ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên Park Jisung gặp Zhong Chenle năm cậu mười tuổi, cũng là lúc mà cậu tự cho mình là kẻ vô dụng và nhục nhã nhất. Trong cuộc thi vừa rồi, bởi vì chân này vấp phải chân kia nên cậu đã ngã xuống đất. Mặt cậu đập xuống sàn rất mạnh, nhưng không chút đau đớn nào có thể khiến cậu thoát khỏi sự xấu hổ khi bị các bạn cùng lứa cười nhạo.

Hơn nữa, vì bố mẹ cậu rất bận, thậm chí việc đến địa điểm tổ chức trận đấu cũng do một mình cậu tự mình chuẩn bị. Điều này cũng dẫn đến việc khi buồn nhất, cậu chỉ biết lặng lẽ lau nước mắt ở một góc. Cuộc thi không thành công đã cướp đi tất cả sự tự tin của cậu. Trong mắt người lớn, họ có thể không hiểu trẻ con có lòng tự trọng lớn như thế nào, nhưng sự thật là lòng tự trọng của một đứa trẻ quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

May mắn thay, có một đứa bé đã đi lại và bắt chuyện với cậu.

Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, tâm trí của Park Jisung vẫn còn khắc ghi dáng vẻ của Zhong Chenle khi còn bé, khuôn mặt có da có thịt, hai má đỏ như ửng hồng, và nụ cười với hoa văn trên hai bên mép giống như một chú mèo con.

Lúc đầu, Zhong Chenle tiếp cận Park Jisung trong trang phục nữ, cậu gần như nghĩ đó là một cô gái, cậu không nhận ra người trước mặt mình là một chàng trai cho đến khi người ấy mở miệng giới thiệu. Lúc đó, Park Jisung rất ấn tượng với đứa trẻ này, nghe nói Zhong Chenle là thí sinh hạt giống trong cuộc thi này, được đi diễn từ nhỏ, lại có giọng hát hay, từng tham gia các cuộc thi cấp quốc gia và đạt giải nhất. Và cậu ấy đã biểu diễn trước Park Jisung, nên tất nhiên cậu đã nghe cậu ấy hát. Nghe xong, trái tim của cậu như được gột rửa, cho đến một giây trước khi lên sân khấu, Park Jisung vẫn còn đắm chìm trong màn biểu diễn vừa rồi và không thể nào thoát khỏi nó.

Sai lầm trên sân khấu chắc hẳn đã khiến cậu bị cười quá trời, Park Jisung nghĩ và chuẩn bị tinh thần để bị cười. Có ai ngờ rằng Zhong Chenle không đề cập đến chuyện này mà chỉ nói rằng cậu ấy muốn chơi với Park Jisung.

"Ở đây chán quá, có muốn chơi với mình không?"

"C ... cái gì, cái gì ..." Đứa nhóc Park Jisung nức nở, cố gắng bình tĩnh lại.

Zhong Chenle nhún vai, thực ra cậu ấy cũng không biết chơi trò gì, Park Jisung nghĩ xem có nên chơi trò dùng ngón tay để PK với nhau không. Vậy đó, hai người vừa ra hiệu vừa chơi đùa, vừa nói vừa cười.

Kết thúc cuộc thi, Park Jisung thực sự không đạt được một giải thưởng nào. Trước khi đi, Zhong Chenle còn đặc biệt tiến lên khen ngợi: "Bạn nhảy đẹp lắm! Mình đi đây, tạm biệt!"

Nói lời tạm biệt, và trong nháy mắt, đã vài năm. Park Jisung nhìn nụ cười của cậu ấy, nhìn bóng dáng xa xăm của cậu ấy, tim đập thình thịch, cậu không hiểu cảm xúc lúc đó như thế nào, nhưng cậu đã âm thầm để ý đến Zhong Chenle và khi lớn lên, cậu dần dần hiểu được điều đó được gọi là thích.

Zhong Chenle, đang học năm nhất trung học cơ sở, vẫn là một ngôi sao nửa vời, Park Jisung đã ngay lập tức nắm bắt được động thái của cậu ấy thông qua mạng Internet. Chỉ trong hai năm, những bức ảnh và áp phích về Zhong Chenle đã được dán trên một bức tường trong phòng của cậu. Sau khi vào cấp ba, hai người trở thành bạn học của nhau, câu lại càng trắng trợn hơn, luôn nghĩ cách tiếp cận với Zhong Chenle, dù chỉ một cái đụng chạm nhất thời cũng có thể khiến trái tim cậu rung động rất lâu.

Hồi mới nhập học, cậu để tóc mái dài như đầu nấm, cùng với cặp kính cận nên nghiễm nhiên trở thành mục tiêu bắt nạt của mấy đứa con trai hư. Khi bị ép đến ngọn núi phía sau trường, cậu cũng không nghĩ đến những chuyện khác, nhiều nhất chỉ cần đưa một ít tiền, bị đánh đập là xong rồi, không cần gây sự với bọn họ.

Ai có thể nghĩ đến số phận cũng thích những điều bất ngờ? Zhong Chenle đi ngang qua đã biểu diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, đánh bại lũ côn đồ kia và giúp đỡ cậu bạn cùng lớp Park Jisung, người đang đứng với một vẻ mặt ngây ngốc. Đó là cuộc trò chuyện đầu tiên của họ kể từ cuộc thi ngày hôm đó. Park Jisung đứng yên tại chỗ, không thể tin được mọi thứ trước mắt đều là sự thật, cậu chỉ đứng từ xa quan sát và chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có thể nói chuyện với Chenle. Sau này cậu thậm chí còn không nhớ mình đã mở miệng như thế nào và làm thế nào cậu rời khỏi ngọn núi phía sau trường.

Sau đó, cậu đã dùng một số tiền để mua chuộc các bạn cùng lớp với hy vọng được ngồi cùng với Zhong Chenle. Tất nhiên Zhong Chenle không biết điều đó, cậu không muốn hành vi ngu ngốc của mình bị lộ ra ngoài, nếu Zhong Chenle biết cậu thích một người đàn ông hoặc là bản thân cậu ấy, có lẽ Zhong Chenle sẽ ghét bỏ cậu.

Cứ tưởng chuỗi ngày yêu đương thầm kín sẽ kéo dài cho đến khi Park Jisung qua đời, nhưng ai ngờ Zhong Chenle lại mặc quần áo của con gái và ép anh vào tường, khi cậu ấy ép đầu gối vào chỗ riêng tư của cậu, Park Jisung gần như muốn tóm lấy Zhong Chenle và nhốt cậu ấy trong phòng, không được phép đi đâu, chỉ có thể là Chenle của một mình cậu. Nhưng cậu đã chịu đựng và không làm điều này, nhưng lý trí của cậu vẫn bị đánh bại bởi dục vọng. Park Jisung quyết định phản công sau khi bị cọ xát bởi Zhong Chenle. Nếu đôi mắt của cậu là chiếc máy ảnh, cậu có thể đã chụp hàng triệu bức ảnh về Zhong Chenle và lưu giữ chúng.

Khi thời gian ở bên Zhong Chenle càng nhiều, ham muốn của cậu mọc lên như cỏ hoang, chúng không chỉ giới hạn ở việc đụng chạm đơn giản, cậu muốn tiến sâu vào cơ thể của Zhong Chenle, muốn nghe những tiếng rên rỉ, khóc lóc van xin cậu. Cậu càng ảo não bao nhiêu thì phần dưới của mình cũng sẽ theo đó mà cương cứng lên, cho đến khi quả bóng căng tràn sức sống ấy nổ tung.

Mong muốn của con người là lòng tham vô tận, ham muốn chiếm lấy tâm trí sau một lần nếm trải vị ngọt. Mặc dù lần nào Zhong Chenle cũng mất bình tĩnh và bỏ chạy như một chú mèo con sợ hãi, nhưng trong tâm trí của Park Jisung, cậu ấy vẫn trông thật đáng yêu. Chỉ là cậu sợ sau một lần ra khỏi nhà và mèo con sẽ không bao giờ quay lại sau khi nhìn thấy thế giới bên ngoài, cậu không muốn Zhong Chenle sợ mình mà bỏ đi, nhưng mong muốn bên trong luôn đánh bại lý trí của cậu.

May mắn thay, Zhong Chenle cũng không ghét cậu nhiều như cậu tưởng tượng. Lần đầu tiên Park Jisung được Zhong Chenle chủ động hôn, đến tận bây giờ cậu vẫn nhớ như in - đôi môi mềm mại ẩm ướt của cậu rơi trên da cậu, nụ hôn giống như một chú mèo con đang liếm nhẹ. Khi Park Jisung định thần lại, Zhong Chenle đã biến mất. Zhong Chenle nên mừng vì cậu ấy chạy nhanh, nếu không, cậu ấy đã bị Park Jisung trói và về nhà để cùng nhau nói chuyện ân ái rồi.

Park Jisung đã bị Zhong Chenle ghẻ lạnh kể từ ngày hôm đó, điều này khiến Park Jisung có chút đau khổ, cậu còn tự hỏi có phải mình đã làm gì sai không. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn chọn cách bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Dù bạn có cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì vẫn luôn có một số người sẽ làm người nhiều chuyện.

Park Jisung định đến ngọn núi phía sau trường để yên tĩnh một lúc, nhưng sau một gốc cây, cậu nghe thấy đám người kia nói với Zhong Chenle rằng cậu là gay. Mặc dù hai người cũng đã đụng chạm nhau, nhưng Zhong Chenle chưa bao giờ tiết lộ xu hướng của mình. Trong những cuốn tiểu thuyết mà cậu "học được" trước đây, cậu thường thấy rằng nếu hai người không chọn ra lớp màng đó thì mọi chuyện sẽ ổn, nhưng một khi bị xuyên qua bên kia thì người ấy sẽ trốn đối phương như một bệnh dịch. Cậu đã nếm trải sự ngọt ngào, và cậu sẽ phát điên nếu nó bị cắt đứt vào thời điểm như thế này.

Bụp-

Trong tai Park Jisung vang lên một tiếng va chạm dữ dội, hóa ra là Zhong Chenle vừa đánh những tên kia.

"Park Jisung là người của tôi." Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Park Jisung thực sự muốn hỏi Zhong Chenle làm thế nào có thể làm điều đó, nói những lời ấm lòng nhất với một giọng điệu rất lạnh lùng. Chenle của cậu không ghét cậu, và cậu thuộc về Chenle. Tâm trạng phấn khích nảy sinh một cách tự nhiên và ngay sau đó là sự xúc động. Có lẽ vì hôm đó cậu vẫn còn sốt nên Park Jisung chỉ lặng lẽ bước ra ngoài và gục khóc với Zhong Chenle, giống như một đứa trẻ đang làm nũng.

Khi tỉnh dậy, chắc chắn đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất khi nhìn thấy khuôn mặt của Zhong Chenle, đây là điều mà trước đây cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Nhưng sau khi tỉnh táo lại, cậu sợ Zhong Chenle vào phòng thăm mình, nếu làm cậu ấy sợ và bỏ đi thì cậu sẽ hận chính mình rất nhiều. Cậu thà bị đánh đập và mắng mỏ còn hơn thấy Zhong Chenle ghét mình. Nhưng thật may là cậu ấy không làm vậy. Mà cho dù có cũng không thành vấn đề, dù sao cũng đâu ai biết cậu muốn làm gì Zhong Chenle ở nhà riêng của mình, đúng không?

Và đối với Park Jisung điều khủng khiếp nhất trên đời này chính là việc Zhong Chenle ghét hắn, và điều thứ hai là lên sân khấu.

Những hình ảnh về tuổi thơ cứ vương vấn mãi không nguôi, sau khi bước vào Nhà Đỏ vẫn không hề thuyên giảm. Hầu như tất cả mọi người trong Nhà Đỏ đều đã tham gia cuộc thi khác nhau, nhưng cậu là người duy nhất không tham gia các cuộc thi đấu. Nhiều giáo viên đã vô cùng tiếc nuối khi cậu không thể phô diễn được tài năng của mình.

Không phải Park Jisung chưa từng thử, chỉ là cậu đã cố gắng đứng trên sân khấu vài giây rồi giống như bị nhấc khỏi sân khấu. Làm sao cậu có thể xứng đáng với một Zhong Chenle xuất sắc như thế.

Cho đến khi Zhong Chenle nhớ ra mọi chuyện và tích cực giúp đỡ Park Jisung. Zhong Chenle sẽ luôn nói với cậu rằng đừng sợ, cậu ấy sẽ lo liệu mọi việc. Park Jisung đã không biểu diễn trên một sân khấu đông người trong vài năm, thành thật mà nói, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc đồng ý biểu diễn cùng Zhong Chenle. Vì vậy, cậu đưa ra một điều kiện bất khả thi, ai ngờ Zhong Chenle sẽ đồng ý. Ngay cả khi không thể lên sân khấu, cậu vẫn có thể hẹn hò cùng Chenle, miễn là cậu cố gắng hết mình. Đây là một điều rất tuyệt vời, tất nhiên, Park Jisung sẽ không bỏ qua những điều tuyệt vời như thế.

Cậu đã cố gắng đứng ở giữa sân khấu trong công viên. Vài lần thử đầu tiên không suôn sẻ, chỉ cần cậu bước lên cầu thang của sân khấu, những tiếng cười giễu cợt của quá khứ sẽ văng vẳng bên tai, và cậu nhớ lại bộ dạng đáng xấu hổ khi bị ngã vài năm trước - giám khảo lắc đầu chấm điểm, tủi nhục bước ra khỏi sân khấu, một mình lau nước mắt.

Nhưng trong khoảnh khắc xấu hổ nhất của cậu, không phải là cậu không có gì, cậu vẫn còn có Chenle, người sẵn sàng bắt chuyện với cậu và sẽ chơi trò đấu tay trẻ con với cậu khi đó.

Cậu sau đó quyết định không bỏ chạy và cố gắng đứng trên sân khấu một lần nữa. Nói những gì cậu đang nghĩ, nhưng cậu thực sự không có bất kỳ ý tưởng nào cả. Đường nhìn duy nhất tập trung vào khuôn mặt của Zhong Chenle, những âm thanh vui đùa của lũ trẻ từ hai bên tai và tiếng rít của đôi giày thể thao cọ xát xuống sàn của đám đông đang chơi bóng cách đó không xa.

Không có cái gọi là ù tai, huống chi là ngất xỉu, lòng bình thản như bát nước trên bàn. Nếu có dao động thì đó là trái tim vẫn rung động khi nhìn Zhong Chenle đang mỉm cười.

Điều này có được coi là vượt qua khó khăn không? Trên thực tế, bóng đen của những ngày đó dường như dần tan biến từng chút một theo thời gian. Cậu là Park Jisung, là người may mắn nhất, nếu không có Zhong Chenle ở bên cạnh động viên cậu mọi lúc, có lẽ cả đời cậu sẽ không bao giờ thay đổi được như vậy.

Bóng tối của bóng tối cuối cùng sẽ bị ánh sáng mặt trời làm tan biến. Và câu chuyện của cậu và Zhong Chenle cũng tiếp tục kể từ ngày trái nắng trở trời này.

end.

đến đây là hết rồi, cám ơn mọi người đã ủng hộ mình, hẹn gặp mọi người trong những fic tiếp theo ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro