41-42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

41

Tuyển thủ thể thao điện tử nổi tiếng Scout đã từng nói: Con người không thể khuất phục trước dục vọng của bản thân, nếu không sẽ sa ngã rơi vào vực thẳm thất bại.

Thật ra Lý Nhuế Xán đã sớm quên mình nói câu này từ đời nào rồi, nhưng sau khi làm xong anh chạy vào phòng tắm trong phòng Triệu Lễ Kiệt, nhìn cả cơ thể mình trong gương bị gặm ra những vết xanh xanh tím tím, anh thực sự đã nghĩ như vậy.

Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, anh chẳng những đã tiến vào cái vực sâu Triệu Lễ Kiệt này, thậm chí bước vào trong vực sâu này sâu thêm một bước cũng chính là anh chủ động nhấc chân.

Cho nên cũng đừng trách ai, việc này phát triển tới bây giờ, từ lần đầu tiên diễn ra cho tới lúc này, có lần nào không phải do anh dung túng.

Lý Nhuế Xán nghĩ không thông, anh cảm thấy mình sắp điên rồi, nhưng bây giờ còn có một chuyện quan trọng hơn.

"Triệu Lễ Kiệt!" Lỗ tai Lý Nhuế Xán đỏ đến phát bỏng, "Tí nữa buổi tối còn phải ăn cơm, cậu còn dám cắn cổ của tôi!"

Giọng Triệu Lễ Kiệt ủy khuất từ bên ngoài truyền vào: "Nhưng lúc em cắn rõ ràng anh rất thích."

Lý Nhuế Xán: "Cậu ngậm miệng lại!"

Triệu Lễ Kiệt ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói nữa.

Nửa tiếng sau, Lý Nhuế Xán mới ra khỏi phòng tắm, tóc đã sấy khô cong, thời điểm nhìn thấy Triệu Lễ Kiệt sắc mặt vẫn đỏ lên nóng bừng.

Triệu Lễ Kiệt ở bên ngoài đang ngồi trên giường, khéo léo nhìn anh: "Anh trai."

Lý Nhuế Xán hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng lại nhớ tới việc này hôm nay vốn là do mình chủ động, không khỏi có chút chột dạ.

"Tí nữa phải đi ăn cơm," Anh nói với Triệu Lễ Kiệt, chỉ chỉ vết cắn trên cổ mình, "Cậu nói phải làm sao giờ."

Triệu Lễ Kiệt dường như đang thật sự suy nghĩ: "Anh đeo khăn quàng đi."

Lý Nhuế Xán tức đến bật cười: "Khăn quàng? Toàn bộ người của căn cứ cộng lại có thể kiếm ra được một cái khăn quàng cổ không?"

"Đáo Hiền có," Triệu Lễ Kiệt nói, "Em đi mượn giúp anh."

Lý Nhuế Xán còn chưa nói gì, Triệu Lễ Kiệt đã chạy vọt ra ngoài, tầm 3 phút sau hắn đã quay lại nhưng trong tay cũng không cầm khăn quàng cổ.

"Làm sao vậy," Lý Nhuế Xán tức giận hỏi, "Đáo Hiền mặc kệ cậu?"

"Không phải," Triệu Lễ Kiệt nói, "Khăn quàng cổ của anh ấy có mùi tin tức tố."

Lý Nhuế Xán a một tiếng, có chút hoài nghi, nhưng lại chợt phản ứng kịp: "Tarzan a..."

Triệu Lễ Kiệt nói: "Em không thể để cho trên người anh có mùi của người khác, ai cũng không được, mà mùi vị kia cũng không dễ ngửi, hương bạc hà lạnh lẽo, chẳng có mùi vị, còn không bằng mùi dầu thơm của em."

Lý Nhuế Xán nhất thời không biết nên nói cái gì, anh cảm thấy Triệu Lễ Kiệt trước mắt giống như quỷ ngây thơ, vì lòng chiếm hữu của mình, mà ngay cả tin tức tố của thần tượng cũng muốn phê bình một lần, nhưng trong tim anh lúc này có một dòng nước ấm lan ra, không thể giải thích được cái cảm giác này, chỉ là cảm thấy cả người đều ấm áp.

"Vậy cái này phải làm sao," Tuy tâm tình không tệ, nhưng anh vẫn chỉ vào cổ ép hỏi: "Cậu nghĩ ra biện pháp giải thích cho tôi."

"Ký túc xá có muỗi," Triệu Lễ Kiệt nói, "Anh thấy có được không?"

Lý Nhuế Xán lại bị hắn làm cho tức đến bật cười: "Con muỗi này cao hơn một mét tám, 60 cân, biết đi rừng, không feed bao thắng* , đúng không?"

(*Câu này ý là chỉ cần đồng đội không feed thì ván đầu đấy chắc chắn sẽ thắng, một câu hay dùng để ca ngợi một tuyển thủ, một người chơi nào đấy chơi hay đỉnh cao, đẳng cấp.)

Triệu Lễ Kiệt chớp mắt: "Em không phải con muỗi..."

"Ừm," Lý Nhuế Xán nói, "Cậu là chó, chuyên môn cắn người."

Sau cùng cả hai người đều không còn cách nào, chỉ có thể tìm một chiếc áo cao cổ trong tủ quần áo của Triệu Lễ Kiệt, cho Lý Nhuế Xán mặc vào, cuối cùng cũng che được những vết tích trên cổ kia.

Kết quả hai người vừa ra khỏi cửa, liền bắt gặp Điền Dã.

"Đang định đi tìm các cậu!" Điền Dã hướng bọn họ gào to, "Phải đi ra ngoài ăn cơm rồi hai người các cậu còn chạy đi đâu! Nhanh------Ơ Lý Nhuế Xán, sao tôi chưa từng thấy cậu mặc bộ quần áo này, cậu vì sinh nhật nên đặc biệt đổi bộ quần áo mới sao?"

Sắc mặt Lý Nhuế Xán thật vất vả mới khôi phục lại được lúc này lại đỏ lên: "Trước kia đã có rồi, cậu quên mà thôi."

Điền Dã nhìn anh, lại nhìn Triệu Lễ Kiệt ở bên cạnh một chút, giống như cuối cùng cũng đã nhận ra thứ gì đó, cậu giơ ngón tay lên chỉ Lý Nhuế Xán, lại chỉ Triệu Lễ Kiệt: "Các cậu..."

Sau đó cậu lắc đầu: "Abu nói không thể cùng người khác yêu đương, nhưng quả thực cũng không nói không thể yêu đương trong đội, nhưng cũng quả thực không nói có thể ở căn cứ làm...."

Lý Nhuế Xán ho tới mức long trời lở đất, dẫn tới Phác Đáo Hiền cũng nhìn sang nơi này, người kia mang theo một cái khăn quàng cổ màu trắng, có lẽ thứ kia chính là thứ nhiễm tin tức tố của Lý Thừa Dũng* mà mới vừa rồi đã bị Triệu Lễ Kiệt cự tuyệt.

(*Tarzan)

Triệu Lễ Kiệt nhỏ giọng nói bên tai Lý Nhuế Xán: "Anh nhìn, người ta có bạn trai, trên người đều phải có mùi hương của người khác."

Lý Nhuế Xán trừng mắt liếc hắn một cái: "Cậu muốn làm gì?"

Triệu Lễ Kiệt nói: "Không có gì, chỉ là có chút không yên lòng."

Lý Nhuế Xán ừ một tiếng, cũng cảm giác được cổ áo chỗ phần gáy bị kéo xuống, Triệu Lễ Kiệt nhân lúc Điền Dã quay đầu, cắn một cái trên gáy anh.

Lý Nhuế Xán bị đau, liền trở tay huých khuỷu tay vào người Triệu Lễ Kiệt, Triệu Lễ Kiệt aiza một tiếng, biểu cảm cũng rất vui sướng.

Điền Dã quay đầu lại: "Hai cậu sao vậy?"

"Không có gì," Lý Nhuế Xán mặt không biểu tình, "Hâm nóng cơ thể."

Nhưng anh hơi kinh ngạc phát hiện ra, trên gáy anh vậy mà truyền tới một cảm giác tê dại giống như dòng điện chạy qua, Triệu Lễ Kiệt không rót tin tức tố vào trong cơ thể anh, chỉ đơn giản là dùng răng nhọn cắn, đã khiến toàn thân anh không khỏi phát run, suýt chút nữa rít lên thành tiếng.

Điền Dã mặc kệ chiêu thức ân ái giữa hai người họ, quay đầu rời đi.

"Cậu làm cái gì," Điền Dã đi rồi, Lý Nhuế Xán mới che phần gáy, "Cậu điên rồi à."

"Em muốn đánh dấu anh trai nha," Triệu Lễ Kiệt chớp mắt vẫn là vẻ mặt vô tội đó, "Em cũng muốn để trên người anh dính lấy mùi của em a."

Lý Nhuế Xán khịt mũi coi thường: "Cậu là A, tôi cũng là A, cậu hãy cứ đánh dấu ở trong mơ đi."

42

Địa điểm tổ chức sinh nhật chọn tại một cửa hàng thịt nướng Thượng Hải có tiếng ở địa phương, nghe nói trong phòng riêng có khách Hàn Quốc tổ chức sinh nhật, ông chủ còn tặng một chiếc bánh gato, dùng ngọn nến chữ Hàn ghi sinh nhật vui vẻ.

Triệu Lễ Kiệt ngồi bên cạnh Lý Nhuế Xán, lần này bên còn lại cạnh Lý Nhuế Xán không phải Triệu Chí Minh ngồi, mà là Lý Huyễn Quân đang nghiên cứu đêm nay uống gì.

Mọi người trước tiên vẫn theo lệ cũ hát chúc mừng sinh nhật, Lý Nhuế Xán vừa rồi ở cậu lạc bộ đã ước một lần, lúc này lại ước thêm một lần, Điền Dã cười hì hì nói không thể ước giống nhau a, bị Lý Huyễn Quân phản bác nói cái quái gì đấy Mibugi* cứ mặc niệm một trăm lần tôi muốn kiếm nhiều tiền.

(*Tên acc rank Hàn của Scout chắc ai cũng biết rồi nhưng thôi vẫn note)

Màn ước nguyện ầm ĩ kết thúc, Triệu Lễ Kiệt lại gần hỏi: "Anh ước gì vậy?"

"Không phải nói không thể nói cho người khác biết sao," Lý Nhuế Xán trả lời, "Nói cho cậu liền mất linh."

Triệu Lễ Kiệt nói: "Có liên quan đến em hay không?"

Lý Nhuế Xán: "Không thể nói."

Triệu Lễ Kiệt: "Vậy chính là có."

"Tôi cầu nguyện cậu đừng quá chó," Tay Lý Nhuế Xán không tự chủ được sờ lên cổ, còn có chút nghiến răng, "Làm người đi."

Triệu Lễ Kiệt cười haha.

Đúng lúc này, cửa phòng riêng lại bị mở ra, mọi người còn tưởng rằng là người đến mang thức ăn, kết quả là Triệu Chí Minh đi vào.

Đầu ngón tay Lý Nhuế Xán giật giật, mà ý cười ở trên mặt Triệu Lễ Kiệt cũng ngưng lại.

Triệu Chí Minh đứng ở chỗ đó, tựa hồ tay chân có hơi luống cuống, trong một đêm, anh ta giống như từ đứa trẻ được sủng ái nhất, biến thành một sự tồn tại lúng túng.

Cũng bởi vì Lý Nhuế Xán không cần anh ta nữa.

Bộ dạng anh ta còn có chút thận trọng, vành mắt cũng có phần đỏ lên, Điền Dã trông thấy bộ dạng này của anh ta, không cầm lòng được mà nhìn thoáng qua Lý Nhuế Xán, nhưng lại thấy Lý Nhuế Xán đang ngồi bên cạnh Triệu Lễ Kiệt, dứt khoát chấp nhận số phận của mình, cậu đứng lên, tận chức tận trách hòa giải: "Cậu rốt cuộc cũng tới rồi, đến đây đến đây, ngồi chỗ tôi này."

Triệu Chí Minh ngồi ở bên cạnh cậu, ánh mắt có phần đỏ lên lại luôn một mực nhìn Lý Nhuế Xán.

Ánh mắt Lý Nhuế Xán cúi thấp xuống, ngoảnh mặt làm ngơ, anh mặc dù cũng có chút băn khoăn, nhưng anh đã quyết định lựa chọn của mình, không thể để lại cho Triệu Chí Minh bất kì sự kỳ vọng nào không đáng có.

Vẫn là Phác Đáo Hiền vào lúc này thích hợp mở miệng, phá vỡ yên lặng: "Chúng ta, có thể ăn cơm được chưa?"

Điền Dã vội vàng nói theo: "Ăn ăn ăn! Nào, cậu muốn miếng nào tự mình lấy, cậu là người Hàn Quốc, cậu so với chúng tôi còn chuyên nghiệp hơn!"

Lý Huyễn Quân cũng híp mắt, đúng lúc đó bắt đầu rót rượu rót đồ uống, bầu không khí rốt cục cũng nóng lên, không tiếp tục tẻ nhạt nữa, Triệu Chí Minh cũng chỉ ngồi ở đó, không nói gì thêm.

Thế cục của bữa cơm này nhìn chung là nhóm người biết chuyện cố gắng, lúng ta lúng túng kết thúc, chỉ có ánh mắt của Triệu Lễ Kiệt có chút sâu sắc, không biết đang suy nghĩ gì.

Ra khỏi cửa hàng thịt nướng, mọi người còn đang thương lượng gọi xe trở về, Điền Dã đã đề nghị cậu đưa Triệu Chí Minh về, lại nghe thấy Triệu Lễ Kiệt ở sau lưng kêu một tiếng: "Cái kia, em có chút chuyện muốn tìm Triệu Chí Minh nói."

Triệu Chí Minh quay đầu lại, đôi mắt vẫn còn đỏ nhìn chằm chằm Triệu Lễ Kiệt trước mắt.

Điền Dã sợ hai người họ đánh nhau, nhanh chóng lôi kéo Triệu Lễ Kiệt muốn chạy: "Cậu nói cái gì nói cậu, cậu vừa nãy không phải lại uống rượu đấy chứ, say rượu không thể nói chuyện sẽ trở thành trò cười a!"

Lý Huyễn Quân cười híp mắt: "Làm gì vậy Triệu Lễ Kiệt, đêm nay không phải còn muốn cùng bố solo sao, đi thôi, trở về."

"Không phải vậy," Triệu Lễ Kiệt cũng rất kiên trì, "Em chỉ nói mấy câu, em cũng không ăn thịt người, sợ cái gì?"

Hắn vừa mới mở miệng nói những lời này, đừng nói Điền Dã, Triệu Chí Minh và Lý Nhuế Xán sững sờ ngay tại chỗ, ngay cả với người đối với loại sự tình này thường sẽ không bộc lộ cảm xúc ra ngoài như Phác Đáo Hiền và Lý Huyễn Quân, cũng không nhịn được mà nhìn tới.

Triệu Chí Minh nhìn hắn, dường như đang đấu tranh tâm lý rất lớn, qua một lúc lâu sau, anh ta mới cố gắng để cho mình duy trì tư thái kiêu ngạo, hướng sang bên cạnh bước đi.

Triệu Lễ Kiệt quay đầu nhìn thoáng qua Lý Nhuế Xán, đi theo.

Hai người bọn họ đứng dưới đèn đường, cùng bốn người khác duy trì khoảng cách nhất định, bọn họ đều có thể nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Lễ Kiệt, nhưng không thể nghe rõ hắn đang nói cái gì.

Mà Triệu Chí Minh lại ngẩng đầu: "Cậu muốn nói cái gì?"

Triệu Lễ Kiệt cười nhẹ: "Triệu Chí Minh, cảm xúc của anh thật không tốt, nếu như cần, em có thể đưa anh về."

Triệu Chí Minh nhìn chằm chằm hắn: "Tôi không cần."

Vẻ mặt Triệu Lễ Kiệt vẫn ôn hòa như cũ, thậm chí là điểm theo phần ngượng ngùng, nhưng lời nói của hắn giống như một con dao, trực tiếp cắt nát sự yên bình mà tất cả mọi người đang che đậy.

"Em có thể hiểu được cảm giác đau lòng và khó chịu của anh," Triệu Lễ Kiệt nhìn thẳng vào Triệu Chí Minh, "Thời điểm em theo đuổi Lý Nhuế Xán lo được lo mất, em cũng là bộ dạng như thế này."

Bờ môi Triệu Chí Minh có chút run rẩy: "Cậu nói những lời này, là đang khoe khoang sao?"

"Điều đó cũng không phải," Triệu Lễ Kiệt nói, "Em chỉ là đang nói một chút sự thật-----Sự thật chính là, em theo đuổi Lý Nhuế Xán thành công."

Ánh mắt Triệu Chí Minh bắt đầu lay động, cảm xúc của anh ta dâng trào, anh ta muốn hét lên, muốn mở miệng gọi Triệu Lễ Kiệt bảo hắn đừng nói nữa mau cút đi, nhưng môi của anh ta vừa mới khẽ động, trong không khí đột nhiên dâng lên một mùi hương tin tức tố xa lạ.

Triệu Chí Minh không ngửi ra được mùi vị của nó, nhưng có thể cảm giác được sự áp bách của nó, đó là một loại tin tức tố quá mãnh liệt, không giống với bất kì loại cảm giác nào trước đây của anh.

Triệu Chí Minh bị mùi hương kinh hoàng này khiến cho toàn thân bỗng nhiên đình trệ, cái gì cũng không thể nói ra khỏi miệng, cho dù anh ta là beta, cho dù anh ta không thể ngửi được mùi hương cụ thể, anh ta vẫn có thể cảm giác được loại uy áp vô hình này.

"Em theo đuổi Lý Nhuế Xán thành công," Nguồn gốc của tin tức tố-----Người đi rừng hiện tại của Lý Nhuế Xán biểu cảm vẫn đơn thuần ngượng ngùng như trước, "Triệu Chí Minh, hiện tại là em, cùng với Lý Nhuế Xán."

Chú chó con kia ngoan ngoãn ngồi xổm chớp chớp mắt, dường như ngay lúc này đột nhiên lộ ra răng nanh thuộc về lang vương*, chính xác mà điên cuồng chờ đợi thời cơ săn giết, sau đó nhào tới, cắn nát chỗ hiểm của đối phương.

(*Ý là vua sói đấy nhưng mà dịch ra vua sói nó phèn quá nên thôi để lang vương nó ngầu hơn ><)

Mà Triệu Chí Minh kinh ngạc nhìn Triệu Lễ Kiệt, dường như đây là lần đầu tiên anh ta biết rõ về con người Triệu Lễ Kiệt.

Trước đó anh ta chỉ biết Triệu Lễ Kiệt là người đi rừng của Lý Nhuế Xán, về sau anh ta ý thức được Triệu Lễ Kiệt thích Lý Nhuế Xán, nhưng anh ta chưa từng nghĩ tới, thiếu niên đi rừng nhìn có vẻ hướng nội thậm chí còn có chút sợ xã hội, sẽ dùng loại biểu cảm vô hại này, bình tĩnh mà chân thành nói ra lời nói vừa lạnh lùng vừa an ủi kia.

"Cậu..." Anh ta ngập ngừng nói, dưới loại lực áp bách to lớn này, anh ta cảm thấy đầu óc mình giống như là một nùi bột nhão, "Cậu chỉ muốn khoe khoang...."

"Không phải," Triệu Lễ Kiệt trả lời rất bình tĩnh, "Em đã từng nói, thứ thuộc về em, em muốn phải hoàn hảo không chút tổn hại ở trong tay em."

Hắn lại nghiêng đầu cười nhẹ, thoạt nhìn quả thực rất đáng yêu.

"Không tin anh có thể ngửi, trên người Lý Nhuế Xán, hiện tại cũng là mùi hương của em, a thật xin lỗi, em quên mất anh không ngửi thấy."

Sắc mặt Triệu Chí Minh tái nhợt, anh ta chỉ có thể nhìn chằm chằm Triệu Lễ Kiệt, nhưng ở dưới cái uy thế hung ác này, ánh mắt anh ta là thứ duy nhất có thể làm thành vũ khí nhưng cũng đã lộ ra vẻ mềm yếu bất lực như vậy.

Biểu cảm Triệu Lễ Kiệt vẫn rất ôn hòa.

"Từ bỏ một chút thứ không thuộc về anh đi," Ngữ khí của hắn thậm chí nghe có phần ý tứ sâu xa, "Bệnh cần chữa thì phải đi chữa, nếu không em có thể giúp anh từ bỏ, chỉ là sợ rằng sẽ không quá dễ chịu."

Tin tức tố của hắn bành trướng trong không khí, chỉ một cái này, cũng đủ khiến cho chân Triệu Chí Minh hoàn toàn mềm nhũn.

Sau đó hắn mỉm cười, vỗ vỗ cánh tay Triệu Chí Minh, nhẹ nhàng xoay người, trong nháy mắt thu lại tất cả tin tức tố của mình, bước nhanh về phía bên cạnh Lý Nhuế Xán.

"Em nói xong rồi," Hắn lôi kéo Lý Nhuế Xán, "Anh xem, rất nhanh nhé!"

Lý Nhuế Xán trong mơ màng ngửi thấy một chút xíu mùi hương táo xanh chua ngọt, nhưng mùi vị kia thoáng qua liền biến mất, trong chớp mắt liền tiêu tán không thấy.

Anh còn có chút lo lắng, nhưng lại không tiện quay đầu nhìn Triệu Chí Minh, chỉ có thể hỏi Triệu Lễ Kiệt: "Cậu không nói gì chứ..."

"Đương nhiên không có," Triệu Lễ Kiệt nói, "Tất cả mọi người đều là bạn bè, em cũng không muốn mọi người không vui."

Lý Nhuế Xán nhẹ nhàng thở ra một hơi, liếc mắt ra hiệu với Điền Dã ý bảo cậu giúp đỡ đưa Triệu Chí Minh trở về, Điền Dã hiểu ý, quay đầu rời đi.

"Chúng ta trở về đi," Lý Nhuế Xán nói với Triệu Lễ Kiệt, "Có chút buồn ngủ rồi."

Triệu Lễ Kiệt gật đầu, lại tiến đến bên cạnh anh ngửi: "Trên người anh trai có hương vị của em."

Lỗ tai Lý Nhuế Xán đỏ lên: "Đây là trên đường cái, cậu đừng có phát điên!"

Triệu Lễ Kiệt chớp mắt, vẻ mặt ngoan ngoãn.

Ngươi nhìn, lang vương kia chủ động chui vào bên trong chiếc vòng cổ, lại biến thành chú chó con đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro