Chương 8, Bên ánh đèn vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đó Phác Chí Thịnh tùy tiện lấy cái cớ không an tâm về anh, trực tiếp ép anh sang nhà cậu ở một tối. Thần Lạc thực sự không hiểu nổi, mới vài tuần trước Chí Thịnh còn không thèm gặp mặt anh mấy lần, sao tự dưng đến hai ba ngày nay lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ vậy? Hết lần này đến lần khác cố tình quan tâm đến anh làm gì? Nếu là lúc trước, Thần Lạc sẽ nghi ngờ cậu nhắm vào tài sản của anh nhưng bây giờ một đồng cũng chẳng có trên danh nghĩa của mình, hai ba căn nhà kia thì chẳng tính vào đâu so với độ tài phú của Luật sư Phác đây cả.

Rốt cuộc là vì sao? Mọi thứ bắt đầu đổi khác từ sau khi anh say xỉn ngủ ở nhà của cậu, chẳng lẽ lúc say anh đã làm gì? Làm gì mà để Chí Thịnh tự dưng để ý đến mình như vậy... Thần Lạc thực sự đoán không ra, vì đó giờ anh không giỏi trong việc khiến ai khác quan tâm đến mình, nếu anh giỏi thì đã chẳng một ai từ bỏ anh rồi.

Đột dưng anh nhớ ra mấy lời kì quặc Chí Thịnh nói với mình sau khi tỉnh dậy, anh nghiêng đầu nhìn cậu, hai mày nhíu lại.

"Sao vậy?" Chí Thịnh vẫn chú tâm nhìn đường lái xe, không quay sang nhưng dễ dàng phát hiện anh đang nhìn cậu.

"Không có gì." Thần Lạc nhớ đến chuyện ban nãy ở nhà nên chột dạ quay mặt đi chỗ khác.

"Vẻ mặt của anh rõ ràng là có chuyện muốn nói." Chí Thịnh dừng xe lại bên đường, nghiêm túc xoay người nhìn anh. "Vậy thì nói đi, tôi nghe."

Thần Lạc á khẩu, chớp mắt khó tin.

Thật sự là... Trước giờ người nghe anh nói cũng nhiều, nhưng đó là vì anh là sếp còn họ là nhân viên, phần lớn thời gian tâm sự của Thần Lạc chỉ giấu trong lòng chưa từng... Đúng hơn là không thể chia sẻ cho ai.

Vì không ai nguyện ý nghe, vì không ai sẽ nghe.

Thần Lạc mím môi, hơi cúi đầu xuống.

"Có phải lúc say tôi đã lỡ lời gì với cậu không?"

"Sao anh nghĩ vậy?" Chí Thịnh nhướng mày, vẻ mặt rõ ràng là đang đầy ý trêu chọc anh. Tuy kiểu chọc ghẹo của Chí Thịnh không hề có ác ý nhưng anh vẫn thấy lông tơ khắp người dựng đứng cả lên.

"Cậu đang ứng xử rất lạ... Không, là rất khác." Thần Lạc ngập ngừng, chỉ sợ mình hiểu lầm. Có khi nào anh vì quá khát khao sự quan tâm nhỏ nhặt này mà hiểu lầm lòng tốt của cậu thành thứ gì khác hay không?

"Anh nói tiếp đi." Chí Thịnh chống tay lên thành cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Thần Lạc, không hề lộ ra biểu cảm nào khác thường. "Anh là Chung Thần Lạc, muốn nói thì nói, anh còn phải sợ cái gì?"

Nghe Chí Thịnh nói vậy, việc đầu tiên là Thần Lạc sững người. Cậu nói vậy ý là sao? Vì sao anh là Chung Thần Lạc thì không thể sợ gì?

Ngược lại, chỉ có Chung tổng mới không sợ gì, trên thương trường luôn luôn khốc liệt mạnh mẽ, tác phong gọn ghẽ dứt khoát, làm lòng người kính sợ phải thoả hiệp mọi thứ với anh. Còn Chung Thần Lạc ư? Anh sợ nhiều lắm. Khi chỉ ở riêng một mình mình, anh không còn sự tự tin mãnh liệt như ngồi trên ghế tổng giám đốc, anh cảm thấy mình thực sự nhỏ bé. Anh là một người không có gia đình, không có ai quan tâm thật lòng, chỉ là đứa trẻ cha không yêu mẹ không thương bị bỏ rơi từ nhỏ. Chung Thần Lạc là ai kia chứ? Ngay cả đứa trẻ anh yêu thương nhất cũng không cần anh nữa. Thần Lạc phảng phất như cây sắp đổ, cái gì cũng không nói nên lời.

"Thật ra tôi sợ nhiều thứ lắm, cậu đừng nghĩ vậy." Thần Lạc thì thầm.

"Vậy anh sợ những gì?" Chí Thịnh khẽ hỏi, ánh mắt dịu đi nhiều.

Thần Lạc lại không biết nói gì. Anh không sẵn sàng để phơi bày toàn bộ những điều yếu đuối của mình ra với một người không hề thân quen như vậy.

Nhưng vậy thì có sao? Thần Lạc cũng có thân quen với ai ư?

"Có phải Điểm Hoa lung lạc được cậu rồi không?" Thần Lạc cuối cùng vẫn không thể bước ra phòng tuyến cuối cùng, anh không thể để bất kỳ ai tiến vào vùng an toàn của mình được.

Chí Thịnh có vẻ sững sờ, sau đó há miệng rồi cũng không nói tiếng nào. Cậu giống như chết lặng vậy.

Thật ra Thần Lạc không hẳn là không tin tưởng Chí Thịnh, chỉ là bây giờ anh cảm thấy cực kỳ tự ti, Điểm Hoa giữ bao nhiêu là tài sản, tuỳ tiện phẩy tay một cái cũng có thể sai khiến cả đám người liều mạng vì cô ấy. Anh thì có cái gì? Chí Thịnh vì anh mà cực khổ bao nhiêu, Điểm Hoa có thể cho cậu nhiều lợi ích hơn anh nhiều.

"Luật sư Phác, tôi thực sự có thể tiếp tục trả tiền cho cậu, đừng quay lưng với tôi được không? Dù gì Điểm Hoa lấy hết rồi, cô ấy còn muốn lấy thêm thứ gì nữa chứ? Tôi không có bí mật kinh doanh nào cả, cô ấy đều biết hết rồi." Thần Lạc rũ mi, gương mặt buồn bã như tro tàn, "Tôi không còn gì cả. Thật sự đấy."

Điểm Hoa cũng đâu phải loại người truy cùng diệt tận như vậy, chẳng lẽ muốn lấy cả mạng của anh thì cô ấy mới vừa lòng?

"Thần Lạc..." Chí Thịnh thở dài, "Vậy anh có còn muốn tối nay sang nhà tôi không? Hay là để tôi đưa anh quay lại?"

Thần Lạc cắn môi, không rõ bản thân mình muốn gì.

"Tôi đưa anh về, anh cứ suy nghĩ kỹ đi." Chí Thịnh đánh tay lái quay ngược trở lại, gương mặt dịu dàng ban nãy rốt cuộc cũng không duy trì thêm được nữa mà thay vào đó là nét mặt gượng gạo. Hình như còn có một chút buồn bực.

Thần Lạc ừ một tiếng, tì đầu lên cửa sổ, nhẹ nhàng thở dài. Anh cũng muốn biết vì sao Chí Thịnh lại buồn bực, nhưng anh thấy rất mệt, rất chán nản.

Nếu nói Thần Lạc không đau lòng thì có lẽ là nối dối rồi. Anh thực sự cảm động những gì cậu làm bấy lâu qua, từ lúc giải quyết vụ oan của anh cho đến lúc vụ li hôn, rồi tới hiện tại cậu là người duy nhất còn lại quan tâm đến anh. Thần Lạc rất cảm động, sự biết ơn của anh dành cho cậu không thể để đi đâu cho hết. Ít nhiều gì cậu cũng không hoàn toàn giúp đỡ anh chỉ vì tiền, Chí Thịnh còn nhiều vụ làm ăn khác khoẻ hơn, lời hơn so với giải quyết chuyện li hôn chia tài sản của anh lắm, nhưng cậu vẫn lựa chọn tiếp tục đi cùng anh, Thần Lạc rất cảm ơn cậu.

Anh không có ý xúc phạm, cũng không muốn phải nghi ngờ cậu, thế nhưng thế giới mà anh trải qua thật sự rất tàn nhẫn, mỗi một chút tốt đẹp anh nhận được đều phải trả giá bằng thứ khác đắt hơn rất nhiều. Anh chỉ không muốn đến cuối cùng mình phải trả giá cả tình cảm và sự tin tưởng một lần nữa mà thôi.

"Thần Lạc." Chí Thịnh vẫn như cũ đưa anh đến tận cửa nhà, trước khi anh đóng cửa lại thì cậu đột ngột gọi một tiếng.

"Tôi đây." Thần Lạc dừng tay lại, nép vào bên cửa đáp.

"Tôi không liên quan gì đến Điểm Hoa hết. Chút nữa nhớ kiểm lại mail của mình." Chí Thịnh buồn bực giậm giậm chân. "Xong rồi thì gọi tôi."

Dứt lời, Chí Thịnh quay lưng đi mất. Thần Lạc không kịp chào cậu lần cuối, chỉ có thể cứng đờ người đóng cửa lại rồi vội vàng chạy vào phòng làm việc mở máy tính lên.

Trong hộp thư, có một mail do cậu gửi từ chiều, anh nhẩm thời gian, hình như là ngay trước khi đến nhà anh. Tim Thần Lạc đập thình thịch, run rẩy mở tệp đính kèm. Bên trong có bằng chứng Điểm Hoa không đủ tư cách nuôi A Âm, nhưng theo nguyện vọng của đứa bé thì cuối cùng không thể giao quyền nuôi con cho anh, thay vào đó là cho ông bà ngoại của đứa bé. Hơn nữa còn có giấy tờ kí kết đàm phán và thương lượng giữa Chí Thịnh cùng Điểm Hoa, rốt cuộc Thần Lạc chỉ phải đưa ra phân nửa số quyền lợi công ty, A Âm thì không chịu theo anh nhưng cũng sẽ không phải ở chung với mẹ.

Thần Lạc ngẩn người, trong lúc anh bỏ cuộc chạy trốn, vùi mình trong đau khổ, Chí Thịnh đã gọn gàng giải quyết tất cả êm xuôi rồi. Vậy mà anh còn trách cậu, xem sự quan tâm của cậu là vì người khác mua chuộc.

Thần Lạc đã bị mụ mị đầu óc rồi, những chuyện rất căn bản như vậy mà cũng nhìn lầm cho được, oan uổng cậu, tổn thương cậu. Dáng vẻ buồn bực, chết lặng ấy là vì thất vọng với anh ư?

Thần Lạc nửa nhẹ nhõm nửa buồn bã ngồi xuống ghế, nhưng rồi anh lại bị chính mình làm cho bất ngờ vì cảm giác ấy. Nhẹ nhõm không chỉ vì mất hết tất cả mà còn vì Chí Thịnh không hề quay lưng với anh, còn buồn bã cũng không chỉ vì không thể tiếp tục nuôi dưỡng A Âm mà còn vì đã nói những lời kia với cậu.

Phác Chí Thịnh này có phải đã yểm bùa anh không, tại sao bây giờ lại chiếm lấy tâm trí anh nhiều như thế?

Thần Lạc còn suy nghĩ thêm một lúc nữa mới đầu hàng bản thân, tay run run bấm số gọi cho cậu. Đầu dây bên kia bắt máy gần như ngay lập tức làm Thần Lạc giật mình.

"Chí Thịnh..." Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng rồi không biết phải nói thế nào.

"Đọc mail rồi sao?" Giọng Chí Thịnh trầm thấp ma mị quanh quẩn bên tai anh như muốn thôi miên.

"Tôi xin lỗi." Thần Lạc ngắc ngứ mãi mới nói thành lời.

"Ừm, ra mở cửa đi." Dứt lời Chí Thịnh cúp máy để lại Thần Lạc hoang mang không ngớt. Như bừng tỉnh, Thần Lạc vội vàng chạy ra mở cửa theo lời cậu, ngay lập tức thấy Chí Thịnh đang đứng dựa vào tường hành lang chờ đợi. Ống tay áo Chí Thịnh xắn lên đến tận khuỷu tay, áo vest vắt trên vai, hai tay đút túi quần đứng nhìn anh. Ánh đèn vàng ấm áp từ trong nhà rọi ra hành lang âm u, bao phủ gương mặt đẹp như tượng tạc của cậu bằng một lớp vàng rượm dễ chịu, nhất thời khiến Thần Lạc đứng như trời trồng, trái tim trong lồng ngực đập loạn đã không biết đến lần thứ bao nhiêu.

"Ngơ ngẩn cái gì?" Chí Thịnh tiến lại gần xoa đầu anh, lúc cậu định đi vào nhà thì Thần Lạc đột ngột vòng tay ôm lấy cậu. Chí Thịnh không ngờ đến hành động này, kinh ngạc cúi đầu nhìn chỏm tóc ngay cằm mình, sau đó lại nhìn thấy hình ảnh hai người ôm nhau ngay trước cửa căn hộ của Thần Lạc không rời qua chiếc gương đặt cạnh cửa của anh.

Thần Lạc chỉ thấp hơn cậu một đoạn, thế nhưng lúc này anh ngả đầu dựa vào vai Chí Thịnh nên cậu ôm anh trong lòng rất vừa vặn. Thần Lạc cơ thể hơi gầy, cả người chỉ có chút thịt, tuy đi ra ngoài ăn uống làm ăn với đối tác uống rượu cũng nhiều nhưng không hề béo như đa phần những người cùng tuổi cùng nghề chút nào cả.

Chí Thịnh cuối cùng cũng thả lỏng người, hai tay vòng qua ôm lấy anh. Hai người gần gũi như vậy, mùi hương sữa tắm nhè nhẹ trên người anh cũng làm cậu mê mẩn, mà ngược lại, hương vị sương gió lẫn với mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Chí Thịnh cũng làm lòng anh an tâm ấm áp không thôi.

"Cảm ơn em." Thần Lạc siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng nói. Chí Thịnh mỉm cười không đáp, cũng dùng thêm sức ôm chặt lấy anh. Ánh sáng đèn vàng lung linh nhảy nhót trên mái tóc họ, đem theo hơi ấm chậm rãi len lỏi vào từng ngóc ngách trái tim.

[HOÀN]

280421.

tròn 2211 chữ cho chương cuối cùng này.

mình không phải người giỏi viết kết hay nên sẽ đóng truyện ở đây vậy, mình sẽ để lại phần hai người yêu nhau như thế nào trong tâm trí của các bạn, mình chỉ là một người vẽ ra khung cảnh thôi, còn tô màu là các bạn nhé.

chúc mọi người 30/4 vui vẻ 💖

chúc mừng sinh nhật rất muộn của em ipodcungmau 🥳🎉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro