01-02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01. Sự khởi đầu sai lầm?

Các anh trai luôn nói đùa rằng Chenle là vợ của tôi, ban đầu tôi và Chenle đều đùa giỡn đáp lại "Mối quan hệ của các anh so với bọn em còn hỗn loạn hơn nhiều!". Sau đó Chenle ở một bên nhe răng, "Vì sao lại em là vợ của Park Jisung, không thể là Park Jisung là vợ của em sao!"

Khi đó chúng tôi đối với những lời trêu chọc này đều là cười hì hì dùng trò đùa đáp lại, bởi vì nghề nghiệp của chúng tôi, việc trói buộc hai người với nhau là chuyện rất bình thường, bảy người chúng tôi đã sớm chấp nhận điều đó, thậm chí trên bàn ăn nhóm chúng tôi còn nhắc đến chuyện đó như một trò cười.

Năm đầu tiên thấy trên mạng họ nói Chenle là vợ tôi, tôi chỉ cảm thấy buồn cười, bởi vì trong mắt tôi vào thời điểm đó, đây là điều không thể. Chenle không phải con gái, hơn nữa chúng tôi là quan hệ bạn tốt, chỉ là bị các anh chị trong công ty yêu cầu thân mật hơn trước ống kính, làm sao có thể trở thành vợ tôi?

Năm sau tôi lại thấy những phát biểu như vậy, chụp xuống rồi gửi đến nhóm chat của bảy người chúng tôi. Đây là lần đầu tiên Chenle nhìn thấy cách nói này, gửi một icon "miêu miêu nghi hoặc" và rất nhiều "ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ", cảm thấy mới lạ và hài hước. Các anh cũng bắt đầu trêu ghẹo quan hệ giữa tôi và Chenle.

Năm thứ ba, tôi đã quen với cách nói của người hâm mộ, bắt đầu bớt nhạy cảm, thậm chí bản thân tôi cũng bắt đầu tự đùa rằng Chenle là vợ tôi.

......

Có lẽ đó là cách sai lầm của chúng tôi bắt đầu.

Hôm đó sau khi làm tình xong, Chenle nằm bên cạnh tôi, đầu dựa vào vai tôi, lơ mơ buồn ngủ. Tôi tiến lại gần, ánh mắt dừng trên khuôn mặt trắng nõn mang theo mồ hôi của anh, không hiểu sao lại muốn gọi anh là vợ.

Từ sau khi chúng tôi không rõ ràng bắt đầu loại quan hệ này, cho tới bây giờ tôi chưa từng chủ động gọi anh bằng danh xưng đó, rõ ràng trước kia luôn thích đùa giỡn như vậy.

Thật kỳ lạ, rõ ràng là chúng tôi không yêu nhau. Làm sao có thể xưng hô như vậy, làm sao có thể làm chuyện thân mật như vậy đây?

"Chenle, tắm rửa rồi hãy đi ngủ." Cuối cùng tôi cũng không gọi ra.

Chenle mơ mơ màng màng hừ hừ, tỏ vẻ mình rất mệt mỏi, không muốn đi. Anh ngâm nga đáng yêu như mèo con làm tôi có cảm giác mình có thể làm một lần nữa. Tôi hôn lên đôi môi hơi sưng đỏ của Chenle, dùng đầu lưỡi liếm vết thương do nụ hôn mãnh liệt gây ra trên khoé miệng anh. Chenle lắc đầu đẩy tôi ra, "Park Jisung, anh mệt."

Tôi biết.

Tôi không có ý định tiếp tục, tôi chỉ muốn hôn anh, bởi vì bình thường tôi không thể hôn anh. Chúng tôi đã thống nhất không hôn môi ngoại trừ khi quan hệ tình dục. Quy định này đại khái là để mối quan hệ vốn không rõ ràng của chúng tôi không trở nên "càng thêm tồi tệ".

Cuối cùng tôi bế anh vào bồn tắm giúp anh làm sạch.

Chenle vẫn luôn là một người mẫn cảm, bất kể là thân thể hay nội tâm.

Lúc cùng Chenle làm, tôi đặc biệt thích liếm núm vú hồng hào mềm mại của Chenle. Làn da của Chenle rất trắng, mỗi lần vào thời điểm này anh sẽ trở nên hồng hào, đặc biệt là núm vú. Mỗi lần tôi liếm nó, cơ thể anh run lên, sau đó chân anh sẽ đá vào đùi tôi. Con thú trong cơ thể tôi sẽ được đánh thức và không thể cưỡng lại việc thâm nhập vào trong anh.

Bên trong vừa ướt vừa nóng, hơn nữa rất chặt, tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, máu chảy xuống hết thân dưới.

Tôi vùi trước ngực anh, hôn anh, liếm anh, hút anh cơ thể anh mềm nhũn chịu không nổi, yếu ớt ôm lấy đầu tôi, muốn làm miệng tôi rời khỏi nơi đó nhưng lại không phát được lực. Tôi ôm anh cùng điên đảo, làm cho anh càng gần tôi, cũng làm cho chỗ của tôi tiến vào càng sâu. Anh thở hổn hển, tôi cảm thấy não thiếu dưỡng khí, chỉ có thể đỉnh càng lúc càng nhanh, cho đến khi anh vỗ lưng tôi, khẽ nức nở "Park Jisung! Nhanh quá!"

Chính xác thì mối quan hệ này bắt đầu như thế nào?

Tôi đột nhiên bắt đầu suy nghĩ trong khi làm một cách nhanh chóng. Đầu choáng váng, một số hình ảnh hiện lên trước mắt tôi, phòng thay đồ tối tăm, nụ hôn sai lầm, Chenle cúi đầu, Chenle rưng rưng, Chenle cười, Chenle nói "không sao đâu", Chenle mê mang, cùng với tôi mê mang.


02. Ghét rơi nước mắt, ghét trói buộc, ghét Park Jisung.

Park Jisung rõ ràng là một túi khóc nhè, lại đặc biệt thích nhìn tôi khóc. Tên đó có biết lúc đầu óc cậu ấy mơ hồ kích động, tôi thật sự rất sợ cậu ấy sẽ xuyên qua tôi?

Không có sức để nói một câu đầy đủ, tôi cũng không thích thở hổn hển, nhưng cậu ta làm cho tôi không thể chịu được. Trong lúc thăng trầm, tôi thấy đèn đêm phát sáng, mắt chua xót, tiếng thở dốc dần trở thành tiếng khóc.

Mẹ kiếp, Park Jisung, xuống giường sẽ không để ý đến hắn nữa!

Thành thật mà nói, với Park Jisung, tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người nằm dưới. Bây giờ tôi vẫn còn nhớ hình ảnh cậu ấy khóc ở Dream Show 2019 như nào, giống như một chú cún sắp bị bỏ rơi, đó là lần tồi tệ nhất tôi thấy cậu ấy khóc. Làm cho người ta không nhịn được sờ sờ đầu, cho dù nước mắt của tôi cũng sắp chảy xuống. Ngày đó trong phòng thử đồ sau hậu trường, tôi nghĩ tôi là anh trai, muốn an ủi em trai thật tốt, không nghĩ tới, an ủi an ủi liền an ủi đến trên giường, vẫn là ở phía dưới.

Trong phòng thử đồ tối tăm Park Jisung đẫm lệ nói: "Chenle, sau này chúng ta sẽ ở đâu?"

Hệ thống mang lại cho chúng tôi sự bất an, bối rối, đau đớn mà cho đến bây giờ tôi tin các thành viên vẫn nhớ rõ. Đối với chúng tôi vào thời điểm đó, thực sự rất khó để chịu đựng, không biết tương lai sẽ như thế nào, không biết chúng ta có thể ở bên nhau hay không. Nhưng tôi không muốn rơi nước mắt, tôi không thích bản thân mình khóc. Lúc đó cố nén nước mắt nhưng tôi thật sự rất sợ hãi, sợ cứ như vậy kết thúc, cho dù tôi biết không có khả năng giấc mơ cả bảy người chúng tôi ấp ủ sẽ không bao giờ kết thúc.

Không biết ai hôn trước, chờ tôi phản ứng lại, Park Jisung đã ôm tôi vào lòng.

Rốt cuộc là sai ở đâu? Tại sao lại như vậy? Chúng ta không phải là đồng đội sao? Tại sao lại hôn nhau? Tại sao lại quan hệ tình dục? Bị công ty trói buộc, thật sự đem chúng tôi trói đến độ không thể cởi được?

Không, tất nhiên là không.

Chúng tôi thức dậy trên giường trong căn hộ của tôi, và tôi nói với cậu ấy, "Quên tất cả đi."

Sai lầm nên kết thúc ở đây, không nên tiếp tục sai.

Park Jisung và tôi nhìn nhau thật lâu, lâu đến nỗi tôi hoài nghi rốt cuộc cậu ấy có tỉnh hay không, mới chậm rãi gật đầu. Cậu ấy bắt đầu làm thực tập sinh từ khi còn nhỏ, cậu phải hiểu rõ hơn tôi về hậu quả của việc chúng tôi làm, cậu chắn chắn sẽ gật đầu, tôi biết...

Nhận được câu trả lời của cậu ấy, tôi lập tức trốn vào phòng tắm. Tầm nhìn di chuyển đến trước gương, tôi thấy tôi bây giờ — rơi nước mắt. Bối rối về tương lai không chắc chắn, đau khổ và mệt mỏi ở nước ngoài, nỗi nhớ gia đình và bạn bè, và những cảm xúc không thể nhận ra, sau khi làm tình với Park Jisung — cùng nhau bùng nổ, cuối cùng tôi đã khóc.

Sau đó tôi và Park Jisung đã xấu hổ trong một thời gian, nói quên thì dễ nhưng thật sự rất khó khăn. Anh quản lý phát hiện ra sự bất thường giữa chúng tôi, gọi chúng tôi ra ngoài ăn tối và hỏi có chuyện gì xảy ra.

Cả hai chúng tôi đều phủ nhận không có. Anh trai cũng chỉ có thể bất đắc dĩ dặn dò chúng tôi trước ống kính không thể biểu hiện ra bất kì sự mất tự nhiên nào, lại uyển chuyển nhắc nhở người hâm mộ rất thích xem tương tác giữa chúng tôi, cho nên tốt nhất là thân mật hơn một chút.

Tôi bắt đầu chán ghét sự ràng buộc này, từ khi chúng tôi ra mắt, năm đầu tiên, năm thứ hai, năm thứ ba, năm thứ tư, cho dù có năm thứ năm hay không, tôi thật sự mệt mỏi với những gì họ gọi là "cặp đôi chính thức".

Đến bây giờ, năm thứ sáu và sắp sang năm thứ bảy, tôi vẫn ghét nó, càng ghét Park Jisung luôn ngoan ngoãn làm theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro