Bbosong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, chị làm gì vậy?!" Thấu Kì Sa Hạ vừa mới đọc được ba chữ, lá thư đã bị Du Trịnh Nghiên giật mất. Cậu chỉ liếc nhìn sơ qua, trên tờ giấy viết: Sa Hạ, tôi thích cậu! Nếu tôi đạt điểm tuyệt đối trong kì thi cậu chấp nhận làm bạn gái tôi được không?

Nhìn nét chữ trong lá thư không được đẹp cho lắm, nhưng lại rất thẳng hàng, chắc hẳn đây là chữ đẹp nhất rồi. Xem ra rất chân thành.

Miệng vẽ một đường cong nhưng ánh mặt một chút ý cười cũng không có, nhìn vẻ mặt tức giận của Thấu Kì Sa Hạ khóe miệng ấy càng nhếch lên, giơ tay lên một cái lá thư đã bị xé ra thành vài mảnh, cậu không biểu tình gì vứt ra ngoài cửa xe.

Như những bông hoa tuyết đang rơi, những cơn gió đem những mạnh giấy bay xa. Nhưng có một mảnh giấy luyến tiếc bay vào trong xe, trên đó viết chữ: Sơ Hạ...

Thấu Kì Sa Hạ rất tức giận, muốn dùng tay mình bóp cổ cậu ngay tức thì. Nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên lời của Du Lục Hải.

— Lúc nhỏ nó rất muốn kết bạn, nhưng một lần lại một lần khác mong muốn đó bị đập nát. Từ đó nó không muốn tin ai nữa, tính cách cũng trở nên thay đổi rất nhiều.

Tính cách, quả thật thay đổi rất nhiều. Cô nhìn chằm chằm Du Trịnh Nghiên, liếc cậu bỉu môi một cái, trở về vị trí của mình.

Lí do xé thư lần này là vì cái gì? Chẳng lẽ do làm ồn khi cậu chơi trò chơi sao? Quên đi, từ nay sẽ không ở trươc mặt cậu ta mà xem đông xem tây là được. Hít sâu một hơi, sau đó cô từ từ chạm rãi nhắm măt, hàng lông mi dài che lấp những cảm xúc của cô.

"Sao thế? Thấy mất mát sao?" Du Trịnh Nghiên đóng máy tính lại, cười lạnh nhìn cô.

Chậm rãi mở to mắt, mắt cô cũng không dừng lại trên người Du Trịnh Nghiên, chỉ nhỏ giọng nói với người lái xe: "Chú, phiền chú mở cửa sổ xe dùm cháu một chút? Hình như bị khóa rồi."

Người lái xe cung kính gật đầu một cái, mở khóa, cô thong thả mở cửa sổ ra. Không khí trong lành của trời sắp tối thổi vào cổ cô, làm cho cô tỉnh táo hơn rất nhiều.

Thấu Kì Sa Hạ, mày không thể tức giận với hắn a.

"Này! Cô có nghe tôi nói gì không?" Trong giọng nói Du Trịnh Nghiên đã mang theo chút lửa giận, gầm nhẹ hỏi cô.

Thấy cô thu hồi ánh mắt đang nhìn ra cửa sổ, chậm rãi nhìn cậu, một lúc sau,Thấu Kì Sa Hạ có chút hoảng hốt nhìn cậu. A! Cậu đúng là rất đẹp gái, soái tỷ a, giống như một vị sát thủ cầm đầu trong truyện tranh. Chỉ là tính tình rất xấu xa!

"Không, tôi không mất gì cả." Cô mỉm cười ôn hòa trả lời. Không giống như trước đây, vặn thật cao âm lượng. Có lẽ cô đang học im lặng, sau này cậu sẽ không thường xuyên tìm cô chứ?

Hơn nữa, cô quả thật là không có gì mất mát. Có gì mất mát được, sau khi đến Du gia sẽ tranh thủ chút thời gian gọi cho Tôn Thái Anh, nói thư không cẩn thận đã bị gió thổi đi, hỏi cô ấy xem trong thư viết gì là được!

Huống chi, Tốn Thái Anh kia có thể viết gì được chứ? Chắc là thư khiêu chiến... *Em lạy chị\.\ Xin nhận e 1 lạy...*

Nhìn Thấu Kì Sa Hạ mệt mỏi ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, trong lòng Du Trịnh Nghiên cảm thấy tức giận. Ý cô là sao? Rõ ràng là rất mất mát không phải sao?

"Tôi không mất cái gì a." Cô lại trả lời lại một lần: "Tôi chỉ gọi điện đến hỏi thôi, không sao, chị đừng tự trách."

Cô tự giải thích biểu tình tự trách kia của cậu... Khẽ cắn môi, Du Trịnh Nghiên miễn cưỡng nhìn sang chỗ khác tránh cô, nếu không sẽ không nhịn được mà quăng cô ra khỏi xe!!

Tự trách? Có quỷ mới tự trách mình!

Xe qua cổng lớn của Du gia, cách nhà khoảng một chút mới dừng xe. Đứng trước xe là Du quản gia đang cười hiền lành. Ông vội vàng đến mở cửa giúp Du Trịnh Nghiên, một người hầu khác ở bên cạnh quản gia cũng chạy tới mở cửa giúp Thấu Kì Sa Hạ.

Cách đối xử này, đến bây giờ cô vẫn thấy có chút không quen.

Cô bước ra khỏi xe, đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu chui lại vào trong xe, lấy ra một chồng sách.

"Sa Hạ tiểu thư, để tôi cầm cho!" Du quản gia đến trước mặt cô, không đợi cô nói liền giúp cô cầm chồng sách. Thấu Kì Sa Hạ đành thôi, để ông cầm giúp. Nếu không cho ông cầm không chừng sẽ tốn thời gian ở đây cả ngày mất.

Du Trịnh Nghiên đi trước đột nhiên xoay người lại.

Ánh mắt gắt gao nhìn Thấu Kì Sa Hạ: "Thấu Kì Sa Hạ, nếu cô dám gọi hỏi trong thư viết gì, cô sẽ... chết, chắc!"

Những lời này của Du Trịnh Nghiên gần như rít lên. Là cậu ta đang rất tức giận!

"Tại sao?" Cô khó hiểu chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Du Trịnh Nghiên. Chỉ thấy ánh mắt khinh thường của cậu ta đang nhìn cô: "Vì đây là mệnh lệnh của bổn tiểu thư! Chẳng lẽ cô quên rồi sao? Cô chính là người hầu của bổn tiểu thư!"

Nhìn thấy Du Trịnh Nghiên bá đạo như vậy, Thấu Kì Sa Hạ thở dài một cái, thỏa hiệp nói: "Được rồi được rồi, tùy chị -.-. Tôi nhất định sẽ không gọi điện tới hỏi, tiểu thú."

Dứt lời, cô làm theo hành động của Du quản gia, cung khính khom lưng chào hắn. Cậu lúc này mới hài lòng xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Du Trịnh Nghiên  đã khuất khỏi tầm mắt của mình, Thấu Kì Sa Hạ nở một nụ cười đắc ý: "Không gọi điện thì không gọi! Ngày mai lên lớp tôi có thể trực tiếp hỏi cô ấy!"

Du quản gia đứng một bên cười, cũng chẳng biết lí do vì sao ông lại cười, những nếp nhăn lộ rõ ra, liền đứng lên.

Bữa tối đã được chuẩn bị xong, Thấu Kì Sa Hạ bước vào nhà, một bóng đen bổ nhào về phía cô. Khỏi cần nói, nhất định là Khương Viên Viên. Nghĩ vậy, nên cô đành đứng im để cho người kia chụp hụt mà té ra đất.

Thế nhưng... Ai có thể nói cho cô biết, cái bóng đen kia tại sao lại liếm mặt cô?

Chậm rãi mở mắt hé nhìn, chỉ là cần chút nữa cô sợ tới mất hồn, hướng mắt về phía Khương Viên Viên mà cô đang nghĩ, hóa ra người đang liếm mặt cô là con chó Tây Tạng! Bây giờ nó vẫn đang hăng say liếm mặt cô, khiến mặt cô toàn nước miếng của nó!

"Mẹ ơi!" Cô hét toáng lên.

"Mẹ đây, mẹ đây! Ôi, Tiểu Sa Hạ sao có thể gọi ta là mẹ rồi! Trịnh Nghiên, không phải là hai người các con ngày mai lập tức kết hôn luôn chứ?!" Từ phòng bếp truyền tới một thanh âm, không cần phải nói, chính xác là giọng của Khương Viên Viên.

Du Trịnh Nghiên nằm trên sô pha nhị không được mà trừng mắt lên tiếng: "Mẹ, chúng con còn chưa trưởng thành đâu! Còn nữa, chưa chắc gì cô ta đã gọi mẹ chứ, không tin mẹ có thể ra mà xem!"

Nghe Du Trịnh Nghiên nói vậy Khương Viên Viên mới cảm thấy có gì đó không đúng, cầm cái xẻng xào rau đi ra xem.

Nhìn thấy cảnh tượng Thấu Kì Sa Hạ bị con chó ngao Tây Tạng vồ người té nhào xuống đất lại, còn đang liếm mặt cô.

"Cứu... cứu mạng!" Thấu Kì Sa Hạ lên tiếng cầu cứu.

"Hỗn đản!!! Bbosong! Mày mau thả Tiểu Sa Hạ ra!" Bà cầm cái xẻng xào rau chuẩn bị xông tới giải cứu cho cô, Du Trịnh Nghiên thấy vậy liền ngăn cản.

" Mẹ, mẹ cầm cái này là đang muốn giết Bbosong của con sao?" Trên mặt Du Trịnh Nghiên hiện lên mấy đường hắc tuyến, khó chịu nhìn bà, khiến Khương Viên Viên bị dọa một phen: "Mẹ trở lại phòng bếp dọn dẹp đi, chỗ này giao cho con!"

"Phòng bếp! Đúng rồi! Đồ ăn của mẹ!!! Tiểu Sa Hạ, Trịnh Nghiên sẽ giúp con giải thoát!" Nói một câu, Khương Viên Viên cầm xẻng xào rau đi chạy nhanh vào phòng bếp, để lại Thấu Kì Sa Hạ khóc không ra nước mắt.

Du Trịnh Nghiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người liền nhìn thấy Bbosong bổ nhào lên người Thấu Kì Sa Hạ hắn lại tự nhiên vui vẻ nở nụ cười.

Cậu đi lại gần phía Thấu Kì Sa Hạ, mở miệng nói: "Bbosong, mày đối với cô ta quá tốt rồi! Giọng nói lạnh lùng đến mức Bbosong phải dao động, nó buông Thấu Kì Sa Hạ ra đi tới gần Hàn Thất Lục.

Thật sự việc này có chút kì lạ, một Bbosong đối với người lạ đều xa lánh, nếu thoạt nhìn không vừa ý là xông tới kêu to.

Nó đối với Lâm Nhã Nghiên cũng vậy, gặp cô là muốn xông lên gào. Điều này có thể là do Khương Viên Viên dạy, vì lúc đầu nó với Lâm Nhã Nghiên là hờ hững. Sau này mới hung hăng đòi cắn.

Bbosong rời khỏi người cô, Thấu Kì Sa Hạ lúc này mới đứng lên, chân không trách khỏi đà lùi về sau vài bước. Bbosong chú ý tới hành động của cô, sau đó xoay người lại hướng của cô mà nhào tới...

P/s : Đem chú chó nhỏ cute Bbosong của Chơn Dơn biến thành con chó tây tạng to đùng rồi ahihi :V

Lặn tiếp đây :3 bye mấy bạn :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro