Sự đáng yêu thứ bốn chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi ngày Chae Young chăm sóc Woo Woo mệt mỏi đến chết, chưa đến chín giờ đã ném cho Jung Kook, “Anh cho nó ngủ đi, em chịu không nổi nữa rồi.”

Thấy Jung Kook ôm lấy Woo Woo cô lập tức cầm quần áo chạy đi tắm, cảm thấy được thư giãn một chút, chơi với Woo Woo một ngày, ném đồ chơi dính đầy đất, bò lên bò xuống, mệt đến liệt rồi, con trai đúng là sức khỏe tốt, có thể chơi cả ngày mà không biết mệt!

Lúc Chae Young tắm xong, cả người nhẹ nhõm hơn, ra ngoài thì không thấy Jung Kook đâu nữa, đành phải đến phòng nhỏ tìm hắn, vừa mở cửa ra đã thấy một cảnh tượng đầy ấm cúng, Jung Kook dịu dàng vỗ nhẹ lên Woo Woo đang nằm trên giường, quả thực không thể ấm cúng hơn hơn nữa.

Nhưng cô lại không nghĩ đến, Jung Kook hát bài hát thiếu nhi “Ba chú gấu”, ừm, theo như ca từ nghe được thì đúng là bài đó, chỉ là, có chút vấn đề, cô từ nhỏ học đàn dương cầm, đối với âm điệu dực kì mẫn cảm, không thể chịu được giai điệu như vậy.

Cô nhận ra, từ trước đến nay Jung Kook trong suy nghĩ của mình vẫn là một hình tượng hoàn mỹ, thành tích xuất sắc, giỏi tất cả các môn thể thao, làm việc giỏi giang, mặt đẹp dáng người cũng đẹp, cơ bản là không hề có khuyết điểm. Nhưng đêm nay, cô phát hiện thì ra Jung Kook cũng có khuyết điểm, chính là, hát rất tệ, quả nhiên thế giới vẫn rất công bằng.

Chae Young thấy Woo Woo đã ngủ rồi liền kéo Jung Kook ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ra đến phòng khách mới cười lớn, “Jung Kook, anh hát như vậy em sợ anh sẽ phá hỏng mất thính giác của Woo Woo mất”, sau đó lại cười nhạo, “Thì ra anh hát khó nghe như vậy, hình tượng nam thần của anh sụp đổ hoàn toàn rồi, ha ha ha ha ha ha ha.”

Jung Kook ôm lấy Chae Young đang cười đến hoa cành bay loạn, “Không sao, bù trừ bổ sung cho nhau cả, thính giác của nó phải dựa vào em, nhưng chỉ số thông mình phải nhờ anh.”

Chae Young không kịp phản ứng, vẫn một mực cười hắn, “Em vừa mới ghi âm lại, lưu lại lịch sử của anh, âm thanh bài hát của anh vẫn còn rất rõ, ha ha ha ha ha ha.”

Cả đêm Chae Young cứ cười mãi, sau đó đã bị bắt nạt, cười đã đến vậy sao?

Hôm sau, Chae Young thức dậy đã muộn lắm rồi, khi đó Jung Kook đưa Woo Woo đi chơi, thấy nó ôm rồi lại hôn cảm thấy con trai lớn lên thật tốt, ừm, bởi vì ba mẹ tốt như vậy mà.

Tâm tình của cô rất tốt, đi đến thì nghe thấy tiếng Woo Woo đang ngâm nga cái gì đấy, sau khi lắng nghe xong, dựa vào trình độ âm nhạc ưu tú của mình đã nhận ra đó là bài hát ‘Ba chú gấu’ mà tối qua ba nó hát, cô quả thực muốn khóc, mới đó mà thằng bé đã học được rồi sao?

Mấy ngày sau đó Chae Young vì sửa chữa giai điệu của Woo Woo đã ở trước mặt nó hát rất nhiều lần, nhưng thằng bé vẫn không chịu sửa. Cuối cùng đành buông tha, cũng không cho Jung Kook hát thêm lần nào nữa trước mặt Woo Woo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro