1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Nhuế Xán bắt đầu suy nghĩ về chuyện rốt cuộc là tại sao mình lại đến phòng của Triệu Lễ Kiệt.

Có lẽ là bởi vì trên đường về sắc mặt Triệu Lễ Kiệt trông rất kém cỏi, sau đó chưa đánh rank được mấy trận đã muốn chạy trốn đến kí túc xá. Lúc Triệu Lễ Kiệt đứng lên, Lý Nhuế Xán còn chưa kết thúc trận rank đầu tiên, màn hình của Triệu Lễ Kiệt tắt tối đen, anh vừa nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn qua, tranh thủ thời gian đếm số quan tâm người bạn nhỏ một chút.

"Em tan làm sớm thế?"

"Ừm," người đi rừng nhỏ giọng trầm thấp, âm điệu nhẹ nhàng mang theo cảm giác tội nghiệp cùng tiều tụy hốc hác.

"Hôm nay hơi mệt, em về trước đây."

Lý Nhuế Xán gật đầu, tiếng bước chân rời khỏi anh dần chìm vào vô số thanh âm hỗn loạn trong phòng huấn luyện. Chơi xong một ván, xếp hàng ván tiếp theo anh vẫn cảm thấy khó chịu. Hình dáng của Triệu Lễ Kiệt uể oải cứ hiện lên trong đầu anh, khi đó đèn đường nhấp nháy rồi tắt, cậu lặng lẽ tựa đầu vào cửa sổ xe, bờ môi trăng trắng, chán nản đến đáng thương.

Thật sự là chịu thua, Lý Nhuế Xán mím môi tự dưng cứ cảm thấy trống rỗng. Trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực thực sự. Tuổi tác luôn mang đến sự ổn định, Lý Nhuế Xán suy nghĩ sâu xa, cảm thấy mình có nghĩa vụ phải xoa dịu hậu bối bị tổn thương nên đứng dậy giả vờ tự nhiên bước ra ngoài, không quên bảo vệ lòng tự tôn mỏng manh của Triệu Lễ Kiệt trước mặt mọi người.

Sau đó thì sao, anh bị giam ở đây luôn.

Lý Nhuế Xán giữ tay nắm cửa không cách nào mở ra trước mặt anh nghiêm túc nghi hoặc, gần đây anh đâu có nghe nói công ty cần phải quay content chơi khăm gì đâu, Lý Nhuế Xán lại kéo nó, nhưng cánh cửa vẫn bất di bất dịch.

"Sao vậy? Mở không được à?"

Triệu Lễ Kiệt cũng đi tới, đưa tay giữ cửa thử một chút, nhưng quả nhiên không mở được.

Có phải có người đang chơi bọn họ không? Lý Nhuế Xán nhạy cảm nhìn xung quanh, muốn tìm camera ẩn nhưng phòng của Triệu Lễ Kiệt lại trống rỗng, đồ vật rất ít, liếc nhìn một cái là có thể thấy được hết, rõ ràng là đâu có gì.

"Cái gì vậy, cửa hỏng à?"

Triệu Lễ Kiệt lẩm bẩm, sau đó quay người tìm điện thoại di động, chuẩn bị khẩn cấp gọi người tới giúp đỡ. Lý Nhuế Xán cũng lấy điện thoại ra, nghĩ rằng nếu hai người tìm thì sẽ nhanh hơn, nhưng điều kỳ lạ là màn hình điện thoại di động có làm sao cũng không hề sáng lên.

"Hết pin rồi?"

Lý Nhuế Xán ngạc nhiên. Rõ ràng trước khi vào đây anh còn lướt điện thoại mà.

"Không phải đâu, của em cũng hỏng hay sao ấy?"

Điện thoại của Triệu Lễ Kiệt vẫn đang cắm sạc, cậu cầm trong tay ấn mạnh một chút.

"Mở không được."

Triệu Lễ Kiệt bỏ cuộc, chán nản đi tới. Lý Nhuế Xán đưa điện thoại cho cậu xem, cậu có chút kinh ngạc, cảm thấy mọi chuyện quá trùng hợp. Lý Nhuế Xán quay lại dựa vào cửa nín thở lắng nghe âm thanh bên ngoài, không biết có phải là quá sớm nên mọi người vẫn chưa tan làm hay không, bên ngoài một mực yên tĩnh. Lý Nhuế Xán dùng sức vỗ vỗ nhưng vẫn không có phản hồi nào cả.

"..."

Lý Nhuế Xán tê dại, bất đắc dĩ quay đầu hỏi Triệu Lễ Kiệt.

"Vậy chúng ta phải ở chỗ này chờ sao?"

"Chắc vậy rồi."

Triệu Lễ Kiệt không còn cách nào khác đành bỏ cuộc, cậu còn không hết hy vọng quỳ xuống bên kia chiếc giường cố vén tấm rèm dày lên. Cửa sổ duy nhất trong phòng ký túc xá nằm cạnh hành lang, bình thường đi ngang qua liền có thể nhìn cả căn phòng không sót gì cho nên rèm cửa vẫn luôn được phủ xuống che kín cực kỳ chặt chẽ.

"Chờ một chút."

Lý Nhuế Xán đột nhiên lên tiếng, giọng điệu hơi cao giống hệt mấy lúc anh đang sốt ruột, Triệu Lễ Kiệt quay lại xem anh, Lý Nhuế Xán đang nhìn chằm chằm vào bức tường, thanh âm căng thẳng.

"Chỗ này trước giờ vẫn có cái đồng hồ à?"

Triệu Lễ Kiệt nhìn theo ánh mắt của anh, toát mồ hôi lạnh, nơi vốn dĩ phải đặt một bức tranh đã không còn, thay vào đó là chiếc đồng hồ hình tròn, thời gian kỳ quái chỉ đến mười hai giờ mấy phút. Nhưng cậu nhớ rõ lúc cậu bước vào còn chưa đến mười giờ, Triệu Lễ Kiệt vội vàng đi kéo rèm, vừa mở ra liền sững sờ. Hành lang bừa bộn biến mất, bên ngoài tối đen như mực, cửa sổ đều bịt kín, Lý Nhuế Xán đi tới giúp một tay nhưng hai người dùng hết sức lực cũng công cốc.

Triệu Lễ Kiệt ngồi ở trên giường, ngơ ngác lẩm bẩm: "Chuyện gì vậy? Đáng sợ thế?"

Lý Nhuế Xán đứng sang một bên, uốn tóc cau mày, suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu kiểm tra căn phòng cẩn thận từng chút một, trong ký túc xá không có gì bất thường ngoại trừ bức tranh tường trên tường biến thành đồng hồ, ngoài ra anh còn tìm thấy dưới gầm giường bộ dụng cụ y tế.

"Cái này là gì chứ?"

Lý Nhuế Xán thở mạnh, ngồi xổm xuống và lục lọi xung quanh. Ngoài băng vải và cồn còn có hộp dao cạo cùng mấy ống tiêm dùng một lần.

Bầu không khí trở nên càng quỷ dị, hiện tại cả hai đều chắc chắn rằng mình bị nhốt có chủ đích. Lý Nhuế Xán có chút thở không ra hơi, máy điều hòa vẫn kêu vo ve, trong không khí lạnh lẽo khiến anh sinh ra cảm giác rợn óc. Lý Nhuế Xán quay đầu lại nhìn Triệu Lễ Kiệt, người đi rừng trẻ tuổi cũng giống như anh đang nhăn mày mờ mịt suy tư. Lý Nhuế Xán không hiểu tại sao lại chọn nhốt bọn họ thế này, bất quá trong mấy tình huống kiểu vậy thật may mắn vì ít nhất còn có Triệu Lễ Kiệt ở cạnh anh.

Điện thoại của họ đột nhiên cùng lúc đinh lên một tiếng, Lý Nhuế Xán vội vàng cầm máy, màn hình vẫn đen kịt, ở giữa hiện lên dòng chữ lạ.

Bạn có thể chọn một trong hai nhiệm vụ sau, vui lòng hoàn thành nó trong thời gian quy định là sáu giờ:

A. Triệu Lễ Kiệt giúp Lý Nhuế Xán xuất tinh.

B. Lý Nhuế Xán rạch một vết thương dài 5 cm trở lên trên cổ tay của Triệu Lễ Kiệt và lấy ít nhất 100cc máu.

Không khí im lặng như chết, Triệu Lễ Kiệt có chút hoảng sợ, cậu cẩn thận nhìn biểu tình của Lý Nhuế Xán, người đi đường giữa của cậu không lên tiếng, mím chặt môi vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.

"Mẹ kiếp, cái gì... cái gì mà quá đáng vậy? Có người đang muốn chơi chúng ta à?"

Triệu Lễ Kiệt lắp bắp, ánh mắt vừa chạm nhau lập tức quay đi, không dám nhìn thẳng vào Lý Nhuế Xán.

Lý Nhuế Xán phủi quần đột nhiên đứng dậy, Triệu Lễ Kiệt lập tức khẩn trương bắt lấy cánh tay anh, một giây sau lại như là bỏng buông ra.

"Anh – đừng tức giận."

Triệu Lễ Kiệt bất an giương mắt nhìn anh, kéo quần áo của Lý Nhuế Xán muốn xoa dịu anh.

"Trước tiên hãy bình tĩnh chút."

Bình tĩnh, làm sao bình tĩnh, Lý Nhuế Xán giữ vẻ trầm mặc không nói gì, anh không có cách đối mặt với những lựa chọn này. Nhưng anh không có chỗ nào để trút giận, người nông cạn đem anh nhốt ở đây không phải Triệu Lễ Kiệt, cả hai người đều vô tội như nhau. Triệu Lễ Kiệt trông còn rất hoảng sợ, ngồi trước mặt anh vai khom xuống, hai mắt cụp lại nghiêm túc lo cho anh.

"Anh không sao."

Lý Nhuế Xán điều chỉnh cuống họng mở miệng, gặp vấn đề thì phải giải quyết nó, nếu không thể giải quyết ngay lập tức liền từ từ tìm cách giải quyết vậy.

Lý Nhuế Xán đề nghị: "Chúng ta đầu tiên chờ chút đã."

Triệu Lễ Kiệt đương nhiên không có phản đối, bọn họ ngồi ở trên hai chiếc giường, một bên trái một bên phải, im lặng suy nghĩ. Thời gian trôi qua thật chậm, chờ đợi trong khi còn chẳng biết chờ đợi cái gì dần biến thành cực hình, trong khoảng thời gian này, họ lần nữa cố gắng kêu cứu, nghĩ đến có lẽ ai đó sẽ đi ngang sau khi tan làm. Thế nhưng vô dụng, bên ngoài phòng yên tĩnh, cửa phòng đóng chặt hoàn toàn ngăn chặn mọi âm thanh.

Kim giờ lập tức chỉ đến số năm, Lý Nhuế Xán thật sự nhịn hết nổi.

"Không thể đợi thêm nữa."

Lý Nhuế Xán đứng dậy, bọn họ đã bị nhốt ở đây gần năm giờ rồi, sự kiên nhẫn của anh cạn kiệt, dù không muốn thừa nhận điều đó nhưng ngồi yên chờ chết đẩy khủng hoảng trong lòng anh đạt đến đỉnh điểm mất.

"Muốn chọn sao?"

Mấy giờ trôi qua khiến Triệu Lễ Kiệt tỉnh táo lại không ít, ít nhất sắc mặt bình tĩnh, hai tay thoải mái chống ra phía sau ngồi trên giường. Giọng điệu của cậu chậm rãi lại nghi hoặc, trong lòng chỉ dám tự thầm hỏi Lý Nhuế Xán có phải anh đang sợ thời gian nếu dùng hết sẽ không biết phát sinh cái gì đúng không?

Triệu Lễ Kiệt hiểu, Triệu Lễ Kiệt quá hiểu anh, chỉ cần một ánh mắt Triệu Lễ Kiệt liền tường tận anh đang nghĩ gì. Lý Nhuế Xán há to miệng, còn chưa kịp nói, Triệu Lễ Kiệt duỗi cánh tay về phía trước.

"Vậy anh ra tay cẩn thận chút nha ca ca. Em tin tưởng anh."

Lý Nhuế Xán sửng sốt, cau mày muốn mở miệng chửi người, Triệu Lễ Kiệt lại vượt lên trước một bước chặn đường.

"Nếu không anh muốn chọn cái thứ nhất sao?"

Lý Nhuế Xán im lặng hồi lâu mới nói.

"Nhưng cậu vẫn phải tập luyện và thi đấu. Nếu bị thương sẽ ảnh hưởng không nhỏ."

"Chứ còn cách nào khác đâu? Hửm?"

Giọng nói của Triệu Lễ Kiệt chậm dầm, cậu hạ cánh tay xuống, nhìn Lý Nhuế Xán thuyết phục.

"Em không sao. Quan trọng nhất là phải ra ngoài đã."

Sắc mặt của Lý Nhuế Xán tái nhợt, anh cụp mắt xuống để tránh ánh nhìn của Triệu Lễ Kiệt không nhúc nhích im lặng cự tuyệt, nhưng Triệu Lễ Kiệt đã lật lưỡi dao lên, khuôn mặt Lý Nhuế Xán biến sắc trở nên càng xấu xí, giây tiếp theo anh bỗng dưng đè xuống bàn tay cầm dao của Triệu Lễ Kiệt lại.

"Không được!"

Khí lực của Lý Nhuế Xán thật lớn, môi anh run lên thanh âm theo đó cũng phát run.

"Anh không làm được."

Bầu không khí nặng nề trầm lặng, Triệu Lễ Kiệt trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, cậu suy tính hồi lâu, Lý Nhuế Xán níu cậu càng chặt hơn, mấy đốt ngón của anh trắng bệch. Triệu Lễ Kiệt rốt cuộc ngả mũ chịu thua, cậu rút tay ra, thở dài ngược lại nắm lấy tay Lý Nhuế Xán, dùng giọng nhẹ nhàng dụ dỗ.

"Anh thử trước một lần xem thế nào, nhé?"

Triệu Lễ Kiệt vỗ vỗ anh, chuẩn bị cho Lý Nhuế Xán dần dần tiếp nhận, lần này cậu không chạm vào lưỡi dao mà chỉ cầm ống tiêm nhét vào trong tay Lý Nhuế Xán.

"Lúc kiểm tra sức khoẻ em hay lấy máu chỗ này, anh thử đâm vào đây đi."

Triệu Lễ Kiệt lại duỗi cánh tay ra, dùng tay còn lại nắm lấy Lý Nhuế Xán và đặt lên tĩnh mạch của mình. Lý Nhuế Xán không nói lời nào, ánh mắt lạnh lẽo doạ người, môi mím chặt thành một đường.

"Không có khả năng," Lý Nhuế Xán đột nhiên nói, "Anh từ chối."

"Vậy làm sao bây giờ? Đến cùng anh muốn xử lý thế nào? Sắp không còn nhiều thời gian nữa đâu."

Triệu Lễ Kiệt lần này hết cách, kiên nhẫn đều dùng hết thanh âm bỗng dưng nâng lên mang vấn về ra lần nữa mổ xẻ.

"Hay anh thật sự muốn chọn cái đầu tiên?"

Nói xong Triệu Lễ Kiệt lập tức hối hận, hoảng sợ quay mặt đi không dám nhìn biểu tình của Lý Nhuế Xán, cậu liếm môi, cố gắng sửa sai.

"Cái kia – ý em không phải vậy..."

"Chọn thì chọn." Lý Nhuế Xán đột nhiên ngắt lời: "Ai sợ ai nhỉ?"

Trong ấn tượng của Lý Nhuế Xán, Triệu Lễ Kiệt phần lớn thời gian đều là ôn hoà, đại khái vì cậu còn trẻ đồng thời tính tình tốt, Triệu Lễ Kiệt gần như không bao giờ nổi giận, thậm chí khi thi đấu mấy lúc giao tranh nổ ra vẫn luôn là tỉnh táo xem xét.

Cậu dường như hiếm khi nào nói "không", Lý Nhuế Xán nghĩ. Mọi khía cạnh của Triệu Lễ Kiệt đều quá mượt mà, không giống phần tính cách sẽ có ở những người độ tuổi này. Mềm mại và chậm rãi, khóe miệng ôn nhu cong lên luôn ngoan ngoãn mỉm cười với anh, thời gian trôi qua càng ủ ấp ra loại dung túng khó phác giác.

Đáng tin đến kỳ lạ, dù anh không muốn thừa nhận nhưng lại không cách nào không vô thức ỷ lại cậu.

Hiện tại cũng giống như vậy, Triệu Lễ Kiệt tóc hơi dài, ánh mắt giấu sau khung kính khó có thể nhìn rõ, hoặc có thể là bởi vì Lý Nhuế Xán không dám nhìn rõ.

"Anh xác định? Lý Nhuế Xán."

Anh xác định sao?

Anh nghe được Triệu Lễ Kiệt gọi tên mình, cả họ và tên, trong thời điểm đặc thù khó nói này vô tình gợi ra một loại thâm ý cấm kỵ khác thường.

"Tới đi." Lý Nhuế Xán trả lời.

Bị Triệu Lễ Kiệt kéo đến ngồi xuống trước mặt Lý Nhuế Xán theo bản năng giãy dụa, Triệu Lễ Kiệt kỳ thật cũng không dùng quá nhiều sức, lực nhẹ đến mức như muốn nhắc nhở anh có thể tùy thời đổi ý. Lý Nhuế Xán cứng ngắc ở mép giường, bị kẹp ngồi giữa hai chân của Triệu Lễ Kiệt, bày ra tư thế bị vây quanh từ phía sau.

"Dạng này thì dễ dàng hơn."

Triệu Lễ Kiệt giải thích cho anh, hơi thở phả vào một bên cổ gây ra cảm giác ngứa ngáy vi diệu, cậu thăm dò đặt tay lên eo Lý Nhuế Xán, hỏi.

"Em tiếp tục nhé?"

Lý Nhuế Xán không lên tiếng, ngầm thừa nhận tay Triệu Lễ Kiệt chậm rãi tiến vào, quần áo bị kéo xuống, trong lúc nhất thời anh cứng đơ đến cực điểm, cảm giác sụp đổ từ đáy lòng tràn ra. Lý Nhuế Xán phải nỗ lực rất nhiều mới có thể kìm nén không cho bản thân run rẩy.

Quá kỳ quái.

Triệu Lễ Kiệt cách một lớp vải vóc cọ ra cảm giác khô nóng xấu hổ, Lý Nhuế Xán muốn co người lại, nhưng Triệu Lễ Kiệt lập tức giữ vai anh.

"Đừng nhúc nhích, nhịn một chút, tin tưởng em."

Lý Nhuế Xán không dám động, tất cả giác quan toàn thân đều tập trung ở phần dưới cơ thể, anh không muốn nhìn nhưng không khống chế nổi nhìn xuống, cổ tay của Triệu Lễ Kiệt bao phủ chỗ vạt áo anh. Anh muốn quay đi, kết quả giây tiếp theo đã bị Triệu Lễ Kiệt vội vàng không kịp chuẩn bị cầm lấy, lòng bàn tay cậu thấm ướt mồ hôi, động tác có chút do dự nhưng không hề bài xích. Lưng Lý Nhuế Xán cứng ngắc, Triệu Lễ Kiệt một tay trên vai trượt xuống, hai tay hoàn toàn ôm lấy anh, trước khi bắt đầu anh còn âm thầm lo lắng mình khôn cứng nổi, còn bây giờ chỉ hận không thể quên con mẹ nó hết đi.

Suy nghĩ loạn thành một bầy, chuyện để người khác an ủi khiến đầu óc anh nặng trĩu, ngón tay của Triệu Lễ Kiệt lúng túng dán trên dương vật của anh, cảm giác ghê tởm trộn lẫn với kích thích lạ lẫm ngày càng nghiêm trọng. Triệu Lễ Kiệt dùng sức ép anh vào sâu trong ngực mình, lòng bàn tay nắm chặt tăng thêm lực đạo chậm rãi nhào nặn, Lý Nhuế Xán bắt đầu biên độ nhỏ rung động, dục vọng ngẩng đầu lên, không kìm được tiếng thở dốc trong cổ họng, eo lún xuống mềm nhũn dựa hẳn trong ngực Triệu Lễ Kiệt.

"Triệu, Triệu Lễ Kiệt..."

Lý Nhuế Xán dựa vào vai bả vai cậu, thấp giọng thì thầm tên cậu. Cảm giác quỷ dị khiến anh khó tránh khỏi muốn trốn thoát, Triệu Lễ Kiệt càng ôm chặt lấy anh, mồ hôi trán rịn ra, cậu khống chế sức lực không muốn làm Lý Nhuế Xán đau, bàn tay chuyên chú siết chặt xoa lên xuống, tay còn lại chà xát quy đầu hồng nhuận. Hơi thở của Lý Nhuế Xán trở nên nặng nề hơn, dương vật nửa cứng triệt để bừng bừng phấn chấn, eo anh cong lên, trầm thấp thở gấp vô thức cọ vào vai Triệu Lễ Kiệt.

"Dễ chịu không?"

Triệu Lễ Kiệt hỏi anh, khoảng cách cả hai rất gần khiến hơi thở ẩm ướt của cậu phả vào tai anh, nóng rát thổi ra xúc cảm thân mật đến run rẩy. Không cách nào xem nhẹ kích thích gợn lên trên da, Lý Nhuế Xán muốn trốn tránh, lại chẳng biết trốn đi đâu. Anh cũng muốn trả lời, nhưng không mở miệng được.

Vậy nên anh chỉ lắc đầu, sau đó liền bị Triệu Lễ Kiệt tách rộng chân ra, động tác vuốt ve càng lúc càng tăng tốc, Triệu Lễ Kiệt chăm sóc từ gốc đến ngọn vùng nhạy cảm, lòng bàn tay nóng ẩm xoa xoa một cách thuần thục, khoái cảm chưa từng có mạnh mẽ xâm lấn lý trí anh, lông mi của Lý Nhuế Xán run lên dữ dội, dục vọng không thể tránh khỏi xông tới khiến anh chìm sâu xuống, hổn hển thở không ra hơi, anh bắt đầu duỗi thẳng eo bày ra cái bộ dạng hoàn toàn phơi bày ra hết cho Triệu Lễ Kiệt mặc sức chiếu cố.

Triệu Lễ Kiệt cũng cứng rắn, bọn họ thiếp gần như vậy, thân mật chặt chẽ khiến cả hai chẳng cách nào trốn tránh. Dương vật to lớn chống dưới mông anh, nhưng Lý Nhuế Xán không để ý tới, anh loạn xạ co xát tay Triệu Lễ Kiệt, đầu ngón tay dùng sức lại tuột xuống, dinh dính chẳng bắt được gì.

"Nhanh...nhanh lên chút."

Anh khó chịu thúc giục Triệu Lễ Kiệt, một cái chạm ấm áp thính lình rơi xuống tai anh, Lý Nhuế Xán trong cơn khoái cảm bị doạ cho sững sờ, còn chưa kịp phân biệt cái chạm như chuồn chuồn lướt qua kia có phải là nụ hôn hay không, Triệu Lễ Kiệt đã thu một tay về giữ lấy cằm anh.

"Lập tức liền tốt rồi."

Triệu Lễ Kiệt ép mặt anh xoay về phía mình, gần như là dán dính lên người Lý Nhuế Xán hỏi.

"Em hôn anh được không, ca ca?"

Còn không kịp suy tư, giây tiếp theo đã bị hôn đến, trong khoảnh khắc bờ môi bị ngậm chặt đầu của Lý Nhuế Xán nổ oang một tiếng, dục vọng sụp đổ, vội vàng không kịp phòng bị bắn ra.

Không ổn.

Anh bị Triệu Lễ Kiệt cắn môi cạy mở hàm răng, hồn xiêu phách lạc xâm chiếm đến cùng, từ khi bước vào căn phòng này giữa bọn họ thật sự là không ổn một tí nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro