Sự đáng yêu thứ bốn tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về sau Chae Young và Jung Kook tình cảm sâu đậm, cô bị đám bạn cùng phòng ép buộc khai đã quen được Jung Kook như thế nào. Thời gian, địa điểm, nhân vật, sự việc, tất cả đều phải nói rõ ràng, tỉ mỉ.

Chae Young chậm rãi nhớ lại, thật thà khai ra. Ngay từ đầu cô chạy tới Đại học Yonsei là vì ghét thức ăn ở trường trung học Yonsei, lại đúng lúc Jennie xin phép nghỉ học, nên một mình chạy đến căn tin của Đại học Yonsei mà ăn cơm, quả nhiên so với ở trường đồ ăn ở đây ngon hơn nhiều, sau đó không ngờ lại ăn quá no đành phải dạo một vòng quanh Đại học Yonsei, đi được một lúc cảm thấy mệt liền dừng lại xem người ta chơi bóng.

“Đừng hỏi vì sao ăn cơm xong lại không quay về trường, mình cực kì ghét tiết tự học.” Chae Young không thích tự học, ghét nhất bị thầy giáo nhìn chằm chằm phải ra vẻ chăm chỉ đọc sách, trên thực tế cô không hề muốn đọc.

Bạn cùng phòng nhao nhao lên, “Tại sao bên cạnh trường cấp ba của mình không có trường đại học nào cả? Tại sao trường chúng ta không có trai đẹp chứ? Tại sao chúng ta lại không tốt số như vậy?” “Sớm biết vậy mình đã không đặt việc học lên làm đầu lúc còn học cấp ba, chấp nhận chiều chiều chạy đi xem người ta chơi bóng rổ.”

Chae Young cười ha ha, lúc ấy đến tiệm cơm của Đại học Yonsei mới biết như thế nào là tiệm cơm, thức ăn Nam – Bắc đều có, đủ loại thức ăn, mùi vị, cái gì cần có đều có, mỗi ngày ăn một món như vậy có thể khiến cho cô ăn được nhiều hơn, một thời gian dài sau đó cô đều ăn cơm tối ở Đại học Yonsei, rồi có thói quen đi đến sân bóng rổ, xem anh chàng kia chơi bóng. Sau này việc đi ăn cơm ở Đại học Yonsei chỉ là trên danh nghĩa, chủ yếu là cô đến xem Jung Kook.

Tiếp theo, bắt đầu có cảm giác với Jung Kook, từ từ quen thuộc, càng về sau càng yêu mến.

“Cậu đừng có cười quỷ dị như vậy nữa.” Bạn cùng phòng cảm thấy như vạn tiễn xuyên tâm, độc thân là một con thú nhỏ, cần phải bảo vệ nó! Làm người là phải biết yêu thương động vật!

Chae Young nhớ lại từng chút từng chút một, bất giác nhếch môi cười, có chút, ừm, quỷ dị.

“Chae Young, cậu cũng thật cố chấp đấy, theo đuổi con trai cơ đấy, còn ‘cưa đổ’ được cả nam thần Jung Kook, quả thực là sùng bái cậu!”

“Đúng vậy, đúng vậy, Chae Young cậu thật cứng đầu, vậy mà lại khiến Jung Kook trổ tài trong trong đội, quả là lợi hại!”

"Chae Young, cậu chỉ giáo cho mình vài chiêu làm sao để theo đuổi nam thần đi, gần đây mình đang để ý học đệ bên cạnh!”

Chae Young phản bác, “Cái gì mà theo đuổi? Rõ ràng là Jung Kook theo đuổi mình cơ mà? Cũng là do Jung Kook nói muốn ở cùng mình nên mình mới đồng ý mà.”

“Rõ ràng là cậu theo đuổi, cậu theo người ta đến tận trong nhà còn nói không phải.”

“Mình không cẩn thận nên qua trạm, cũng không cố ý đi theo anh ấy, cái này không tính là theo đuổi, khi đó mình còn không biết có thích anh ấy hay không mà! Sau này Jung Kook từ từ tiếp cận mình rồi đưa mình về ở cùng, rõ ràng là anh ấy theo đuổi mình!”

“Haizz, không cần biết ai theo đuổi ai, Chae Young cậu bắt được Jung Kook như vậy là đã rất ngưỡng mộ rồi, mình cũng muốn có một anh chàng bóng rổ, cậu nhóc bóng rổ cũng được!” “Jung Kook phải mời bọn mình ăn vài bữa mới được!”

Vài ngày sau, Chae Young nhớ lại chuyện này, cô hỏi hắn đang đọc sách bên cạnh, “Jung Kook, bạn của em nói em theo đuổi anh, em rõ ràng không có, là anh theo đuổi em trước mà? Cũng chính anh là người nói muốn ở cùng em trước.”

Jung Kook đặt sách xuống, “Anh chấp nhận yêu cầu của em mới nói như vậy.”

“Không có! Em không có theo đuổi anh!” Chae Young nhảy dựng lên, “Anh đừng quên là anh hỏi em có muốn ở chung với anh hay không, em mới đồng ý, là em đồng ý yêu cầu anh mới theo đuổi được!”

Jung Kook ngược lại rất bình tĩnh, “Lúc đó là ai đưa chocolate cho anh trong ngày Valentine? Tờ giấy nhỏ còn viết mong anh nhận. Lúc đó là ai chủ động mỗi ngày nhắn tin cho anh? Rồi còn nói muốn mời anh đi ăn cơm, xem phim. Là em!”

Chae Young á khẩu, “Đúng là em...” Nhưng cảm thấy như vậy không tính là theo đuổi, “Vì lúc đó em xem anh là bạn bè, bạn bè cũng có thể đưa quà được mà, mời ăn cơm, xem phim. Chẳng lẽ không được sao?”

“À, nói vậy... Những nữ sinh ngày Valentine đưa chocolate cho anh, muốn anh đi xem phim chung cũng đều xem anh là bạn bè bình thường rồi.”

Chae Young nghe vậy vội nói, “Những người kia rõ ràng là rắp tâm phá hoại! Bọn họ là có tình ý với anh! Em và bọn họ không giống nhau!” Cô tức đến dậm chân.

Jung Kook đứng lên ôm chầm lấy cô, kéo cô ngồi xuống ghế salon, “Ừm, em và họ không giống nhau, em theo đuổi thành công, chúc mừng!”

Chae Young ở trong ngực Jung Kook, nghe xong lời hắn cũng không xoắn xuýt nữa, “Được rồi, kết quả mới quan trọng, không quan trọng quá trình, chúng ta đừng quan tâm ai theo đuổi ai nữa.”

Jung Kook nhẹ nhàng cười, “Thực ra anh rất thích được em theo đuổi, lúc đó không ngờ nhanh vậy đã đầu hàng.”

Cô đánh hắn một cái, “Mẹ kiếp, Jung Kook anh khi dễ người khác.”

Jung Kook ôm chặt cô trong lòng, xoa xoa đầu cô, “Trước đây việc em theo đuổi anh xem như xong. Còn chuyện cầu hôn phải để cho anh, em có muốn gả cho anh hay không?”

Chae Young dừng động tác, sửng sốt ngẩng đầu nhìn hắn một lát rồi mới vội vội vàng vàng gật đầu, “Muốn, muốn, muốn! Check it out!”

Jung Kook bị cô chọc cho cười, “Đồng ý thật sao? Bây giờ không có chocolate, bớt tốn, cũng không có nhẫn, em vẫn đồng ý sao?”

“Sẵn lòng, sẵn lòng! Jung Kook, anh không thể đổi ý, anh ngồi đó, em lấy điện thoại đã, anh nói lại lần nữa xem!”

“Nếu đã đồng ý vậy thì ngày mai đi làm giấy chứng nhận nhé?”

“Em về nhà lấy hộ khẩu!”

“Em nóng lòng muốn gả cho anh vậy sao?”

“Chẳng lẽ anh không như vậy sao?”

“Anh không đến nỗi như vậy, so với em thì hình như rất gấp gáp.”

“Jung Kook, có phải anh đùa với em không? Có phải anh không muốn lấy em không? Anh là kẻ bội tình bạc nghĩa! Thật quá đáng! Jeon Jung Kook, anh...” Lúc này cách tốt nhất chính là bịt miệng của cô lại, sau đó đẩy ngã.

Sau đó không biết đã bao lâu, ừm, thực sự đã không biết thời gian trôi qua bao nhiêu lâu, Chae Young cảm giác trên tay được đeo một chiếc nhẫn, nhìn kỹ, mẹ ơi đúng là một chiếc nhẫn.

“Kết hôn nhé, em gấp, anh cũng gấp.” Jung Kook cười khẽ, ánh mắt kiên định nhìn cô.

Chae Young bị làm cho cảm động đến rối tinh rối mù, mặc kệ hiện tại thế nào, trong trường hợp nào, liều mạng ra sức gật đầu, “Kết hôn, kết hôn!”

“Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi đăng kí nhé?”

“Vậy tối nay em đi lấy hộ khẩu!”

“Không cần, em không lấy được đâu.”

“Jung Kook, có phải anh lại đùa với em không?” Chae Young bị hắn chọc đến phát khóc, hắn là một kẻ thối tha, “Là anh nói muốn kết hôn trước đấy, giờ lại đổi ý, anh muốn thế nào đây? Mẹ kiếp được lắm!” Chae Young ủy khuất rồi lại tức giận.

Thấy phản ứng của cô Jung Kook mới thôi trêu chọc, ôm lấy cô, hôn lên trán, “Ngoan, hộ khẩu anh đang giữ, đi đăng kí lúc nào cũng được. Tối nay sang nhà em thông báo trước một tiếng đã.”

Sau đó hắn lại thong thả nói, “Dù sao vẫn là chứng nhận hợp pháp để ở chung, có nó thêm an toàn thôi.”

Chae Young cắn Jung Kook một cái, “Lưu manh! Sắc lang!”

Sau đó cô và hắn đi đăng kí kết hôn.

Cầm tờ giấy hồng Chae Young cảm thấy có chút không thực tế, cười đến miệng sắp nứt ra, Jung Kook nhìn qua tâm tình cũng rất tốt, ánh mắt cực kì vui vẻ, khóe miệng cũng nhếch lên rồi.

Cứ như vậy mà kết hôn sao? Dùng để ở chung một cách hợp pháp sao? Đã có thân phận rồi sao? Đã có chứng nhận rồi sao? Chae Young cảm thấy như đang mơ, giơ tay nhéo nhéo Jung Kook, không có cảm giác đặc biệt gì cả.

“Chúc mừng, Jeon phu nhân!” Jung Kook ôm lấy Chae Young, nhẹ giọng nói.

Chae Young nghe được cách gọi Jeon phu nhân liền lên tiếng, “Mong chỉ giáo thêm, chồng!” Sau đó ôm eo, tựa vào ngực hắn.

Jung Kook bị chữ chồng làm cho xúc động, “Ừm, gọi nhiều vào một chút, vợ.”

Chồng! Vợ! Chồng! Vợ!

Vợ chồng son ngọt ngào, mừng rỡ, tờ giấy màu hồng trong ngực như bảo bối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro