4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng chín giờ sáng, chuông báo thức của Zhong Chenle reo lên. Trong cơn mơ màng, anh khó chịu với tay lấy điện thoại nhìn thoáng qua, thấy ghi chú là "đón Daegal". Park Jisung cũng nghe thấy, liền dịch người lại gần, ôm chặt Zhong Chenle từ phía sau. Gương mặt dán vào hõm cổ của anh có hơi nóng. Zhong Chenle nhắm mắt muốn nằm lỳ trên giường thêm chút nữa, nhưng dần dần cảm thấy ngày càng nóng, có gì đó không ổn, nhiệt độ cơ thể của Park Jisung quá cao. Anh lập tức tỉnh táo, lấy nhiệt kế từ tủ đầu giường để đo nhiệt độ cho Park Jisung, quả nhiên là bị sốt. Đang định ngồi dậy thì bị Park Jisung kéo lại nằm xuống giường. Zhong Chenle đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên trán Park Jisung, nghe thấy cậu gọi tên mình nhỏ nhẹ: "Chenle... Chenle..." Có phải gặp ác mộng không? Zhong Chenle nói: "Anh đây. Em bị sốt rồi, phải uống thuốc thôi." Park Jisung dường như đang nằm mơ, miệng cứ lẩm bẩm gì đó, trông rất khó chịu. Có phải là vì tối qua đi dạo ngoài trời với anh quá lâu không? Zhong Chenle có chút tự trách mình, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Park Jisung. Vừa thay quần áo xong, anh nghe thấy Park Jisung hét rõ ràng từ phía sau: "Đừng đi!". Anh giật mình, tiến lại gần đẩy nhẹ Park Jisung, phát hiện cậu vẫn chưa tỉnh, nên quyết định đi ra ngoài mua thuốc. Sau khi trở về, Zhong Chenle ngồi trong phòng khách một lúc, đợi đến khi cái lạnh trên người tan hết mới vào phòng ngủ. Anh kiểm tra bằng que thử và đo lại nhiệt độ cho Park Jisung, xác nhận chỉ là sốt thông thường mới yên tâm. Zhong Chenle cho Park Jisung uống thuốc, gọi điện báo cho quản lý rằng anh sẽ chăm sóc Park Jisung, không cần anh ấy đến giúp. Sau đó mới ra ngoài để đón Daegal.

Park Jisung tỉnh dậy vì một cơn ác mộng, trong giấc mơ, Zhong Chenle không còn nhận ra cậu nữa. Dù Park Jisung có giải thích thế nào, Zhong Chenle vẫn giữ vẻ lịch sự và lắc đầu nói: "Có lẽ tôi chỉ trông giống với người bạn mà cậu quen thôi?" Park Jisung hoang mang lo lắng, không phải đâu, chính là anh, anh chính là Chenle của em mà. Cậu biến thành một kẻ theo dõi, Zhong Chenle đi đến đâu, Park Jisung bám theo đến đó. Lén lút nhìn Zhong Chenle cùng Hwang Renjun đi dạo sông Hàn, đi công viên giải trí với Na Jaemin, làm đồ gốm với Lee Jeno, đi siêu thị Trung Quốc mua ramen với Lee Haechan, và cuối cùng, cậu phát hiện ra Zhong Chenle định thi đấu vẽ tranh với Mark Lee! Không thể chịu đựng được nữa, Park Jisung lao ra ngăn cản, lắp bắp phản đối: "Không được! Những việc này anh phải làm cùng em mới đúng chứ!" Cậu cầu xin Zhong Chenle đừng rời đi, nhưng dường như vô ích, trong giấc mơ, Zhong Chenle lạnh lùng nói: "Đừng theo tôi nữa, cậu nghĩ cậu là ai chứ?" Park Jisung hoàn toàn sụp đổ, đấu tranh mãi mới tỉnh dậy, và gối của cậu đã ướt đẫm nước mắt. Từ ngày đó, khi Zhong Chenle vô tình nói một câu "Không phải em lo anh sẽ bỏ rơi em bất cứ lúc nào đấy chứ?", một hạt giống bất an đã được gieo vào trái tim Park Jisung, vốn dĩ trước đây cậu chưa từng nghĩ về điều đó. Trong những ngày bị mất liên lạc, ban ngày Park Jisung mệt mỏi rã rời, nhưng đêm đến không có đêm nào ngủ ngon, cậu luôn gặp ác mộng. Ngay cả Zhong Chenle, người trước giờ luôn vô tư, cũng lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là cảm giác sợ mất đi. Đối với Park Jisung, người vốn đã thường xuyên lo sợ mất mát, cậu lại một lần nữa nhận ra rằng cậu thật sự thích Zhong Chenle đến mức sắp phát điên, cứ mãi bị dày vò trong sự giằng xé nội tâm. Nếu có phép thuật, cậu ước gì có thể biến Zhong Chenle thành một món đồ trang trí nhỏ xinh như một chú mèo nhỏ, bỏ vào túi áo mang đi khắp nơi, không ai có thể cướp mất.

Có lẽ khi bị bệnh, tâm trạng con người trở nên mong manh hơn. Sau khi tỉnh dậy, không thấy Zhong Chenle ở nhà, Park Jisung cảm thấy như mình thực sự bị bỏ rơi. Cậu để mặc những suy nghĩ tiêu cực tràn ngập trong tâm trí, cuối cùng không thể kìm nén được nữa, chúng chảy qua tuyến lệ và tuôn ra từ mắt. Vậy nên khi Zhong Chenle trở về cùng Daegal, anh nghe thấy từ phía phòng ngủ có tiếng khóc nức nở. Zhong Chenle liền đá vội đôi giày chạy vào, thấy Park Jisung đang ôm chân, co người lại thành một cục, trông vô cùng tội nghiệp. Nghĩ lại thì Park Jisung hay rơi nước mắt trước mặt anh, nhưng khóc đến mức độ này là lần đầu tiên, Zhong Chenle theo bản năng nhảy lên giường ôm chặt lấy Park Jisung, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Có phả đau chỗ nào không?" Khi được yêu thương, Park Jisung lại càng cảm thấy tủi thân. Nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Zhong Chenle ngay bên tai, cảm nhận được vòng tay ấm áp của anh, Park Jisung vừa lắc đầu vừa thút thít, khóc đến nỗi nấc không ngừng, khó khăn nói: "Muốn... anh... ở bên cạnh em..." Zhong Chenle bỗng thấy buồn cười, và anh thực sự bật cười, tiếng cười từ lồng ngực truyền qua lồng ngực chạy vào đầu Park Jisung. Sau đó, Zhong Chenle xoa đầu cậu và nói: "Đáng yêu quá." Anh chạm thử vào trán Park Jisung, thấy đã hạ sốt, định đứng dậy lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu, nhưng Park Jisung đã nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy eo không cho anh rời đi. Zhong Chenle cố gắng chỉnh lại đầu Park Jisung để cậu nhìn thẳng, nhưng ánh mắt của Park Jisung vẫn ngoan cố liếc sang chỗ khác, không chịu đối diện với anh. Trên gương mặt điển trai ấy tràn ngập nước mắt, đầu mũi đỏ bừng, lông mi ướt đẫm, những giọt nước mắt to tròn không ngừng rơi xuống. Zhong Chenle chỉ đành dùng tay áo lau tạm, trong lòng bỗng nảy ra ý định trêu chọc: "Sao vẫn còn khóc? Anh đang ở đây mà. Đừng nói là em buồn vì hôm qua bắn quá nhiều lần nên hôm nay chỗ ấy bị co lại nhé?" Park Jisung ngước mắt ngơ ngác nhìn Zhong Chenle, không ngờ trong tình huống này mà anh vẫn có thể đùa cợt như vậy. Trông cậu ngờ nghệch, rõ ràng là cần một nụ hôn mới có thể làm dịu lại, nên Zhong Chenle mỉm cười cúi xuống hôn một cái, rồi nâng mặt Park Jisung lên và nói: "Aigoo, bảo bối của anh, thật sự không thể rời xa anh mà~" Chỉ là một câu đùa, nhưng chú cún lớn ướt nhẹp trong lòng lại nghiêm túc nhìn vào mắt Zhong Chenle và gật đầu. Trong lòng Park Jisung thầm nghĩ, Chenle à, nếu rời xa anh, em thực sự sẽ chết mất, nhưng cậu không thể nói điều đó cho Zhong Chenle biết. Nếu một ngày nào đó, Zhong Chenle biết hết tất cả những cảm xúc bị kìm nén trong lòng cậu như sự ám ảnh, ghen tuông và điên cuồng, chắc chắn anh sẽ sợ hãi.

Zhong Chenle cẩn thận lau sạch nước mắt cho Park Jisung, nấu ăn rồi cùng cậu ngủ trưa một giấc thật ngon. Chỉ khi dắt chó đi dạo, anh mới rời khỏi một chút. Đến tối, Park Jisung đã hoàn toàn hồi phục, không còn bất kỳ sự khó chịu nào. Có lẽ những ngày ghi hình chương trình quá mệt mỏi, nhưng vì vẫn còn trẻ nên sức khỏe phục hồi rất nhanh. Đồng thời, nhờ trận khóc này của Park Jisung, Zhong Chenle coi như đã thắng lớn, chiến thắng một cách hoàn toàn, và chứng bệnh chỉ cần chạm nhẹ cũng ngượng ngùng tối qua cũng đã khỏi hẳn. Tuy nhiên, hiện tại, cả hai đều cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Đây có lẽ chính là lợi ích của câu nói "Xa nhau một chút để yêu nhau nhiều hơn"!

Sau khi tắm xong, Zhong Chenle chỉ khoác trên người chiếc áo sơ mi rộng của Park Jisung, cúc áo lỏng lẻo, để lộ vùng ngực trần và đôi chân xinh đẹp. Anh toát lên vẻ đẹp của một vị vua trở về, trong khi Park Jisung - người lẽ ra phải quỳ gối dưới chân anh và khao khát tình yêu - lại chẳng thèm nhìn, chỉ cuộn mình trong chăn quay mặt vào tường, lúc này mới nhớ ra xấu hổ. Zhong Chenle nhảy lên giường, cưỡi lên người Park Jisung cười lớn. Thấy Park Jisung kéo chăn trùm kín đầu, tai đỏ bừng, anh càng cười ngặt nghẽo đến nỗi suýt ngã khỏi giường. Phác Chí Thành lập tức vén chăn, tay nhanh chóng túm lấy mắt cá chân kéo anh lại. Trong cơn hoảng hốt, trước mắt cậu là cảnh xuân đầy quyến rũ. Park Jisung quỳ nửa người, nhìn đôi chân dang rộng của Zhong Chenle, tim đập nhanh không rõ vì sợ hay vì bị kích thích, phần dưới nhanh chóng cương cứng. Zhong Chenle thong thả khoanh tay gối đầu, để lộ hoàn toàn phần thân dưới. Hai chân anh vươn tới, đặt lên bụng Park Jisung, đùa cợt khiêu khích, trong khi dương vật của anh cũng đã cương cứng. Ban đầu anh định dùng chân trêu chọc bộ phận dưới bụng của Park Jisung, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt còn hơi đỏ của cậu, anh nảy ra một ý tưởng mới.

Zhong Chenle bật người ngồi dậy, tiến lại gần nắm lấy dương vật của Park Jisung vuốt ve lên xuống, liếc nhìn cậu đầy ý đồ rồi mới cúi đầu xuống liếm. Những ngón tay của Park Jisung lướt trên vai anh, vuốt ve rồi bỗng siết chặt, thở hổn hển khi Zhong Chenle bất ngờ ngậm lấy đầu dương vật! Cái lưỡi linh hoạt của anh ấn vào lỗ niệu đạo, trượt qua trượt lại, Park Jisung cảm thấy như có pháo hoa nổ bùng quanh mình, khiến tai cậu ù đi, những hình ảnh chỉ dám tưởng tượng trong góc tối tâm hồn bỗng trở thành hiện thực. Zhong Chenle cố gắng nuốt sâu vào cổ họng, cậu biết Zhong Chenle làm gì cũng muốn chiến thắng, nên việc khẩu giao cũng sẽ được anh thực hiện đến mức tận cùng, khiến cậu không kìm được mà run rẩy toàn thân. Cậu không dám nhìn xuống, nhưng Zhong Chenle lại cố tình muốn cậu nhìn. Cậu bị Zhong Chenle đè ngã, rồi trơ mắt nhìn anh quỳ gối, mông nhô lên, cúi người xuống dùng miệng bao bọc lấy ham muốn đã hoàn toàn trỗi dậy của cậu, má hóp lại cẩn thận che kín răng, cảnh tượng còn quyến rũ hơn bất kỳ những gì cậu từng tưởng tượng. Park Jisung không kiểm soát được mà bắt đầu đẩy hông nhè nhẹ, bên trong nóng đến mức khiến cậu cũng đỏ bừng cả người, cậu thực sự đã dùng hết sức tự chủ, đến nỗi gân cổ cũng nổi lên. Ánh mắt Zhong Chenle nhìn lên cậu đầy tinh quái, lúc thì ngậm nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm, lúc lại nhả ra liếm từ trên xuống dưới, khi Zhong Chenle bắt đầu thử thách giới hạn bằng cách làm deep throat, dù là Ngọc Hoàng Đại Đế đến đây cũng không thể kìm nén được. Cuối cùng Park Jisung thở hổn hển, đẩy mạnh vào miệng Zhong Chenle, anh rất hợp tác phát ra những tiếng "ưm ưm" kích tình, còn đưa tay bóp nhẹ tinh hoàn của cậu. Cổ họng ướt át như có một cái miệng nhỏ, mút chặt đầu dương vật của Park Jisung không buông, lưỡi bị đè xuống nhưng vẫn cố động đậy, phần gốc không nuốt được cũng được anh chăm sóc bằng tay. Không được rồi, sắp xuất tinh mất, cậu vừa định rút ra thì Zhong Chenle đã giữ chặt cậu lại mà mút mạnh một cái, hút đến nỗi Park Jisung choáng váng, rên lên một tiếng rồi bắn hết vào miệng Zhong Chenle.

Rõ ràng là Park Jisung là người tận hưởng, nhưng ngược lại, cậu trông như bị dọa sợ. Cậu ngay lập tức kéo Zhong Chenle dậy, thậm chí quên cả việc lấy giấy, hai tay nâng mặt anh lên bảo nhổ tinh dịch ra. Nhìn Park Jisung run rẩy như thế, Zhong Chenle vừa cười run lên vừa tự lấy giấy lau rồi nhổ ra. Park Jisung đưa nước cho anh, Zhong Chenle hỏi: "Sao lại phản ứng lớn như vậy khi anh làm chuyện này cho em? Không thích à?" Park Jisung lắc đầu như cái trống, cả người đỏ bừng như bị hấp chín. Zhong Chenle lại trêu: "Sao không cho anh nuốt? Lúc em làm cho anh, chẳng phải em rất vui vẻ à?" Park Jisung hoảng hốt bịt miệng anh lại, làm sao có thể so sánh như thế được! Trong suy nghĩ của Park Jisung, việc Zhong Chenle đồng ý lên giường với cậu đã là điều cậu cảm thấy biết ơn lắm rồi, chuyện như hôm nay, cậu được nhận khẩu giao thật sự vượt ngoài tưởng tượng, làm sao có thể để Zhong Chenle nuốt tinh dịch của mình được! Thấy Park Jisung không trả lời, chỉ đỏ mặt đến mức như sắp bốc khói, Zhong Chenle bỗng nhớ ra một chuyện, liền hỏi: "Park Jisung, mấy ngày qua anh đã suy nghĩ lại, và nhận ra rằng hầu như anh luôn là người chủ động. Chẳng lẽ em không muốn chịch anh à?" Park Jisung trợn to mắt, cậu có thể thề rằng chỉ cần nghĩ đến Zhong Chenle là cậu đã muốn động dục rồi, chẳng cần bất kỳ sự kích thích nào cũng có thể tự động hưng phấn, thậm chí khi Zhong Chenle không có ở đó, chỉ cần tưởng tượng thôi là cậu cũng có thể cương cứng. Nhưng chú mèo của cậu lại bắt đầu mất kiên nhẫn: "Trả lời đi." Vừa định mở miệng thì bị ngắt lời: "Em có nhận ra rằng trên giường em thường không nói chuyện, cũng chẳng phát ra tiếng, mỗi lần chỉ đến khi đạt đỉnh mới thở ra vài tiếng. Anh chẳng biết được em có thoải mái hay không! Điều đó làm anh cảm thấy không có chút thành tựu nào cả!" Park Jisung hoàn toàn không nhận ra Zhong Chenle đang trêu cậu, cậu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Cậu cảm thấy mình chỉ đang cẩn thận với Zhong Chenle, sợ rằng nếu mình phát ra âm thanh nào không đúng lúc thì sẽ làm anh mất hứng. "Em..." Zhong Chenle ngắt lời: "Thế này nhé, hôm nay anh đã làm cho em rồi, em phải đáp lại anh. Lát nữa khi làm, em phải nói ra những gì mình nghĩ, và khi thoải mái cũng phải phát ra âm thanh, nếu không làm được thì tháng này không được lên giường với anh nữa." Park Jisung vô thức đồng ý: "Ừm... Hả?!" Hả???? Nhìn thấy nụ cười của Zhong Chenle, với khóe miệng nhếch lên như mèo con, Park Jisung biết mình lại rơi vào bẫy tình của anh rồi, nhưng cậu, hoàn toàn tự nguyện.

Park Jisung là người luôn nghiêm túc trong mọi việc. Một khi đã hứa, cậu sẽ hoàn thành nó một cách trung thực không lơ là. Vừa mới ôm và vuốt ve phần dưới của Zhong Chenle, rồi sờ nắn đôi chân của anh, Park Jisung đã cảm thấy hưng phấn, liền hơi ngượng ngùng nói: "Thật ra, em luôn rất thích đôi chân của anh, thực sự rất đẹp. Ngày đầu tiên em phát hiện đầu gối của anh có màu hồng, em không thể ngừng tưởng tượng rằng toàn bộ cơ thể anh đều màu hồng thì sẽ như thế nào. Khi ở trong phòng tập, em đã cương cứng ngay lập tức. Khi chúng ta chưa ở bên nhau, mỗi đêm em đều tưởng tượng chính mình mở rộng đôi chân của anh, mở to hết cỡ rồi mạnh mẽ tiến vào." Zhong Chenle hít một hơi thật sâu, bị choáng bởi những lời nói táo bạo liên tiếp của Park Jisung. Máu dồn lên mặt anh, đến nỗi cổ cũng đỏ ửng. Điều này không giống với kế hoạch ban đầu chút nào! Ai mà ngờ được Park Jisung, người thường ngày ngây thơ hơn so với Zhong Chenle, lại có thể nói những lời táo bạo như thế mà không hề ngừng lại? Park Jisung lấy dầu bôi trơn, bắt đầu mở rộng cho anh, tiếp tục nói: "Chỗ này của anh thực sự vừa mềm vừa ướt, bên trong còn hút em nữa. Mỗi lần làm màn dạo đầu, em đều cảm thấy như đang thực sự âu yếm anh, phía dưới cứng đến mức như muốn phát điên. Em vừa muốn anh nhanh chóng thích ứng, vừa lo sợ nếu dạo đầu không đủ tốt thì anh sẽ bị đau." Zhong Chenle rất muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại. Anh linh cảm rằng, sau đêm nay, sự hiểu biết của anh về Park Jisung sẽ tiến lên một next level.

Cuối cùng cũng đến lúc đưa vào, Park Jisung nhận ra việc nói thẳng suy nghĩ của mình cũng không khó khăn lắm, thậm chí còn trở nên hơi phấn khích, cậu lại nói với Zhong Chenle: "Mỗi lần vào trong, em đều cảm thấy anh thật chặt, nhưng khi vào hết lại ngạc nhiên là cái lỗ nhỏ xíu này lại có thể mở to đến thế, bên trong cũng rất sâu, có thể nuốt trọn em. Thật sự rất thoải mái, cơ thể anh, thật sự rất giỏi." Mặt Zhong Chenle đỏ như sắp nổ tung, anh hơi không muốn nghe nữa, vừa định đổi luật chơi thì Park Jisung đã bắt đầu đưa eo ra vào, thở dốc đầy gợi cảm, tiếng rên rỉ trầm thấp còn kích thích hơn cả Zhong Chenle tưởng tượng, anh cũng không nhịn được mà rên lên theo. "Ưm, hừ... Mỗi lần chịch anh, ư ah... nghe anh kêu, em đều cảm thấy quá sướng, anh kêu... ừm, rất hay." Cậu lại đưa tay vuốt ve dương vật của Zhong Chenle, khen ngợi: "Cái này của anh cũng to, chỉ nhỏ hơn em một chút thôi, cảm giác cầm trong tay rất tốt, ừm... cũng rất đẹp, ưh... khi em ngậm vào miệng mút, nó sẽ run lên, thật đáng yêu."

Zhong Chenle: Cảm ơn em nhé...

Park Jisung thở hổn hển, im lặng làm một lúc, rồi lại lật Zhong Chenle để vào từ phía sau, vừa mới đưa vào hết đã thở dài một hơi: "Ưh ah... tư thế này em có thể vào sâu nhất, cả con cặc đều có thể đưa vào, quá sướng, nhìn từ phía sau đầu anh tròn tròn, đáng yêu quá." Cậu bắt đầu đẩy mạnh, Zhong Chenle co giật khó chịu nổi, Park Jisung lại rên rỉ vài tiếng rồi mới tiếp tục nói: "Khi anh bị làm sướng đến co rút người lại, phía sau cũng sẽ siết chặt, lưng sẽ đổ mồ hôi, lấp lánh, rất đẹp. Ừm... sướng quá, bên trong anh nóng quá... ừm ừm, sướng chết mất. Chenle à, anh thật sự kẹp rất giỏi, em sướng quá a a..." Zhong Chenle nghe mà da đầu tê dại, giơ cờ trắng đầu hàng, anh nói: "Đừng nói nữa Park Jisung, anh không muốn nghe nữa, trò chơi kết thúc rồi a a a!" Park Jisung đương nhiên từ chối: "Anh yêu, anh ngại à?" Rồi lại cười khẽ: "Đáng yêu quá. Trên giường sao lại nhiệt tình thế? Không, không phải nhiệt tình, mà là, ừm... rất biết câu người." Còn Zhong Chenle thì nghĩ, may mà Park Jisung không biết trong tiếng Trung có từ "dâm đãng", bây giờ anh thật sự bị Park Jisung nói đến mức không còn mặt mũi nào. Nhưng rất nhanh sau đó Park Jisung đã sướng đến mức không nói nổi nữa, chỉ còn ừm ừm ah ah thở dốc, tiếng rên rỉ của hai người lần đầu tiên quyện vào nhau một cách trắng trợn như vậy. Zhong Chenle nghe mà hưng phấn tột độ như lên tiên, chưa bao giờ nghĩ rằng giọng Park Jisung trên giường lại khiến người ta say mê đến thế.

Park Jisung càng lúc càng nhập tâm, cậu cởi chiếc áo sơ mi đã nhàu nát trên người Zhong Chenle, tách chân anh ra, mạnh mẽ vào ra một cách dữ dội, hoàn toàn thực hiện những ảo tưởng tình dục trước đây của mình. "Khi làm anh mạnh mẽ như thế này, với tần suất cao và lực đẩy mạnh kiểu này, ư ừm... đôi khi biểu cảm của anh, ah... rất yếu ớt, đúng, giống như bây giờ đây..." Zhong Chenle rên rỉ một tiếng rồi che mặt, có thể đừng nói nữa được không! Park Jisung cười đến hụt hơi: "Haha, đừng lật lọng mèo con à, ừm... chính anh yêu cầu em nói mà, đã chơi thì phải chịu, bỏ tay ra." Zhong Chenle trừng mắt nhìn Park Jisung, nghĩ bụng, em muốn tiếp tục phải không, vậy thì anh cũng nói, xem em có chịu nổi không! Anh đẩy Park Jisung ra, tự mình cưỡi lên trên động, không ngờ Park Jisung thở dốc dữ dội: "A a, ah... thích anh cưỡi trên người em, toàn thân đều hồng hồng, thật gợi cảm, ừm... em muốn mút vú anh..." Rồi cậu mút thật mạnh, còn phát ra tiếng rõ to, Zhong Chenle xấu hổ muốn chết, vú gì chứ! "Thật sự muốn đụ anh đến chết, muốn trói anh ở nhà làm mãi làm mãi, đụ hỏng rồi vẫn tiếp tục đụ... A..." Cái này! Cái này!! Cái này anh không đấu lại được!!! Zhong Chenle bị sở thích tình dục của Park Jisung làm cho sửng sốt, nhưng cậu có vẻ không nhận ra mình đã nói sai, vẫn đang cảm thán: "Thật sự quá sướng, có thể để cặc mãi trong cơ thể anh không rút ra được không? Muốn xuất quá, sướng quá, nhưng mà, ưm ưm... nhưng mà không thể nhanh như vậy, vẫn chưa làm anh, a... sướng." Park Jisung hít thở sâu, kiềm chế cảm giác muốn xuất tinh, tốc độ chậm lại, ngẩng đầu đòi một nụ hôn, rồi mới tiếp tục nói: "Thực ra mỗi lần làm tình em đều phải kìm nén rất nhiều lần cảm giác muốn xuất tinh, anh bền bỉ, lại gợi cảm, em thường cảm thấy quá kích thích không chịu nổi, muốn xuất, nhưng lại muốn làm thêm một lúc nữa, ừm... em có thể chết trên người anh không..." "Em..." Đây chính là trường hợp gậy ông đập lưng ông sao, Zhong Chenle hoàn toàn nghẹn lời, chỉ thì thầm: "Jisung à, em biết thế nào là phấn khích quá độ không, khi tỉnh táo lại em sẽ rất hối hận đấy..." Nhưng Park Jisung đắm chìm trong dục vọng cao trào, hoàn toàn không có tâm trí suy nghĩ nhiều, bây giờ đem những suy nghĩ lệch lạc mà cậu tưởng sẽ chôn vùi mãi mãi, chỉ có mình biết, tất cả đều thành thật nói ra khiến cậu có cảm giác khoái cảm như bị phán xét, cậu chỉ thuận theo bản năng điên cuồng bộc bạch cảm xúc của mình. Dần dần cảm thấy Zhong Chenle sắp đến, cậu đặt Zhong Chenle nằm xuống, hai tay kẹp lấy khuỷu chân Zhong Chenle, nhanh chóng đẩy vào bên trong, miệng vẫn không ngừng: "Khi anh sắp lên đỉnh chỗ này sẽ run rẩy, nếu... ư..." Cậu đẩy mạnh vào, quả nhiên Zhong Chenle kêu lớn. "Nếu như thế này, a... đột nhiên đẩy mạnh một cái, anh sẽ ừm, đặc biệt sướng." Zhong Chenle quả thật đặc biệt sướng, ngón chân cuộn lại, cả hậu huyệt đều tỏa ra khoái cảm. Những lời dâm đãng Park Jisung rên rỉ nói ra này đúng là thuốc kích dục liều cao, làm anh bỏng toàn thân, cả cơ thể bị kéo đi, thật sự có cảm giác sắp bị Park Jisung đụ đến chết, biểu cảm bắt đầu trở nên méo mó. Đầu dương vật của Zhong Chenle đã rỉ nước, Park Jisung đưa tay nắm lấy xoa nắn, bản thân cũng chuyển động nhanh hơn mạnh hơn lúc trước, cổ đỏ bừng nổi gân xanh, cả hai đều gần đến cao trào. Đã như vậy rồi, Park Jisung vẫn còn cắn răng nói: "Anh, em sướng chết mất... A, Zhong Chenle, em thật sự, thật sự, yêu anh đến chết, thích anh, thích đến phát điên rồi... Anh có thể không, a... có thể không, yêu em nhiều hơn một chút không..."

Khi nói đến cuối, giọng của Park Jisung đã mang theo âm điệu nghẹn ngào. Zhong Chenle cảm thấy mình trở nên mềm yếu hơn bao giờ hết, kiểu tỏ tình mãnh liệt như vậy, dù chỉ một lần trong đời cũng đã đủ. Tim anh đập mạnh, vang dội đến mức toàn thân có cảm giác không thật, như thể đang bị nhấn chìm trong sự chiếm hữu tuyệt vọng của Park Jisung. Anh cố gắng nén lại tiếng nức nở, trong khoảnh khắc đê mê tưởng chừng như ngạt thở, dồn hết sức lực để đáp lại người đã trao cho mình tất cả, người mà anh đã luôn đặt ở vị trí đặc biệt nhất trong tim: "Park Jisung, nhìn anh đi... Anh yêu em... Anh yêu em, a... Chỉ yêu em, ừ... Anh! Chỉ! Yêu! Em!" Lần này, trong sự hòa nhịp mãnh liệt của hai tâm hồn, họ đã cùng nhau đạt đến đỉnh cao khoái cảm. Và rồi Park Jisung lại bật khóc, vì cuối cùng, cậu đã nắm bắt được chính xác điều mà cậu luôn khao khát, một sự chắc chắn.

Trước đây, khi Zhong Chenle chưa nhận ra rằng giữa hai người đang có một cuộc chiến ngầm về "cảm giác an toàn", Park Jisung đã thắng, nhưng chỉ là một chiến thắng sát nút. Còn bây giờ, khi họ đứng ở cùng một vạch xuất phát và bắt đầu lại từ đầu, Park Jisung biết rằng Zhong Chenle, với ý chí chiến thắng mạnh mẽ, sẽ không chịu thua bất kỳ ai.

À, suýt nữa thì quên, hôm nay không có tin xấu nào cả, tin tốt là — cuộc thi chính thức bắt đầu.

Hết truyện chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro