Món quà bất ngờ tặng cho cô.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Jeon Jungkook, tôi thừa nhận, đứa bé là do một tay tôi giết chết. "

"Nhanh như vậy đã chịu thừa nhận ?"

Park Chaeyoung tuy rằng không muốn thế tội giúp ông Park , nhưng mẹ cô còn đang trong tay ông, chỉ cần một lời không vừa ý, ông liền có thể lấy mạng của mẹ.

"Đó không phải mong muốn của anh hay sao ?"

"Cô sai rồi, cho dù cô có thừa nhận hay không, tôi vẫn nhận định rằng, chính cô là kẻ giết con tôi."

Mọi lời cay nghiệt của Jeon Jungkook, Park Chaeyoung đều chấp nhận. Mặc dù ông Park  mới là người có lỗi với anh, là kẻ đầu xỏ cho mọi chuyện, nhưng ông vẫn là ba cô.

Nói thế nào đi nữa, ông cũng đã không để cô lưu lạc đầu đường xó chợ như những đứa con riêng khác.

Lợi dụng cô cũng được, coi như là... báo ơn công sinh thành dưỡng dục của ông đi.

"Vậy anh muốn làm gì? Giết tôi, nợ máu trả máu sao ?"

"Nợ máu đương nhiên phải trả máu, nhưng tôi sẽ không giết cô."

Không giết cô, Park Chaeyoung còn không biết rằng, đây là ân huệ, hay là món quà tới từ địa ngục nữa.

Đứa bé là rời bỏ cô và Jeon Jungkook mà đi, là cô không có khả năng bảo vệ con, tội lỗi có lẽ... cũng sẽ có phần của cô thôi.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì mới vừa lòng anh ?"

Jeon Jungkook nâng cằm cô lên, rồi bóp mạnh, khiến cho cô tưởng như anh muốn cho xương cốt cô vỡ nát ra.

"Sẽ không vui nếu không có bất ngờ."

"Cô không cần lo nghĩ gì hết, chỉ cần... cô ngoan ngoãn đợi mà thưởng thức những gì tôi cho cô."

Đó chính là cuộc sống còn đau khổ hơn cái chết. Chết, chỉ là trong phút chốc, nhưng đau khổ, lại là cả một quãng thời gian dài, dày vò con người từ từ cho đến chết.

Jeon Jungkook sao có thể nỡ để Park Chaeyoung chết một cách nhanh chóng được?

Anh muốn cô chết một cách chậm rãi, để anh có thể từ từ thưởng thức những khung cảnh đẹp đẽ đó.

"Jeon Jungkook! Có lời gì anh hãy nói thẳng đi !"

Bây giờ, trong mắt Jeon Jungkook, chỉ còn là hận ý, chứ không còn là tình ý. Anh đương nhiên sẽ không để Park Chaeyoung có được một chút yên ổn.

"Nếu như đã muốn biết như vậy, tôi đưa cô đi."

———

Chap 5

Jeon Jungkook đem Park Chaeyoung tới một cái sân rộng lớn. Ban đầu, cô còn không hiểu anh muốn cho cô xem cái gì, nhưng khi nhìn hàng loạt người đang bị ép quỳ xuống, cô chợt nhận ra, họ đều là người nhà họ Park.

"Anh... anh muốn gì ? "

Đằng sau mỗi người nhà họ Park, đều có một người đàn ông mặc âu phục màu đen chĩa súng vào ngay sau đầu họ.

"Jeon Jungkook, anh không thể làm vậy ! Anh không được giết họ !"

"Còn đến lượt một con khốn như cô nói ?"

Jeon Jungkook căm phẫn, anh lớn giọng quát lên, đẩy ngã cô xuống.

Quần áo của Park Chaeyoung trở nên xộc xệch, vài lọn tóc dài không thể che dấu nổi những dấu hôn thâm tím trên người.

Jeon Jungkook ban đầu cảm thấy khó chịu, nhưng anh lại đột nhiên nghĩ tới một cách, có thể triệt để hạ nhục cô trước mặt người trong nhà.

"Anh... anh bỏ ra, anh định làm gì ? Bỏ tôi ra !"

Khi Jeon Jungkook đè lên thân mình, Park Chaeyoung hét toáng lên.

Không, đây là chuyện nhục nhã biết bao, sau này, cô làm sao có thể có dũng khí mà ngẩng đầu trước mặt mọi người?

Cưỡng bức cô ở trong phòng bệnh đã quá đủ rồi, bây giờ, anh còn muốn giữa thanh thiên bạch nhật, cưỡng hiếp cô dưới sự chứng kiến hàng trăm con mắt sao?

"Câm mồm ! Thứ dơ bẩn còn muốn giả bộ thanh cao ? "

Park Chaeyoung vẫn là người phụ nữ của anh, Jeon Jungkook đương nhiên sẽ không để những thứ mà chỉ có anh mới có thể thưởng thức cho mọi người xem.

"Không... tôi cầu xin anh... đừng làm vậy."

"Cô không có tư cách mà cầu xin tôi !"

Toàn bộ người trong nhà họ Park  đều có mặt tại đây, nhìn Park Chaeyoung gào thét, một số người không bằng lòng, liền bị bắn chết. Số còn lại cũng vì thế mà im thin thít, không dám nói một lời, chỉ giương mắt chứng kiến cảnh Park Chaeyoung bị cưỡng hiếp.

Jeon Jungkook nhìn Park Chaeyoung cầu cứu những người khác mà hả hê. Anh chính là muốn cô đau khổ, chính là muốn cô nhục nhã thế này.

"Mẹ ơi... cứu con... "

"Ba... cứu con với..."

Cánh tay của Park Chaeyoung cố nắm lấy những vô vọng, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía mọi người, chỉ cầu có ai có thể giúp cô cầu xin.

Nhưng không có một ai cả...

Sao họ không tới cứu cô? Cô xứng đáng nhận kết cục như này sao? Đây đâu phải lỗi của cô, tại sao cô phải trả?

Là vì thế tội sao?

Park Chaeyoung càng đau đớn, Jeon Jungkook anh càng vui sướng. Một phần là vì cái cơ thể mà anh đang chơi này thật hoàn hảo, một phần là vì có thể đem Park Chaeyoung xuống địa ngục.

Anh thúc vào bên trong mạnh bạo hơn bao giờ hết, vết thương còn chưa lành đã bị rách ra, chảy biết bao là máu, làm cho Park Chaeyoung đau đến chết đi sống lại.

"Rên đi, hạ đẳng !"

Park Chaeyoung lắc đầu, đôi môi vì bị cắn chặt mà chảy bê bết máu.

Cô không thể, trong mắt mọi người, cô đã biến thành một người phụ nữ dâm đãng, bẩn thỉu, hạ đẳng rồi, giờ anh còn muốn sao nữa?

"Con mẹ nó, thứ rẻ tiền ! Rên lên cho tôi !"

Những tiếng rên rỉ đó, thật muốn nghe lại, có thể cho thấy Park Chaeyoung dơ bẩn đến cỡ nào, nhưng cô có chết cũng không chịu.

Jeon Jungkook tức điên lên. Anh cầm lấy khẩu súng được đặt ngay cạnh mình, nổ súng, bắn thẳng vào ngực của mẹ của Chaeyoung.

"Mẹ ơi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro