21-22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21

Sau khi vội vàng chạy về phòng, Lý Nhuế Xán liền đóng sầm cửa lại.

Anh dựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại chậm rãi điều hòa nhịp thở của mình, ép buộc mình tỉnh táo hơn.

Nhưng không ngờ rằng lại nghe thấy một giọng nói yếu ớt: "Anh Nhuế Xán....?"

Lý Nhuế Xán bất thình lình bị giọng nói này dọa suýt nữa nhảy dựng lên, anh nhìn về phía giọng nói vừa được phát ra, Phác Đáo Hiền đang từ từ ngồi dậy trên giường, còn có phần lim dim, nhưng cũng đã tỉnh, lúc này đang có chút hiếu kì mà nhìn anh.

"Cậu làm sao..."

Lý Nhuế Xán nói được nửa câu, đột nhiên nhớ ra, bây giờ đã là sáng ngày hôm sau, nhìn thế nào thì cũng là do anh cả đêm hôm qua không về ngủ sau đó đột nhiên chạy về khiến người bạn cùng phòng thức dậy.

"Xin lỗi," Nghĩ tới đây, Lý Nhuế Xán rốt cuộc đã tạm thời tỉnh táo hơn đôi chút, đưa tay sửa sang lại cổ áo, "Quấy rầy cậu."

"Không đâu, anh Nhuế Xán quá khách khí," Giọng Phác Đáo Hiền ngược lại rất bình thản, dường như còn mang theo chút ý cười, "Chỉ là cảm giác quần áo trên người anh, có vẻ không vừa với dáng người của anh lắm."

Lý Nhuế Xán sững sờ, anh bỗng nhiên nhớ tới quần áo anh đang mặc là của Triệu Lễ Kiệt, Triệu Lễ Kiệt mặc dù gầy, nhưng người cao, cho nên số đo quần áo vẫn phải lớn hơn anh một chút, giờ phút này anh mặc trên người, cổ áo đến bả vai thực sự có phần rộng hơn.

Lý Nhuế Xán cũng chỉ nói: "À, mua rộng."

Phác Đáo Hiền ừ một tiếng, rất tự nhiên dời chủ đề đi chỗ khác: "Vừa rồi thật ra em đã tỉnh, đang cùng bạn bè nói chuyện phiếm, cho nên anh Nhuế Xán không có làm phiền đến em, không cần phải để ý."

Cậu dường như luôn luôn thể hiện dáng vẻ ôn hòa và lễ độ như thế, nói chuyện luôn có chừng mực, cũng biết vô ý cho đối phương một cái bậc thang, tránh cho đối phương cảm thấy áy náy cùng xấu hổ.

Lý Nhuế Xán biết ý tốt của cậu, liền nói: "Hôm qua tôi có hẹn với mấy người bạn, đã về trễ rồi, tôi đi tắm đây."

Phác Đáo Hiền một lần nữa nằm xuống giường, cầm điện thoại gõ gì đó, như thể thật sự đang nói chuyện cùng ai đó, chỉ lơ đãng nói một câu: "À, đúng rồi, điện thoại của anh Nhuế Xán hôm qua có đổ chuông, anh có muốn xem qua một chút hay không, hẳn là có người tìm anh."

Lý Nhuế Xán lúc này mới nhớ tới, hôm qua anh để di dộng ở trong phòng.

Anh đi qua cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua, màn hình hiện vô số cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn Wechat chưa đọc, góc trên bên phải màn hình cũng chỉ còn lại 11% pin.

Anh cầm điện thoại, từ trong tủ lấy ra một chiếc khăn tắm cùng một bộ quần áo, sau đó vội vàng trốn vào phòng tắm.

Kết quả vừa tiến vào phòng tắm lần đầu tiên, anh đã thấy trên cổ mình có một vết cắn không nặng không nhẹ.

Lý Nhuế Xán có chút sửng sốt, anh vươn tay, dùng móng tay cẩn thận từng li từng tí cọ vào vết tích kia, vết này chắc là từ nửa đêm hôm qua, cũng không biết Triệu Lễ Kiệt cắn lúc nào, chạm vào vừa cảm thấy ngứa vừa cảm thấy tê dại.

Mà lần theo vết cắn đi xuống, anh nhẹ nhàng kéo cổ áo, nhìn thấy nơi đang bị che dưới cổ áo, trước ngực, bên trên xương quai xanh, đều có dấu răng chồng chéo lên nhau, xanh xanh tím tím, thật là đặc sắc.

Lý Nhuế Xán hít sâu một hơi, anh không biết Phác Đáo Hiền vừa rồi có phải đã nhìn thấy được những thứ này hay không, nhưng anh cũng biết, với tính cách của Phác Đáo Hiền, kể cả có nhìn thấy được cũng sẽ giả vờ như không thấy.

Anh nhìn tấm gương hít sâu thêm lần nữa, nhưng tai không thể khống chế được đã đỏ lên nóng hổi.

Sau khi thất bại trong việc giữ bình tĩnh, anh mở vòi nước, hung hăng tạt vào mặt, sau đó lại mở mắt ra, nhìn cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn trong điện thoại.

Vừa nhìn thoáng qua, Lý Nhuế Xán cảm thấy câu nói "Điện thoại hôm qua có đổ chuông" của Phác Đáo Hiền thực sự là nói giảm nói tránh, cái này rõ ràng chính là vang suốt cả đêm hôm qua.

Những cuộc gọi nhỡ dày đặc đó đều là Triệu Chí Minh gọi tới, bắt đầu bằng cuộc điện thoại đầu tiên Lý Nhuế Xán không nghe, cứ chờ một lúc lại gọi lại, liên tục như vậy, trong đó xen lẫn có hai cuộc gọi của Điền Dã.

Mà Wechat cũng như vậy, Triệu Chí Minh hỏi anh ở đâu, lại hỏi tại sao không nghe điện thoại, cuối cùng thậm chí còn gửi cho anh những biểu tượng cảm xúc như thể anh ấy đang bị sụp đổ. Tương tự Điền Dã cũng gửi cho anh hai tin nhắn Wechat, đại ý là: Bảo anh về cuộc gọi của Triệu Chí Minh, anh ta không tìm thấy anh.

Lý Nhuế Xán thở dài một hơi, gọi lại cho Triệu Chí Minh.

Triệu Chí Minh bên kia nghe máy rất nhanh: "Oa Lý Nhuế xán! Cuối cùng cậu cũng trả lời tôi! Cậu hôm qua làm sao vậy? Sao lại không trả lời tôi? Điền Dã cũng nói không tìm thấy cậu, còn nói hình như cậu không ở căn cứ?!"

Câu hỏi của anh ta quá nhiều, tiếng Trung cứ liên tục ào ào một vùng, Lý Nhuế Xán cảm thấy có chút đau đầu.

"Điện thoại xảy ra chút vấn đề," Anh lời ít mà ý nhiều, "Vừa sửa xong."

Triệu Chí Mình dường như vẫn chưa nguôi ngoai nghi vấn trong lòng: "Vậy tại sao Điền Dã nói cậu không ở trong phòng?"

"Tối hôm qua....cùng Triệu Lễ Kiệt ra ngoài tìm chỗ sửa điện thoại."

Triệu Chí Minh ở bên kia trầm mặc mấy giây, sau đó hỏi: "Lại cùng Triệu Lễ Kiệt à?"

Lý Nhuế Xán có chút ngẩn người.

Ngay cả chính bản thân anh cũng không ý thức được, giữa anh và Triệu Lễ Kiệt, dường như trong mắt người khác đã thành lập một loại liên hệ nào đó.

"Chỉ có cậu ấy nhàn rỗi," Giọng nói Lý Nhuế Xán duy trì ngữ điệu bình thường, "Tất cả mọi người đều đang bận."

Triệu Chí Minh ở bên kia lại trầm mặc, cuối cùng nói: "Cậu lần sau có thể đến tìm tôi, tôi đi cùng với cậu!"

Lý Nhuế Xán nói: "Được, hiểu rồi"

Triệu Chí Minh dường như do dự một lúc, lại hỏi: "Ờm thì, cậu, cậu gần đây có phải rất yêu thích Triệu Lễ Kiệt hay không?"

22

Lý Nhuế Xán theo bản năng phản bác anh ta: "Cậu nói cái gì vậy?"

Triệu Chí Minh ở bên kia lầm bầm một câu, anh không nghe rõ, liền hỏi: "Cái gì?"

"Không có gì..." Triệu Chí Minh nhẹ giọng nói, "Tí nữa cậu có rảnh không, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

Lý Nhuế Xán do dự một lúc, vẫn lựa chọn cự tuyệt: "Có trận đấu tập, rất quan trọng."

Toàn thân anh bây giờ đều tràn ngập vết tích, nếu để Triệu Chí Minh thấy được, sợ là trời cũng sẽ bị làm cho nổ tung.

Mà Triệu Chí Minh im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói ra một câu: "Lý Nhuế Xán, cậu có phải không muốn để ý đến tôi nữa hay không?"

"Không có," Lý Nhuế Xán trả lời anh ta, "Không có chuyện đó."

Hô hấp Triệu Chí Minh dường như có chút gấp gáp: "Tôi có phải đã làm phiền cậu hay không? Tôi cũng không phải cố ý muốn gọi nhiều như vậy, tôi là...tôi tìm không thấy cậu, tôi..."

Lý Nhuế Xán nhíu mày lại, mạnh mẽ ngắt lời của anh ta: "Dừng lại."

Lời nói của Triệu Chí Minh đột ngột dừng lại, chỉ có hô hấp là vẫn còn chút gấp gáp.

"Không có người nào không cần cậu," Lý Nhuế Xán rất thuần thục an ủi đối phương, "Nghe, Triệu Chí Minh, bình tĩnh lại."

Hô hấp Triệu Chí Minh chậm rãi hồi phục trở lại.

"Lý Nhuế Xán..." Giọng của anh ta vẫn có chút run rẩy, "Cậu...đừng chán ghét tôi."

Lý Nhuế Xán khẽ cau mày.

Vừa rồi, anh cũng nghe Triệu Lễ Kiệt nói câu này, hắn cũng nói với anh: "Anh trai, đừng chán ghét em."

Giọng nói của Triệu Lễ Kiệt lại mơ hồ quanh quẩn trong đầu anh cùng với giọng nói của Triệu Chí Minh bên tai kết hợp, cuối cùng giọng nói kia phai dần đi, nhưng làm thế nào cũng không thể tản ra hết.

"Không chán ghét cậu," Lý Nhuế Xán mở miệng, cũng không biết mình đang trả lời ai, "Không có."

Triệu Chí Minh ở bên kia hình như lại nói cái gì đó, Lý Nhuế Xán ở bên này có chút mất hồn, cuối cùng anh cố gắng lấy lại lý trí, chăm chú nghe Triệu Chí Minh nói chuyện, nhưng lời nói của Triệu Chí Minh vẫn như cũ mờ ảo, nghe không rõ ràng, cũng không thể hiểu.

Cuối cùng dường như Triệu Chí Minh đã nói xong, nói tạm biệt với anh, anh lúc này mới thực sự lấy lại tinh thần, nói: "Bai."

Anh cúp điện thoại, mở một bài hát tiếng Hàn mà anh thích, sau đó cởi quần áo, bắt đầu tắm rửa.

Anh vừa cởi đồ lót, cũng cảm nhận được trên đó dính cái thứ chất lỏng nhớp nháp kia, một phần chảy xuống trên đùi anh, một phần đã rơi thành từng giọt từng giọt xuống mặt đất.

Lý Nhuế Xán mím môi, cầm lấy vòi phun, đem chúng nó rửa sạch, sau đó anh đi vào bên trong làn nước, nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm giác được thứ chất lỏng kia chảy xuống dọc theo bắp đùi anh.

----- Triệu Lễ Kiệt rốt cuộc đã rót vào người anh bao nhiêu vậy?

Lý Nhuế Xán cắn răng, dùng ngón tay chầm chậm đem thứ còn dư lại ở đó "mời" ra, sau đó anh tắm rửa tổng cộng ba lần, mới sấy tóc, dùng áo len cổ lọ che đi vết tích trên cổ, đẩy cửa phòng tắm ra.

Phác Đáo Hiền đang ngồi đó gọi điện thoại, ánh mắt ôn nhu cùng ngữ khí nhẹ nhàng, nhìn thấy anh đi ra, nhẹ giọng dùng tiếng Hàn nói: "A, đừng nói, anh Nhuế Xán đi ra rồi."

Lý Nhuế Xán vươn tay vò tóc mình, thuận miệng hỏi: "Gọi điện thoại cho mẹ?"

"À, không phải," Phác Đáo Hiền mỉm cười rất nhẹ, "Là gọi cho một người bạn."

Lý Nhuế Xán lại nhíu mày: "Xem ra là bạn bè rất thân thiết?"

Giọng nói Phác Đáo Hiền rất ôn hòa: "Giống anh Nhuế Xán, em cũng có một người bạn 'rất thân thiết'."

Lý Nhuế Xán không nghĩ tới việc cậu ngược lại đem vấn đề ném lên người mình, càng không nghĩ tới cậu nhanh như vậy liền thừa nhận, có chút hiếu kỳ: "Là....O?"

Phác Đáo Hiền bật cười.

Sau đó cậu chầm chậm nhướn mày: "Không phải O, là đồng đội lúc trước, anh Nhuế Xán không phải cũng là bạn tốt của cậu ấy sao?"

"Cậu nói là Lý...." Lý Nhuế Xán cũng có phần kinh ngạc, "Tarzan là alpha à?"

Phác Đáo Hiền không phủ nhận, chỉ mỉm cười với anh.

Lý Nhuế Xán há hốc mồm, anh nhất thời cũng có chút khó tiếp nhận nổi, đầu óc vốn vẫn đang có phần hỗn độn lúc này càng thêm mơ hồ, đầu não trực tiếp có xu hướng đóng băng lại.

"Cậu ấy cùng cậu...." Lý Nhuế Xán nghiêm túc nhìn Phác Đáo Hiền,rất nhiều lời kinh ngạc vẫn là bị ép trở lại trong cổ họng, "....Cũng có thể coi là tình yêu đích thực trong đau khổ."

Phác Đáo Hiền cũng không phủ nhận một giai đoạn lịch sử kia, chỉ nói: "Hi vọng về sau sẽ có ít thời gian khó khăn hơn, cảm giác bị xuống cấp không phải tốt lắm."

Lý Nhuế Xán nói: "Tôi vẫn tưởng rằng cậu sẽ khá thích....một người O?"

"A, anh Nhuế Xán quả nhiên là một người rất cường thế đấy, thế nào thích suy nghĩ ghép em với O," Phác Đáo Hiền lại lắc đầu, "Em là Beta, không cảm giác được kích thích từ A hoặc O, em thích một người, cũng chỉ có thể là thích tính cách cùng tâm hồn của người ta."

Đầu ngón tay Lý Nhuế Xán khẽ động.

"Một A cùng một B, anh Nhuế Xán có phải cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi hay không?" Phác Đáo Hiền mỉm cười, "Nhưng anh Nhuế Xán, em thật sự rất tò mò, bên cạnh anh cũng có một alpha và một beta, anh ưa thích loại cảm giác nào hơn?"

"Tôi..." Trong đầu Lý Nhuế Xán lóe lên một cái gì đó, nhưng lại lập tức phản ứng lại, "Thằng chó! Cậu đang lôi kéo tôi nói?!"

Phác Đáo Hiền lắc cánh tay cười: "Thế nhưng anh Nhuế Xán hình như vừa rồi trong lòng anh đã có đáp án."

Lý Nhuế Xán đỏ mặt: "Mau cút đi, cậu muốn bị ăn đập!"

Anh ngồi trên giường của mình, cũng không nhịn được mà nghĩ tới vấn đề Phác Đáo Hiền vừa hỏi lúc nãy, trong đầu anh đã lóe lên một khuôn mặt.

Nhưng anh lại nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Chờ một chút, những cái này làm sao cậu biết? Coi như Triệu Chí Minh, thế nhưng..."

Thế nhưng chuyện của anh cùng Triệu Lễ Kiệt bí mật như vậy, Phác Đáo Hiền làm sao lại biết được.

"Rất khó để không biết, lần trước ở phòng huấn luyện, có người bởi vì em nói chuyện với anh, đạn trong mắt đều muốn bắn ra," Phác Đáo Hiền trả lời mười phần tự nhiên, "Ánh mắt mà Jiejie nhìn anh, chính là ánh mắt bị anh hấp dẫn, vẫn là rất dễ để nhận ra."

Lý Nhuế Xán nói: "Chúng tôi thực ra cũng không có gì, chỉ là có lúc, cậu biết đó, giúp nhau giải quyết một chút."

"Aiza?" Giọng Phác Đáo Hiền ôn hòa bên trong lại mang theo phần cười nhạo, "Chẳng lẽ là em nhìn nhầm?"

Cậu nhìn về phía Lý Nhuế Xán: "Anh nhìn ánh mắt của cậu ấy, không phải ánh mắt vì sex, là ánh mắt yêu thích nha."

Tay Lý Nhuế Xán trì trệ một lúc.

"Đừng nói nhảm," Anh nhẹ giọng nói, "Loại trò đùa này không thể nói."

Phác Đáo Hiền dùng ý vị thâm trường nhìn anh: "Được, em nghe anh Nhuế Xán, không đề cập nữa."

Nụ cười của cậu càng hời hợt, trong lòng Lý Nhuế Xán lại càng có cảm giác bất an.

Ánh mắt yêu thích? Triệu Lễ Kiệt? Thích?

Nhưng được yêu thích là điều tốt sao?

Trên người anh đã gánh vác sự yêu thích của một người, nhưng anh lại không có cách nào đáp lại, cũng khiến Triệu Chí Minh càng thêm đau khổ, thích cùng không thích, đôi khi cũng không ai có thể biết được đây rốt cuộc là linh dược hay là độc dược.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro