39-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

39

Khi Lý Nhuế Xán sắp về tới căn cứ mới đuổi kịp Triệu Lễ Kiệt.

"Triệu Lễ Kiệt!"

Triệu Lễ Kiệt thoạt nhìn giống như cũng không tức giận, hắn thậm chí còn dịu dàng ngoan ngoãn dừng bước lại, chờ Lý Nhuế Xán đuổi theo.

Lý Nhuế Xán chạy tới trước mặt hắn, nhưng cũng không biết mình nên nói cái gì

----Nói anh và Triệu Chí Minh vừa nãy thật ra là đang nói về chuyện kết thúc mối quan hệ, hay là nói cho Triệu Lễ Kiệt rằng mình đã quyết định cắt đứt triệt để mối quan hệ đó với Triệu Chí Minh, bởi vì hắn mà chấm dứt?

"Tôi..." Anh há to miệng, mới nói được một chữ đã lại bắt đầu nghẹn lời, "Tôi vừa rồi thật ra..."

Triệu Lễ Kiệt lại lắc đầu, mỉm cười với anh.

"Anh trai thích ai, muốn làm chuyện gì, đều là việc của anh."

Lý Nhuế Xán khẽ giật mình.

"Anh trai là người rất tốt bụng, em biết, cho nên em cũng có thể hiểu tất cả lựa chọn của anh."

Dường như thần sắc Triệu Lễ Kiệt thật sự có chút phẳng lặng cùng mệt mỏi, giống như áng mây sụp đổ tiêu tan trong làn sương mù.

"Triệu Chí Minh không thể rời khỏi anh, em sẽ không ép anh lựa chọn bất kì thứ gì," Hắn cúi đầu xuống, có chút tự giễu cười, "Anh trai, em đã nói rồi, em giống như một thằng hề đi yêu thánh nhân, em nhận, nhưng anh trai, em cũng sẽ đau lòng."

Trái tim Lý Nhuế Xán giống như là bị ai đó đột nhiên nắm lấy.

Anh vươn tay, kéo Triệu Lễ Kiệt lại, tất cả mọi thứ hôm nay đối với anh rõ ràng mà nói chính là hiểu lầm rất lớn, anh oan uổng muốn chết, nhưng vào giờ này khắc này, anh lại không thể nói ra một câu nặng lời với Triệu Lễ Kiệt.

"Triệu Lễ Kiệt," Anh nắm lấy cánh tay của đối phương, "Có thể nghe tôi giải thích được không?"

"Có thể."

Vẻ mặt Triệu Lễ Kiệt vẫn như cũ nghe theo, hắn giống như đang chịu đựng sự mất mát, nhẹ nhàng đẩy Lý Nhuế Xán ra một chút.

"Đi chụp ảnh trước đi, sinh nhật anh," Thanh âm của hắn trầm thấp, "Anh trai, sinh nhật vui vẻ nha."

Toàn bộ quá trình quay chụp sinh nhật, Lý Nhuế Xán có chút mất tập trung.

Anh bình thường không quá ưa thích việc kinh doanh, nhưng đối với phản hồi của fan hâm mộ vẫn luôn chăm chú, chỉ là lần này anh thật sự luôn thất thần, thường xuyên mất tập trung nhìn trái một chút nhìn phải một chút, không nhịn được lại đi xem cái bảng trắng viết đầy lời chúc sinh nhật kia.

Hiệp sĩ rùa đen, muốn ngắm cực quang không?

"Đa Đa, nhìn chỗ này nhìn chỗ này," Kim Tinh Vũ lại một lần nữa gọi anh, "Nhanh nhanh nhanh, chụp xong rồi muốn nghĩ gì thì nghĩ."

Thật vất vả mới chụp xong ảnh sinh nhật, ngay cả Điền Dã cũng nhìn ra có cái gì đó không đúng, cậu đi qua vỗ vai Lý Nhuế Xán, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy, cuộc nói chuyện với Triệu Chí Minh không thuận lợi à?"

"Không sao," Lý Nhuế Xán nhìn trái nhìn phải, "Triệu Lễ Kiệt đâu?"

"Vừa rồi hát chúc mừng sinh nhật cho cậu xong liền đi rồi," Điền Dã đánh hơi được một chút mùi kì lạ, "Làm sao vậy, hai người có mâu thuẫn?"

Lý Nhuế Xán không nói gì, đem món quà cầm trong tay đặt sang một bên, liền quay đầu đi tìm Triệu Lễ Kiệt.

Điền Dã đứng tại chỗ nhìn bóng lưng gần như là chạy chậm của anh mà có chút kinh ngạc: "Rốt cuộc là làm sao..."

Lý Nhuế Xán đứng trước cửa phòng Triệu Lễ Kiệt, hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.

Triệu Lễ Kiệt không khóa cửa, lúc này đang ngồi trên giường xem điện thoại, thấy anh đi vào, liền để điện thoại di động xuống.

"Anh đã đến," Ngữ khí hắn rất bình tĩnh, "Chụp ảnh xong rồi?"

Lý Nhuế Xán trở tay đóng cửa lại.

"Tôi hôm nay tìm Triệu Chí Minh, là vì muốn cùng cậu ấy nói rõ ràng," Anh đi thẳng vào vấn đề, "Tôi nói với cậu ấy, rằng tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa."

Triệu Lễ Kiệt giương mắt lên, phảng phất có phần kinh ngạc.

"Tôi hi vọng cậu đừng hiểu lầm," Lý Nhuế Xán mím chặt môi, "Tôi với cậu ấy, từ trước đến giờ không phải là tình yêu, tôi xưa nay luôn chỉ coi cậu ấy là bạn của tôi."

Anh hít sâu một hơi, đứng im tại chỗ.

Có lẽ là do nói quá nhanh, tay chân anh lúc này có chút luống cuống, anh bắt đầu nghĩ mình có phải quá vội vàng hay không, giống như đang trong một ván cờ, rõ ràng ban đầu anh mới là người chiếm quyền chủ động, bây giờ lại đến phiên anh biến thành người chủ động phá vỡ thế cân bằng.

Nhưng việc đã đến nước này, còn có thể nói cái gì nữa.

Lý Nhuế Xán nhìn thoáng qua Triệu Lễ Kiệt, thấy người kia vẫn không có phản ứng gì, chỉ đứng bên giường, dường như cũng đang tiêu hóa lời anh vừa mới nói.

Mặt Lý Nhuế Xán có chút nóng, lỗ tai cũng vậy, trong không gian yên tĩnh này, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, dứt khoát quay người sang chỗ khác muốn mở cửa rời đi: "Dù sao cái gì tôi nên nói đều đã nói rồi, tùy cậu muốn làm gì thì làm, nghĩ gì thì nghĩ."

"Anh trai."

Triệu Lễ Kiệt ở đằng sau gọi anh.

Tay Lý Nhuế Xán dừng lại, anh quay đầu lại, dùng khóe mắt có chút đỏ lên liếc nhìn Triệu Lễ Kiệt, tận lực bày ra dáng vẻ không quan tâm.

"Em có thể không quan tâm anh và Triệu Chí Minh," Giọng Triệu Lễ Kiệt vẫn như cũ bay lơ lửng, giống như là một đám mây chứa đầy hơi nước, "Em nói rồi, em có thể chấp nhận chuyện này."

Hắn hít sâu một hơi.

"Nhưng anh trai," Triệu Lễ Kiệt chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt Lý Nhuế Xán, "Em có thể biết không, em ở trong lòng anh rốt cuộc là cái gì?"

Lý Nhuế Xán không nghĩ tới việc hắn sẽ hỏi như vậy.

Triệu Lễ Kiệt nhìn về phía mắt anh: "Anh coi em là cái gì đây, Lý Nhuế Xán?"

Giống như là sợ Lý Nhuế Xán tránh né, Triệu Lễ Kiệt thậm chí còn tiến một bước về phía trước, nhích lại gần.

"Anh nói cho em đi, rốt cuộc anh coi em là cái gì?"

Thân thể hắn hơi cúi xuống, đôi mắt có phần ẩm ướt, nhưng lại mang theo chút nỗ lực tỏ vẻ kiên cường.

"Anh nói cái gì em đều có thể chấp nhận, anh coi em là đồng đội, bạn bè bình thường, thậm chí là một người bạn tình bình thường, em đều có thể chấp nhận, em chỉ muốn một đáp án."

Tay phải của hắn giơ lên, muốn chạm vào cánh tay Lý Nhuế Xán, nhưng cuối cùng lại chậm rãi thu về.

"Em chỉ muốn biết đáp án, em đều có thể chấp nhận."

Giọng hắn nghẹn ngào: "Anh trai, em thật sự có thể tiếp nhận được tất cả, bởi vì em thật sự......thích anh."

40

Trong nháy mắt đó, Lý Nhuế Xán cảm thấy trông đầu mình lóe lên rất nhiều hình ảnh.

Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở một bầu trời mưa vào năm ngoái, anh cùng Triệu Chí Minh lên chiếc xe chuyên dụng của EDG, phía sau là Triệu Lễ Kiệt che một chiếc ô, đứng trong mưa, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Điều cuối cùng anh nhìn thấy sau khi lên xe, là hình ảnh anh lướt qua vai Triệu Chí Minh nhìn về phía Triệu Lễ Kiệt ở trong mưa, bóng dáng gầy gò của người kia đứng dưới mưa, chỉ tĩnh tĩnh lặng lặng nhìn, sau đó Triệu Lễ Kiệt xoay người, che chiếc ô kia rời đi, chỉ để lại một bóng lưng trong đồng tử của Lý Nhuế Xán.

Lý Nhuế Xán lúc ấy ở trên xe muốn kéo cửa sổ xuống nói gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không cử động, Triệu Chí Minh ngồi bên cạnh anh ríu rít, nói vài câu anh đáp lại một câu, ngón tay vuốt nhẹ màn hình điện thoại, giống như muốn gửi tin nhắn Wechat cho Triệu Lễ Kiệt nói gì đó.

Chiếc xe rời đi, anh quay đầu lại, bên trong màn mưa nơi ven đường kia đã sớm không còn Triệu Lễ Kiệt.

Người đi rừng của anh, giống như một đám mây trong mưa, nhẹ nhàng biến mất không nhìn thấy.

Cảm giác này bây giờ vào thời điểm này đột nhiên nhớ lại, càng cảm thấy có chút không thoải mái.

Đầu ngón tay Lý Nhuế Xán giật giật, trong phòng yên tĩnh, anh cảm nhận không khí giống như một đám mây lướt qua đầu ngón tay anh, mặc cho hai tay anh có thể thao tác tất cả các vị tướng, giờ này khắc này, anh lại không thể nắm được bất cứ thứ gì.

Anh muốn nhìn Triệu Lễ Kiệt, nhưng lại không dám đối mặt với hắn, trái tim anh lúc này đang cảm thụ được một loại cảm giác tên là đau nhói, kéo dài rồi lại đau đến mức khiến đầu ngón tay anh muốn run rẩy.

"Triệu Lễ Kiệt..."

Trong mơ hồ anh gọi tên của đối phương.

"Tôi coi cậu..."

Anh mím môi, cắn răng, vươn tay, kéo Triệu Lễ Kiệt lại.

"Tôi coi cậu là cái gì," Anh cảm thấy toàn thân mình đang nóng lên, "Triệu Lễ Kiệt, cậu nói xem tôi coi cậu là cái gì..."

Anh nói, hít sâu một hơi, hung hăng hôn lên.

Hai mắt Triệu Lễ Kiệt có phần mở to, hoảng hốt lùi về sau một bước.

Mà Lý Nhuế Xán nghiêng người tiến lên, từng bước từng bước đẩy ngã Triệu Lễ Kiệt xuống giường, anh thuận thế ngồi cưỡi lên người hắn, lần này rốt cuộc đến lượt anh ở trên cao nhìn xuống, nhìn xuống người đi rừng của anh.

"Cậu muốn tôi chứng minh cho cậu xem không," Giọng của anh có chút khàn khàn, "Triệu Lễ Kiệt, tôi nên để cậu hiểu không?"

Đôi mắt Triệu Lễ Kiệt nhìn anh, cặp mắt đen nhánh kia, cứ dịu dàng và rực rỡ như vậy phản chiếu lại dung mạo của anh, dường như không biết đã từ bao lâu trước đó, hắn đã luôn nhìn chăm chú Lý Nhuế Xán như thế này.

"Anh trai," Triệu Lễ Kiệt nhẹ nói, "Muốn chứng minh cái gì cũng được, bởi vì em thật sự, thích anh."

"Rất thích rất thích, từ rất lâu trước đây, đã thích anh."

Lý Nhuế Xán cảm thấy tim mình đang tan chảy.

Anh nhìn chăm chú ánh mắt Triệu Lễ Kiệt, đồng thời cũng đang nhìn kĩ mình trong mắt đối phương, một loại kích thích mang tên tình yêu đang đánh thẳng vào anh, sự thận trọng cùng lễ nghĩa đạo đức cuối cùng còn xót lại trong người anh chỉ như là một tờ giấy dán cửa sổ, tiện tay đâm một cái, liền rách.

Lý Nhuế Xán hơi nhắm mắt lại, sau đó cúi người, hôn lên môi Triệu Lễ Kiệt.

Tin tức tố cỏ cây tươi mát đúng lúc này mãnh liệt trào ra, phảng phất không có sự ác liệt của alpha, nó thuần thục câu dẫn táo xanh chua ngọt, nghênh đón đối phương phóng thích.

Mà Lý Nhuế Xán ngay tại lúc này kéo quần của mình, quần áo trên nửa người anh chỉnh tề, nửa người dưới lại trần trụi kề sát lên cơ thể Triệu Lễ Kiệt.

"Tự cậu cởi," Một tay anh bao phủ ở hạ thể của Triệu Lễ Kiệt, "Hay là tôi cởi cho cậu?"

Triệu Lễ Kiệt nhìn anh, chỉ nhẹ giọng gọi: "Anh trai..."

Lý Nhuế Xán phảng phất cảm thấy mình thực sự gặp chút khó khăn, động tác anh rất nhanh lột sạch quần áo Triệu Lễ Kiệt, đỡ lấy thứ vật kia đã cứng ngắc kia, tự mình mở đằng sau ra, ngồi xuống.

Một alpha dùng thân thể của mình chủ động chứa lấy tinh khí của một alpha khác, vẫn sẽ có một chút đau đớn, nhưng Lý Nhuế Xán lại quỷ dị cảm giác được thành ruột của anh đang chủ động bài tiết thứ chất lỏng dính dớp nào đó, đến bôi trơn loại ma sát mang tới đau nhói này, thứ này khiến quá trình xâm nhập đặc biệt suôn sẻ, tin tức tố cỏ cây dường như cũng trở nên thanh ngọt, có một loại cảm giác câu dẫn khiến người ngoài đắm chìm vào.

Thời điểm Lý Nhuế Xán ngồi xuống tận gốc, anh đột nhiên ý thức được, anh giống như một omega chân chính bị chịch đến quen, đã có thể thuần thục dung nạp sự xâm lấn của người khác.

Xấu hổ cùng nóng rực bùng cháy lên, nhưng cái "người khác" này lại không phải là người nào khác, mà là Triệu Lễ Kiệt.

Là hương vị táo xanh anh quen thuộc nhất.

Lý Nhuế Xán ngẩng đầu lên, bẹn đùi của anh dán chặt vào eo Triệu Lễ Kiệt, tất cả mọi thứ giữa bọn họ đều liên kết thân mật, không có một chút khẽ hở.

"Triệu Lễ Kiệt..." Giọng của anh có chút run rẩy, "Ngoại trừ cậu..."

---Ngoại trừ cậu, sẽ không có người nào làm như thế này với tôi, trên thế giới này cũng chỉ có duy nhất một người có thể làm như vậy với tôi.

Nhưng anh cũng không nói những lời này ra, toàn thân nóng rực khiến anh cảm thấy như bị thiêu đốt, anh và Triệu Lễ Kiệt ngay từ đầu đã không có sự kháng cự giữa hai A, anh dường như thật sự bị Triệu Lễ Kiệt chịch quen, từ thân thể đến linh hồn.

Tay Triệu Lễ Kiệt chậm rãi ôm chặt eo anh, sau đó ôm lấy vai của anh, hôn tới.

"Anh trai," Hắn nhẹ nói, "Anh trai, thật chủ động a."

Hắn đem môi dừng ở giữa môi lưỡi Lý Nhuế Xán, cảm thụ được hô hấp run rẩy và nhịp tim đập mạnh nóng hổi của đối phương.

Hắn rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này, hắn chờ đến ngày Lý Nhuế Xán chủ động, mặc kệ là có phần trù tính hay là tính toán mưu cầu, cuối cùng hắn cũng có thể đem Lý Nhuế Xán siết chặt ở trong lòng bàn tay mình.

Đối với Lý Nhuế Xán mà nói, hắn thật sự là một đứa trẻ hư, nhưng cái này quả thực, chính là Triệu Lễ Kiệt người mà thích Lý Nhuế Xán.

Khi đang nói, hắn đỉnh eo lên một chút, Lý Nhuế Xán bỗng nhiên nức nở một tiếng, cúi người, lại bị Triệu Lễ Kiệt ôm chặt vào trong ngực.

"Anh trai," Thanh âm Triệu Lễ Kiệt ghé vào lỗ tai anh, "Còn lại giao cho em."

Nói xong, người đi rừng của anh bắt đầu chuyển động, eo người trẻ tuổi vẫn như trước có lực và rắn chắc, mỗi một cái đều mượn trọng lực mà đẩy Lý Nhuế Xán đến nơi sâu nhất.

Lý Nhuế Xán cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, thân thể anh cắn chặt tinh khí của Triệu Lễ Kiệt, kêu gào vì niềm vui sướng của trận tình ái này, khoang sinh sản của anh dường như cũng bị truyền nhiệt độ vào, từ trong cơn ngủ say bị đánh thức một cách hoang đường, nó tê dại đến kịch liệt, so với lần trước thiếu chút chua xót, nhiều chút vui sướng khi bị công phá.

Loại cảm giác này thật sự không thể không chế, Lý Nhuế Xán nghĩ, quá tệ.

Đầu gối của anh quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, làn da lại nóng đến mức giống như là nước sôi, tay Triệu Lễ Kiệt sờ xoạng eo cùng mông của anh, sau đó đem áo anh kéo lên, dùng răng cắn đầu ngực anh, dùng sức đến cực điểm, giống như muốn hút ra chút sữa tươi ngọt ngào từ nơi đó, mà dưới thân thể của anh, hậu huyệt thuộc về alpha kia lại bị chịch đến đỏ bừng tục tĩu, mép sóng thịt lăn qua lăn lại, chất lỏng dinh dính có chút sủi bọt, thuận theo bắp đùi của anh cùng bụng dưới Triệu Lễ Kiệt mà tùy ý lan tràn ra khắp nơi.

Quá dâm đãng, chút lý trí cuối cùng của Lý Nhuế Xán đang chất vấn, đây thật sự chính là tôi à.

Nhưng cái sợi dây lý trí này cuối cùng cũng theo sự công phá của Triệu Lễ Kiệt mà tan thành mây khói, anh kẹp chặt vật kia của Triệu Lễ Kiệt, ngẩng đầu lên, trong cổ họng tràn ra những tiếng rên rỉ yếu ớt và động tình.

Giờ khắc này anh đã mơ màng quên đi tên của mình, cũng quên đi sự thận trọng cùng lo lắng trước đó của anh, anh chỉ muốn cảm thụ tin tức tố táo xanh, say sưa mơ màng trên cơ thể Triệu Lễ Kiệt một lần lại một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro