Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Faker chưa hề say hẳn, anh ta đã tỉnh từ khoảnh khắc Chovy đỡ anh bước vào phòng và bật đèn. Mặc dù cơ thể vẫn cảm nhận được tác động nhẹ nhàng của Chovy, nhưng Faker giữ cho bản thân mình im lặng, không để Chovy phát hiện ra điều đó.

Trong khoảnh khắc cậu hôn xuống, dù đã tỉnh dậy nhưng Lee SangHyeok không mở mắt. Anh cảm nhận được mỗi chạm khẽ của Chovy, từng nụ hôn nhỏ nhẹ đặt lên mặt và trán của mình. Anh không thể nào tin rằng Chovy lại dám làm điều này.

Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác của Faker tràn ngập bởi một dòng chảy cảm xúc mênh mông, không thể diễn tả thành lời. Anh cảm nhận được từng cử động nhẹ nhàng của Chovy như là một lời tỏ tình, một lời thú nhận tình cảm sâu sắc mà anh từng mong chờ, từng khao khát.

Nụ hôn nhẹ nhàng từ Chovy là như một phép màu, làm cho trái tim của Faker rộn ràng, đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mặc dù anh không thể hoàn toàn tỉnh táo, nhưng anh có thể cảm nhận được từng cử động nhỏ của Chovy, những cảm xúc mà cậu ta đang trải qua. Những nụ hôn nhỏ nhẹ trên má và mắt của anh, như những cánh hoa đầu mùa, tươi mới và ngọt ngào, làm cho Faker cảm thấy như đang lạc vào một thế giới khác, nơi mọi thứ trở nên tĩnh lặng và êm đềm.

Từng chạm nhẹ của đôi môi, từng cảm giác êm ái truyền đến từng tế bào, nhưng trong sự êm đềm đó lại ẩn chứa một điều gì đó hết sức mạnh mẽ và đầy sức hút. Anh cảm thấy bản thân mình bị mê hoặc, một cảm giác lạ lẫm với những biến đổi không lường trước. Trái tim anh đập mạnh, như muốn thoát khỏi vòng xoáy của những cảm xúc không kiểm soát được. Trong sự hỗn loạn ấy, anh không biết phải làm gì, không biết phải nghĩ gì, chỉ cảm thấy mình đang mất kiểm soát trước sự hấp dẫn mê hoặc từ Chovy.

Trong khoảnh khắc cuối cùng đó, nụ hôn trán như muốn nhấn chìm trên gương mặt anh của Chovy mang theo một sự an ủi vô cùng đặc biệt. Đó không chỉ là một sự chăm sóc đơn giản, mà còn là một biểu hiện sâu sắc của tình cảm và quan tâm không thể nói thành lời từ gã trai mới lớn trước mặt.

Faker cảm nhận được những dòng nhiệt ấm từ đôi môi nhỏ bé đó, nhưng cũng đầy dằn vặt. Mỗi hơi thở, mỗi nhịp đập của trái tim đều là những lời nói không cần từ ngữ. Trong giây phút đó, một cảm giác sâu sắc lan tỏa trong tâm trí anh, như một ánh sáng nhỏ bé giữa bóng tối.

Anh không thể nào diễn tả được cảm xúc của mình, nhưng cũng không thể phủ nhận điều gì đó đang diễn ra. Và dù không biết phải làm gì, không biết phải nói gì, Faker không thể phủ nhận sức hút lạ lùng từ Chovy. Đôi mắt của anh lặng lẽ nhìn vào đỉnh đầu nhỏ bé ấy khi cậu cúi xuống, nhưng trong đó lại chứa đựng một thế giới đầy phức tạp và không thể nắm bắt.

Khi Chovy kết thúc hành động của mình và nói lời xin lỗi, Faker nghe thấy mọi lời nhưng vẫn giữ cho mình im lặng. Anh không muốn gây ra bất kỳ sự khó xử nào cho Chovy, cũng như không muốn làm xáo trộn thêm vào tình huống đã rối ren này. Thay vào đó, anh giữ cho mình bình tĩnh và đợi cho đến khi Chovy rời đi.

Sau khi Chovy ra khỏi phòng, Faker ngồi một mình trong bóng tối, cảm nhận sự hiện diện của người vẫn còn mãi trong phòng. Trong đầu vẫn miên man những suy nghĩ.

Kể từ ngày ở bệnh viện đó, mối quan hệ giữa Faker và Chovy dường như đã thay đổi. Chovy trở nên lạnh lùng hơn, xa cách hơn với Faker. Mặc dù họ vẫn phải đối mặt với nhau trên sân đấu, nhưng không còn có những lần gặp gỡ riêng như trước kia nữa.

Chovy giữ lễ nghĩa hơn với Faker, tránh xa anh nhưng vẫn giữ sự tôn trọng trong mỗi giao tiếp. Cậu gọi anh là "tuyển thủ Faker", một cách gọi lạnh lùng và xa cách hơn so với những thời điểm trước đây. Những lời giao tiếp giữa họ trở nên cứng nhắc và xa lạ hơn, không còn sự gần gũi như trước.

Faker cảm nhận được sự thay đổi này từ Chovy, và mỗi lần nghe Chovy gọi mình là "tuyển thủ Faker", anh cảm thấy như một mũi dao đâm vào lòng. Đó không chỉ là một cách gọi thông thường nữa, mà còn là một biểu hiện rõ ràng của sự xa lạ và lạnh lùng giữa họ.

Anh cố gắng hiểu và chấp nhận sự thay đổi này, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy một cảm giác trống rỗng. Mối quan hệ giữa họ không còn như trước, và điều đó khiến cho Faker cảm thấy cô đơn và cô quạnh hơn bao giờ hết. Dù cố gắng giữ cho mình bình tĩnh và không để bộc lộ ra bên ngoài, nhưng trong tâm trí của Faker, những cảm xúc lẻ loi và cô đơn vẫn không ngừng trỗi dậy. Anh tự hỏi liệu mình đã làm sai điều gì đó, hoặc liệu có cách nào để khắc phục và khôi phục lại mối quan hệ giữa họ như trước đây.

Faker cố gắng thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện chỉ là phản ứng tự nhiên của sự thay đổi, và rằng không có gì là mãi mãi trong cuộc sống. Anh nhớ lại những khoảnh khắc thân thiết, những kỷ niệm đẹp đẽ với những tuyển thủ đã từng là bạn bè thân thiết của mình. Nhưng anh cũng nhận ra rằng, thời gian và các hoàn cảnh khác nhau có thể thay đổi mọi thứ.

Anh cố tự an ủi mình rằng mối quan hệ giữa Chovy và mình chỉ đơn giản là một phần của quá trình này. Những thay đổi và xa cách không phải lúc nào cũng là điều xấu xa, mà thực tế, đó là một phần của sự phát triển và trưởng thành của mỗi người.

Dù cảm thấy đau lòng và cô đơn, Faker cũng không muốn buông bỏ. Anh hy vọng rằng, trong tương lai, mọi thứ sẽ trở lại như trước. Đó là một phần của việc sống và học hỏi từ những trải nghiệm khó khăn, và Faker tin rằng họ sẽ vượt qua được mọi thách thức trên con đường của mình.

Nhưng mỗi ngày trôi qua, cảm giác trống rỗng trong lòng Faker càng trở nên lớn mạnh hơn. Anh cảm thấy mình đang mất đi một phần của bản thân, và không biết phải làm thế nào để điều chỉnh và thích ứng với sự thay đổi này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro