59-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

59

Vào ngày diễn ra trận chung kết, thời tiết ở Iceland lại nắng ráo hiếm thấy.

Gió từ Bắc Cực thổi bay những đám mây trắng xám trên bầu trời, phơi bày màu xanh tinh khiết nhất của bầu trời.

Tất cả gạch đá xỉn màu cùng cửa kính tối màu dường như đều được lau đi sạch sẽ, toát ra vẻ đẹp rực rỡ hiếm thấy.

"Đi thôi anh em," Dẫn đầu đương nhiên là Lý Huyễn Quân, "Cố lên*!"

(*Cụm từ "给爷冲" thường được dùng để diễn tả sự khích lệ, động viên hoặc thể hiện sự tự tin, mạnh mẽ. Cụm từ này có thể được sử dụng trong các tình huống như thể thao, tranh đấu hay khi khích lệ người khác.)

Điền Dã và Phác Đáo Hiền đeo balo trên lưng đi ở giữa, vẫn đang trao đổi chiến thuật gì đó, hai người họ nhìn nhau, biểu cảm vô cùng sinh động.

Còn Lý Nhuế Xán và Triệu Lễ Kiệt đi cuối hàng, sóng vai nhau cùng đi.

"Anh, lo lắng không?"

Lý Nhuế Xán lắc đầu: "Không lo."

Rồi lại nói tiếp: "Chỉ là nhịp tim hơi nhanh một chút."

Triệu Lễ Kiệt cười nhẹ, vươn tay ra kéo tay Lý Nhuế Xán lại, tay hai người họ đều hơi lạnh, thế nhưng cầm tay nhau, di qua di lại, đã cảm thấy ấm áp.

"Vẫn lo lắng sao?"

"Lo," Lý Nhuế Xán nói, "Nhưng mà, trong lòng tự tin rồi."

Triệu Lễ Kiệt giữ chặt tay của anh, cùng nhau đi vào khu thi đấu.

Kỳ thực trong quá trình thi đấu có rất nhiều thao tác, cho đến khi Triệu Lễ Kiệt về nước mới nhớ lại được thời điểm khi đó.

Lúc ấy nhịp tim, não và suy nghĩ của hắn đã hoàn toàn hòa thành một với Summoner's Rift.

Hắn là Viego, canh giữ ở đường giữa, ở bên cạnh Zoe của hắn.

Khoảnh khắc nhà chính của DK nổ tung, đầu óc Triệu Lễ Kiệt trở nên trống rỗng.

Dường như hắn đã đi rất lâu, bây giờ đã có thể đi vào bên trong giấc mơ, bên trong giấc mơ có Lý Nhuế Xán của hắn, còn có việc bọn họ sắp được cùng nhau nâng chiếc cúp.

Hắn đứng lên nhìn về phía bên cạnh, đem Phác Đáo Hiền đẩy sang cho Điền Dã, sau đó bản thân thì ôm chặt Lý Nhuế Xán.

Tay Lý Nhuế Xán cũng đặt trên bả vai của hắn, siết chặt, thậm chí hắn còn cảm thấy có chút đau, nhưng chút đau đớn trong da thịt này chẳng là gì so với niềm vui nóng hổi đang được dâng lên trong máu.

Cơn mưa xanh tầm tã trút xuống, phản chiếu ánh sáng lộng lẫy tuyệt đẹp.

Ở cách đó không xa, chiếc cúp vô địch đã đứng sẵn một bên, lẳng lặng chờ đợt các hiệp sĩ của nàng đến bên cạnh nàng.

"Đi," Cuối cùng vẫn là Lý Huyễn Quân mở miệng cắt ngang mấy người còn đang dùng sức ôm nhau thật chặt, "Các huynh đệ nâng cúp đê!"

Triệu Lễ Kiệt lúc này có chút không nỡ đành buông lỏng eo Lý Nhuế Xán, hắn nhìn Lý Nhuế Xán, người kia cũng mỉm cười với hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

Sau đó bọn họ cùng nhau đặt tay lên chiếc cúp, bàn tay ấm áp kia áp nóng lên thứ kim loại lạnh lẽo, khiến cho nó nóng rực.

"Chúng ta thực sự đã vô địch," Giọng Triệu Lễ Kiệt rất nhỏ,"Anh à, chúng ta là nhà vô địch."

Giọng Lý Nhuế Xán trong tiếng nhạc ầm ĩ cũng trở nên có chút mờ ảo: "Đúng vậy a, chúng ta.....Thực sự đã giành được chức vô địch."

Bọn hắn đứng hai bên, người dẫn chương trình bước lên sân khấu, dùng các thứ tiếng khác nhau để công bố chức vô địch cho khán giả trên khắp thế giới không thể có mặt tại đó.

Lý Nhuế Xán đứng trên khán đài, ánh mắt nhất thời có chút ngẩn ngơ, từ 2016 đến 2021, con đường này anh đã đi rất lâu.

Nghĩ tới đây, anh không khỏi dịch sang bên cạnh một chút, dựa gần vào Triệu Lễ Kiệt thêm một chút.

Da của anh áp lên làn da của Triệu Lễ Kiệt, điều này khiến tim anh kích động muốn nhảy ra bên ngoài, còn nhiều thêm chút cảm giác an toàn có thể dựa vào.

Mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, Triệu Lễ Kiệt vẫn còn muốn đùa anh: "Chút nữa có camera, em muốn ở trước mặt tất cả mọi người..."

Lý Nhuế Xán giật mình: "Em muốn làm gì!"

"Đáng tiếc ở đây không có khán giả," Triệu Lễ Kiệt nói, hơi cúi người, nói nhỏ chỉ cho hai người nghe được, "Nếu không khi em cầu hôn anh, nhất định tất cả mọi người sẽ reo hò----"

Lỗ tai Lý Nhuế Xán đỏ bừng: "Em điên rồi! Không được!"

Triệu Lễ Kiệt nói: "Vậy làm sao bây giờ? Em phải ở ngay trước toàn thế giới thổ lộ a?"

Lý Nhuế Xán cuống lên, thiếu chút nữa là bạo lực gia đình ngay trước camera: "Cậu không được làm thế! Này! Triệu Lễ Kiệt!"

Triệu Lễ Kiệt nhịn cười đến đau bụng, nhưng trên mặt vẫn giả vờ tỏ vẻ tiếc nuối: "Thật sự không được a, vậy anh trai làm gì để đền bù cho em?"

Lý Nhuế Xán sốt ruột đến mức đầu óc có chút chập mạch: "Em, em nói cái gì cũng được, ngay lúc này----"

"A~" Triệu Lễ Kiệt nghiêng đầu, nụ cười có chút ác ý, "Em sẽ nhớ kĩ câu nói này của anh trai, đến lúc đó em nói cái gì, anh đừng có đổi ý a."

Sau này khi Lý Nhuế Xán nằm trên giường mới nhận ra, lời hứa hẹn mà mình đáp ứng lúc đấy với Triệu Lễ Kiệt đáng sợ đến cỡ nào.

Nhưng khi đó anh thật sự không nghĩ được cái gì, người dẫn chương trình mời anh đi tới, anh cầm lấy chiếc cúp mvp, lúc này anh mới đột nhiên ý thức được, anh cuối cùng cũng để cái tên EDG Scout này, vang vọng chân trời LOL.

Anh nhìn về phía Triệu Lễ Kiệt, người kia cũng đang nhìn anh, hiện trường không có khán giả, không có tiếng reo hò, nhưng ánh mắt của bọn họ lại sáng ngời và nóng rực.

Kết thúc trao giải, mọi người lấy lại điện thoại của mình, trên điện thoại các loại tin tức điên cuồng công kích, mọi người đều nhanh chóng trả lời tin nhắn của người nhà, sau đó Triệu Lễ Kiệt tắt điện thoại, kéo Lý Nhuế Xán lại: "Đi thôi."

Lý Nhuế Xán sững sờ: "Đi đâu?"

"Vừa rồi anh ngại nhiều người, vậy bây giờ----" Triệu Lễ Kiệt cười với anh, cố ý kéo dài giọng điệu, "Chúng ta! Bỏ trốn a!"

60

Sau một tiếng rưỡi, ngồi trên xe việt dã, Triệu Lễ Kiệt nhìn nửa ngày, vẫn là không nhịn được lầm bầm một câu: "Cho nên các anh vì cái gì cũng đi theo?"

Lý Huyễn Quân được sắp xếp ngồi hàng ghế phía trước quay đầu lại nhe răng với hắn: "Vì cái gì? Bởi vì Triệu Lễ Kiệt, tôi là bố cậu, cậu muốn bỏ mặc bố mình thì tôi sẽ mang vợ cậu đi xem cực quang, lão tử* cho cậu một quyền!"

(*Bố mày)

Người ngồi chen chúc bên cạnh Lý Nhuế Xán là Điền Dã cũng hừ một tiếng: "May mắn thay Kim Tinh Vũ lúc hỗ trợ thuê xe cũng đã hỏi bọn anh có đi hay không, nếu không anh cũng không biết cậu đi ăn mảnh, Triệu Lễ Kiệt cậu giỏi thật, cẩn thận anh cho cậu một bạt tai nha!"

Triệu Lễ Kiệt nhỏ giọng nói: "Ngay từ đầu em thực sự không muốn mang mọi người, hai người chúng em..."

"Cậu nằm mơ!" Lý Huyễn Quân và Điền Dã đồng thanh quát hắn.

Bên kia Phác Đáo Hiền được sắp xếp ngồi cuối, cong mắt cười: "Đêm nay sẽ có cực quang sao?"

Bên này lái xe là người Trung Quốc, đối với việc du khách "Truy tìm cực quang" này đã sớm quen thuộc: "Không thành vấn đề! Iceland hôm nay thời tiết tốt, lâu rồi không thấy thời tiết trong xanh như vậy, chúng ta bây giờ đi về hướng bắc đi tới bãi biển Reynisfjara, ở đó nhất định sẽ nhìn thấy."

Màn đêm sâu thẳm, trên con đường dài dằng dặc chỉ có xe của bọn họ sáng nhất, trong xe điều hòa không khí được mở cũng không thể chống lại hoàn toàn được cái lạnh ở Bắc Băng Dương, Lý Nhuế Xán nắm chặt áo lông trên người, Triệu Lễ Kiệt ở bên cạnh cũng nhích lại gần, mở rộng áo lông của mình bao chùm lên người Lý Nhuế Xán.

Điền Dã rít một tiếng, Lý Huyễn Quân cũng đột nhiên líu lưỡi, Phác Đáo Hiền không lên tiếng, nhưng trong ánh sáng mơ hồ, cũng có thể nhìn thấy hắn đang cúi đầu hơi cười trộm.

"Các người có bệnh à!"

Lý Nhuế Xán ngoài miệng mắng như vậy, nhưng lỗ tai lại đỏ lên, lập tức chui đầu vào lồng ngực Triệu Lễ Kiệt, áo lông Triệu Lễ Kiệt bao trùm lấy anh, ấm áp mà thoải mái dễ chịu, giống như trở về khoảng thời gian rất lâu trước đó, anh đang ở nhà, thoải mái nằm trong lồng ngực của người thân.

Cánh tay Triệu Lễ Kiệt ôm anh, dịu dàng để anh trong lồng ngực của mình, cái lạnh bên ngoài không thổi đến anh, bất kỳ thứ gì nguy hiểm và đau đớn đều sẽ bị ngăn cách, chỉ lưu lại nhiệt độ và hương vị của hai người bọn họ.

Chiếc xe này chở bọn họ đến phía bắc, cuối cùng dừng lại ở bên cạnh bãi biển Reynisfjara.

Cửa xe mở to, Điền Dã là người đầu tiên nhảy xuống, sau đó vì lạnh mà điên cuồng giậm chân: "Lạnh quá a lạnh quá!"

Lý Huyễn Quân và Phác Đáo Hiền cũng xuống xe, cũng bị gió thổi dồn dập có chút không chịu nổi, lúc này Triệu Lễ Kiệt kéo Lý Nhuế Xán xuống xe, hai người bọn họ vẫn dính vào nhau, áo lông Lý Nhuế Xán ôm lấy Triệu Lễ Kiệt mà áo lông Triệu Lễ Kiệt lại từ bên ngoài ôm lấy Lý Nhuế Xán.

Tài xế rất tự giác đi ra xa, không quấy rầy bọn họ, vừa đi vừa nói: "Chờ một chút đi, gió này một chút nữa sẽ thổi mây đi, tôi nhìn thời tiết này, rất nhanh sẽ có cực quang!"

Điền Dã giậm chận, cùng Lý Huyễn Quân xoa tay, nỗ lực ma sát tạo ấm, Phác Đáo Hiền rụt tay lại, con ngươi mở to không chớp mắt mà nhìn bầu trời.

Mây Iceland vô cùng dày, dường như cũng nhìn mấy người đang đứng ở bên dưới, nhưng gió lạnh gào thét đi qua, đẩy bọn chúng rời đi, bầu trời quang đãng phía sau tầng xám trắng bỗng nhiên hiện ra trước mắt bọn họ, bầu trời xanh thẳm như thể trong suốt không dính một chút tạp chất, điểm xuyết lên đó vô số ngôi sao, bọn chúng giống như cách bọn họ rất gần, dường như chỉ cần thổi một hơi, bọn chúng sẽ bị chọc cho cười khanh khách.

Điền Dã nhịn không được đưa tay ra, muốn dùng đầu ngón tay chạm đến bầu trời cùng sao sáng kia.

Lý Huyễn Quân co mình thành quả bóng, mắt nhìn chăm chú một vì sao, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Phác Đáo Hiền nhìn chằm chằm vào nơi xa, đột nhiên nói: "Kia là gì?!"

Tất cả mọi người nhìn về phía phương xa.

----Xuất hiện trước mắt chính là một tấm màn màu xanh.

Nó diễm liệt, rực rỡ, cuốn theo màu vàng nóng bỏng, xán lạn ôn hòa phá vỡ màn đêm yên lặng.

Ngay sau đó, ánh sáng chói lọi.

Trong nháy mắt một thứ gì đó, màu đỏ thiêu đốt liền chảy xuống, so với sương mù càng tươi đẹp hơn, so với dung nham càng mờ ảo hơn.

Màu đỏ kia cùng màu vàng màu xanh đan vào nhau, điểm xuyết là những điểm nhỏ màu vàng, trên không trung cực quang tạo thành một dòng chảy lộng lẫy cả màn trời.

"Cực quang..."

Lý Nhuế Xán nhẹ nói.

"Thật sự là cực quang."

Triệu Lễ Kiệt cũng ngước nhìn cực quang, đột nhiên cầm lấy tay Lý Nhuế Xán: "Chạy!"

Lý Nhuế Xán khẽ giật mình, cơ thể đã chạy theo Triệu Lễ Kiệt.

Bọn họ cùng nhau nhảy xuống đường cái, nhảy lên đống cát đen trên biển, màu đen của đá bazan qua trăm ngàn năm phong hóa thành đất cát màu đen nằm dưới chân hai người, cực quang lỗng lẫy cuồn cuộn trên đỉnh đầu của bọn họ, họ bước qua lớp băng có thể là trong suốt có thể là màu trắng xanh, giống như một bước đi vào màu trắng của sóng biển trong bóng đêm cuồn cuộn.

Lý Nhuế Xán có chút thở hổn hển, tay anh vịn đầu gối, quay đầu nhìn Triệu Lễ Kiệt: "Chạy, xa như vậy, làm gì?"

Triệu Lễ Kiệt tiến gần một bước, thở hổn hển nói: "Bọn họ ở đó, ầm ĩ."

Lý Nhuế Xán quay đầu lại nhìn một chút, hai người họ đã chạy thật xa, để lại ba người đang đứng cạnh chiếc xe, mơ hồ có thể nhìn thấy chút bóng dáng, nhưng không nhìn thấy vẻ mặt bọn họ.

"Cho nên...." Lý Nhuế Xán đứng thẳng người, "Tránh bọn họ làm gì?"

Triệu Lễ Kiệt cũng bình ổn hô hấp của mình một chút, hít sâu một hơi, nói: "Hôm sinh nhật em, còn có cái ước nguyện thứ ba."

"Ừm, vẫn nhớ," Lý Nhuế Xán nói, "Là cái gì?"

"Cái điều ước thứ ba chính là," Triệu Lễ Kiệt nhìn vào mắt anh, "Em muốn ở dưới cực quang, chính thức thổ lộ với anh."

Nhịp tim Lý Nhuế Xán đúng lúc này, dừng lại một giây.

Nhịp đập trong một giây, nhưng lại giống như cả một đời dài như vậy, quay đầu lại nhìn, đã là từ lúc còn nhỏ tuổi đến khi xế chiều.

"Lý Nhuế Xán," Giọng Triệu Lễ Kiệt trong sóng biển cùng gió lạnh, vẫn trong trẻo như cũ, "Em, rất yêu anh, Lý Nhuế Xán."

Hắn nói, chậm rãi thở ra một hơi.

"Em lừa anh, cũng giấu diếm anh, nhưng mà Lý Nhuế Xán, em thực sự yêu anh, em đi còn đường dài đến như vậy cũng chỉ vì có thể bắt được anh, anh có thể nghi ngờ mọi thứ, duy chỉ có chuyện em yêu anh là không thể nghi ngờ."

Nơi xa, Lý Huyễn Quân đã bò lên trần xe, đang phe phẩy cánh tay hoạt bát.

Điền Dã và Phác Đáo Hiền đứng dưới đất vươn tay ra đỡ sợ anh ngã, cũng đang nói gì đó.

Cuối cùng cả ba người đều nhìn về phía Triệu Lễ Kiệt và Lý Nhuế Xán ở bên này, một bên nhìn một bên hô: "Hôn một cái! Hôn một cái!"

Triệu Lễ Kiệt nở nụ cười: "Bọn họ ồn ào!"

Lý Nhuế Xán nói: "Đánh bọn họ!"

Triệu Lễ Kiệt gật đầu, nhưng lại nói: "Nhưng mà, em thực sự muốn hôn anh một cái ở chỗ đó, anh à, có thể chứ?"

Lý Nhuế Xán khẽ giật mình, lập tức giơ tay lên, chủ động tháo mũ mình xuống.

Phần gáy trắng noãn lộ ra, Triệu Lễ Kiệt tới gần, gió Iceland lạnh lẽo, hô hấp của hắn lại giống như dung nham, toàn thân Lý Nhuế Xán có chút run rẩy, một giây sau liền bị Triệu Lễ Kiệt nhốt lại trong lồng ngực từ phía sau.

Ngay sau đó, enigma của anh hôn xuống, răng nanh nhọn áp vào sau gáy hắn, nơi đó đã từng không có tuyến thể, nhưng bây giờ, nơi đó dường như cảm nhận được sự ăn ý, dần dần trở nên nóng lên.

Răng nanh của Triệu Lễ Kiệt cuối cùng cũng cắm xuống, tin tức tố táo xanh chua ngọt giống như thủy triều rót vào, hung ác nhưng cũng rất ôn nhu.

Toàn thân Lý Nhuế Xán mềm nhũn, anh tựa ở trong ngực Triệu Lễ Kiệt, giờ phút này như là điện giật, đầu óc anh trống rỗng, tâm hồn run rẩy, anh không muốn nghĩ bất kì điều gì nữa, anh chỉ biết một điều.

Anh và Triệu Lễ Kiệt, có thể đánh dấu hoàn toàn

Anh từng cho rằng bọn họ là hai alpha, về sau biến thành enigma và alpha, hiện tại anh cũng không thể nói rõ hai người bọn họ là gì.

Nhưng những thứ này không còn quan trọng, trong tương lai, bọn họ có thể dùng cả một đời để nghiên cứu thảo luận, bọn họ rốt cuộc là cái gì.

Lý Nhuế Xán xoay người, có phần quật cường nhìn Triệu Lễ Kiệt, mà Triệu Lễ Kiệt lúc này, dùng hai tay chậm rãi đỡ gương mặt Lý Nhuế Xán, lòng bàn tay ấm áp áp chặt vào gương mặt bởi vì khẩn trương mà nóng lên của đối phương.

"Anh trai," Triệu Lễ Kiệt nói, "Anh, thuộc về em."

Cực quang giống như càng tỏa ra chói lọi, bầu trời sao đang trôi sau quầng sáng khổng lồ kia, cũng đang chăm chú nhìn bọn họ.

"Lý Nhuế Xán," Hắn từng chữ từng chữ, trịnh trọng tuyên bố, "Một đời sau này, anh đều phải ở bên cạnh em, tất cả thời gian sau này, em đều muốn ở bên anh."

Lý Nhuế Xán cảm thấy mũi mình có chút đau.

Anh ngẩng đầu lên mắt chớp chớp, lại nhìn Triệu Lễ Kiệt ở trước mắt.

Trước mắt anh người thanh niên này, là người đi rừng của anh, là hậu bối của anh, là người đồng đội cùng nhau giành chức vô địch của anh, cũng là người yêu mà anh đã sớm lựa chọn kĩ càng.

"Triệu Lễ Kiệt, em..." Giọng Lý Nhuế Xán có chút khàn khàn, "Thật sự là một đứa trẻ hư."

Anh vừa nói như vậy vừa đưa tay lên, cầm tay Triệu Lễ Kiệt.

Triệu Lễ Kiệt là một đứa trẻ hư, nhưng Lý Nhuế Xán anh cũng không vô tội, anh nguyện ý lựa chọn bao dung toàn bộ mọi thứ của Triệu Lễ Kiệt, mặc kệ là dã tâm lộ liễu của hắn hay là mưu cầu tính toán, anh đều vui vẻ chịu đựng, vui vẻ tiếp nhận.

Triệu Lễ Kiệt trở tay cầm lấy tay Lý Nhuế Xán, ôn nhu nắm lấy chúng trong lòng bàn tay mình.

"Đúng vậy đúng vậy," Hắn nói, 'Em chính là đồ bại hoại."

"Lý Nhuế Xán kia, có đồng ý ở cùng đứa trẻ hư là em, cùng trải qua một đời?"

Lý Nhuế Xán mở ngón tay, cùng Triệu Lễ Kiệt mười ngón đan xen.

"Đồng ý."

Giọng của anh run rẩy, bên trong còn mang theo chút ý cười: "Triệu Lễ Kiệt, ở bên cạnh anh, em có thể vĩnh viễn làm đứa trẻ hư."

Triệu Lễ Kiệt chớp mắt mấy cái, một giây sau hắn dang hai tay ra, hung hăng ôm lấy Lý Nhuế Xán.

Mà Lý Nhuế Xán cũng chui trong ngực hắn, ôm chặt bờ vai hắn.

Giờ khắc này thế giới nổi bật màu đen của cát, màu trắng của sóng, màu vàng của sao, màu sắc giao thoa nhau của cực quang, bao vây lấy hai người đang đứng ở trung tâm thế giới, chiếu sáng bọn họ cùng nhau đi tới con đường dài dằng dặc kia, đem tất cả yêu thương vẽ lên những nơi hẻo lánh.

Tất cả những thứ này, đều không chạy khỏi một chữ yêu.

Đứa trẻ hư và mặt trăng của hắn, hai người ở trong tình yêu đều là những tên điên liều lĩnh.

Thực sự là một cặp trời sinh.

END
______

Cảm ơn mọi người vì suốt khoảng thời gian dài vừa qua vẫn luôn ở đây theo dõi Đứa Trẻ Hư. Một chặng đường rất dài, rất nhiều điều muốn nói nhưng kết lại cũng chẳng biết nói gì ngoài trừ cảm ơn tất cả mọi người đã luôn ở đây đồng hành cùng với mình, là động lực lớn nhất khiến mình vẫn còn ở đây. Năm mới chúc mọi người bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc. Love u ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro