẹ cũng phải cực khổ như con bây giờ, con hiểu chứ?"

"Dù vậy thì con cũng sẽ không học tiếp ở đây đâu, con sẽ xin chuyển trường."

"Cái đó con có thể tự quyết định, mẹ chỉ mong con được đi học và có thể tốt nghiệp thôi."

"Được rồi mà mẹ, con sẽ đi học và kiếm thật nhiều tiền, nào chúng ta ăn cơm thôi!"

Seungcheol đi học không phải hoàn toàn vì muốn chiều lòng mẹ mà thật tâm anh muốn có bạn. Ngày còn học bên trường trung học A, anh chưa bao giờ được coi trọng cả. Bọn chúng chê anh nghèo, chê anh là đứa không có cha, nhưng anh không mấy bận tâm đến. Seungcheol muốn nhân dịp này mà chuyển trường.

Tuy trường B không phải là một trường điểm nhưng cách giảng dạy rất được đề cao, quan trọng hơn là học phí không quá đắt đỏ, anh có thể tự mình đóng được.

Từ lúc nhập học đến nay đã được hai tuần rồi và mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Phía sau trường có một ngọn đồi nhỏ, mỗi chiều tan học anh đều ra đây tận hưởng giây phút bình yên.

Và chính nơi này, Seungcheol đã gặp được Jeon Wonwoo. Wonwoo học cùng lớp với anh, cậu khá trầm tính lại ít nói nên mọi người thường không bắt chuyện với cậu. Lần đó, anh vốn đang thả hồn vào mây trời trên ngọn đồi nhỏ thì nghe thấy tiếng bàn ghế bị xô rất lớn phát ra từ phòng kho gần đó. Thường thì không có ai ra vào nhưng tại sao hôm nay lại ồn ào thế nhỉ? Seungcheol cũng không nghĩ nhiều, anh lại gần xem có chuyện gì. Một đám nam sinh gồm 3,4 người đang vây quanh một cậu nam sinh khác, cậu ta có khá nhiều vết thương trên mặt. Một trong số đó đang cố gắng cởi quần áo người kia ra, bọn còn lại người cười cợt kẻ quay phim, nhìn thật sự rất khó chịu.

Seungcheol vốn đã ghét mấy đứa thích bắt nạt người khác nhưng nhìn người kia không có phản kháng gì tích cực, anh lại càng ghét hơn. Anh đạp cửa lao vào.

"Mày là thằng ..."

Chưa kịp nói hết câu, nó đã bị anh đá vào miệng, ngã ra sau. Seungcheol không nói gì, vơ tay lấy một cây gỗ gần đó rồi đứng chắn trước người nọ

"Thằng khốn, mày là ai?"

"Tao là ai không quan trọng, bọn mày có 5 giây để biến khỏi đây!"

"Mày là người yêu nó à?"- một thằng khác lên tiếng

"Tao không quen cậu ta!"

"Vậy liên quan đ* gì đến m thằng ch*?"

Seungcheol cau mày, anh nhếch mép cười khinh

"Đúng là lũ dơ bẩn mà!"

Dứt câu anh lao vào ẩu đã với chúng nó. Một lúc sau anh dìu cậu bạn ấy ra khỏi nhà kho.

"Cậu không sao chứ?"

"Ừm, cảm ơn!"

"Này! Sao cậu có thể để yên cho bọn chúng làm vậy hả?"

"..."

"Haizz, thôi bỏ đi, tôi đưa cậu đến phòng y tế."

"Giờ này mọi người về cả rồi."

"Vậy tôi đưa cậu về nhà!"

"Tôi không thể về trong bộ dạng này được!"

"..."

"..."

Hai người nhìn nhau, Seungcheol cảm thấy bối rối trong giây lát.

"Vậy cậu về nhà tôi đi!"

"..."

"À mà cậu tên gì ấy nhỉ? "

"Jeon Wonwoo, lớp 11A"

"Ồ, cậu cùng lớp với tôi à? Sao chả bao giờ thấy cậu nhỉ?"

"..."

"Được rồi, chúng ta về thôi!"

Wonwoo có hơi lưỡng lự, dù sao thì cũng không thể đi đâu với bộ dạng này được. Vậy là cậu theo anh về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro