Chap 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




           

Cái con người ngốc nghếch tên Seungcheol đó thật sự đã không nhận ra rằng cậu vẫn luôn nhìn anh từ ngày anh bước vào lớp. Seungcheol không hề giống với bất kì học sinh cấp ba nào khác, từ anh toát ra vẻ chín chắn và hiểu chuyện hơn ai. Wonwoo bị cuốn hút ngay lần đầu gặp mặt.

Được sinh ra trong một gia đình khá giả và nề nếp nên từ nhỏ Wonwoo đã chán ngán cái cảnh phải sống vì nghĩa vụ "đừng để ba mẹ phải mất mặt" này rồi. Wonwoo đã từng rất nhiều lần muốn bỏ nhà đi nhưng kết quả luôn là bị bắt về và phải chịu những trận đánh của ba. Có lần cậu bỏ về quê bạn bạn chơi tận 4 ngày, điện thoại chỉ reo liên tục ngày đầu 3 ngày sau đó chẳng có động tĩnh gì nữa. Wonwoo đã nghĩ rằng không ai tìm ra và cậu đã thành công trong công cuộc trốn chạy khỏi cái gia đình ấy. Nhưng sáng hôm sau, cậu đã thấy ba mình ngồi trong phòng khách nhà bạn, cậu toan bỏ đi thì vệ sĩ đã đứng đầy trong sân rồi. Cậu bị bắt về nhà rồi bị nhốt trong phòng tận 2 tuần. Kể từ lần đó Wonwoo cũng không còn gặp lại cậu bạn đã cho cậu về quê mình nữa.

Wonwoo bắt đầu sống khép mình, cậu luôn có cảm giác rằng bất kì ai liên quan đến cậu đều sẽ gặp rắc rối. Mẹ đã từng đề nghị cậu nên ra nước ngoài học, Wonwoo đã định đi sau khi học lớp 10. Và rồi cậu lại gặp Seungcheol, cậu lại quyết định không đi nữa.

Mẹ Seungcheol thấy con dẫn bạn về chơi thì rất vui vẻ và niềm nở, rồi bà lại thấy vài vết ẩu đả lúc nảy nên lấy làm lo lắng:

"Cheol à, con lại gây sự ở đâu à? Có bị đau ở đâu không con? Mẹ đã dặn rất kĩ rồi..."

"Mẹ à, là con làm anh hùng cứu mĩ nhân ấy, à quên mĩ nam chứ nhỉ! Cậu bạn con bị bắt nạt nên con chỉ dạy chúng nó lại chút thôi mà!"

Bà Choi vẫn không hài lòng, định nói gì đó rồi lại thôi, quay sang cười với Wonwoo

"Cháu không sao đấy chứ? Vào kia rửa mặt với tay chân đi, đợi cô nấu ít thức ăn rồi cùng ăn cơm nhé!"- nói đoạn bà lại quay sang Seungcheol: "Con đi lấy cho bạn ít quần áo sạch đi, chả biết hai đứa bây làm gì mà quần áo lấm lem cả thế kia!"

Seungcheol cười lấp liếm rồi chạy biến vào phòng lấy quần áo. Wonwoo gật đầu xin phép rồi cũng nối gót anh vào phòng.

"Cậu mặc đỡ bộ này đi, tôi  không có nhiều quần áo lắm đâu."

"Cho tôi mượn cái áo thun trắng kia là được rồi!"

"Cậu không định thay quần à?"

"Không!!!!!!!"

"Chời, sao ở dơ vậy cha nội!!" – Anh nhìn cậu cười khó hiểu.

"Tôi không định ở lại qua đêm, nên không muốn thay!"

"Tùy cậu vậy! Thay đi rồi ra ăn cơm!" – Anh ném cái áo trên tay vào người cậu, bỏ ra ngoài.

Khóe môi cậu bất giác cong lên, vẽ nên nụ cười rất đẹp.

Bà Choi bảo làm ít đồ ăn nhưng thực chất là nó còn thịnh soạn hơn cả một bữa tiệc liên hoan cho nhiều người.

" Mẹ à, nhà mình có khách quý đến hay sao vậy?"

"Bạn con chẳng phải là khách quý đấy sao! Nào, hai đứa ngồi xuống đi, thức ăn sắp nguội cả rồi!"

Bà Choi gắp thức ăn cho Wonwoo đến đầy cả chén, bà còn tự tay gỡ cá cho cậu, lòng cậu tự dưng ấm áp đến lạ. Cậu bé mang tên Seungcheol bỗng nổi cơn ghen bóng gió, nũng nịu đòi mẹ gỡ cá cho, kết quả là bị mẹ nhét miếng củ cải to đùng vào miệng. Cứ thế bữa ăn diễn ra trong tiếng cười rất vui vẻ và hạnh phúc.

Sau khi ăn xong, cậu giúp Seungcheol dọn dẹp và rửa chén dĩa. Wonwoo lễ phép chào tạm biệt rồi ra về mặc cho bà Choi mời ở lại.

"Cháu phải về rồi ạ, vì ba mẹ cháu còn đợi ở nhà! Cháu xin phép hôm khác lại đến chơi ạ!"

"Ừ thôi, cháu mau về để cả nhà lại lo lắng! Cheol à, tiễn bạn đi con!"

"Không cần đâu ạ! Cháu tự về được!"

"Còn dám khách sáo ư!!!!!!!! Tôi đã đi giày và đang đợi cậu đây!"

Seungcheol đưa Wonwoo ra đường lớn, anh thấy có một chiếc xe màu đen đã đậu sẵn ở đó rồi.

"Tôi về đây, hôm nay cảm ơn cậu!"

"Đừng khách sáo, cậu về đi! Mai gặp lại!"

"Ừm...!"

Wonwoo quay người bước lên xe, quả nhiên, đúng như mong đợi của anh, Wonwoo là con nhà giàu.

Về đến nhà, ba cậu đang ngồi độc báo trong phòng khách.

"Con về rồi!"

"Tại sao giờ này mới về?"

"Con đến nhà bạn chơi, ba không cần lo lắng đâu! Con vẫn đang làm rất tốt!"

Ông Jeon chỉ ngước lên nhìn cậu một cái rồi lại cuối xuống tiếp tục đọc báo, không nói thêm gì. Cậu cũng bỏ lên phòng.

Sau ngày hôm đó, Seungcheol bắt đầu nói chuyện với Wonwoo nhiều hơn,cậu cũng bắt đầu mở lòng, cậu kể chuyện nhà mình rồi kể những lo lắng cậu sợ nhà anh gặp tương tự như người bạn trước đây. Seungcheol vỗ vào đầu cậu

"Đừng có làm quá như thế! Tôi chả làm gì cậu, cũng không động đến nhà cậu thì ba mẹ cậu cũng chả có quyền động vào gia đình tôi! Cậu bớt lo nhảm đi!"

Wonwoo chỉ biết cười khổ, ai biết sau này chuyện gì sẽ lại xảy ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro