Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Thần Lạc sắp phát điên rồi, nhìn chằm chằm vào vé tàu hỏa trong tay Phác Chí Thành thật lâu vẫn không định thần lại được, đến khi tàu qua một khúc quanh, rung mạnh, cậu mới vụt phản ứng lại, sau đó ủ rũ gập eo ôm mặt mình, không muốn đối diện với sự thật Phác Chí Thành đã theo cậu lên tàu.

Phác Chí Thành thấy cậu bắt đầu tỏa ra mùi u ám, lòng có thể đoán được đại khái suy nghĩ của cậu, thế là cẩn thận vươn tay chọc cậu: "Thần Lạc, em giận à?"

Chung Thần Lạc xoa xoa mặt, lại thở dài một tiếng, đã bình tĩnh lại không ít, thực ra nếu giờ không phải đang trên tàu hỏa mà là trong ký túc, cậu chắc chắn sẽ nổi sùng lên, nhưng giờ đã một giờ sáng rồi, mọi người đều rất mệt, đa số đều nhắm mắt nghỉ rồi, thế nên Chung Thần Lạc chỉ có thể nhịn cơn tức xuống.

"Đến ga sau cậu xuống tàu đi." Chung Thần Lạc bình tĩnh nói, giờ tàu vẫn chưa đi khỏi thành phố X quá xa, vẫn có thể tống thằng con khốn kiếp này về.

Cậu nói xong bèn lấy điện thoại ra bắt đầu tra hành trình chuyến tàu này, xem ga tiếp theo mấy giờ đến, đến ga nào, còn Phác Chí Thành thì học mấy người không có vé ngồi mà ngồi bệt xuống lối đi, vươn tay ôm đùi Chung Thần Lạc.

"Tôi không đi, tôi muốn cùng em về nhà." Phác Chí Thành nói, ôm chân Chung Thần Lạc chặt hơn.

Chung Thần Lạc "chậc" một tiếng, cau mày, đáy mắt toàn là bực bội: "Rốt cuộc là cậu muốn làm gì? Cậu... nói thẳng với mẹ cậu thì thôi đi, còn muốn chạy sang nhà tôi làm loạn nữa à?"

"Không phải, đương nhiên là không phải rồi!" Phác Chí Thành biết cậu hiểu nhầm, lập tức giải thích: "Tôi chỉ muốn xem tình hình nhà em cụ thể như nào, có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà, tôi biết nhà em ở nông thôn, quan niệm còn khá bảo thủ, đối với đồng tính..."

Chung Thần Lạc lập tức bịt miệng Phác Chí Thành lại, vì cậu để ý thấy xung quanh có mấy người đang nghe họ nói chuyện, dù gì giờ này cũng yên tĩnh lắm rồi, trừ tiếng tàu hỏa ra thì gần như không còn mấy người phát ra âm thanh nữa, thế nên tiếng hai người nói chuyện lại càng nổi bật.

Phác Chí Thành thấy Chung Thần Lạc bịt miệng mình, không khỏi cười nhẹ, còn lén hôn lòng bàn tay cậu một cái, Chung Thần Lạc lập tức rụt tay lại như điện giật, sau đó hơi đỏ mặt liếc xéo hắn một cái.

Tên này... trong khoang xe có hơn một trăm người lận, thế mà hắn còn dám to gan như thế, Chung Thần Lạc không khỏi mắng nhỏ hắn một câu: "Không biết xấu hổ."

"Tôi có chừng mực mà." Phác Chí Thành đương nhiên biết vì sao cậu mắng mình, không chỉ không bớt lại mà còn cười, nói rất có hàm ý: "Đằng nào tôi cũng là lợn chết không sợ nước sôi mà."

Chung Thần Lạc thực sự hết cách với hắn, cậu quay lại nhìn chỗ tiếp giáp giữa hai khoang xe, vốn định cùng hắn ra đó nói chuyện, kết quả phát hiện đầy người đang ngồi rồi, đợt tết tàu hỏa đến chỗ như thế cũng phải chen, Chung Thần Lạc đành phải xoay người, đối mặt với Phác Chí Thành mà cúi người xuống nói chuyện với hắn: "Cậu đừng nghịch nữa, tôi không thể đưa cậu về đâu."

Đừng nói vụ Phác Chí Thành tiền trảm hậu tấu, cho dù hắn nói trước một tháng, Chung Thần Lạc cũng không thể đồng ý.

Phác Chí Thành nghiêm túc lại mấy phần, cũng nhỏ giọng đáp: "Tôi không nghịch, tôi biết em rất khó xử, em yên tâm, tôi đến nhà em với thân phận là bạn học, tuyệt đối không để lộ một chút tình tứ gì với em."

Chung Thần Lạc bực bội nói nhỏ: "Tình tứ cái c** gì, tôi là trai thẳng trong sạch đàng hoàng."

"Vâng vâng vâng, em có cong thành 180 độ, rồi thắt nút thì vẫn thẳng như ống thép." Phác Chí Thành cười trêu, Chung Thần Lạc bực mình dùng hỏa nhãn kim tinh lườm hắn, Phác Chí Thành lại giả vờ đàng hoàng: "Tôi thề là được chứ gì? Nếu kỳ nghỉ đông này tôi để lộ chút gì với người nhà em, tôi sẽ..."

Phác Chí Thành nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Tôi sẽ đem 10% cổ phần Phác thị gia cư tôi đang có chuyển nhượng cho em."

Chung Thần Lạc giờ mới biết hắn có cổ phần trong Phác thị gia cư, không khỏi hơi kinh ngạc, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại: "Tôi lấy cổ phần Phác thị gia cư làm gì? Bánh rơi từ trên trời xuống cũng phải xem tôi có bản lĩnh ăn không đã, tôi sợ bánh to quá lại bị rơi trúng đầu chết, nếu như cậu thực sự hại tôi, cậu học kỳ sau tự xin chuyển ký túc đi."

Phác Chí Thành vui vẻ đồng ý: "Không thành vấn đề."

Chung Thần Lạc nghe hắn đảm bảo rồi, sắc mặt cuối cùng cũng dịu đi mấy phần, còn Phác Chí Thành thì ngồi dưới đất nằm bò trên đầu gối cậu, nghiêng đầu nhìn cậu từ dưới lên, đôi mắt nâu thẫm mang ý cười: "Tức là cho phép tôi cùng em về nhà rồi?"

Chung Thần Lạc tim đập nhanh hơn, cảm thấy hắn thế này... rất quyến rũ, rõ ràng hồi trước là một thằng con trai cũng rất đường hoàng, từ sau khi tỏ tình với cậu càng ngày càng trở nên lẳng lơ.

Bình ổn tâm trạng lại xong, Chung Thần Lạc nhìn Phác Chí Thành nằm bò trên đầu gối mình, bất lực trả lời: "Cậu đã theo tôi lên tàu hỏa rồi, tôi còn làm gì được? Đằng nào đuổi cậu thì cậu cũng chẳng xuống."

Nếu như sớm biết Phác Chí Thành lề mề mãi không về là vì tính theo về nhà cậu, cậu nói thế nào cũng phải cản lại, nhưng giờ cậu còn có thể làm sao? Đến ga tiếp theo cưỡng chế xách Phác Chí Thành lên vứt xuống? Cậu chưa bị Phác Chí Thành xách ngược lại đã là tốt lắm rồi.

Phác Chí Thành thấy Chung Thần Lạc cuối cùng cũng cho phép, lòng cũng nhẹ hẳn, hắn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, sắp hai giờ sáng rồi, bèn dịu dàng nói với Chung Thần Lạc: "Em cúi xuống ngủ đi, tôi trông cho em."

Chung Thần Lạc bị việc này hành hạ làm gì mà ngủ được nữa, bèn lắc đầu: "Tôi vẫn chưa buồn ngủ, cậu muốn ngủ không?"

Chung Thần Lạc nói xong bèn làm bộ đứng dậy nhường chỗ cho hắn, Phác Chí Thành vội vã ngăn lại: "Tôi cũng chưa buồn ngủ, em ngồi đi."

Tuy hắn rất muốn ôm Chung Thần Lạc ngồi lên đùi mình, nhưng trong khoang xe nhiều người như vậy, đừng nói Chung Thần Lạc không thể bỏ thể diện xuống, chính hắn cũng biết hành động này không thích hợp, mà so với để Chung Thần Lạc nằm bò trên đầu gối hắn, hắn vẫn thích mình ngủ trên đùi cậu hơn.

Chung Thần Lạc thấy hắn không ngồi cũng không miễn cưỡng, sau đó quay lại nhìn bên cạnh mình, cạnh cậu là một người trung niên, trông bộ dạng thì đã ngủ say như chết rồi, nhắm mắt tựa vào ghế, phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, Chung Thần Lạc cảm thấy cũng không làm ồn đến mức đánh thức ông được, thế là lại nói chuyện với Phác Chí Thành.

"Cậu định ở nhà tôi bao lâu?" Chung Thần Lạc nhỏ giọng hỏi, để bản thân còn biết chút ít mà chuẩn bị trước.

"Ở đến hai hôm trước tết, sau đó đi máy bay về." Phác Chí Thành nói, vẫn chưa mặt dày đến mức ở nhà Chung Thần Lạc đến hết nghỉ đông, hơn nữa tết nói thế nào thì cũng phải về nhà với người thân, mẹ hắn lại còn là năm đầu tiên sau khi tái hôn nữa.

Chung Thần Lạc tính toán, còn bốn hôm nữa là đến giữa tháng hai rồi, mà tết năm nay là 15 tháng 2, thành ra Phác Chí Thành chỉ ở nhà cậu hai tuần, cũng coi như là dài rồi.

"Lý do gì đây? Du lịch à?" Chung Thần Lạc hỏi tiếp: "Cậu chắc chưa từng đến phía nam phải không? Có muốn tôi dẫn cậu đi loanh quanh không?"

Đương nhiên phí du lịch là Phác Chí Thành trả rồi, Chung Thần Lạc không móc khoản này ra đâu.

"Không du lịch đâu, tôi từng đi Tam Á, Hải thiên thịnh diên ấy." Phác Chí Thành trả lời rất tùy ý, sau đó liền phát hiện ánh mắt Chung Thần Lạc nhìn hắn trở nên khinh thường.

(Hải thiên thịnh diên/Hải thiên thịnh yến được tổ chức ở Tam Á, tỉnh Hải Nam, hoạt động dành cho đại gia và gái muốn đổi đời.)

"Hải thiên thịnh diên? Hử?" Chung Thần Lạc không phải con mọt sách không biết gì về bên ngoài, cũng có nghe danh party thác loạn do một số đại gia tổ chức lộ ra từ Hải thiên thịnh diên, nhất thời trong lòng rất lạ, không muốn để Phác Chí Thành nằm bò trên đùi cậu nữa, hai tay lạnh lùng đẩy phắt hắn ra.

Phác Chí Thành giờ mới nhận ra mình lỡ lời, bèn vội vàng giải thích: "Tôi chỉ đi xem triển lãm khoa học kỹ thuật thôi, thuận tiện làm quen một số người sau này có thể sẽ tiếp xúc, mẹ tôi cũng đi mà!"

Trong giới đại gia hạng người gì cũng có, phú nhị đại chìm đắm trong xa hoa trụy lạc cũng là chuyện rất phổ biến, cho dù sau này những người đó có thể sẽ tán gia bại sản, Phác Chí Thành cũng phải đến giao thiệp với họ, đây là chuyện không thể tránh khỏi, giống như bạn rõ ràng không hút thuốc lá nhưng vẫn phải nhận lấy thuốc lá người khác đưa sang, thế nào cũng phải ý tứ một chút, không thì sau này làm ăn thế nào?

Chung Thần Lạc lên đại học đã được một năm rưỡi rồi, ít nhiều cũng đã hiểu được chút quy củ xã giao, nhưng hiểu thì hiểu, không thoải mái vẫn không thoải mãi, thế là lạnh mặt không để ý đến Phác Chí Thành nữa.

Phác Chí Thành lại ôm chân cậu, tiếp tục giải thích một cách đáng thương: "Tôi thực sự không hề làm gì mà, nhiều nhất chỉ ngắm trai xinh gái đẹp tí thôi, có điều cũng không nhìn lọt ai, nếu tôi thực sự là kiểu ăn chơi như em nghĩ thì lên đại học một năm rưỡi rồi, sao đến một người bạn gái cũng không có?"

Chung Thần Lạc nghĩ lại cũng thấy đúng, lòng liền dễ chịu hơn nhưng ngực vẫn hơi bức bối, thế là tò mò hỏi tiếp: "Sao không tìm?"

"Không phải vì vẫn chưa yêu em sao?" Phác Chí Thành cười, lại dày mặt: "Là vì ông trời muốn để tôi hôm nay vẫn có thể sống sót dưới bàn tay em, nên ngấm ngầm không để tôi động lòng với ai đấy."

"Phụt."

Bên cạnh hai người bỗng vang lên tiếng cười, Chung Thần Lạc và Phác Chí Thành liền quay đầu lại nhìn, hóa ra là một cô gái trẻ ngồi ở mé đối diện hai người đang nghe trộm hai người nói chuyện, nghe thấy câu nói đùa của Phác Chí Thành không nhịn được mà bật cười.

Chung Thần Lạc lập tức xị mặt, đoán chắc hẳn là bị cô nàng nhìn ra cái gì rồi, lập tức không dám nói năng gì với Phác Chí Thành nữa, còn Phác Chí Thành thì không để ý lắm, thấy ánh mắt cô bé kia nhìn hai người không chỉ không có bài xích mà còn có chút nhiệt tình, nghĩ thầm cô bé có khả năng chính là hủ nữ trong truyền thuyết.

Có điều bị người khác nghe trộm vẫn khiến Phác Chí Thành để bụng, thế là không nói những lời sến súa nữa, đằng nào hai người cũng còn cả đời, thế là tiếp tục đề tài đang lạc đi kia: "Đến nhà em rồi, cứ bảo với người nhà em là tôi đến chơi là được, dán cho tôi cái nhãn "bạn thân nhất ở trường đại học", không ai nghĩ nhiều đâu."

Chung Thần Lạc gật đầu, giờ đã hơi buồn ngủ rồi, bèn nói với Phác Chí Thành: "Tôi ngả xuống ngủ một lúc, cậu có việc gì thì gọi tôi."

Phác Chí Thành gật đầu, Chung Thần Lạc bèn ngả xuống, sau đó cảm nhận được Phác Chí Thành lại chui đầu vào trong lòng cậu, gối lên đùi cậu như trẻ con.

Chung Thần Lạc cười nhẹ, nhắm mắt lại.

Chung Thần Lạc ngủ không ngon mấy, vì nằm bò ra ngủ nên cánh tay tê rần, thế là mơ mơ màng màng dậy, kết quả tỉnh dậy rồi thì phát hiện chân còn tê hơn, cúi đầu nhìn, Phác Chí Thành đang nằm nhoài trên đùi cậu, vùi đầu vào bụng dưới cậu, đang ngủ rất ngon.

Thảo nào. Chung Thần Lạc dụi dụi mắt, lấy điện thoại trong túi ra xem, năm giờ sáng, cậu mới ngủ hơn hai tiếng mà thôi.

Lại cúi đầu nhìn Phác Chí Thành, thấy vẻ mặt hắn rất yên bình, không hề bị ảnh hưởng vì phải ngồi khoanh chân dưới đất, lòng cũng an tâm hơn mấy phần, mặt cũng lộ nét cười nhè nhẹ, sau đó đặt tay lên đầu hắn, cẩn thận nâng hắn lên thử cử động chân mình.

Ừm... tê dại luôn... Chung Thần Lạc hơi nhíu mày, vì chân tê quá rồi nên có cảm giác đau nhói, nhất thời cử động cũng khó chịu, không cử động cũng khó chịu.

Khi cậu còn đang do dự, Phác Chí Thành từ từ mở mắt ra, sau đó ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn cậu.

"Tỉnh rồi à?" Phác Chí Thành thấp giọng hỏi, rèm cửa sổ tàu hé một chút, có thể nhìn thấy trời bên ngoài vẫn đen kịt một màu, biết ngay là vẫn còn sớm.

Chung Thần Lạc thấy hắn dậy rồi cũng không để hắn ngủ tiếp nữa, cậu nhẹ nhàng vỗ đầu hắn, ra hiệu cho hắn dậy: "Chân tôi tê rồi."

Phác Chí Thành lập tức nhấc đầu lên khỏi chân cậu, sau đó lo lắng xoa chân cậu: "Có sao không?"

"Không sao, một lúc là ổn thôi." Chung Thần Lạc bình thản nói, hai tay bắt đầu xoa nắn bắp đùi mình, muốn để hai chân mau bình thường trở lại.

Phác Chí Thành cũng hỗ trợ, ngoan ngoãn ngồi trên lối đi bóp chân cho cậu, Chung Thần Lạc vốn nghĩ bị người khác nhìn thấy thì không ổn, kết quả ngẩng lên nhìn, tất cả mọi người xung quanh đều ngủ gục đủ mọi tư thế, cũng chẳng có ai nhìn hai người, lúc này mới ngại ngùng ngầm đồng ý hành vi của Phác Chí Thành.

Phác Chí Thành ban đầu chỉ bóp cẳng chân cho Phác Chí Thành, bóp mãi bóp mãi bắt đầu nổi hứng, cảm thấy chân cậu thật mảnh, không chỉ dài mà đường cong bắp chân cũng đặc biệt đẹp, thế là cong môi cười thầm, xấu xa luồn ngón tay vào trong ống quần cậu, vốn định sờ làn da mượt mà bên trong một cái, kết quả...

Sờ thấy quần tất.

Quần tất còn lồng vào trong tất chân, một khe hở cũng không chừa cho Phác Chí Thành.

"..." Phác Chí Thành ai oán ngẩng đầu lên: "Sao em lại mặc quần tất?"

"Cậu tưởng ai cũng chỉ mặc một cái quần như cậu suốt xuân hạ thu đông à?" Chung Thần Lạc nhìn ra ý đồ của hắn, bèn tức giận đẩy tay hắn ra, không cần hắn xoa bóp nữa.

Phác Chí Thành lập tức hối hận mình lắm miệng, lập tức giả vờ ngoan ngoãn lại bóp chân cho Chung Thần Lạc, Chung Thần Lạc lại đẩy ra, hắn lại mặt dày mày dạn đưa tay đến, lặp đi lặp lại mấy lần liền rồi Chung Thần Lạc cũng mặc kệ hắn.

Phác Chí Thành vẫn mơ tưởng đến đùi Chung Thần Lạc, nhưng trong khoang tàu nhiều người quá, tuy đều đang ngủ nhưng Phác Chí Thành vẫn kiềm nén ý đồ lại.

Nhờ sự đồng tâm hiệp lực xoa bóp của hai người, hai chân Chung Thần Lạc cuối cùng cũng có cảm giác lại, sau đó cậu đứng dậy cử động tứ chi một chút.

Phác Chí Thành thấy thời gian còn sớm bèn nghĩ nghĩ rồi nói nhỏ với Chung Thần Lạc: "Chúng ta đổi vị trí đi."

Chung Thần Lạc tưởng hắn muốn ngồi bèn thoải mái nhường ghế, nào ngờ Phác Chí Thành ngồi xuống ghế của cậu rồi liền hớn hở vỗ vỗ đùi mình.

"Nào, đổi cho em dựa vào đùi tôi đó." Phác Chí Thành đề nghị, nhìn cậu bằng đôi mắt sáng long lanh.

Chung Thần Lạc đã ngồi xuống lối đi ngẩn ra, sau đó đỏ mặt: "Không cần."

"Giờ vẫn ngủ được thêm lúc nữa, chúng ta chỉ ngủ có hai tiếng mà tàu hỏa đi cả ngày liền, đến lúc trời sáng có muốn ngủ thêm cũng khó." Phác Chí Thành nói, mặt chính nghĩa lẫm liệt: "Mang cái mặt mệt mỏi về thì người nhà em sẽ đau lòng đó."

Chung Thần Lạc nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói cũng có lý, chỉ ngủ hai tiếng quả thực quá hại người, bèn mím môi, do dự tựa đầu lên đùi Phác Chí Thành, xấu hổ cực kỳ nhưng ngoài mặt không nhìn ra được mấy, chỉ có hàng mi thật dài che đi đôi mắt, khuôn mặt trắng nõn lộ màu hồng phấn.

Phác Chí Thành nhìn ra cậu xấu hổ, không khỏi cười cười, nhớ lại hai người trên game chim chuột nhau, bèn thấp giọng trêu: "Đừng ngượng, em cứ coi mình là 'Hàn Lạc Nhi' là được, tôi dẹo tôi tự hào~"

Mặt Chung Thần Lạc lập tức càng đỏ hơn, cũng nhớ lại đoạn lịch sử đen tối trước kia của mình, nhưng sống chết cũng không chịu nhận: "Tôi... tôi không hiểu cậu đang nói gì."

Phác Chí Thành thực lòng muốn cậu nghỉ cho tốt, thế nên không đùa cậu nữa, bèn đặt tay lên đầu cậu nhẹ nhàng xoa xoa như vuốt lông mèo con, chiều chuộng vô cùng: "Phải phải, tôi đang nói mơ thôi, mau ngủ đi."

Chung Thần Lạc quả thực cũng có buồn ngủ, thế là từ từ nhắm mắt lại, ban đầu còn nhấc đầu tựa hờ lên đùi Phác Chí Thành, sau đó tinh thần dần mờ nhạt, tai nghe tiếng tàu hỏa rầm rầm, đầu cảm nhận bàn tay lớn xoa xoa, thế giới lập tức trở nên yên bình.

Chờ đến khi tỉnh táo lại thì trời đã sáng choang, nhân viên trên tàu đang đẩy xe đồ ăn đến, miệng rao đồ ăn sáng mười lăm tệ một phần.

Chung Thần Lạc ngủ rất say, tuy đã tỉnh lại rồi nhưng đầu vẫn còn mơ màng, cảm nhận được mình bị Phác Chí Thành ôm ngả trên người hắn mặt đối mặt, mông cũng ngồi bệt trên đùi hắn như một đứa trẻ con, chờ xe đồ ăn qua rồi, Chung Thần Lạc mới định thần lại, liền đỏ mặt vội vàng đứng dậy khỏi người hắn, đứng thẳng người lại.

Rất chột dạ, thế nên mắt liếc xung quanh trước tiên, cũng may một nửa còn đang ngủ, một nửa tuy đã tỉnh rồi nhưng cũng chỉ có vài người để ý đến phía cậu, ánh mắt cũng không khác lạ lắm.

Chung Thần Lạc hơi hơi yên tâm rồi, bèn dụi mắt nhìn đồng hồ, chín giờ sáng.

"Muốn ăn sáng không?" Phác Chí Thành hỏi, tinh thần trông cũng không tệ lắm.

Chung Thần Lạc hơi đói rồi, bèn ra chỗ giá hành lý lấy túi của mình.

Chung Thần Lạc không mang nhiều đồ ăn lắm, chỉ có hai hộp mỳ với một túi bánh mỳ, vốn tưởng có thể chống đỡ được một ngày trên tàu hỏa, nào ngờ vị đại gia Phác Chí Thành này lại đi theo, thế nên bấy nhiêu không đủ ăn.

Sáng sớm ăn mỳ hộp quá ngấy, Chung Thần Lạc bèn lấy bánh mì ra, sau đó lại lấy bình giữ nhiệt quanh năm để trong ba lô.

"Tôi đi lấy ít nước nóng, cậu ăn bánh mỳ trước đi." Chung Thần Lạc nói, cầm bình giữ nhiệt định đi lấy nước.

Phác Chí Thành lại kéo cậu lại.

"Không phải có toa ăn sao?" Phác Chí Thành tỏ ra rất hứng thú: "Chúng ta sang đó ăn nhé?"

Chung Thần Lạc nghĩ nghĩ, bánh mỳ chỉ có một cái, bình nước cũng chỉ có một cái, hai thằng con trai quả thực ăn không đủ no, thế là đồng ý, hai người bèn đeo túi lên đi về phía toa ăn.

Chọn bữa sáng trong toa ăn, hai người đều là lần đầu tiên nên nếm thử, mùi vị không ngon lành cho lắm nhưng Chung Thần Lạc vẫn ăn hết, Phác Chí Thành chỉ thử cái mới lạ thôi, nhưng biết tính Chung Thần Lạc nên cùng cậu ăn hết sạch.

Sau đó liền ăn vạ trong toa ăn không đi nữa, ăn vạ một phát đến tận tối, đằng nào thì trong thời gian đó hai người đều có gọi đồ ăn, bát đũa thu đi rồi thì lại gọi một cốc trà sữa, nhân viên cũng không đuổi họ đi, mãi đến khi màn đêm một lần nữa hạ xuống, hai người mới trở lại khoang xe.

Chỗ ngồi của Chung Thần Lạc đã bị một người thanh niên chiếm mất, Chung Thần Lạc đưa vé xe ra xong, đối phương cũng phối hợp mà trả ghế cho cậu, sau đó Phác Chí Thành lại tựa vào Chung Thần Lạc mà nghịch điện thoại, coi đùi cậu như gối ngủ một cách nghiễm nhiên, đến khi buồn ngủ rồi mới đổi vị trí, để Chung Thần Lạc nằm bò ra đùi hắn mà ngủ như lúc sáng.

Cứ như vậy mà trải qua 28 tiếng trên tàu hỏa, hai người cuối cùng cũng đến thành phố Y vào lúc năm giờ sáng.

Thành phố Y cũng không phồn hoa bằng thành phố X, thành phố X từ nhiều năm trước đã có tàu điện ngầm rồi, thành phố Y thì vừa mới bắt đầu xây, ra khỏi ga tàu hỏa liền trông thấy một quãng đường còn đang vây lại, cũng may giờ không có nhiều xe, giao thông vẫn còn thông thuận chán.

Chung Thần Lạc đeo cặp sách đi về phía khu xe bus, Phác Chí Thành kéo vali cậu theo đằng sau, sau đó hai người ngồi trên ghế vừa chờ xe vừa nói chuyện.

"Đi xe đường dài từ đây đến huyện em mất bao lâu?" Phác Chí Thành hỏi, nôn nóng muốn được gặp người nhà Chung Thần Lạc.

"Hai tiếng." Chung Thần Lạc lấy điện thoại ra tra giờ xuất phát của xe đường dài, phát hiện chuyến sớm nhất là bảy giờ đúng, mà xe bus bắt đầu đi từ sáu giờ, đủ để sang.

"Vậy từ huyện nhà em đến thôn nhà em thì sao?" Phác Chí Thành hỏi tiếp.

"Đi xe khách cỡ nhỏ chừng nửa tiếng nữa." Chung Thần Lạc tất cả đều coi tiết kiệm tiền hàng đầu, taxi gì đó cũng không được đi.

Phác Chí Thành cũng không để ý tiết kiệm mười mấy hai chục tệ đó, chỉ có điều đã quyết định mọi việc đều theo ý Chung Thần Lạc, dù gì Chung Thần Lạc cũng rất không thích người khác tiêu tiền phung phí, theo cậu thấy chỉ cần đủ thời gian thì không cần phải đi xe taxi.

Đằng nào thì đối với Phác Chí Thành mà nói, chen chúc với người khác trên xe bus cũng rất thú vị.

Còn nửa tiếng nữa mới đến lúc xe số 7 xuất phát, thế là trong ánh nắng buổi sớm, Chung Thần Lạc không có gì làm bèn nhìn xung quanh, sau đó liền trông thấy một tòa nhà cao tầng treo một tấm bảng hiệu lớn:

Khu đô thị ven sông duy nhất, mở ra khung cảnh non nước hữu tình-- Kim Đỉnh Quốc Tế bắt đầu giao dịch số lượng giới hạn, đặt cọc chỉ cần 99 nghìn!

99 nghìn? Chung Thần Lạc bị quảng cáo này thu hút, nhưng cậu không hiểu về phương diện nhà cửa lắm, bèn hỏi Phác Chí Thành: "Đặt cọc thấp vậy có đáng tin không? Nhà bình thường thế nào cũng phải đặt cọc chừng mấy trăm nghìn chứ?"

Phác Chí Thành bèn nhìn về phía quảng cáo kia, không ý kiến gì, chỉ hỏi Chung Thần Lạc: "Sao thế, em muốn mua nhà ở đây à?"

"Có khả năng thì đương nhiên sẽ mua rồi." Chung Thần Lạc nói rất đương nhiên: "Chẳng lẽ sau này tôi kết hôn còn phải dùng nhà gạch đỏ ở quê sao?"

Chung Thần Lạc nói câu này không nghĩ ngợi gì, hoàn toàn là nói ra những lời từ trong tiềm thức, đó là quan niệm trai thẳng suốt hai mươi năm trời, nhưng khi nói xong lại ý thức được điểm không đúng, bèn lập tức nhìn sang Phác Chí Thành bên cạnh.

Quả nhiên sắc mặt Phác Chí Thành không dễ coi lắm, hắn cau chặt đôi mày mảnh, trong đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào cậu có bóng tối.

"Tôi..." Chung Thần Lạc muốn giải thích gì đó với người trước mặt, nhưng lại nghĩ mình cũng không có lý do gì mà nhất thiết phải giải thích, thế là ngần ngừ một hồi rồi cuối cùng vẫn chọn im lặng.

Vốn tưởng Phác Chí Thành sẽ nói chuyện một hồi với cậu về đề tài "kết hôn", nhưng Phác Chí Thành lại nhích lại gần cậu, lặng lẽ nắm lấy tay cậu.

Chung Thần Lạc theo bản năng định vùng tay ra, nhưng đôi mắt nhạy cảm nhìn xung quanh một vòng, cũng có người đang chờ bus nhưng không có ai để ý đến hai người, hoặc là cúi đầu nghịch điện thoại, hoặc là nhìn chằm chằm vào xe bus đang chờ xuất phát trong khu phục vụ, hơn nữa hai người dựa rất gần nhau, lại có quần áo mùa đông dày cộp che chắn, thế nên cậu do dự một chút rồi vẫn để Phác Chí Thành nắm lấy.

Nhưng tim đập hơi nhanh, có cảm giác kích thích khi vụng trộm trước mặt người khác.

"Chúng ta cùng cố gắng được không?" Phác Chí Thành thấp giọng nói với cậu, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Cùng đối mặt, cùng phấn đấu, cùng khóc, cùng cười, sau đó cùng sống, cùng chết."

Hắn nói chầm chậm, đan ngón tay mình vào kẽ ngón tay của Chung Thần Lạc, cùng cậu đan mười ngón thật chặt: "Em phải có lòng tin với hai chúng ta, nếu như ngay cả hai người yêu nhau cũng không thể kiên định, vậy còn ai chúc phúc cho chúng ta nữa đây?"

Cổ họng Chung Thần Lạc lập tức nghèn nghẹn, cậu cúi đầu, thật lâu sau mới đỏ mắt nhìn về phía Phác Chí Thành: "Tôi không mạnh mẽ được như cậu."

"Không, em rất mạnh mẽ." Phác Chí Thành nhìn cậu từ khoảng cách gần, ánh mắt thẳng tắp: "Chỉ là em vẫn chưa dùng hết sức mình để thử mà thôi."

"...Nhưng cậu phải biết, nếu cậu ngã phía dưới sẽ là đệm, nếu tôi ngã phía dưới là vực sâu." Chung Thần Lạc gần như nín thở mà nói ra câu này.

Phác Chí Thành nhìn cậu, sau đó đột nhiên dịu dàng cười: "Không, nếu em ngã phía dưới sẽ là tôi."

Chung Thần Lạc ngẩn người, lúc này xe số 7 cũng đến, những người đợi xe lũ lượt xếp hàng, Phác Chí Thành cũng nắm tay Chung Thần Lạc đứng dậy, bổ sung thêm một câu với Chung Thần Lạc đang ngẩn ngơ: "Hơn nữa tôi cũng sẽ không để em ngã xuống."

Chung Thần Lạc bỗng chốc cảm nhận được một luồng sức mạnh khủng khiếp, nó truyền từ bàn tay Phác Chí Thành đang nắm chặt sang, cậu hơi nóng lên, còn có chút phấn khích, thậm chí còn có đôi chút muốn chạy trốn, nhưng sự kích động này vỡ tan tành khi cậu nhìn thấy quê nhà xưa cũ của mình.

Một ông cụ chống gậy đứng ở lề đường đất trải cát sỏi, bên cạnh ông cụ là một cô gái trẻ trung đang đứng, dịu dàng đỡ ông.

Cô gái đó, Chung Thần Lạc không quen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro