Tôn Thái Anh sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Trịnh Nghiên có chút mệt mỏi nên không có chú ý ở góc khuất của hành lang có hai người nào đó đang theo dõi hắn. 

Xoay người trốn vào góc khuất, Chu Tử Du và Bình Tỉnh Đào cười, tâm trạng rất vui vẻ. Điều thứ nhất đáng để cười là Du Trịnh Nghiên là một con vịt chết còn mạnh miệng, nói rằng không quan tâm nhưng thật ra trong lòng vô cùng để ý. Còn cười nữa là sự lén lút này cũng vui lắm ấy chứ!

Chuyện này đương nhiên do đầu óc tối dạ kém thông minh của Chu Tử Du nghĩ ra.

"Tỉnh Đào, sao cậu biết Trịnh Nghiên lén lút đến xem Thấu Kì Sa Hạ giảng bài?" Chu Tử Du có chút hiếu kì, cũng phải thừa nhận Bình Tỉnh Đào có chút xảo hoạt, cô cũng không muốn bỏ qua vụ này tí nào. 

Nhíu mày chăm chú nhìn Chu Tử Du, đưa tay đút vào túi quần, mặt tràn đầy sự vô tư, tất nhiên cậu cũng không muốn cùng mấy người ngốc giải thích vấn đề mang tính sâu xa này. Tất nhiên đây không gọi là vấn đề, bởi vì vấn đề này trong truyền thuyết chính là... giác quan thứ sáu. 

Sau một lúc không thấy Bình Tỉnh Đào trả lời, cô cũng không muốn gặng hỏi, chắc có gì đặc biệt lắm!

Lúc đó tiếng chuông tan học vang lên, rất nhanh từ trên lầu bắt đầu có những tiếng chân dồn dập. Sau đó từng tốp người dần đi xuống dưới lầu, nhìn thấy hai người đang cười ở chỗ khuất hành lang, trong mắt hiện lên tia sợ hãi. 

Cả hai người đều là nữ sinh ưu tú nha... 

Dưới tầng trệt càng ngày càng có nhiều người, hai người kia cũng chẳng có ý định trốn tránh, vẫn cứ ung dung bước lên hành lang. Cái con người vừa lúc nãy đứng trước lớp A năm nhất không còn ở đấy. Bình Tỉnh Đào mắt vẫn tinh tường lập tức xử lí nhanh để tránh Chu Tử Du. Cậu chính là đang từ từ đi xuống lầu dưới. 

"Người đâu rồi?" Có người ngốc nào đó hỏi khi không nhìn thấy người kia nữa. 

"Quan tâm hắn làm gì? Chúng ta đến lớp của Thấu Kì Sa Hạ xem đi!" Bây giờ các thầy cô và các bạn lớp khác đã về hết chỉ còn lại lớp của Thấu Kì Sa Hạ là còn học.  

Bọn cô đến cửa lớp, cánh của lớp lúc này đã được mở. Mấy bạn bên trong lớp đều hướng ánh mắt ra phía ngoài. Hai vị tiểu thư đến đây là tìm ai đây? 

"Các cậu cố gắng làm đi làm lại đề thật nhiều lần, chuẩn bị bài cho thật kĩ, để ngày mai thi thử. Đừng có mà chỉ qua một đêm mà quên hết sạch những gì đã học. Đừng quên... nắm đấm của tôi!" Cô lạnh lùng nhìn quanh hết lớp, các học sinh lập tức thu hồi ánh mắt đang hướng ra ngoài kia.

"Tan học." Lời nói vừa dứt, các bạn học sinh lớp A lập tức nhanh như chớp đi ra khỏi lớp, trên tay ai nấy cũng cấm xấp đề thi. Dừng lại nhìn hai vị tiểu thư vài giây rồi mới rời đi.

Tất cả mọi người trong lớp ai nấy đều có vẻ rất mệt mỏi. Có mấy bạn nữa chẳng thèm nhìn Chu Tử Du và Bình Tỉnh Đào lấy một cái nhanh chóng ngáp dài rồi đi nhanh ra ngoài.

"Thấu Kì Sa Hạ, phương pháp dạy của em rất đặc biệt! Em có năng khiếu thiên phú!" Chủ nhiệm lớp cảm động đến sắp rơi nước mắt, trên tay cầm một bản ghi chép rất dày. *Nắm đấm thiên phú :))*

Thấu Kì Sa Hạ cười, nhưng trong ánh mắt không có chút vui vẻ mà ngược lại còn có vẻ buồn.

"Không dấu gì thầy, mẹ em là một giáo viên... tiếc là bà đã qua đời cách đây không lâu."

"Ah, hóa ra là vậy, thật xin lỗi". Chủ nhiệm thấy có chút áy náy: "Vậy thật đi trước đây, em đã mệt mỏi cả buổi chiều rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt để lấy lại sức!"

"Vâng ạ!" Cô mỉm cười nhìn chủ nhiệm bước ra khỏi lớp bấy giờ cô mới phát hiện ra Chu Tử Du và Bình Tỉnh Đào đang trợn mắt nhìn cô. Như kiểu cô là sinh vật lạ, khiến cô có cảm giác không thoải mái.

Thấu Kì Sa Hạ ánh mắt nghi ngờ nhìn ra cửa, há hốc mồm nói: "Các cô đến đây làm gì?"

Chu Tử Du nở một nụ cười: "Nhìn bộ dáng lúc này thì cậu chắc đang ghét tôi lắm! Tôi đi đây! Đừng ai cản tôi!"

Cô xoay người rời đi, Thấu Kì Sa Hạ vẻ mặt đầy ngơ ngác nhìn cô, nhưng cũng không ngăn cản. Bình Tỉnh Đào thì lại càng ung dung, vì một chút ý định ngăn cản cô cũng chả thèm đếm xỉa đến.

"Này!" cô đột nhiên tức giận xoay người lại trừng mắt nhìn Thấu Kì Sa Hạ và Bình Tỉnh Đào: "Tôi bảo hai người không cản thì hai người cũng không cản lại thật sao?'' *Vâng :))*

Bình Tỉnh Đào đứng khoanh tay trước ngực vẻ mặt khinh thường nói: ''Chính cậu nói đừng ai cản, sao giờ lại cáu?''

''Tôi..." Chu Tử Du biết mình đuối lí, quay mặt lại, vẻ mặt không vui.

Bất đắc dĩ thở dài, Thấu Kì Sa Hạ hỏi: ''Tìm tôi có việc gì sao?'' Cô bây giờ đã cố thay đổi cách nói,mà không phải hỏi 'các cô tới đây làm gì? '

Lăng Hàn Vũ nhún vai: "Chúng tôi chỉ là nghe nói cô đạt điểm tối đa toàn khối, cố ý đến chúc mừng cô. Thế nào? Cô có muốn cùng chúng tôi đến ONCE để chúc mừng không? Chỗ đó có rất nhiều mỹ nữ nha... không đúng không đúng, rất nhiều trai đẹp."

"Đi chết đi!" Bình Tỉnh Đào một tay đẩy Chu Tử Du ra, thay bộ mặt tươi cười nói: "Chúng tôi chỉ là tới nhắc nhở cô, phải cẩn thận Mạc Hân Vi. Việc sáng nay Tử Du đã nói với tôi rồi, sau này cô không thể nhường nhịn như vậy được, phải học cách đáp trả. Có chuyện gì không giải quyết được có thể đến tìm chúng tôi.''

Cô nói vẻ mặt rất thành khẩn, nhưng Thấu Kì Sa Hạ lại bị ánh mắt thành khẩn kia nhìn đến sợ hãi.

"Các chị... vì sao lại giúp tôi?" Hai người này và Du Trịnh Nghiên đều là bạn tốt, bất luận mà nói, họ thật chẳng có lý do gì để giúp cô nha.

Thấy biểu tình nghi ngờ của Thấu Kì Sa Hạ, Bình Tỉnh Đào vội vàng giải thích: ''Là Du phu nhân nói chúng tôi giúp cô, Trịnh Nghiên đôi khi có tùy hứng một chút, bất quá, trong lòng của cậu ta thật ra vẫn vô cùng... lương thiện."

Nghe cô nói vậy, Thấu Kì Sa Hạ mới nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ thầm Khương Viên Viên quả thật rất quan tâm cô, vẫn còn tìm cho cô hai đồng bọn của Du Trịnh Nghiên.

''Ừ.'' Cô gật đầu, cũng chẳng biết nên nói gì.

"Sa Hạ." Một nữ sinh từ trong phòng học bước ra, cô ta là Tôn Thái Anh, chính là người không phục cô, kết quả tự mình thua cuộc. Thứ làm Thấu Kì Sa Hạ cảm thấy kỳ quái là, trong lớp hình như không có người, nhưng cô ta vẫn còn chưa đi. Nên nhớ rằng, cô ta là người rất hoạt bát nha. Mặc dù ở trong lớp này không đến hai ngày, nhưng cô đã hoàn toàn hiểu được gần hết cả lớp.

Mọi ngày tan học, cô ta thường là người đầu tiên xông ra khỏi lớp. Hôm nay là bị làm sao vậy?

"Bạn học Thái Anh, sao cậu còn chưa về?" Cô nghiêng đầu, thân thiện nhìn cô ta cười cười. Nói tóm lại, cô đối với người khác đều là rất dịu dàng, nhưng ngoại trừ tên khôn... Du Trịnh Nghiên. Còn bên cạnh cô bây giờ đang có hai kẻ dở hơi, dù thế nào cô vẫn không ưa được bọn họ

Hoặc là bởi vì không thể nào có chút thiện cảm với Du Trịnh Nghiên a.

Bị Thấu Kì Sa Hạ cười như vậy, Tôn Thái Anh có chút cấp bách, mặt không tự giác đỏ lên. Tay lại khẩn trương không biết nên để đâu.

"Tôi nói cậu này, cậu có chuyện gì thì nói nhanh đi, chúng tôi có chuyện quan trọng muốn nói với Sa Hạ." Bình Tỉnh Đào liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu nữ sinh này có thiện cảm với Thấu Kì Sa Hạ. Thật ra Thấu Kì Sa Hạ và tên ngốc này cũng không phát hiện ra.

Quay đầu trừng mắt nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Bình Tỉnh Đào, cô có lỗi cười cười: "Ngại quá, họ là vậy a."

"Không sao." Tôn Thái Anh nở một nụ cười: "Tôi nói chuyện với cậu được không?"

Gì chứ? Cô ta định tỏ tình chắc. Không có cửa đâu nha. Cửa chính cửa phụ cũng đều không có đâu nha. *VCL :))*

Bình Tỉnh Đào sải bước đến bên Thấu Kì Sa Hạ, không quan tâm cô đang nói chuyện với ai ở phía trước, nói: "Cậu có bị điếc không? Hay là cậu điếc thật? Có nghe cô ấy nói là bận rộn, không có thời gian, có chuyện gì nói ở đây được rồi?"

Tôn Thái Anh tỏ vẻ không hài lòng, nhưng đó là Bình Tỉnh Đào là người không phải bất kỳ ai cũng có thể đụng vào, nên phải nhẫn nhịn.

"Được rồi, Sa Hạ. Đây... cho cậu!" Nói rồi cậu đến cạnh Bình Tỉnh Đào tự tay trao một phong bì màu xanh nhạt cho Sa Hạ. Sau đó, cô quay người chạy biến. Bóng lưng dần dần mờ đi sau đó khuất dạng Thấu Kì Sa Hạ tôi nhất định sẽ làm kiểm tra điểm thật cao cho cậu xem!

Mơ hồ nhìn theo bóng lưng của của Thái Anh dần dần xa khuất, lòng cô dâng lên trong lòng một cảm giác khó tả.

"Này! Thấu Kì Sa Hạ!!" Bình Tỉnh Đào tăng hết âm lượng hét vào tai cô.

Thấu Kì Sa Hạ đã hồn về với xác sau một vài giây im lặng, trong bàn tay của cô là phong bì của Thái Anh, cô nhìn nó vài giây rồi bỏ vào túi áo. Quay lại và nhìn Bình Tỉnh Đào và Chu Tử Du,trong mắt hiện lên chút mệt mỏi: "Cảm ơn lòng tốt của cậu, tôi sẽ nhớ những gì khó khăn mà tìm đến các cậu. Tạm biệt.."

Cô vẫn chưa lập tức rời đi, mà trở lại lớp học, tới chỗ ngồi lấy một chồng sách. "Ya, toàn bộ phiên bản Anh của {Ihaveadream}, cậu có thể đọc hết sao?" Thấy cuốn sách đầu tiên nằm trên chồng sách đó, Bình Tỉnh Đào có vẻ ngạc nhiên. Nhưng đột nhiên lại nghĩ cô ấy đã đạt được điểm tuyệt đối trong kỳ thi khối nên anh cảm thấy đó là đương nhiên.

Thấu Kì Sa Hạ không nói câu nào,cô nhanh chóng bước về phía đầu kia của hành lang.

"Này, Thấu Kì Sa Hạ! Cậu không thể cứ thế mà đi như vậy!" Chu Tử Du vội vã đến một bước nắm lấy cổ áo của Thấu Kì Sa Hạ, cả người tỏ ra rất tức giận.

Miễn cưỡng quay đầu lại một lần nữa: "Tôi không thể làm gì đây nữa,làm phiền các cậu nói cho rõ ràng có được không?"

Đôi khi cô cảm thấy rằng họ, những người giàu có thực sự kỳ lạ, hết sức kỳ lạ!

Bình Tỉnh Đào đã không nghĩ rằng Chu Tử Du sẽ đột nhiên phát điên, chạy nhanh đến Sơ Hạ "Tử Du, cậu còn không mau buông tay?"

Trong ba người họ có thể được coi là người bốc đồng nhất chính là Chu Tử Du, nhưng cô đã không kịp suy nghĩ trước khi hành động rồi.

Cậu nhìn Thấu Kì Sa Hạ vẻ mặt không sao cả, cau mày dần dần, tiếng gầm rất không hài lòng: "Cô chẳng phải là vị hôn thê của Trịnh Nghiên sao? Bây giờ cậu đang làm gì thế này? Tán tỉnh với các chàng trai khác rất vui vẻ ư?"

Cô gần như hét lên. May mắn thay, lần này hầu hết các học sinh đã đi, nếu như họ biết được thì chẳng phải đó là điều không hay cho cô sao?

Cô liền cảm thấy rất tức giận. Tại sao chị ta lại xen vào chuyện của mình?

Ngẩng đầu lên, cô nhìn chằm chằm vào Chu Tử Du: "Tôi nói cho cậu biết, vợ chưa cưới của Thất Lục? Đó là một cái cớ bắt buộc để tôi vào học trường Tư Đế Lan theo tâm nguyện của mẹ tôi. Nhưng tôi không muốn để cho mọi người biết,Trịnh Nghiên cũng không muốn để mọi người biết, xin cậu cũng đừng nói cho mọi người biết."

Nhìn sắc mặt của Chu Tử Du, cô nở một nụ cười gượng gạo: "Gia đình tôi nghèo, tôi được Du gia nuôi dưỡng, nhưng không có lý do gì cậu có thể yêu cầu tôi phải làm gì cả vì... đó là Du gia nợ tôi. Cậu có biết? Mẹ tôi vì hiến thận cho chú Du nên mất! Cậu nói, tôi thích Trịnh Nghiên, câu hỏi này chẳng phải đã có đáp án rồi sao?"

Vẻ mặt Bình Tỉnh Đào sững sờ, hẳn cô ấy là người duy nhất trong lịch sử có thể thẳng thắn nói không thích Du Trịnh Nghiên và lại càng không muốn làm vị hôn thê của Du Trịnh Nghiên đi?

Cô giương mắt lên nhìn Chu Tử Du, cái tên ngốc ấy cũng là đã bị hóa đá đến ngây người, chỉ cần một trận gió thổi nhẹ qua thôi cũng đủ để cô ta bị thổi bay rồi?

"Tôi không có nhiều chuyện để nói với các cậu như vậy đâu, tạm biệt!" Nói rồi, cô nắm lấy tay Chu Tử Du giật ra khỏi cổ áo cô, rảo bước đi nhanh ra chỗ khác.

Vài giây sau, Bình Tỉnh Đào quay gót lại đá Chu Tử Du một cái đau.

"A — Đau!!! Sao cậu đá tôi?" Chu Tử Du như vừa được thức tỉnh, vừa nói vừa xoa xoa mông mình.

Như hai kẻ ngốc nhìn nhau, Bình Tỉnh Đào chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Chu Tử Du, sau việc này, mình có thể nói rằng cậu... cậu là một con lợn, cậu thật sự rất giống lợn!"

Dứt lời, hất tay vứt bỏ bộ dạng đáng thương khi bị Thấu Kì Sa Hạ dọa nạt, Chu Tử Du quay gót rời đi.

Đây chẳng phải là việc trở ngại của Du phu nhân sao? Hình như quên nói, Khương Viên Viên giao cho bọn họ một nhiệm vụ, đó chính là... Thử hết mọi cách tác hợp cho Thấu Kì Sa Hạ và Du Trịnh Nghiên.

Đương nhiên, sẽ là như thế, nhưng chẳng phải điều này rất không đúng thực tế cho lắm sao.

Mặt trời đang tỏa những tia nắng vàng chiếu xuống Thấu Kì Sa Hạ, khung cảnh rất đẹp, rất yên bình. Khi đó có một đàn bồ câu trắng bay qua trên đỉnh của dãy học chính, cô ngoảnh mặt lại nhìn, có chút hoảng hốt trong ánh mắt cô.

Đẹp đến mức làm cô ngây ngẩn đến vậy sao?

"Cô định đứng ở đó đến bao giờ đây?!" Thanh âm của Du Trịnh Nghiên từ phía sau truyền tới, Thấu Kì Sa Hạ vội quay người lại, phát hiện ra một chiếc xe Bentley đang đỗ trước cổng học viện, mà người ngồi trong xe, chính là Du Trịnh Nghiên.

A, cô xém chút nữa là quên rằng bọn họ có việc.

Thấu Kì Sa Hạ vội bước tới mở cửa xe bước vào, nhìn Du Trịnh Nghiên trong lòng có chút ấy náy: "Ngại quá, để chị đợi lâu như vậy." Du Trịnh Nghiên lúc này đang nói chuyện với người lái xe nên không để ý đến cô.

Trái lại, người lái xe lại quay lại ôn hòa nhắc nhở cô: "Sa Hạ tiểu thư, mau thắt dây an toàn vào chúng ta đi thôi."

Cô gật đầu, thắt chặt dây an toàn, đem chồng sách trên tay mình bỏ sang phía bên trái cũng là để tạo khoảng cách giữa cô và Trịnh Nghiên.

Hành động ấy thực sự chỉ là vô tình, Hàn Thất Lục lại nghĩ cái này là cố ý rõ ràng cố ý. Xe lúc này bắt đầu khởi động, chạy nhanh trên đường.

"Cô còn chậm hơn cả ốc sên đấy!" Ánh mắt Du Trịnh Nghiên tràn đầy sự khinh thường, chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại. Nếu không phải là nhìn thấy khóe môi cậu ta động đậy thì hẳn là cô sẽ không tin là cậu ta đang nói.

Chẳng biết phải đáp lại lời cậu nói như thế nào, cô chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn sang hướng khác."Tiểu thư cô không mang điện thoại theo sao?Tiểu thư đã gọi rất nhiều lần cho cô." Người lái xe từ tốn nói.

Điện thoại?

"Hình như tôi có mang theo a." Cô vội nhớ lại, bỗng trong đầu sực nhớ ra, cô đưa tay vào túi áo lấy điện thoại và bật nguồn. Vì mà trong giờ học cô sợ có người gọi đến nên cô đã tắt nguồn.

"Là tại tôi tắt điện thoại. " cô nói giọng thật buồn thảm.

Cô bật nguồn trở lại, trên màn hình hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Du Trịnh Nghiên. Có vẻ như cậu ta đang mất kiên nhẫn vì phải chờ đợi cô rồi. Nhưng là lỗi của hai người bạn thân của cậu ta gây ra mà.

Trong đầu cô vẫn còn đang nguyền rủa Chu Tử Du và Bình Tỉnh Đào thì chuông điện thoại reo. Không gần ngại cô vội bấm nút trả lời.

"Alo?" Giọng nói trong vắt của Thấu Kì Sa Hạ truyền qua điện thoại tới tai người đầu dây bên kia, khuôn mặt hiện lên cả sự lo lắng của Tôn Thái Anh. Nghe được giọng nói của Thấu Kì Sa Hạ, tính cách hay bỡn cợt đã được cậu ta cô gắng che dấu để lộ ra bộ dạng nghiêm túc nhất có thể.

Không nghe được người ở đầu dây bên kia trả lời, cô nghi ngờ cuộc gọi đã kết thúc liền nhìn vào màn hình điện thoại: vẫn đang gọi.

Chuyện này thật kì lạ, rõ ràng là đang gọi điện mà tại sao không ai trả lời? Là người ta gọi nhầm số hay là một trò đùa nào đó? Cô đưa điện thoại áp sát vào tai, nói lại một lần nữa: "Alo?"

Bên đầu dây bên kia vẫn im lặng, không có tiếng trả lời lại.

Xem ra thì đúng là một trò đùa nào đó, lúc cô định cúp máy thì người đầu dây bên kia lên tiếng.

"— Là tôi." Chỉ đơn giản hai từ, khiến động tác định cúp máy của cô dùng lại. Cô đăm chiêu suy nghĩ một chút, đây rõ ràng là giọng của Tôn Thái Anh. Lạ thật, làm sao cô ta biết được số cô?

Có chút nghi ngờ, cô cầm điện thoại sát vào tai hơn "Là... Thái Anh sao?"

Du Trịnh Nghiên đang chơi World of Wacraft lập tức ngừng chơi, nhưng hắn lập tức khôi phục lại như bình thường, giống như không nghe thấy gì cả, Thái Anh là tên của 1 người con gái khác!

"— Ừm" Người kia cũng chẳng nói gì nhiều cả, chỉ trả lời vài tiếng.

"Có chuyện gì sao?" Cô mỉm cười hỏi, Tôn Thái Anh có chút sợ cô, chắc là do ánh mắt lúc chiều của cô, kèm thêm cả cảm giác áy náy.

"— Chỉ là tôi muốn hỏi cậu là lá thư lúc chiều tôi đưa cậu đã đọc chưa?" [Lần này cô nói đúng trọng điểm cần hỏi, cũng có thể phát hiện ra qua giọng nói của cô có chút run run]

Sợ cô đến như thế sao? An Sơ Hạ cười cười nói:" Chưa! Tôi đang ở trên xe! Làm sao vậy?"

"— Không có gì, tạm biệt!" Tiếp sau đó là tiếng cúp máy. Đột nhiên cúp máy gấp rút như vậy khiến Thấu Kì Sa Hạ có chút khó hiểu. Cất điện thoại sang một bên cô chợt nhớ đến lá thư đang được bỏ trong túi áo.

Cô lấy lá thư ra, cẩn thận xé la thư màu xanh lam nhạt ra? Bên trong cũng chỉ có một tờ giấy màu xanh lam nhạt.

[Sa Hạ, tôi...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro