3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh nhật của Triệu Lễ Kiệt là vào cuối tháng mười. Khi đó LPL mùa hè đã kết thúc, đội tuyển trong thời kì chuyển giao thiếu vắng những tuyển thủ hàng đầu như Minh Khải Điền Dã và Lý Nhuế Xán cho nên vẫn gặp quá nhiều khó khăn. Dừng lại ở vòng loại trực tiếp, Worlds dĩ nhiên không thể đi. Kì thực lúc Triệu Lễ Kiệt đang thử việc các đội khác cũng vẽ đường cho cậu nhưng Triệu Lễ Kiệt chẳng mảy may để ý.

Đây là đội của Lý Nhuế Xán, chỉ cần có cái này, tất cả điều kiện khác đều vô nghĩa.

Việc đầu tiên cậu làm sau khi xuống máy bay là gửi tin nhắn hỏi xem Lý Nhuế Xán đã tỉnh chưa, dù đã vô số lần khảo nghiệm thuốc nhưng cậu vẫn sợ Lý Nhuế Xán có vấn đề, nếu Lý Nhuế Xán xảy ra chuyện gì, nhân lúc còn ở sân bay cậu sẽ mua luôn chuyến bay sớm nhất quay về.

Ngoài dự liệu Lý Nhuế Xán đã tỉnh, anh hỏi Triệu Lễ Kiệt.

"Vật trong tay tôi là gì?"

Triệu Lễ Kiệt có thể mường tượng Lý Nhuế Xán bất ngờ thế nào lúc thấy chiếc nhẫn trên tay mình, size nhẫn được làm theo kích thước ngón tay của Lý Nhuế Xán mà cậu bí mật đo, nhưng gần đây Lý Nhuế Xán béo lên một chút, bây giờ đeo lên hẳn không thể nào tháo xuống được.

"Em tưởng anh còn ngủ chứ."

Tin nhắn WeChat của Lý Nhuế Xán nhanh chóng bay đến.

"Cậu cho rằng tôi là lợn sao? Ngủ đến giữa trưa không chịu dậy!"

Sau khi hai người "thân thiết" hơn, tin nhắn Lý Nhuế Xán gửi đến cũng nhiều lên đáng kể, tuy không có mấy lời hay ý đẹp nhưng Triệu Lễ Kiệt luôn có thể hình dung ra diện mạo của Lý Nhuế Xán đáng yêu thế nào.

"Em không biết tửu lượng của anh kém như vậy á, một hai chén liền say bất tỉnh nhân sự rồi."

Kẻ xấu sẽ nộp đơn khiếu nại trước, Triệu Lễ Kiệt nghĩ.

Đầu bên kia hiện ra đối phương gõ phím nửa ngày cũng không có hồi âm, một lúc sau, Lý Nhuế Xán mới nói: "Tửu lượng của tôi không có kém."

Triệu Lễ Kiệt có thể tưởng tượng ra bộ dáng Lý Nhuế Xán lúc này, chìm thật sâu trong hoài nghi mờ mịt, nói không chừng còn đến tủ rượu kiểm tra nồng độ chai rượu vang đỏ, phát hiện không có vấn đề gì liền nằm xuống dần cụp đuôi chấp nhận.

Cậu nhịn không được mỉm cười.

"Được rồi, là em kém, anh không có kém."

Đầu tiên phải trêu cho xù lông lên sau đó lại dịu dàng vuốt thẳng nó xuống, đấy là kỹ xảo chăm sóc của Triệu Lễ Kiệt.

Đúng như dự đoán Lý Nhuế Xán lập tức từ bỏ vấn đề ấy, ngược lại hỏi Triệu Lễ Kiệt.

"Trên tay tôi là gì vậy? Tại sao không cởi ra được?"

"Là quà em tặng anh. Hôm qua tự anh bảo muốn thử một chút nhưng sau đó lại không thể tháo xuống. Chắc do gần đây anh béo lên đó nha~"

Qua loa thoái thác vấn đề trọng yếu, đem lực chú ý chuyển sang cái vấn đề khác. Đây là chiêu thứ hai mà Triệu Lễ Kiệt thành thạo để đối phó với Lý Nhuế Xán.

"Tôi béo hồi nào!!!"

Ba dấu chấm than thể hiện chủ nhân đang tức giận, Lý Nhuế Xán cứ vậy bỏ qua chuyện chiếc nhẫn, Triệu Lễ Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm nhìn bộ dáng tràn đầy năng lượng của Lý Nhuế Xán, thân thể hẳn không có trở ngại gì rồi.

Bây giờ huấn luyện viên của đội họ là Điền Dã, Điền Dã từng hỏi Triệu Lễ Kiệt có muốn y ra sân bay đón không nhưng Triệu Lễ Kiệt từ chối, cậu không muốn bị chú ý cho nên tự mình mang hành lý đến căn cứ, Điền Dã đợi cậu ở cửa.

Điền Dã cùng Triệu Lễ Kiệt nửa năm không gặp, phát hiện cậu lại cao thêm cả cái đầu, sau khi hoàn thành huấn luyện thử nghiệm Triệu Lễ Kiệt có liên lạc với y trên WeChat cho nên bọn họ thân hơn không ít. Điền Dã nhìn Triệu Lễ Kiệt từ trên xuống dưới đánh giá.

"Lý Nhuế Xán ngược đãi cậu à. Sao tôi lại cảm thấy cậu gầy đi dữ vậy?"

"Có sao?"

Triệu Lễ Kiệt chính mình không có cảm giác được, cậu có thể chất khó tăng cân, sờ sờ mặt nói.

"Vẫn tốt mà, anh ấy không có ngược đãi em."

"Đúng là càng ngày càng lớn ha."

Điền Dã dẫn Triệu Lễ Kiệt đi tham quan căn cứ. Vẫn đang trong kỳ nghỉ, hai ngày nữa là đến tháng mười một mới đầy đủ người chuẩn bị cho Demacia Cup. Hiện tại trong căn cứ ngoài Điền Dã cùng những thành viên ngoại quốc ra thì chỉ có nhân viên công tác.

"Này là chỗ ngồi trước kia của Lý Nhuế Xán, cơ mà bàn ghế đều bị đổi qua mấy lần rồi," Điền Dã nói, "Khi đó Lý Nhuế Xán luôn thích gác chân lên máy tính, Minh Khải mắng cậu ta suốt."

"Đây là phòng tập yoga, Lý Nhuế Xán lần nào cũng chả chăm chú, tự tiện kéo một tấm thảm yoga trốn ra đằng sau cây cảnh ở góc phòng. Trốn con mẹ nó kĩ vl ai nhìn cũng thấy."

"Nơi này là nhà ăn. Lý Nhuế Xán hồi trước còn lấy một ít tôm càng chưa bóc vỏ hỏi con chó ở căn cứ xem nó có muốn ăn không. Tôi phát khùng luôn."

Triệu Lễ Kiệt ước gì Điền Dã nói nhiều một chút để cậu có thể càng tường tận Lý Nhuế Xán hơn, tường tận một Lý Nhuế Xán nghịch ngợm đầy sức sống mà cậu không cách nào chứng kiến.

Cũng may Điền Dã là loại người lắm lời, một mình ở trong căn cứ chán chết, Triệu Lễ Kiệt cuối cùng cũng tới cho y giải toả bức bối, y thao thao bất tuyệt mãi mới cho Triệu Lễ Kiệt về thu xếp đồ đạc.

Trước khi chính thức quay lại tập luyện, cuộc sống của Triệu Lễ Kiệt rất đơn giản, thức dậy đánh rank, buổi chiều là phụ đạo 1:1 với Điền Dã, timing quái rừng, tầm nhìn, tiết tấu gank cơ hồ có rất nhiều thứ cần bàn luận. Đặc biệt Điền Dã là hỗ trợ có thâm niên lâu năm, thao tác chỉ dẫn vô cùng lợi hại, Triệu Lễ Kiệt cảm thấy mình được hưởng lợi rất nhiều. Ban đêm Điền Dã luôn thích kéo Triệu Lễ Kiệt ra ngoài ăn, một mình y cô đơn tịch mịch chán chết, cần thằng nhóc choai choai này đi theo bồi.

Triệu Lễ Kiệt nướng thịt cẩn thận, tính cách Điền Dã giống hệt với Lý Nhuế Xán, đều quen được người khác chiếu cố, thuận lý thành chương ăn thịt Triệu Lễ Kiệt nướng.

"Còn may Lý Nhuế Xán có cậu."

"Hả?" Triệu Lễ Kiệt ngẩng đầu rời mắt khỏi vỉ nướng.

"Trước kia bọn tôi đều cho rằng cậu ta sẽ sống cô độc cả quãng đời còn lại rồi."

Điền Dã mặc dù miệng đầy thịt nhưng vẫn luyên thuyên.

"Hồi dự đám cưới Minh Khải xong tôi cũng sắp ra nước ngoài, khi ấy lo lắng nhất chính là thằng quỷ này. Rõ ràng tính cách xán lạn lại cứ thích bày ra vẻ lạnh lùng không quan tâm. Nhiều cô gái theo đuổi vậy mà một người cậu ta cũng chả thèm nhìn."

Triệu Lễ Kiệt đợi Điền Dã nói tiếp, nhưng Điền Dã nuốt miếng thịt vào miệng lại cau mày nói.

"Thêm đĩa thịt bò không? Tôi cảm thấy có chút không đủ ăn."

Triệu Lễ Kiệt hận không thể mang hết thịt đã nướng chín nhét vào miệng Diệp Dã, để Điền Dã bớt quan tâm mấy chuyện ruồi bu này mà kể tiếp về Lý Nhuế Xán đi. Nhưng cậu vẫn miễn cưỡng cười.

"Meiko, anh cứ ăn đi, em không đói lắm. Ăn hết rồi mà không đủ thì gọi thêm."

"Gọi tôi là Điền Dã, mấy đứa nhóc trong căn cứ đều gọi tôi như vậy -"

Điền Dã nói một nửa đột nhiên ngừng lại.

"Ủa giờ tôi mới nhớ cậu gọi Lý Nhuế Xán thế nào vậy? Chắc cậu không gọi Lý Nhuế Xán là ba đâu hả? Thế cậu đâu thể gọi tôi là Điền Dã đâu, gọi thế chẳng khác nào tôi thua Lý Nhuế Xán cả một bậc hết."

"Em không gọi anh ấy là ba." Triệu Lễ Kiệt lắc đầu, "Giữa em với anh ấy...không có xưng hô cụ thể, dù sao thì cũng chỉ có hai người mà thôi."

"Đúng ha, dù sao cũng chỉ có hai người các cậu." Điền Dã đồng tình, "Lý Nhuế Xán trước từng nói qua cùng bạn gái đính hôn nhưng sau lại chia tay, may là cậu đến."

Triệu Lễ Kiệt tâm thần rối loạn, tay trái chạm vào vỉ nướng nóng hổi, ​​đau đớn kịch liệt khiến cậu dù cố nén vẫn hít một hơi khí lạnh, Điền Dã nhận ra điểm lạ.

"Sao vậy? Bị bỏng rồi?"

Triệu Lễ Kiệt thu tay trái lại khẽ mỉm cười.

"Không có gì to tát, đụng phải một chút thôi."

Cậu nhịn đau không muốn đi xử lý, tránh cắt đứt mạch chuyện hiện tại của Điền Dã, dù sao cũng không biết lần sau khi nào mới có cơ hội nghe tiếp chuyện quá khứ của Lý Nhuế Xán.

"Anh vừa nói, trước đây Lý Nhuế Xán đã đính hôn? Nhưng anh ấy chưa hề nói với em, đối phương là ai? Anh gặp chưa?"

"Có lẽ... Minh Khải có gặp đi?" Điền Dã nhớ lại, "Lúc đó tôi đang chuẩn bị ra nước ngoài không có cơ hội gặp, nhưng tôi đã nhìn thấy nhẫn đính hôn của Lý Nhuế Xán nha, hay cậu thử hỏi Minh Khải xem?"

Tim Triệu Lễ Kiệt kịch liệt vùng vẫy.

"Chiếc nhẫn kia có phải chiếc nhẫn trơn bằng bạc không?"

"Tôi chỉ nhớ đúng là nhẫn trơn thôi. Lúc đó tôi còn nói với Lý Nhuế Xán cậu đâu có thiếu tiền sao không mua cho người ta một chiếc nhẫn tốt hơn. Lý Nhuế Xán bảo cô ấy thích thứ đơn giản, thế là tôi câm luôn."

Triệu Lễ Kiệt tâm như nổi trống, sự chú ý của Điền Dã nhanh chóng bị thịt nướng thu hút, cậu dù sao vẫn là hậu bối cứ truy vấn tiền bối thật hơi thiếu lễ phép, cơ mà Điền Dã dường như cũng không biết quá nhiều chuyện. Y cơ bản đều ở nước ngoài, ăn dưa các thể loại toàn dựa vào Minh Khải.

Trở về kí túc xá điều đầu tiên Triệu Lễ Kiệt làm là sắp xếp lại dòng thời gian - Điền Dã trước khi giải nghệ đã lên xong kế hoạch ra nước ngoài, thông báo giải nghệ và tin đồn xuất ngoại trên mạng hầu như đều cùng thời điểm, Triệu Lễ Kiệt căn chỉnh thời gian Điền Dã giải nghệ đến lúc ra nước ngoài chỉ cách nhau không quá ba tháng. Mà Lý Nhuế Xán trước khi nghỉ cũng không có bạn gái, trong vòng ba tháng, với tính cách của Lý Nhuế Xán, liệu làm sao có thể đi tới bước đính hôn với con ất ơ nào được?

Triệu Lễ Kiệt không tin, cậu cảm thấy bên trong nhất định có ẩn giấu gì đó, tâm tình cũng bớt căng thẳng. Mấy lần sau cùng Lý Nhuế Xán trò chuyện cậu muốn hỏi anh nhưng lại không biết nên hỏi thế nào, đành nhảy qua luôn vấn đề này. Cuối cùng đến khi đồng đội trở về căn cứ, huấn luyện chính thức bắt đầu. Với tư cách là một huấn luyện viên, Điền Dã chưa bao giờ đặc biệt quá chiếu cố Triệu Lễ Kiệt cho nên tự nhiên không ai biết mối quan hệ giữa đi rừng mới vừa cao vừa gầy này với huấn luyện viên cùng người đi đường giữa cũ của CLB, họ chỉ biết Triệu Lễ Kiệt rất sùng bái Scout.

Lý Nhuế Xán đã ngừng phát sóng gần hai tháng vì vấn đề về dạ dày, nhưng anh có hợp đồng không cách nào tiếp tục trốn việc được, thế là lúc tình hình khá hơn anh vẫn quay lại trực tiếp, Triệu Lễ Kiệt đối với chuyện này vô cùng biết ơn. Khoảng cách nghỉ ngơi giữa chơi rank và đấu tập cậu đều dành hết để xem trực tiếp của Lý Nhuế Xán. Bất quá phần lớn thời gian Lý Nhuế Xán đều không bật camera, vì vậy Triệu Lễ Kiệt chỉ có thể nghe giọng nói của anh rồi tưởng tượng tình huống.

Các đồng đội ở đây rõ ràng dễ chấp nhận chuyện Triệu Lễ Kiệt thích Scout. Vì hầu hết các tuyển thủ ở EDG đều là người hâm mộ của thế hệ tuyển thủ trước, thậm chí một số người cũng giống Triệu Lễ Kiệt từ chối đãi ngộ tốt hơn để lưu lại đây. Điền Dã nói qua thực lực của họ không tệ, khác biệt duy nhất là rèn luyện cùng kinh nghiệm. Chỉ cần nỗ lực tất cả mọi người đều có cơ hội cao giành lấy cúp ngân long, bất quá điểm dừng đầu tiên trong cuộc hành trình của bọn họ lần này là Demacia Cup.

Trước khi bắt đầu cuộc thi, Triệu Lễ Kiệt được đưa đi trang điểm chụp ảnh đội, ghi hình trash talk và làm đủ mọi thủ tục đăng ký hồ sơ vô cùng chuyên nghiệp. Nghĩ đến hồi còn gà mờ đi theo thằng cha quản lý khùng điên kia Triệu Lễ Kiệt càng cảm thấy có lỗi với Lý Nhuế Xán, thầm mắng bản thân đúng là lòng lang dạ sói mà.

Vết bỏng hôm trước trùng hợp ở trên cánh tay trái của Triệu Lễ Kiệt để lại một vết đỏ hình lưỡi liềm, hơn một tháng dần dần bong vảy. Có lúc Triệu Lễ Kiệt bối rối sẽ luôn nhìn vết sẹo đó hồi lâu, như thể nhớ đến ánh mắt Lý Nhuế Xán đang chú ý mình, trầm lặng mà lạnh lùng như ánh trăng.

Đại não Triệu Lễ Kiệt từ đó cũng dần dần bình tĩnh lại, mang theo vết sẹo ấy tiến vào rừng sâu, tựa như Lý Nhuế Xán đang ở bên cạnh cậu, nếu là như vậy cậu có thể ít nhớ Lý Nhuế xán một chút, ít cỡ một phần nghìn đi.

Còn lại cậu vẫn là rất nhớ rất nhớ Lý Nhuế Xán, nhưng nhiều năm ở kí túc xá trường như vậy cậu cũng nhớ thương quen rồi. Chỉ khác là cậu không còn thứ sáu mỗi tuần để chờ đợi nữa, nhớ thương lại nhiều thêm một chi tiết khuôn mặt dính đầy tinh dịch yên tĩnh ngủ say cùng hõm eo thắt sâu trắng nõn của anh.

Trong câu lạc bộ mỗi người một phòng, thế nên Triệu Lễ Kiệt có thể mỗi tối đều cắm tai nghe xem trực tiếp của Lý Nhuế Xán xong mới ngủ. Đôi khi rất mệt mỏi cậu mở trực tiếp để một bên sau đó thoả mãn ngủ mất. Chỉ là viễn cảnh mĩ mãn này liền kết thúc khi bọn họ bắt đầu thi đấu, hai người chung một phòng khách sạn, Triệu Lễ Kiệt sống cùng Điền Dã. Trước mặt Điền Dã, ​​Triệu Lễ Kiệt không dám quá lộ liễu thế là chỉ trong hai ngày, tinh thần của Triệu Lễ Kiệt trở nên hơi uể oải, mặc dù không ảnh hưởng đến việc luyện tập nhưng là mỗi khi Điền Dã quay về phòng đều thấy Triệu Lễ Kiệt như cái xác khô nằm lỳ trên giường.

"Sao vậy? Trông cậu ỉu xìu thế."

Điền Dã duỗi một ngón tay chọc vào người đi rừng nhỏ đang đơ ra.

"Ai da -"

Triệu Lễ Kiệt thở dài một hơi, cậu không thể giải thích nguyên nhân, cậu không thể nói Điền Dã phiền anh ra ngoài ngủ một đêm để em có thể thoải mái xem video các thể loại của đồng đội cũ của anh được không? Mặc dù bọn họ coi như cũng khá thân nhưng Triệu Lễ Kiệt buồn bực trong lòng này dĩ nhiên không thể nào bày tỏ với y rồi.

"Không quen khí hậu à?" Điền Dã nghĩ, "Cũng đâu phải, chỗ này cách căn cứ có mấy cây số. Sao nhìn cậu giống mấy thằng nghiện đang cai thuốc thế? Cậu hình như đâu có hút thuốc?"

Y có mấy người bạn trong giới gần đây đang cai thuốc , trạng thái cũng tương tự như Triệu Lễ Kiệt.

"Em không hút thuốc," Triệu Lễ Kiệt trở người, nửa sống nửa chết nói, "Nhưng em có uống độc."

Điền Dã bị cậu đùa không vui này chọc cho cười, y luôn là một người có khiếu hài hước rất thấp, điều này cho dù đã gần ba mươi tuổi vẫn không thay đổi.

Kỳ thực Triệu Lễ Kiệt nói không sai, cậu đang dùng loại độc mang tên Lý Nhuế Xán, càng ngày càng lún sâu, không thể tự giải thoát.

Ngày đầu tiên bọn họ không thi đấu, ngày thứ hai mới chính thức ra sân, ngày đầu tiên Điền Dã dẫn bọn họ đi làm quen địa điểm, những đồng đội khác cũng không phải là người chơi mới, chỉ có Triệu Lễ Kiệt là chưa từng thi đấu bao giờ, Điền Dã dẫn cậu đến khán đài nhìn lên hai đội đang tranh tài, hỏi cậu.

"Thế nào? Khẩn trương không?"

Triệu Lễ Kiệt lắc đầu, đối với những vấn đề không liên quan đến Lý Nhuế Xán cậu luôn mang theo lòng gan dạ rất lớn. Chỉ cần nhìn vào sân khấu được chiếu sáng rực rỡ, nhiệt huyết sức trẻ bắt đầu dâng trào, Triệu Lễ Kiệt nóng lòng muốn lên sân đấu đi xem thử thứ Lý Nhuế Xán một mực truy cầu rốt cuộc có bao nhiêu xán lạn.

Trận đấu ngày hôm sau đúng hạn diễn ra, Điền Dã BP xong chuẩn bị rời sân, y đặc biệt vỗ nhẹ vai Triệu Lễ Kiệt.

"Dù gì đi nữa, đừng quá căng thẳng."

Triệu Lễ Kiệt rất quen thuộc với Điền Dã, không khỏi trợn mắt: "Thật đó! Em thật sự không hề căng thẳng chút nào!"

Điền Dã không nói gì ôm cuốn sổ trên tay xuống đài, nhưng Triệu Lễ Kiệt luôn cảm thấy nụ cười của Điền Dã ý vị thâm trường, mang ý nghĩa khó tả, nhưng cậu sớm không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy vì trò chơi lập tức sẽ bắt đầu.

Là tân binh duy nhất của đội, Triệu Lễ Kiệt chắc chắn nhận được nhiều sự chú ý nhất, đối thủ cũng là một đội LPL mạnh nhưng Triệu Lễ Kiệt vẫn dụng chiến lược cùng nhịp điệu giao tranh xuất sắc đưa ra đáp án hoàn mỹ, còn giành được MVP.

Phỏng vấn sau trận đấu mọi người đều tò mò về cậu, qua loa vấn đáp qua mấy cái vấn đề cơ bản người dẫn chương trình hỏi cậu tại sao lại muốn thi đấu chuyên nghiệp.

Triệu Lễ Kiệt đứng dưới ánh đèn sân khấu nhìn về phía khán giả bên dưới, những khuôn mặt đó lộ ra có phấn khích, có nhẹ nhõm và có tìm tòi nghiên cứu, Những khuôn mặt này so với lúc cậu xem Lý Nhuế Xán thi đấu cơ hồ biểu cảm y như đúc. Triệu Lễ Kiệt cầm micro, suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Muốn đánh chuyên đại khái vì một người vô cùng quan trọng đối với tôi."

Câu nói này mang theo điểm ôn nhu quyến luyến, hoàn toàn khác với chàng trai trẻ kiêu ngạo vừa trả lời: "Tôi từ nhỏ đi không đổi tên ngồi không đổi họ gọi là Jiejie." Khán giả bởi thế có chút kinh ngạc, phía dưới còn châu đầu ghé tai xì xào, nhưng có một chỗ không hề bị ảnh hưởng, cho nên Triệu Lễ Kiệt nhìn về phía đó——

Người vô cùng quan trọng đối với cậu ấy vậy mà đang ngồi trên khán đài buồn chán cuốn tóc, chiếc nhẫn trên tay sáng lấp lánh.

Bất quá trong nháy mắt người dẫn chương trình tuyên bố kết thúc, vô số khán giả đứng dậy đi lại che khuất tầm nhìn của Triệu Lễ Kiệt, người dẫn chương trình yêu cầu cậu bước xuống nhưng cậu vẫn đứng trên sân rất lâu không phản ứng thậm chí còn có xúc động muốn đuổi theo, cuối cùng vẫn là dùng hết khí lực toàn thân nhẫn nhịn.

Nhất định là nằm mơ, đêm qua Lý Nhuế Xán còn trực tiếp, hôm nay sao có thể xuất hiện ở đây? Nhất định là mình qua nhớ anh ấy, nhất định là vậy.

Triệu Lễ Kiệt ngơ ngác bước vào trong, đồng đội của cậu đã thu dọn đồ đạc lên xe chỉ còn lại Điền Dã ở trong phòng nghỉ đợi cậu, nhìn thấy bộ dáng bất an của Triệu Lễ Kiệt, y vỗ nhẹ lên vai cậu.

"Giữ tinh thần nha, nếu không tí nữa bị mắng đừng có khóc."

"Tại sao?" Triệu Lễ Kiệt kéo khóa balo, nghi hoặc nhìn Điền Dã: "Trận đấu kết thúc rồi mà?"

Điền Dã ý tứ mỉm cười đứng sang một bên nhìn Triệu Lễ Kiệt thu dọn đồ đạc, cậu hỏi y vì sao còn chưa rời đi, Điền Dã lại nói vậy cậu mở cửa đi.

Triệu Lễ Kiệt cảm thấy mình sắp bị chơi khăm, Điền Dã luôn đùa rất ác nên cảnh giác dùng hai ngón tay mở cửa, sau đó cậu liền nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong.

Một khắc này Triệu Lễ Kiệt biết bản thân thật sự đã hết thuốc chữa.

---Lý Nhuế Xán thống trị mọi cảm xúc của cậu, tùy ý gieo rắc hạnh phúc và đau thương, nhưng từ đầu đến cuối không bao giờ chịu bất kỳ trách nhiệm nào. *

(*) in nghiêng trích từ 'những bông hoa ác ma' của charles baudelaire.

Lý Nhuế Xán dựa vào bức tường đối diện cửa nghịch điện thoại khẽ cuốn tóc, anh vẫn mặc một chiếc áo len đơn giản màu đen cùng quần jean, nghe thấy tiếng mở cửa anh ngẩng đầu lên liền thấy Triệu Lễ Kiệt đang ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, nhíu mày.

"Dọn đồ gì mà lâu-"

Lời còn chưa dứt liền bị Triệu Lễ Kiệt hung hăng ôm chặt lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro