57-58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

57

Bức hình đã được Lý Nhuế Xán đăng tải lên mạng xã hội vào cùng ngày, nhận được phản hồi từ cư dân mạng khắp nơi trên thế giới.

Nhìn chung mọi người đều có chút cảm thán về tình nghĩa tiền bối hậu bối nhiều năm giữa bọn họ, trong đó cũng có người dùng tiếng Trung hỏi: Bức hình này là ai chụp a?

Ngón tay Lý Nhuế Xán lướt tới bình luận này, lỗ tai có chút nóng lên, Triệu Lễ Kiệt cười hì hì lại gần, đặt cằm trên vai anh.

"Kỹ thuật chụp ảnh của em cũng không tệ," Triệu Lễ Kiệt nhìn ảnh chụp vô cùng đắc ý, "Chụp ba người các anh trông rất đẹp."

Lý Nhuế Xán bĩu môi: "Hình như người nào đấy lần đầu tiên chụp, bức ảnh chụp ra vô cùng khó coi, chụp ba chúng tôi giống như là người lùn."

Triệu Lễ Kiệt lẩm bẩm: "Em cũng không có kinh nghiệm, ai biết chụp ảnh còn phải ngồi xuống, mới có thể chụp các anh vừa cao vừa đẹp đâu."

Lý Nhuế Xán gõ đầu hắn: "Vốn còn định sau khi hôm nay trở về thì đi tìm hội anh Tương Hách, không ngờ lại gặp bọn họ sớm như vậy."

"Em cũng không nghĩ tới," Triệu Lễ Kiệt lẩm bẩm, vẻ mặt ủy khuất, "Anh Lý nhà anh cũng quá tàn nhẫn* đi."

Tay Lý Nhuế Xán mò xuống dưới đầu hắn, mò tới mũi của hắn: "Anh ấy cũng là E, cậu cảm nhận được?"

"Đương nhiên," Triệu Lễ Kiệt càng ủy khuất: "Anh ấy bắt nạt* em."

Lý Nhuế Xán nhíu mày: "Bắt nạt* cậu lúc nào?"

"Chính là bắt nạt* em," Triệu Lễ Kiệt càng nói càng đáng thương, "Anh ấy dùng tin tức tố enigma cực kì tàn nhẫn* vô cùng tàn nhẫn* để hù dọa em!"

(Những chữ mình note dấu sao đều là cùng một từ 凶, có nghĩa là hung, hung này có thể là hung dữ, hung ác.....nói chung là mấy cái từ mang tính bạo lực ý, nên từ bắt nạt mình dịch vậy cho nó nhẹ nhàng theo ý mình hiểu thôi.)

Lý Nhuế Xán bị hắn chọc cười: "Cậu không phải cũng là E sao? Dùng tin tức tố của cậu đối đầu với anh ấy đi?"

Triệu Lễ Kiệt bĩu môi: "Em nào dám, nếu anh ấy tức giận không chấp nhận cho em ở bên anh, em sẽ khóc."

Lý Nhuế Xán cười ra tiếng: "Tôi xưa nay không biết anh Tương Hách sẽ quản chuyện yêu đương của tôi đấy?"

Giọng Triệu Lễ Kiệt lại càng nhỏ hơn: "Nhưng mà anh trai, anh ấy đối với anh rất quan trọng đúng không, anh đã nói rất nhiều lần rằng anh sùng bái anh ấy và vô cùng thích anh ấy, anh ấy là tấm gương của anh."

Lý Nhuế Xán nhướn mày, nghe cứ là lạ làm sao ý.

Triệu Lễ Kiệt vẫn đang pí pô thì thầm: "Hôm nay anh gặp anh ấy cũng vô cùng vô cùng vui vẻ, em biết anh rất thích anh ấy, cũng không nghĩ tới việc dám cùng anh ấy so sánh địa vị ở trong lòng anh, dù sao người anh trai thích cũng tốt..."

Lý Nhuế Xán rốt cuộc cũng hiểu ra, anh rít một tiếng, vỗ vào đầu Triệu Lễ Kiệt một cái: "Ghen cái gì vô lý vậy hả?!"

Triệu Lễ Kiệt không nhịn cười nổi, nhưng vẫn giả bộ bày ra dáng vẻ ủy khuất: "Không biết, ai biết trong lòng anh trai em xếp thứ mấy."

Lý Nhuế Xán tặc lưỡi: "Nhưng mà cho dù tôi có tiếp tục sùng bái anh Tương Hách, tôi cũng sẽ không thể cùng anh ấy sống đến hết đời."

Triệu Lễ Kiệt à một tiếng, cố ý kéo dài ngữ điệu hỏi: "Vậy anh à, anh muốn sống cả đời với ai vậy?"

Tai Lý Nhuế Xán càng nóng: "Cậu nói xem?"

Triệu Lễ Kiệt nghiêng đầu cắn vành tai của anh: "Em không biết a, tâm tư của anh trai, không nói ra em cũng không dám đoán."

Lý Nhuế Xán nghiêng đầu nhìn hắn, nhẹ nói: "Đến đây."

Triệu Lễ Kiệt dí mặt gần tới.

Lý Nhuế Xán nắm chặt cằm của hắn, sau đó quay đầu hôn xuống. Triệu Lễ Kiệt có phần bất ngờ không kịp phòng bị, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó nhanh chóng lộ ra một loại vui sướng bùng cháy.

Nụ hôn này hôn rất sâu.

Sâu đến nỗi môi và lưỡi của họ giống như đang tham gia một trận chiến.

Lý Nhuế Xán cảm giác được đầu lưỡi của mình lướt qua hàm trên của Triệu Lễ Kiệt, mà cùng lúc đó, tay của Triệu Lễ Kiệt đè chặt sau ót của anh, khiến cho nụ hôn này càng sâu hơn, bọn họ đều cảm nhận được nhiệt độ của mình trong miệng đối phương, sau đó lại lôi kéo tạo nên một sợi chỉ dài.

Cuối cùng bọn họ ngừng nụ hôn này lại, Lý Nhuế Xán thở dốc, trừng mắt với Triệu Lễ Kiệt, Triệu Lễ Kiệt thì cười hì hì lau đi nước bọt còn đọng lại ở khóe môi bọn họ, sau đó liếm đầu ngón tay của mình.

"Rất thích anh trai," Hắn nhẹ giọng nói, "Mùi vị của anh, em ngửi được đều muốn say."

Lý Nhuế Xán lau khóe môi mình, lần này từ vành tai đến đầu ngón tay cho đến toàn thân đều đã đỏ bừng.

Đúng lúc này Triệu Lễ Kiệt xoay người, hai cánh tay đặt bên eo Lý Nhuế xán, mang theo chút cảm giác áp bức mà lấn người lên, nhìn thẳng vào mắt Lý Nhuế Xán.

"Anh trai."

Giọng hắn rất chậm rãi, nhưng câu hỏi lại vô cùng rõ ràng: "Em có thể đánh dấu anh không?"

Con ngươi Lý Nhuế Xán hơi co lại.

Anh nhớ tới câu chuyện mà Tạ Thiên Vũ nói với anh, lại nhanh chóng nghĩ đến lời khuyên của Kkoma dành cho anh, anh rất khó tưởng tưởng được nếu như bản thân mình đang là một alpha thực sự biến đổi thành omega sẽ là như thế nào, vả lại một khi đã trở thành như vậy, so với bất kì một omega nào khác anh càng có phần ỷ lại Triệu Lễ Kiệt hơn.

Cuộc đời của bọn họ sẽ hoàn toàn thay đổi, đối với anh, đối với Triệu Lễ Kiệt, đều là như vậy.

Anh hít sâu một hơi.

Có mấy lời, anh muốn hỏi rõ ràng.

Anh muốn Triệu Lễ Kiệt cho anh một đáp án.

58

"Triệu Lễ Kiệt."

Anh gọi tên của đối phương.

"Có một số việc, tôi muốn nói cho cậu."

Triệu Lễ Kiệt lẳng lặng nhìn anh, chớp mắt mấy cái, chờ anh nói hết lời.

"Hai ngày nay tôi biết rõ một số chuyện..."

Lý Nhuế Xán cân nhắc một chút, nhẹ nói: "Tôi nghe nói về một trường hợp E và A ở bên nhau, đó là nếu như E và A ở cùng với nhau, bọn họ có thể sẽ ảnh hưởng lẫn nhau cả đời. Bởi vì hiện tại bệnh viện không có cách nào tách rời EA giống như tách rời AO, cho nên...Nếu như E và A kết hợp, có thể là sẽ bị ràng buộc cả đời, mãi mãi cũng....Với lại ảnh hưởng này rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức có khả năng liên quan đến sinh mạng..."

Triệu Lễ Kiệt cụp mắt xuống.

Lý Nhuế Xán không nhịn được dừng lại lời nói của mình, nhìn người đi rừng trước mặt mình.

Sau đó Triệu Lễ Kiệt ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực hơn bao giờ hết, như thể ngay vừa rồi có một ngọn lửa bị đốt cháy lên, thiêu cháy một mảnh nghiệp chướng* không cách nào dập tắt.

(*Thực sự nó là 业障 nghĩa là nghiệp chướng luôn ý, mình cũng không hiểu ý lắm nên dịch thẳng word by word luôn)

"Cả một đời sao?"

Hắn hỏi Lý Nhuế Xán.

"Mãi mãi cũng không thể nào tách ra?"

Hắn hỏi, nhưng trong giọng nói không có bất kì một tia sợ hãi và lo lắng nào, thậm chí hiện ra chút hưng phấn mờ ảo.

Lý Nhuế Xán há hốc mồm: "Triệu Lễ Kiệt, cậu có thể hiểu ý của tôi không, nếu như chúng ta...Nếu như chúng ta không ở cùng nhau, tin tức tố giữa chúng ta không có cách nào tách rời hoàn toàn, cho dù là cậu, hay là tôi, chúng ta cả đời đều không thể..."

"Em biết," Triệu Lễ Kiệt ngắt lời anh, "Anh à, em nghe hiểu, nhưng điều em hiểu chính là anh đang nói cho em ---- Nếu như chúng ta ở bên nhau, chính là chuyện cả đời, chỉ có chết mới có thể tách chúng ta ra."

Hắn lui nửa thân trên về sau, ánh mắt lại càng thêm phần cháy bỏng.

"Anh à, anh không biết em vui mừng bao nhiêu."

Lý Nhuế Xán khẽ giật mình.

Thanh âm Triệu Lễ Kiệt trầm thấp: "Anh à, có lẽ anh không thể hiểu, tin tức này đối với em mà nói là tốt đến cỡ nào."

Nhịp tim của Lý Nhuế Xán chợt lỡ một nhịp.

Triệu Lễ Kiệt đúng lúc này cầm tay của anh.

"Em thực sự luôn sợ hãi," Giọng nói Triệu Lễ Kiệt rất nhỏ, "Em sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ rời bỏ em."

Lông mày của Lý Nhuế Xán khẽ cau lại: "Cậu..."

Triệu Lễ Kiệt hôn một cái lên môi anh, cắt ngang lời anh: "Suỵt, anh trai, nghe em nói."

Lý Nhuế Xán nhìn khuôn mặt của hắn, hít thở nhịp nhàng, chờ đợi lời nói của hắn.

"Đối với anh, em thực sự không có cảm giác an toàn," Ngữ khí của Triệu Lễ Kiệt phảng phất có phần suy sụp, "Anh à, anh không biết lúc đầu anh xa vời bao nhiêu."

"Khi em vừa mới bắt đầu chơi LOL, anh giống như một giấc mộng," Ánh mắt của hắn cũng có phần mờ ảo, dường như đang nhìn lại những năm tháng đã qua, nhìn tới cái thời hắn vẫn là học sinh cấp ba, "Thời điểm đó em và anh, là từ quán nét ở Tương Dương, đến căn cứ EDG, khoảng cách xa như vậy."

"Em đã đi rất lâu."

Triệu Lễ Kiệt nói.

"Dần dần em từ một người xa lạ trở thành người đi rừng của anh, lại trở thành đồng đội của anh, em còn từ một người thoạt nhìn sẽ là alpha cuối cùng lại trở thành enigma, từ đấu trường đến linh hồn đến thân thể, rốt cuộc em cũng đi đến bên cạnh anh."

"Anh trai."

Triệu Lễ Kiệt nhìn Lý Nhuế xán, trong mắt dường như có chút ẩm ướt.

"Em đã đi rất xa, rốt cuộc cũng đi đến nơi đây."

"Cho nên hiện tại, tương lai," Hắn nặng nề thở ra một hơi, "Em sẽ không buông anh ra đâu."

Hắn nói, siết chặt tay Lý Nhuế Xán.

"Em biết anh đang lo lắng cái gì, thời gian tương lai quá dài, nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng mà anh à, chỉ cần em còn thở, em vĩnh viễn sẽ không buông anh ra, cho đến ngày em chết."

Lông mày Lý Nhuế Xán nhăn lại: "Đừng nói mấy loại lời này."

"Đó là sự thật," Triệu Lễ Kiệt nhìn anh không chớp mắt, "Em tuyệt đối sẽ không nói dối anh dù chỉ là một chữ."

Hắn nói, bình tĩnh ngước mắt lên nhìn Lý Nhuế Xán, trong ánh mắt không có bất kỳ thứ gì giả dối, giờ này khắc này, đây chính là một cái bục xưng tội, hắn không cần giả vờ đáng thương, không cần giấu diếm cũng như lừa gạt bất kể điều gì, hắn chỉ cần mang trọn vẹn chính mình ra trước mặt Lý Nhuế Xán, bởi vì hắn biết, quãng đời về sau của hắn không cần giả vờ bất kì thứ gì nữa, hắn chính là phiên bản chân thật nhất của bản thân.

Trả lời hắn là tiếng thở dài nhè nhẹ của Lý Nhuế Xán.

Ngay sau đó là một nụ hôn, rất chậm rãi rơi xuống trán hắn.

"Đồ ngốc, Triệu Lễ Kiệt."

Sau đó anh đột nhiên dường như nhớ tới điều gì, kéo Triệu Lễ Kiệt: "Đi!"

Triệu Lễ Kiệt đột nhiên bị anh kéo dậy: "Hả?"

"Đi với anh đến phòng huấn luyện!"

Lúc này đã là rạng sáng ở Iceland, chỉ có vài ánh đèn lẻ tẻ ở tầng của phòng một của phòng huấn luyện, có cảm giác giống như là đang đi trộm cắp.

Triệu Lễ Kiệt rất đúng lúc hạ thấp giọng: "Anh trai, chúng ta tới đây làm gì vậy?"

Lý Nhuế Xán lập tức bật màn hình sáng lên: "Anh muốn thay đổi ID."

Triệu Lễ Kiệt ngạc nhiên: "Hả?"

Mặt Lý Nhuế Xán đỏ lên, cho hắn một đấm: "Hả cái gì?"

Triệu Lễ Kiệt ôm bụng, dí sát lại gần: "Anh à anh muốn đổi cái gì?"

Lý Nhuế Xán mở client LOL, đăng nhập vào tài khoản của mình, tìm một lúc, tìm thấy được đổi tên người chơi.

Triệu Lễ Kiệt kéo ghế gaming ngồi bên cạnh anh, nằm nhoài trên mặt bàn nhìn anh.

Liền thấy Lý Nhuế Xán chậm rãi dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào cột đổi ID: See u Iceland.

Triệu Lễ Kiệt nhìn thấy ID này, giật mình mấy giây, chớp chớp mắt.

Hắn nhớ tới lần đó sinh nhật Lý Nhuế Xán, hắn ở trên bảng trắng viết xuống câu hỏi kia: Hiệp sĩ rùa đen, muốn ngắm cực quang không?"

Bây giờ, Lý Nhuế Xán dùng cái ID này để trả lời câu hỏi của hắn.

Lý Nhuế Xán đổi xong, đôi tai đỏ bừng: "Tới phiên em."

Triệu Lễ Kiệt: "Ừm?"

"Em không đổi sao?" Lý Nhuế Xán nhìn trời nhìn đất, chỉ không nhìn Triệu Lễ Kiệt, "Không đổi thành giống anh?"

Triệu Lễ Kiệt thoạt đầu có chút kinh ngạc, sau đó lập tức ôm chặt lấy Lý Nhuế Xán, hung hăng hôn một cái lên gương mặt anh: "Không sợ người khác nói à?"

"Sợ cái gì," Lý Nhuế Xán lẩm bẩm, "Dù sao sớm muộn cũng sẽ biết."

Triệu Lễ Kiệt bật cười, sau đó thoát khỏi client, đổi thành tài khoản của mình, sau đó ở cột thay đổi ID, cũng gõ See u Iceland.

Hệ thống nhắc nhở ID này đã tồn tại.

Triệu Lễ Kiệt vò đầu: "Aiza, không đổi được giống nhau."

Lý Nhuế Xán lại huých khuỷu tay vào người Triệu Lễ Kiệt: "Em đem chữ I kia đổi thành chữ I thường không được sao?"

Triệu Lễ Kiệt ồ một tiếng: "Anh ngay từ đầu đã nghĩ đến chuyện này cho em rồi sao?"

Lý Nhuế Xán lại muốn đánh hắn, nhưng Triệu Lễ Kiệt đã nắm lấy tay anh và hôn một cái lên mu bàn tay. Sau đó Triệu Lễ Kiệt xóa tất cả các chữ cái ban đầu, gõ lại từng chữ từng chữ một.

See u Iceland.

-----See u Iceland

-----See u Iceland

"Hiệp sĩ rùa đen, muốn ngắm cực quang không?" "See u Iceland."

Triệu Lễ Kiệt nhìn ID trên màn hình, không nhịn được bật cười.

Lý Nhuế Xán thẹn quá hóa giận: "Làm sao?"

"Em nghĩ đến việc đây là do anh trai chủ động, có chút không nhịn được," Triệu Lễ Kiệt siết chặt tay Lý Nhuế Xán, "Em rất thích, vô cùng vô cùng thích."

Hắn nói, ngẩng đầu hôn lên khóe môi mềm mại của Lý Nhuế Xán.

"Anh à, em muốn cầm cúp vô địch."

Lý Nhuế Xán đỏ mặt, vỗ nhẹ đầu của hắn: "Anh cũng nghĩ vậy."

"Anh nói xem," Triệu Lễ Kiệt vùi mặt vào ngực Lý Nhuế Xán: "Nếu tương lai em cầm chiếc nhẫn vô địch giải World cầu hôn anh, có phải rất ngầu hay không?"

Lý Nhuế Xán hừ một tiếng: "Cái đó quá lớn."

"Nhưng mà ngầu," Triệu Lễ Kiệt nói, "Chúng ta vừa có chức vô địch, vừa có lẫn nhau."

Lý Nhuế Xán cười nhẹ.

"Vậy thì tiếp tục thắng thôi."

"Được," Triệu Lễ Kiệt nói, "Vậy thì tiếp tục thắng."


Chap này ngọt điên luôn ý :')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro