8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày kỷ niệm thành lập trường đến rất nhanh, đến mức tôi còn chưa kịp phản ứng thì nó đã lặng lẽ đến. Buổi biểu diễn của tôi với Park Jisung sẽ diễn ra trên sân khấu khi mặt trời lên cao nhất. Sân khấu biểu diễn ngoài trời, ai cũng có thể nhìn thoáng qua hoạt động ngoại khóa của trường, thực ra là cuộc thi tài năng hàng năm của trường, quy mô cũng lớn hơn so với những năm trước.

“Nói cái gì...thời gian và thời tiết mới tuyệt làm sao.” Tôi không khỏi lớn tiếng phàn nàn.

“Chenle, đừng nóng giận, lát nữa sẽ đến chúng ta trang điểm.”

Không biết nhà trường đã đào đâu ra những phụ huynh nhiệt tình này, còn bảo có thể phụ trách trang điểm cho toàn trường. Tất nhiên, một số lớp đã chọn trang điểm bên ngoài và quay lại trường sau, và đối với những người đàn ông như chúng tôi, những người không biết gì về trang điểm, chúng tôi chỉ có thể chọn làm điều đó trong trường.

Các bậc phụ huynh nhiệt tình thực ra không phải là những người trang điểm chuyên nghiệp. Vì vậy, hầu như tất cả các kiểu trang điểm đều là bóng mắt màu hồng cho nam sinh và bóng mắt xanh cho nữ sinh, và nếu không phải vì trang phục của mỗi người khác nhau.

Thật khó để phân biệt giữa bạn và thù.

Tôi đã hoàn thành trước Park Jisung, cho đến khi hắn hoàn thành, tôi thực sự bị hắn hút hồn. Ngay cả khi trang điểm giống nhau cũng không thể cưỡng lại được vẻ hào quang của hắn. Dù người khác có thích hay không thì tôi vẫn rất thích ngoại hình của Park Jisung. Trên đường quay trở về lớp học, rất nhiều cô gái đang bàn tán xem anh chàng đứng cạnh tôi là ai. Các bạn học mạnh dạn bày tỏ sự yêu thích của mình với đối phương, còn có một số người xin thông tin liên lạc của hắn, nhưng tất cả đều bị Park Jisung từ chối.

Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, ai cũng không biết tên tiểu tử này đã là “hoa có chủ”, đúng vậy, chính là Zhong Chenle.

“Jisung của chúng ta thực sự rất nổi tiếng nha, không khéo những cô gái đó đã bị cậu hớp hồn rồi đấy.” Tôi trêu chọc hắn.

Ai dè tên nhóc này không biết tôi đang nói đùa, hắn nắm lấy tay tôi một cách nghiêm túc và nói với tôi: “Không! Tôi chỉ yêu một mình Chenle thôi, tôi hứa.”

Lời tỏ tình bất ngờ suýt chút nữa làm tôi nghẹn chết, tôi chỉ đùa thôi, không cần nói lời thề thốt nào đâu.

“Tôi không yêu cầu cậu phải hứa.” Tôi ngượng ngùng đẩy tay hắn ra.

Park Jisung dễ rối rắm trong một thời gian dài về những vấn đề nhỏ nhặt, trong suốt thời gian chờ, hắn không khác gì một vệ sĩ của tôi, cứ vậy mà nhìn tôi chằm chằm. Tôi bị ánh mắt của hắn làm cho sởn cả tóc gáy, và cuối cùng vì không chịu được nữa nên tôi đã nhắc nhở hắn trước khi lên sân khấu.

Tôi sợ hắn vẫn còn lo lắng nên đã tiến lên ôm hắn một lần nữa, đó cũng là động viên, an ủi trước khi lên sân khấu.

“Cố lên, cậu có thể làm được.” Tôi ôm lấy Park Jisung, thì thầm vào tai hắn.

Park Jisung trên sân khấu những ngày nay không suôn sẻ như ngày tập duyệt tiết mục. Sau đó tôi đã cố gắng thuyết phục hắn tập nhảy trên sân khấu trong công viên. Trong công viên có một sân khấu nhỏ, thỉnh thoảng có một số trẻ em và người già đi qua, đây là cơ hội tuyệt vời để tập luyện vũ đạo.

Lúc đầu, Park Jisung rất run khi bước lên bậc thang đầu tiên, sau vô số lần cố gắng, hắn đã thành công đứng trên sân khấu, nhưng ngay lúc lên sân khấu, chân hắn vẫn còn run nên ngã xuống. Nghỉ ngơi và tiếp tục, sau đó vượt qua nó. Mặc dù thời tiết nóng nực, mồ hôi để lại không phải vì nhiệt độ mà là cái bóng ở bên trong.

“Jisung làm tốt lắm” ,“Park Jisung rất tuyệt vời!”, “Jisung, vẫn còn một chút nữa!”

Đây là những lời tôi đã nói nhiều nhất trong những ngày này, là những lời khen chân thành của tôi đối với hắn. Tôi đã không đi qua bóng tối và không thể hiểu được cảm xúc của hắn, nhưng tôi có thể cảm nhận được, mỗi bước đi của hắn không hề đơn giản như những gì người ta tưởng tượng.

Tôi chỉ muốn dành những điều tốt đẹp nhất đến cho hắn. Đôi khi tôi không hiểu tại sao mình lại làm điều này vì hắn, nhưng thực sự trong lòng tôi đã có câu trả lời rồi phải không?

Sân khấu lễ kỷ niệm thành lập trường là sân khấu lớn đầu tiên của hắn, và nó sẽ là khởi đầu chứ không phải là kết thúc.

Lựa chọn của chúng tôi là nhạc cổ điển “Blind Date” kết hợp giữa Polka* và Popping, đây là một sự kết hợp mới lạ, khác biệt hoàn toàn với những tiết mục khác. Việc lựa chọn bài hát cũng là Park Jisung đề xuất, hắn nói với tôi bài hát này rất vui tươi, rất thích hợp để những bậc phụ huynh xem, hơn nữa có nhiều điểm có thể tương tác với tôi, tóm lại không có vấn đề gì, cứ phó mặc cho hắn lựa chọn.

*Polka: là một điệu nhảy của Séc

Sau khi lên sân khấu, tôi ngồi trước cây đàn và gật đầu với Park Jisung, người đã sẵn sàng. Toàn bộ quá trình biểu diễn đều kèm theo những tràng pháo tay nồng nhiệt của khán giả, và kết thúc cũng vậy.

Toàn bộ phần trình diễn khá tốt, ngoại trừ việc tôi quá lo lắng và chơi sai một vài nốt.

“Cậu có sao không?” Park Jisung bỗng khuỵu người xuống.

Mặc dù tôi không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường trong phần trình diễn. Thay vào đó, tôi nghĩ hắn rất vui, nhưng vì kỹ năng che giấu cảm xúc của hắn, tôi sợ điều gì đó sẽ xảy ra với hắn.

Nhưng hóa ra, đó cũng chỉ là những gì mà tôi nghĩ! Anh chàng này hóa ra đang nín cười chứ không phải là vẻ mặt buồn bã.

“Haha, Chenle có sợ không?”

“Sợ chết đi được…” Tôi không vui nói

“Vậy thì tôi đã thể hiện như thế nào?” Đôi mắt hắn lấp lánh sự mong đợi.

“Làm tốt lắm ~” Tôi vỗ đầu khen hắn: “Nếu là con gái, tôi nhất định sẽ thích cậu.”

Tôi vừa nói xong thì hắn đã gục mặt xuống.

“Ý của cậu là cậu không thích tôi phải không?”

Tôi không biết liệu hắn có hiểu đúng hay không.

“Tôi không có nói như vậy.”.Trong lòng tôi không khỏi luống cuống, không chút do dự liền phản bác lại lại hắn.

“Chắc chắn rồi, chúng ta ở cùng nhau là quá miễn cưỡng.” Park Jisung tránh đi khỏi ánh nhìn của tôi.

“Tôi không có! Ta không miễn cưỡng! Tôi cũng không chán ghét cậu!”

Tôi nín thở và nói hết lời, nếu hắn vẫn không tin tôi, tôi sẽ khóc mất thôi.

“Vậy có nghĩa là cậu thích tôi, phải không?”

“Ừm...thích...” Giọng tôi còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu.

“Cái gì cơ?” Nhưng âm lượng đủ lớn để hai người có thể nghe thấy.

“Tôi thích cậu, tôi thích cậu Park Jisung.” Tôi đỏ bừng mặt hét lên.

Nụ cười trên khuôn mặt của Park Jisung tràn ngập mật ngọt, tôi chỉ muốn đấm cho thằng nhóc bướng bỉnh này một cái nhưng còn chưa kịp đấm hắn đã túm cổ tay kéo tôi vào lòng.

“Tôi cũng thích Chenle, rất thích...” Hắn thì thầm vào tai tôi, “Tôi rất muốn cùng Chenle làm tình...”

“Nói cái gì vậy... ”

Tên nhóc này sẽ luôn nói điều gì đó khác thường trong một số tình huống kỳ lạ, như khoảnh khắc này. Mỗi khi gặp phải những lời như vậy, tôi đều không thể chống cự được. Nếu không phải vì ở trường học nhiều người, tôi cũng muốn làm tình với hắn, cũng đã được một thời gian kể từ lần làm tình cuối cùng. Gần đây, tôi đã lén thủ dâm ở trong nhà vệ sinh một mình, cho đến khi tôi đạt cực khoái, trong đầu tôi tràn ngập hình ảnh của Park Jisung khi hắn lột quần áo và khoe cơ bụng. Chỉ nghĩ đến điều đó trong đầu thôi mà tôi cũng có thể tưởng tượng được tiếng thở nóng hổi của hắn ở bên tai và tôi lập tức bắn ra.

“Làm tình đi.”

“Hả? Nhưng không có chỗ nào...” Mặc dù Park Jisung rất vui vì tôi chủ động, nhưng hắn không nghĩ ra một nơi thích hợp cho việc này.

“Ngọn núi phía sau trường.”

“Cái này, Chenle của chúng ta thật táo bạo.”

Không để hắn nói tiếp, tôi lập tức nắm tay hắn đi bộ về núi. Thứ tự cuộc thi của chúng tôi đã kết thúc sớm hơn dự kiến, giáo viên học sinh, các bậc phụ huynh đều đang tập trung ở sảnh ttrường, sẽ chẳng có ai đến ngọn núi sau trường có chút hoang vắng này.

Tôi chủ động hôn hắn, đồng thời chậm rãi cởi cúc áo của hắn. Thân hình của hắn là kiểu mà tôi thích, không quá gầy cũng không quá béo. Tôi xoa nắn ngực hắn, bàn tay cũng không yên liền chạm nhẹ vào đầu vú. Hắn cúi đầu nhìn xuống tôi, cắn răng cắn môi nhẫn nhịn. Tôi chồm người lên đầu vú của hắn rồi liếm nó, liếc nhìn phản ứng của người kia rồi lại tiếp tục việc đang dang dở, tay còn lại tiếp tục động tác vừa rồi.

“Chenle...à...ưm...”

Park Jisung xoa đầu tôi, rất tận hưởng.

Đũng quần nhô lên của hắn chạm vào bụng tôi, tôi ngồi xổm xuống kéo khóa quần của hắn xuống, dương vật to lớn màu tím sừng sững ở trước mắt tôi. Đây là lần đầu tiên, nhưng sau khi xem một vài bộ phim, ít nhất tôi hiểu rằng tôi cần phải thu răng của mình vào trước để tránh cắn vào nó.

Tôi thử liếm đầu dương vật của hắn trước để xem phản ứng của hắn như thế nào. Park Jisung che miệng run rẩy, bởi vì trong hốc mắt có nước mắt, làm cho hai mắt của hắn sáng ngời. Tôi cầm tính khí của hắn di chuyển lên xuống, miệng cũng không ngừng mút.

“Ừm...Chenle...ha...”

Tôi không biết tại sao nhịp thở của Park Jisung lại khiến tôi có động lực hơn. Tôi chuyển sang mút hai hòn bi của hắn, một tay tiếp tục phát ra những tiếng đỏ mặt.

Đến khi tôi đưa miệng đến gần hơn, Park Jisung nói với tôi rằng hắn muốn bắn, tôi muốn tách ra, ai mà biết được hắn sẽ ôm đầu tôi xuống, không cho tôi rút ra, thứ kia cắm sâu vào cổ họng, nó gần như làm tôi nghẹt thở khi một ít dịch mặn bắn vào miệng. Park Jisung nhanh chóng xin lỗi tôi sau khi hoàn thành, nếu không phải vì hắn là Park Jisung, tôi đã cắn đứt cái thứ này từ lâu rồi.

Park Jisung đột nhiên nắm lấy đùi tôi, bế tôi lên và cúi đầu hôn. Nụ hôn của hắn bây giờ đã khác xưa, vừa độc đoán vừa trìu mến, nó gần như dìm tôi xuống biển. Lưỡi của tôi và hắn quấn lấy nhau, nước bọt chảy ra theo từng chuyển động, không nỡ rời xa. Miệng tôi không kìm được chất lỏng nữa, khóe miệng chảy ra một thứ chất lỏng trong suốt như pha lê rơi xuống quần áo của tôi. Hắn miễn cưỡng rời khỏi môi tôi, chuyển sang cắn mút lỗ tai, đầu lưỡi đảo quanh hốc tai rồi di chuyển xuống cổ, cuối cùng hắn liếm môi và đặt tôi xuống một cách thỏa mãn.

Hắn muốn tôi chủ động cởi bỏ quần áo của mình. Tôi gật đầu, cởi quần tây và quần lót đến nửa đùi, chiều theo ý của Park Jisung, tôi xoay người cúi xuống đặt lòng bàn tay vào gốc cây.

Tôi cảm thấy mông mình lạnh đi, chưa kể nó còn lộ ra cho một người đàn ông nhìn thấy, thật xấu hổ. Tôi thúc giục hắn nhanh lên, nắm lấy thứ kia của hắn và đặt nó vào mông mình. Park Jisung tát vào mông vài cái, mở mông tôi ra, tính khí nóng hổi của hắn cọ vào giữa hai đùi tôi. Ngay khi tôi không thể chờ đợi được nữa, đột nhiên cảm giác có dị vật xâm nhập đâm mạnh vào sau lưng.

Tốc độ và sức mạnh của cú va chạm của Park Jisung quá nhanh và mạnh, nó khiến tôi bị thao túng đến mức toàn thân sắp rã rời, từng cú thúc vào mông tôi vang vọng trong rừng, nếu bây giờ có ai đi ngang qua đây, chúng tôi chắc chắn sẽ bị phát hiện. Tôi cố gắng kìm nén tiếng khóc của mình, nhưng cuối cùng vẫn để ra vài tiếng rên rỉ.

“Không...tha cho tôi...Jisung a...”

“Không phải Chenle nói muốn làm tình sao? Không phải tôi đang thỏa mãn nguyện vọng của Chenle sao?”

Sau khi chúng tôi làm điều đó hai lần liên tiếp, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi như thể vừa bị kéo ra khỏi vũng nước, sau đó hậu huyệt cũng được trộn lẫn với mồ hôi trong suốt và tinh dịch màu trắng đục. Park Jisung vốn dĩ muốn làm thêm lần nữa, nhưng tôi nghĩ rằng mình sẽ phải cầu xin hắn vì cái eo nhỏ này và bàn tay đỏ bừng vì sự cọ xát của cây cối.

“Nếu Chenle không muốn làm nữa, vậy hãy gọi tôi là anh đi, nếu không tôi sẽ không rút ra.”

“Cậu đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Tôi không gọi.” Một người bướng bỉnh như tôi, tôi sẽ không cúi đầu nhận hắn là anh.

Sau khi nghe điều này, Park Jisung quyết định di chuyển eo của mình và bắt đầu một vòng thúc đẩy mới, tôi bị hắn làm hết lần này đến lần khác, mồ hôi bắt đầu chảy ra.

“Em sai rồi anh ơi...”

“Hả? Anh gì cơ?” Park Jisung cúi xuống nghe tôi nói và đẩy eo của hắn vào trong.

“Anh Jisung…a…đừng… em sai rồi…” Tôi cầu xin hắn, mong hắn thương xót mà buông tha cho tấm thân mỏng manh này.

Park Jisung đã có một câu trả lời mong muốn, hắn giữ lời hứa buông tha cho tôi. Cuộc ân ái của chúng tôi kết thúc với sự đầu hàng của tôi bằng cách giương cờ trắng.

Khi chúng tôi trở lại sảnh trường, vẫn còn một số tiết mục trình diễn trước khi kết thúc, tôi và Park Jisung đứng ở phía sau đám đông nắm tay nhau cùng xem nó. Chúng tôi hòa nhập hoàn hảo như những khán giả đã đứng ở đây xem biểu diễn từ đầu chương trình, và sẽ không ai biết chuyện gì vừa xảy ra với chúng tôi.

Kết thúc cuộc thi, phần trình diễn của chúng tôi đã giành được giải đặc biệt với vị trí duy nhất. Kết quả này rất bất ngờ, vì tôi tin rằng sự hợp tác của chúng tôi không chê vào đâu được. Nhưng cũng vì tiết mục ban đầu chỉ có mình tôi, sau đó tôi đã khăng khăng muốn biểu diễn cùng với Park Jisung, điều này đã gây ra một số tranh chấp với hội học sinh. Và những người trong cuộc chấm điểm là từ hội học sinh, tôi đã nghĩ rằng họ sẽ báo thù việc cá nhân và cho chúng tôi điểm thấp.

Ngày lễ kỉ niệm cuối cùng của trường cũng đến lúc kết thúc, ngày mai tôi sẽ tiếp tục đến lớp, mọi chuyện sẽ êm đềm trở lại.

“Làm tốt lắm, cộng sự.” Tôi nói.

Mùa thu đang đến gần, gió trên sân thượng vào chiều tối mát rượi. Tóc gãy trên trán cũng bị xõa ra phía sau, tôi có thể nhìn thấy hoàng hôn màu cam ở đằng xa kia rõ hơn ngày thường.

“Chúng ta vẫn là cộng sự sao?” Park Jisung không vui lắm.

“Không phải sao?” Tôi thắc mắc.

“Tôi không muốn, tôi muốn làm bạn trai của cậu.”

Tôi vô cùng bất lực trước hành động như một chú gà bông ở trường tiểu học của hắn: “Cậu không phải là bạn trai của tôi rồi sao? Hửm? Bạn trai Park Jisung.”

Sau khi nghe xong, nụ cười của Park Jisung lại nở rộ, chắc chắn nụ cười này là niềm yêu thích lớn nhất của tôi đối với hắn.

“Tôi yêu cậu, Zhong Chenle.” Đó là cách hắn ôm tôi.

“Tôi cũng thế.”


—————

hoàn chính văn rùi, chỉ còn một ngoại truyện nhỏ nữa thoyy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro