Biến cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Sáng hôm sau

Tại sân bay

Chaeyoung nắm tay Jungkook lo lắng nói

- Jungkook, hay mai rồi đi! Em cảm thấy bất an...

Không biết sao, sáng nay cô cứ thấy lòng xôn xao như sắp có chuyện gì xảy ra vậy. Jeon Jungkook vuốt nhẹ tóc cô nói

- Chaeng, em lo lắng quá rồi. Không có chuyện gì xảy ra đâu.

- Nhưng...

- Được rồi, cũng đến lúc anh phải đi rồi.

Nói xong, anh lấy trong túi ra một sợi dây chuyền hình trái tim được đính đá ruby hồng. Jungkook đeo lên cổ cho cô nói

- Đẹp lắm!

- Cảm ơn anh.

Mắt cô đỏ lên, Chaeyoung đã hứa là không được khóc nhưng...cô không làm được. Cô lấy ra một sợi dây chuyền hình chìa khoá và một chiếc vòng. Chaeyoung cười nhìn anh nói

- Anh đeo cho em, về sau em là của anh.

Jeon Jungkook lấy vòng đeo cho cô rồi dùng sợi dây chuyền kia khoá lại

- Từ giờ trở đi, em là của anh. Anh đã đánh dấu chủ quyền.

Nói xong, anh đeo sợi dây chuyền hình chìa khóa lên cổ. Rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô. Lúc này, tiếng loa phát thanh vang lên

"Chuyến bay từ thành phố G đến New York sắp khởi hành... "

Jungkook buông cô ra, sau đó nhìn sang ba mẹ anh nói

- Chăm sóc cô ấy giúp con.

- Được.

Jeon phu nhân gật đầu, bà nhẹ ôm con trai vào lòng

- Đi đường thịnh lộ bình an.

Jeon lão gia chỉ vỗ nhẹ vào vai anh chứ không nói gì. Anh gật nhẹ sau đó kéo vali đi về cửa soát vé. Chaeyoung nước mắt rơi ướt cả khuôn mặt, không hiểu sao cô lại không muốn anh đi như vậy. Cô chạy nhanh đến ôm chằm lấy anh từ phía sau, giọng đã lạc đi

- Jungkook !

Jungkook quay lại, đưa tay lau những giọt nước mắt của cô. Anh dịu dàng nói

- Ngoan, đừng khóc!

Nhưng cô chẳng muốn nghe, cô khóc càng lớn hơn. Mọi người nhìn ai cũng đau lòng.

- Jungkook, Jungkook...

- Ngoan, anh đây! Đừng khóc, anh sẽ về sớm.

Anh cúi xuống hôn lên trán cô rồi gỡ tay Chaeyoung ra

- Anh đi đây.

Chaeyoung nhìn bóng anh khuất dần sau cửa soát vé thì hét lớn

- JEON JUNGKOOK, EM YÊU ANH!

Cô có thể thấy bước chân anh hơi dừng lại, cô biết anh nghe được. Bởi vì quay lưng với cô, nên Chaeyoung không thấy được khoé môi anh cong lên khi nghe cô nói và cô cũng không biết anh đã nói

- Anh yêu em, Chaeyoung!

Jeon phu nhân đau lòng nhìn Chaeyoung, bà cũng chẳng muốn nhìn hai ngưởi chia ly. Đi lại chỗ cô, bà vỗ nhẹ nói

- Tiểu Chaeng, về thôi.

- Dạ.

****

Tại biệt thự Đằng Viên

Chaeyoung đang trong bếp rót nước uống thì trượt tay làm ly vỡ. Quản gia hốt hoảng chạy vào hỏi

- Tiểu thư, có chuyện gì vậy?

- Không có gì, chỉ là sơ ý làm vỡ ly.

Quản gia Kim lúc này thở hắt ra, tiểu thư không sao là được rồi.

- Để tôi dọn, tiểu thư ra ngoài đi.

- Cảm ơn bác.

Chaeyoung ra ngoài bật tivi lên xem. Cô chưa kịp ngồi xuống ghế thì trong tivi truyền đến những tin tức làm cô chấn động.

"Chuyến bay từ thành phố G đến New York gặp sự cố, hiện tại chưa rõ số người sống chết"

Chaeyoung hai chân mềm nhũn, cũng may cô hầu gái phía sau đỡ kịp.

- Tiểu thư, tiểu thư?!

- ...

- Quản gia Kim.

Cô hầu gái lo lắng gọi quản gia Kim, ông đang ở trong phòng bếp liền chạy ra

- Chuyện gì vậy?

- Tiểu thư cô ấy...

Lúc này quản gia Kim mới phát hiện cô đang ngất và được cô hầu đỡ. Ông lo lắng dìu cô lên phòng rồi ra lệnh cho cô hầu gọi bác sĩ.

Jeon phu nhân biết tin cũng sốc không kém cô là bao, cũng may Jeon ão gia ở bên cạnh an ủi bà.

_____

Tối hôm đó

Chaeyoung mơ hồ tỉnh dậy, trong phòng lúc này không chỉ mình cô mà có cả ba mẹ Jungkook. Cô sốc chăn chạy lại chỗ Jeon phu nhân

- Nói cho con biết, không phải thật đúng không?

- Tiểu Chaeng, con bình tĩnh đã...

- Không, con không muốn nghe. Các người ai cũng gạt con, Jungkook không sao mà. Sáng nay, anh ấy bảo sẽ về sớm với con, anh ấy bảo con đợi anh ấy. Sao có thể,...

Jeon phu nhân ôm cô vào lòng, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Jeon lão gia ở bên cạnh, hít thở thật sâu để che đi tâm tình của mình.

- Tiểu Chaeng, Jungkook nó không còn nữa.

Ông nói.

- Không, không phải mà...

Chaeyoung khóc lớn Jeon phu nhân ôm chặt cô hơn. Bà đau lòng chứ, như làm sao đau bằng nỗi đau của cô?

- Jungkook, anh là kẻ lừa gạt...Jungkool nói với em anh vẫn sống tốt đi...

Cô khóc nấc lên, mọi người đều sợ khi thấy cô kích động như vậy. Jeon lão gia chấn an

- Tiểu Chaeng, đừng kích động, con bình tĩnh đã...

- Jungkook...

- Bác sĩ, bác sĩ đâu?

Ông hét lớn, bác sĩ đang đứng ngoài lật đật chạy vào.

- Jeon lão gia.

- Mau xem cho con bé.

Bác sĩ gật đầu, bước lại muốn kiểm tra cho cô thì bị cô phản đối, chỉ có cách tim cho cô thuốc an thần. Sau khi khám xong, bác sĩ lắc đầu nói

- Có lẽ tiểu thư có dấu hiệu của bệnh trầm cảm. Do cú sốc mà tạo thành...

- Vậy có cách nào chữa khỏi?

Jeon phu nhân vuốt tóc cô hỏi, bác sĩ lắc đầu

- Tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông.

Nói xong ông ra về, để lại phòng một hồi trầm mặt. Jeon phu nhân nhìn chồng mình lên tiếng

- Lão gia, bây giờ...

Ông thở dài

- Sẽ không sao, Tiểu Chaeng rất kiên cường kia mà!

Cả hai nhìn cô rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, Chaeyoung nằm trên giường miệng không ngừng gọi tên anh!

Tình yêu của hai người, liệu có bất diệt như đoá tử đằng kia?

_________

" Anh bỏ em

trong dòng người đông đúc...

mình em le lỏi, cô đơn nơi đây

anh ở bên kia vui chứ?

Còn em, mỗi giây mỗi phút đều nhớ đến anh

người con trai em cất giấu

nơi góc khuất trái tim.... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro