19-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19

Thời điểm Triệu Lễ Kiệt hoàn toàn đi vào, kỳ thật cũng không đau như Lý Nhuế Xán nghĩ.

Đau chính là đau, không có alpha nào không đau khi bị ép mở lần đầu tiên, thậm chí Lý Nhuế Xán còn ngửi thấy một chút mùi máu tanh, cứ coi như đấy là hậu quả của anh khi tự cưỡng ép chính mình đi.

Nhưng bên trong cái cảm giác đau nhức này còn trộn lẫn với một cảm giác mơ hồ mà anh chưa từng trải nghiêm qua----tê dại, trộn lẫn với một chuỗi những cảm giác kích thích vui sướng, dày đặc, tràn vào trong thân thể đang bị khai phá của anh.

Lý Nhuế Xán nghĩ không ra.

Nhưng anh cũng không còn chút sức lực dư thừa nào để suy nghĩ, Triệu Lễ Kiệt ở sau lưng anh hóa điên hóa rồ, alpha sắp phân hóa kia so với một quả bom còn muốn nóng hơn, anh bị nghiền ép đến mức cảm thấy thân thể mình sắp đổ sụp xuống chiếc giường bên dưới.

Căn phòng đầy mùi táo xanh có vị chua ngọt nhẹ, nhưng chính loại chua ngọt này ép Lý Nhuế Xán tới mức không thể nhấc nổi một ngón tay.

Nhưng loại cảm giác này dường như cũng không khó chịu đến thế.

Động tác của Triệu Lễ Kiệt cũng không thuần thục, nói chính xác có thể được gọi là tay mơ, mà Lý Nhuế Xán lại càng chưa từng có kinh nghiệm trải qua những thứ như thế này.

Nhưng thần kì là dường như từ những động tác không quen thuộc này bọn họ có thể cảm nhận được một sự phù hợp không thể giải thích, từ phù hợp dần sinh ra khoái cảm, từ bên trong trái tim lan ra, lan đến toàn thân.

Lý Nhuế Xán bịt chặt miệng, nhưng anh thực sự không có cách nào kháng cự lại bản năng, tiếng rên rỉ nghẹn ngào vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, bị nghiền nát giữa đôi môi và hàm răng đang cắn chặt của anh.

Cùng là thân thể khô khốc bị mở ra, bị xâm chiếm, bị nuôi dưỡng bởi những sự thích thú khác nhau, cũng từ đây sản sinh ra vui sướng chưa bao giờ có.

Tin tức tố của bọn họ cũng vô cùng hòa hợp, táo xanh nuốt chửng cỏ cây, nhưng cũng nhuốm phải ánh trăng nhàn nhạt của bản thân thực vật, ánh trăng chiếu sáng màn giao hợp đến điên cuồng giữa họ.

Chúng xanh ngát và ngọt ngào, lại mang theo một chút lạnh lùng uyển chuyển, như là mùi hương của con mồi tùy ý lan tỏa.

Lý Nhuế Xán thật sự cảm thấy mình sắp không chịu nổi, đau đớn sắp bị vứt bỏ hoàn toàn, khoái cảm cùng vui sướng xông tới ngầm chiếm lấy linh hồn anh, anh thậm chí còn hạ thấp eo của mình xuống, trong lúc lơ đãng vô tình hùa theo động tác của Triệu Lễ Kiệt.

Triệu Lễ Kiệt nhận lấy "ý tốt" của anh, lần nữa điên cuồng va chạm.

Mà Lý Nhuế Xán trong cơn mơ màng dường như nhẹ nhàng kêu một câu gì đó.

Động tác Triệu Lễ Kiệt dừng lại.

Lý Nhuế Xán hơi ngước mắt lên, anh giống như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng không biết mình vừa nói cái gì, đã bị Triệu Lễ Kiệt kéo tóc lại, lại tiếp tục cắn cơ thể anh.

"Anh gọi lại một lần...."

Lý Nhuế Xán nghe thấy Triệu Lễ Kiệt thì thầm bên tai anh, thanh âm trầm thấp và nguy hiểm.

Lý Nhuế Xán không hiểu vì sao tim anh đập lệch nhịp một cái, lý trí dường như cũng đã khôi phục lại một chút, anh nhớ lại rốt cuộc mình đã nói cái gì, nhưng lại bị hôn, bị cắn đến loạn xạ, Triệu Lễ Kiệt cắn vành tai của anh, đầu lưỡi ở trên tai anh liếm một vòng, lại nói: "Anh gọi thêm một lần."

Anh vừa nhột vừa mờ mịt, thanh âm có chút vỡ vụn: "Cái gì..."

"Gọi em," Triệu Lễ Kiệt nói, "Tên của em."

Lý Nhuế Xán quay mặt lại nhìn hắn.

Đôi mắt hẹp dài gợn sóng tối tăm yếu ớt nhưng ánh nước, phản chiếu lên ánh mắt cố chấp điên cuồng của Triệu Lễ Kiệt.

"Triệu Lễ Kiệt...." Lý Nhuế Xán nhẹ nhàng nói, "Triệu Lễ Kiệt....a!"

Trời đất lại một lần nữa bị đảo lộn, chỉ là lần này bọn họ mặt đối mặt, hơi thở dán vào hơi thở.

Lý Nhuế Xán không thể tránh né được nữa, anh nhìn thấy Triệu Lễ Kiệt gần trong gang tấc, cũng thấy được bản thân mình trong mắt Triệu Lễ Kiệt, vẻ mặt hoang đàng phóng đãng đó đang bị nắm trong tay.

Anh dường như nên tiếp nhận Triệu Lễ Kiệt, giữa bọn họ vốn nên như thế, anh mở ra chính mình, mặc cho Triệu Lễ Kiệt xông lên, anh là một toà thành, mà Triệu Lễ Kiệt tùy ý cắm cờ tung bay ở trên người anh.

Loạn rồi, tất cả đều loạn rồi.

Điều này điên cuồng đến mức khiến cho người ta cảm thấy hỗn loạn trong lúc giao hợp, Lý Nhuế Xán cảm giác được anh đang bị Triệu Lễ Kiệt ôm eo va chạm lên xuống, trên dưới đều đang nhấp nhô, Triệu Lễ Kiệt vùi đầu vào lồng ngực của anh, đầu ngực của anh trên dưới cọ vào trán và cằm của Triệu Lễ Kiệt, anh nghe thấy Triệu Lễ Kiệt nói gì đó, nhưng lần này anh nghe không rõ.

Cuối cùng anh cảm nhận được Triệu Lễ Kiệt hung hăng ôm lấy mình, lại một lần nữa cắn vào gáy anh.

Tin tức tố táo xanh tràn vào, khiến anh lại bị nhấn chìm thêm một lần nữa, khu vực không có tuyến thể lại một lần nữa mang tới cơn run rẩy kịch liệt.

Lý Nhuế Xán dựa vào vai Triệu Lễ Kiệt, eo ưỡn về phía trước, hai chân không tự chủ được mà kẹp chặt chân Triệu Lễ Kiệt.

Thân thể hai người cứ dán chặt vào nhau như vậy, giống như là một alpha đánh dấu omega của mình.

Kinh thành bị chinh phục, Triệu Lễ Kiệt bước vào ngôi đền tên là Lý Nhuế Xán, cuối cùng đã đem ngọn lửa của mình gieo rắc vào mọi ngóc ngách ở đây.

"Anh trai," Thanh âm của hắn có phần trầm thấp,"Thật thoải mái...Anh có thoải mái không..."

Lý Nhuế Xán không trả lời được câu hỏi của hắn, hoặc là anh đã không thể nói ra một lời nào nữa.

Bọn họ cứ như ôm nhau một cách lặng lẽ và yên tĩnh như vậy, cho đến khi thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, răng Triệu Lễ Kiệt mới rời khỏi phần gáy Lý Nhuế Xán.

Bàn tay thon dài của hắn chậm rãi vuốt ve đầu vai Lý Nhuế Xán, sau đó sát tới, lần nữa hôn lên môi Lý Nhuế Xán.

"Chúng ta lại thoải mái một lần nữa đi," Nụ hôn của hắn bò lên, như là Satan dịu dàng chậm rãi, "Đừng cự tuyệt em, anh trai...."

20

Thời điểm Lý Nhuế Xán lần nữa khôi phục lại ý thức, dường như đã qua thật lâu.

Anh chống đỡ đầu mình, trong lúc vội vàng ngồi dậy, lại bị kéo xuống bởi thắt lưng và bẹn đùi, cơn đau nhức khiến anh vô thức rít lên một tiếng.

Đau đớn xẹt qua đại não, anh đột nhiên nhớ được chuyện gì đã xảy ra.

Lý Nhuế Xán có chút hoảng hốt nhìn qua bên cạnh, liền thấy Triệu Lễ Kiệt vẫn còn đang ngủ say.

Hai alpha cùng nhau chen chúc trên cái giường đơn của Triệu Lễ Kiệt, khoảng cách quá gần, đến mức cánh tay Triệu Lễ Kiệt còn đang ôm chân của anh.

Phản ứng đầu tiên của Lý Nhuế Xán là suýt nhảy xuống giường, kết quả eo và chân anh mềm nhũn, bất đắc dĩ phải đỡ vào chiếc tủ bên cạnh mới thì mới có thể không ngã cả người xuống đất.

Mà lúc này, trong cơ thể có thứ chất lỏng nhớp nháp, chậm rãi trượt xuống trên bắp đùi của anh, Lý Nhuế Xán vội vàng nhặt đống quần áo đã bị xé loạn trên mặt đất, Triệu Lễ Kiệt đúng lúc này lại tỉnh lại.

"Anh trai..."

Triệu Lễ Kiệt dụi mắt, mò chiếc kính đã bị ném ở đầu giường đeo vào, nhẹ nhàng gọi anh.

Giọng nói của hắn vang dội, toàn thân Lý Nhuế Xán cảm thấy hơi nóng.

Kí ức về tối hôm qua theo thanh âm kia cuồn cuộn dâng lên, hình ảnh bản thân mình dâm loạn phóng đãng kia, trong đầu Lý Nhuế Xán từng lần một tái hiện.

Lý Nhuế Xán cảm thấy mặt mình nóng bừng, máu toàn thân đều muốn chảy ngược, phía sau lưng anh rét run, nhưng phần gáy lại nóng, anh đưa tay sờ một cái, nơi đó bị Triệu Lễ Kiệt cắn dường như có chút sưng lên, trong cơn hoảng, dường như anh thật sự giống một O bị đánh dấu.

"Đừng gọi tôi!"

Có chút thẹn quá hóa giận, giọng Lý Nhuế Xán có phần run rẩy.

Mặt anh nóng đến đỏ bừng, hàm răng nghiến chặt, cố gắng chống đỡ hai chân tiến lên phía trước một bước, để cho mình ở trước mặt Triệu Lễ Kiệt lộ ra khí thế bức người.

"Cậu...." Bởi vì xấu hổ và tức giận, lồng ngực của anh còn có chút phập phồng, "Mang chuyện này quên hết đi, có nghe không!"

Triệu Lễ Kiệt ngước mắt lên, có chút cẩn thật từng li từng tí nhìn anh.

Lý Nhuế Xán bị ánh mắt của hắn nhìn trong lòng có chút trống rỗng, nhất thời cũng có chút mềm lòng chua xót, anh cũng hiểu chuyện tối hôm qua không thể đổ hết lỗi cho Triệu Lễ Kiệt, alpha tới kỳ phân hóa mất không chế phát điên là chuyện không có cách nào để kiểm soát, việc này cũng không thể trách Triệu Lễ Kiệt.

Huống chi tối hôm qua, anh có một vạn lần cơ hội để cự tuyệt Triệu Lễ Kiệt, hoặc là ngăn cản hắn tiếp tục làm như vậy, nhưng anh đã không làm.

Là anh lựa chọn đồng ý, ngầm cho phép anh cùng Triệu Lễ Kiệt phát sinh quan hệ.

Nhưng một A bị một A khác...Loại chuyện này....

Lý Nhuế Xán bình tĩnh lại rồi thấp giọng nói:"Quên chuyện này đi, nếu không..."

Anh nén lại không nói tới vế sau, chỉ đành cứng rắn hơn một chút: "Cậu có nghe hay không!"

Triệu Lễ Kiệt gật đầu.

Hắn nhìn Lý Nhuế Xán, dùng giọng nói rất dịu dàng, chậm rãi trả lời: "Thật xin lỗi, anh trai."

Lý Nhuế Xán mở miệng, sau đó lại mím chặt môi, nhất thời không nói nên lời.

Giọng nói của Triệu Lễ Kiệt vẫn rất nhẹ nhàng: "Là em mất kiểm soát, là lỗi của em, em...."

Hắn giơ tay lên, đập mạnh vào đầu của mình.

"Trước khi mất khống chế, em biết em không nên làm như vậy, nhưng sau đó... em cũng không biết là tại sao, có lẽ là do em thích mùi hương của anh, em...quá muốn gần gũi với anh, cho nên..."

Lý Nhuế Xán khẽ giật mình.

Nhưng những lời trông như là một lời thổ lộ của Triệu Lễ Kiệt lại bị dừng lại đột ngột, hắn không nói tiếp, để lại một cái đuôi bị bỏ sót, giống như một cái móc nhỏ, nhẹ nhàng linh hoạt câu vào trái tim Lý Nhuế Xán.

"Em sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, thật sự xin lỗi, anh đừng chán ghét em, được không?"

Lý Nhuế Xán cảm thấy không biết nên nói gì nữa.

Cảnh tượng trước mắt, như thể anh Lý Nhuế Xán đã ép buộc người yêu quan hệ với mình nhưng sau đó anh lại bội tình bạc nghĩa phụ lòng người yêu.

Nhưng tim của anh thực sự cũng đã mềm nhũn ra, anh thậm chí bắt đầu cảm thấy mình vừa rồi đã quá cương quyết với Triệu Lễ Kiệt.

Điều này quá điên rồi.

Lý Nhuế Xán không muốn nghĩ nữa, anh vội vàng tìm quần áo của mình, phát hiện áo nỉ tối hôm qua mặc sớm đã bị Triệu Lễ Kiệt kéo rách cổ áo, đã không thể mặc được nữa, Triệu Lễ Kiệt hiểu tâm tư của anh, đứng dậy lấy một bộ quần áo mới từ tủ của mình.

Lý Nhuế Xán do dự mấy giây, cuối cùng vẫn mặc bộ quần áo kia vào, lại vội vàng chỉnh trang nửa thân dưới, cứng rắn cắn răng chịu đựng cảm giác đau nhức rời khỏi phòng.

Khoảnh khắc anh dùng tay đóng cửa lại, những chất lỏng kia trong cơ thể lại một lần nữa chạy ra, nhớp nháp chảy dọc theo mép quần lót.

Cửa rầm một tiếng đóng lại.

Triệu Lễ Kiệt nhìn bóng lưng giống như đang chạy trốn của anh, khẽ nghiêng đầu.

Thu lại vẻ mặt cay đắng, hắn liếm đầu lưỡi, bỗng dưng cười một tiếng.

Tối hôm qua hắn nào có thật sự mất khống chế đâu, nếu như thật sự phải nói mất khống chế, chính là lúc Lý Nhuế Xán bị chịch đến mê man gọi tên của hắn, trong nháy mắt đó, hắn thực sự đã nghĩ tới việc trực tiếp đem Lý Nhuế Xán nghiền nát, chịch đến mức anh hòa vào máu thịt của hắn.

Lý Nhuế Xán gọi tên hắn, là Triệu Lễ Kiệt, không phải người khác, không phải Triệu Chí Minh, không phải bất kì ai.

Là Triệu Lễ Kiệt, Lý Nhuế Xán kêu tên hắn, Triệu Lễ Kiệt.

Triệu Lễ Kiệt.

Tuyển thủ Triệu Lễ Kiệt.

Làm sao có thể đánh giá được mức độ yêu thích đến phát điên vì nó.

Triệu Lễ Kiệt duỗi eo, đứng dậy, hắn chậm rãi xoay cổ, hít sâu một hơi.

Trong phòng vẫn lưu lại mùi hương tin tức tố còn sót lại kia, mùi hương đã rất nhạt, nhưng Triệu Lễ Kiệt vẫn có thể nắm bắt rõ ràng.

Hắn nhắm mắt lại, tin tức lại một lần nữa dâng lên, hương vị chua ngọt, lại bá đạo trào dâng, so với alpha mạnh hơn rất nhiều.

Tất cả nhiệt triều đều đã giảm bớt, Triệu Lễ Kiệt cảm giác được một thế giới khác sau khi phân hóa ---Hắn thành công phân hóa thành enigma trên người Lý Nhuế Xán.

Enigma.

Một giới tính thứ tư thật thích hợp để quan hệ với alpha.

Chỉ là hiện tại vẫn chưa phải lúc.

Triệu Lễ Kiệt nghĩ, lần nữa thu lại tin tức tố mình vừa phóng ra.

Dùng áp lực thu vào, trong phòng chỉ còn lại một loại mùi hương chua ngọt nhàn nhạt, cực kì giống quả táo xanh chua ngọt treo trên ngọn cây trong vườn hoa sau cơn mưa, nó cất giấu dã tâm của ma quỷ, dụ dỗ Eva đi tới chạm vào, nuốt vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro