Chương 11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bánh bao chiên đem lên, Hàm Ân Tĩnh cầm chiếc đũa bận rộn gấp bánh bao. Cô không biết nên phản bác lời nói của Phác Trí Nghiên như thế nào, chỉ là cảm giác có gì đó sai sai, nhưng cô cũng chỉ là biết thầm mến nhưng chưa từng nói qua yêu đương, thật sự khó suy nghĩ xem nó sai ở chỗ nào.

Thế nhưng Hàm Ân Tĩnh nhìn qua Phác Trí Nghiên, nàng hình như cũng rất phức tạp, hình như cũng không biết rốt cuộc là bản thân sai ở đâu.

Thế nhưng cô lại không có cách nào nói cho nàng chỗ nào không đúng.

Cho nên vì giảm bớt bầu không khí xấu hổ hiện tại, Hàm Ân Tĩnh nghĩ, bản thân là nên nhanh ăn xong bánh bao. Dùng ăn để giảm bớt bầu không khí xấu hổ là biện pháp nhanh nhất. Chỉ là Hàm Ân Tĩnh hình như quên...

Bánh bao là mới vừa chiên xong...

Nhân bên trong bánh bao, phi thường nóng.

Cho nên...

Bị nóng tới rồi, Hàm Ân Tĩnh nhịn không được hé miệng, cái bánh bao mới vừa cắn vào "xoạch" một tiếng thì rớt.

Thật nóng a!

Thực sự rất nóng rất nóng rất nóng!

Thế nhưng...

Hơn chuyện nóng, Hàm Ân Tĩnh nghĩ càng thêm mất mặt.

Bởi vì bánh bao rớt trên mặt đất còn "cào nhào cào nhào" lăn vài vòng.

"...." gương mặt Hàm Ân Tĩnh xưa nay chưa từng đỏ như vậy, đỏ a đỏ a đỏ!

"?" Phác Trí Nghiên nhìn thoáng qua bánh bao trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hàm Ân Tĩnh, mở to hai mắt "Thế nào, bị phỏng rồi sao?"

"..." Hàm Ân Tĩnh cảm giác quang cảnh trước mắt đều biến thành màu đen.

Thật mất mặt!

Thật mất mặt! Thật mất mặt! Thật mất mặt! Thật mất mặt! Thật mất mặt!

Vì sao lại như vậy?

Vì sao lại như vậy?

Hiện tại miệng cô bị nóng đến không có biện pháp nói, thế nhưng cô hiện tại đã không muốn quản miệng mình, cô là muốn ôm mặt mình vừa chạy vừa khóc a.

"Thế nào, có phải rất đau hay không?" Phác Trí Nghiên thấy bộ dáng của Hàm Ân Tĩnh lúc này, có chút khẩn trương, nói "Tới, mở miệng ra tớ xem xem."

Hàm Ân Tĩnh vẫn mở to miệng, kỳ thật dù Phác Trí Nghiên không nói, miệng đang mở to của cô cũng không cách nào khép lại được.

Phác Trí Nghiên cau mày nhìn lão bản đang bước lại, nói "A, là phỏng. Phiền phức lấy giúp tôi một ly nước lạnh đến được không?"

Lão bản vội vã gật đầu, nghĩ đến khách hàng đến ăn bánh bao của bọn họ bị phỏng cũng không ít, cho nên trong cửa hàng vẫn thường chuẩn bị nước đá. Vì vậy vội vã đi lấy.

Phác Trí Nghiên lúc này đang dùng tay niết miệng Hàm Ân Tĩnh, kề sát mặt vào tỉ mỉ quan sát.

"Còn tốt, không có phồng lên, trước uống một ly nước lạnh, giảm nóng một chút là tốt rồi. Đem nước đá ngậm vào trong miệng, như vậy sẽ đỡ hơn, chờ một lát về ghé tiệm thuốc mua một ít thuốc, trong nhà có băng gạc không? Có lẽ phải tiêu độc một chút, rồi mới bôi thuốc vào."

Hàm Ân Tĩnh lúc này bị Phác Trí Nghiên nắm má, cả người cũng đều theo đó cứng ngắc, trong đầu ngoại trừ một mảnh mờ mịt chính là một mảnh mờ mịt, thiếu chút nữa ngay cả hô hấp là bản năng mà cũng đã quên. Cô nghe Phác Trí Nghiên nói như vậy, theo bản năng lắc đầu.

"Nước đá tới, uống nhanh một chút." Lão bản đã đem nước đá tới, vội vàng đưa cho Hàm Ân Tĩnh.

Hàm Ân Tĩnh lại ngơ ngác uống hết một ly nước đá, cảm giác đau đớn bên trong miệng cuối cùng cũng giảm bớt một chút.

"Ai nha, Hàm lão sư cũng thật là, cũng không phải lần đầu tiên tới ăn bánh bao chiên, thế nào lại còn bị phỏng. Nước đá uống nhiều thêm một chút, nếu như không có nghiêm trọng, rất nhanh sẽ tốt thôi."

Hàm Ân Tĩnh ngậm nước đá trong miệng, cũng không tiện nói, ngậm miệng lại, nhìn lão bản gật đầu.

Phác Trí Nghiên nhìn lão bản nói "Cảm tạ lão bản, ngài cứ tiếp tục công việc đi, không cần lo cho bọn tôi."

Lão bản đích thực còn bề bộn nhiều việc, thấy Phác Trí Nghiên nói như vậy, nói thêm vài câu cũng vội vã rời đi.

Hàm Ân Tĩnh ngậm nước trong miệng, ngồi trước mặt Phác Trí Nghiên, nhìn chằm chằm bánh bao chiên trên bàn, còn cái bánh bao chiên trên mặt đất nên làm sao bây giờ? Có muốn nhặt nó lên hay không, bất quá lão bản đã nhanh tới dùng khăn nhặt bánh bao chiên trên mặt đất ném vào thùng rác bên cạnh.

Hàm Ân Tĩnh nhìn thoáng qua cuối cùng cũng là thở dài một hơi, lại đem đầu vòng trở về, tiếp tục nhìn chằm chằm cái bánh bao chiên trên bàn.

"Sao lại không cẩn thận như vậy?" Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh nói "Mấy ngày sau không nên ăn món ăn quá nóng, trên đường về ghé mua thuốc, mấy ngày sau cũng nên nhớ bôi thuốc vào."

Hàm Ân Tĩnh uống thêm một ngụm nước đá nói "Không, không cần, hiện tại đã không còn đau, không, không có việc gì nữa."

Phác Trí Nghiên bất đắc dĩ nói rằng "Cậu như thế nào lại mơ mơ màng màng như vậy? Bánh bao này ăn ngon như vậy sao?"

Hàm Ân Tĩnh cả mặt đỏ bừng, vô pháp giải thích hành vi của bản thân lúc nãy, không thể làm gì khác hơn là có chút ngốc gật đầu, nhìn Phác Trí Nghiên nói "Ăn ngon, cậu cẩn thận kẻo nóng, tớ, tớ ở đây chờ cậu ăn."

Phác Trí Nghiên nở nụ cười một tiếng, cẩn thận ăn bánh bao chiên trước mặt "Thật sự ăn ngon." Nàng ngước lên nhìn Hàm Ân Tĩnh, cười nói.

Hàm Ân Tĩnh lại uống một ngụm nước, lại đem nước ngậm vào miệng, vì thế mà hai bên má có chút phồng, hình dạng lúc này thực sự rất dễ thương.

Phác Trí Nghiên nhịn không được cầm điện thoại, quay qua Hàm Ân Tĩnh, "Tách tách" một tiếng.

"Ngô?!" Hàm Ân Tĩnh lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa đem nước trong miệng phun ra. Cô vội vã đem nước nuốt xuống, quay qua Phác Trí Nghiên la lên "Đừng, đừng chụp tớ" nói xong liền muốn cướp điện thoại Phác Trí Nghiên

Phác Trí Nghiên vội vã thu điện thoại về, nhìn Hàm Ân Tĩnh cười nói "Ân, vì sao không thể chụp? Rất khả ái nha."

Hàm Ân Tĩnh thực sự rất muốn khóc "Khả ái ở đâu a..." cô là mong muốn cấp cho đối phương lưu lại một gương mặt hoàn mỹ, kết quả mỗi lần đều là lưu lại là một mặt thật ngu xuẩn.

Coi như chỉ có thể nhìn, cô cũng mong muốn có thể lưu lại mặt tốt nhất a, quả thật không thể được rồi.

Phác Trí Nghiên cười cười cẩn thận đem điện thoại di động bỏ vào túi, quay qua Hàm Ân Tĩnh nói "Được rồi ngoan, nghe lời, ăn bánh bao đi, lần này đừng... bị phỏng nữa."

Hàm Ân Tĩnh thật sự là nghĩ muốn quỳ.

Mặc kệ như thế nào, Hàm Ân Tĩnh vẫn chậm chạp đem bánh bao trước mặt ăn xong, hai người tạm biệt lão bản, rời đi. Mà ảnh chụp, cũng thành công không lấy về được, quả thật là nội ngưu đầy mặt.

Hai người đi một hồi, đi ngang qua tiệm thuốc, Phác Trí Nghiên vẫn là đi vào mua băng gạc cùng thuốc bôi, sau đó mới vòng về trong xe.

Hàm Ân Tĩnh vẫn ngồi ở phía sau, cô cầm lấy túi xách của mình, đem lưng ngồi thẳng tắp. Phác Trí Nghiên nhìn thoáng qua, nói "Yên tâm, thắng xe tớ vẫn còn tốt, đừng khẩn trương."

Hàm Ân Tĩnh quay đầu, nhìn về Phác Trí Nghiên "A?" một tiếng.

Phác Trí Nghiên cười khẽ "Lưng của cậu đều đã cứng ngắc, thả lỏng một chút. Thắng xe của tớ còn đạp tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì, dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi một chút đi."

"A! A... nga... nga... hảo." Hàm Ân Tĩnh hít sâu một hơi, cẩn cẩn dực dực dựa lưng vào ghế.

Phác Trí Nghiên lại cười một tiếng, tiếp tục lái xe.

Hàm Ân Tĩnh quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Tới nơi, Hàm Ân Tĩnh xuống xe, Phác Trí Nghiên lộ ra thân thể của mình, đưa thuốc trong tay cho Hàm Ân Tĩnh, căn dặn nói "Không được quên thoa, tuy bây giờ còn chưa bị phồng, thế nhưng vẫn phải chú ý một chút. Nếu không tớ giúp cậu bôi."

Hàm Ân Tĩnh vội vã lắc đầu "Không, không, không cần, bản thân tớ, bản thân tớ tự làm, bản thân làm là tốt rồi."

Phác Trí Nghiên cười nói "Tớ sợ cậu nhìn không thấy."

"Không, không." Hàm Ân Tĩnh lắc đầu nói.

"Phốc" Phác Trí Nghiên cười ra tiếng "Không có gì?"

"Không có việc gì! Tớ nhìn vào gương bôi, có thể thấy." Hàm Ân Tĩnh nhìn Phác Trí Nghiên , nhịn không được khẳng định "Sẽ thấy."

"Tốt lắm" Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh ngoài xe "Vậy thì tớ... đi về trước."

Hàm Ân Tĩnh gật đầu "Hảo, kia, tạm biệt, trên đường cẩn thận."

"Tạm biệt, sau này tìm một thời gian chúng tớ bàn về việc chụp ảnh chân dung... A, tớ còn chưa có số điện thoại của cậu, cho tớ số điện thoại đi, thuận tiện liên hệ hơn."

Hàm Ân Tĩnh vội "nga nga" vài tiếng, vội vã tìm điện thoại của bản thân, Phác Trí Nghiên cũng đã lấy ra điện thoại, nói "Để tớ lưu, cậu nói số đi."

"Nga, hao. Dãy số là..."

Hàm Ân Tĩnh báo số điện thoại của mình, Phác Trí Nghiên gọi qua một chút, chợt nghe tiếng chuông di động của Hàm Ân Tĩnh, Hàm Ân Tĩnh vội vã lấy ra xém chút nữa thì rớt.

"Được rồi."

"Ân, được rồi. sau này có việc gì liên hệ lại, tạm biệt."

"Tạm biệt." Hàm Ân Tĩnh phất phất tay, Phác Trí Nghiên cũng lái xe rời khỏi.

Hàm Ân Tĩnh cúi đầu nhìn thuốc mở trong tay.

Trong tư tưởng có mơ hồ một chút hài lòng, lại rất ghét bản thân như vậy.

Ý nghĩ xằng bậy, chỉ cần có chút đất, cho dù đang là hạn hán, cũng sẽ sinh trưởng vô chừng mực. Ức chế không được, trừ đi cũng không được.

Nên làm cái gì bây giờ?

Nên làm cái gì bây giờ?

Về tới phòng làm việc, Hàm Ân Tĩnh nhìn gương cẩn thận mà thoa thuốc mỡ, lại tỉ mỉ đem thuốc mở cất đi, bỏ vào một cái hộp, sau đó lại đem hộp lên lầu hai, đặt ở đầu giường của mình. Suy nghĩ một chút, lại giống như sợ người khác phát hiện, không dám đặt ở một chỗ quá rõ ràng, vì vậy lại đem chiếc hộp đổi sang vị trí khác, bỏ vào tủ trong đầu giường, khóa lại.

Đây là bí mật, cô vĩnh viễn cũng không muốn nói ra ngoài.

......

Cách lễ tình nhân còn ba ngày, Phác Hiếu Mẫn đến phòng làm việc, Hàm Ân Tĩnh thấy Phác Hiếu Mẫn tới còn tưởng rằng nàng cùng Phác Trí Nghiên đã làm lành. Nàng gần đây bởi vì chuyện in bản lẻ mà xoay như chong chóng, hơn nữa bởi vì tận lực né tránh Phác Trí Nghiên, cô cũng không hỏi thăm chuyện tình của Phác Trí Nghiên cùng Phác Hiếu Mẫn, cho nên cô cũng không biết hai người bọn họ hiện tại như thế nào.

Thế nhưng lại làm cho Hàm Ân Tĩnh có chút ngoài ý muốn, Phác Hiếu Mẫn là không phải tới đi làm, mà là tới tìm Hàm Ân Tĩnh từ chức.

"Từ chức?" Ngô Hạo Thiên kêu lớn, hắn đứng lên nhìn Phác Hiếu Mẫn nói "Vì sao đột nhiên lại muốn từ chức? Ở chỗ này công tác không phải đang rất tốt sao?"

Hàm Ân Tĩnh cũng có chút ngây dại, cô nhìn thư từ chức trên tay mình, không biết nên nói cái gì mới phải.

Phác Hiếu Mẫn nắm lấy túi xách trên người mình, khủy tay còn duy trì tư thế lúc đưa thư từ chức, nàng quay đầu, không nhìn Hàm Ân Tĩnh "Bởi vì tớ sắp xuất ngoại, cho nên không thể tiếp tục làm việc, tuy rằng cũng rất muốn ở lại cũng lão sư công tác, thế nhưng sợ rằng không có cơ hội."

Hàm Ân Tĩnh ngơ ngác nhận lấy thư từ chức, nói rằng "Tại sao đột nhiên lại ra nước ngoài? Kia... nàng có biết không?"

Phác Hiếu Mẫn nói "Là ba em giúp em liên hệ, em, em còn chưa nói cho chị ấy, em nghĩ, chúng em trong lúc đó, vẫn là tạm thời xa nhau một đoạn thời gian sẽ tốt hơn."

Hàm Ân Tĩnh ngẩng đầu nhìn Phác Hiếu Mẫn hỏi "Đây là, có ý gì?"

Phác Hiếu Mẫn nói "Có thể chúng em thật sự không thích hợp, có thể xa nhau một đoạn thời gian, có thể nói đối với bọn em là một chuyện tốt."

"Vậy em nói thế nào với nàng? Nàng vẫn là không biết em rời khỏi đi?" Hàm Ân Tĩnh có chút sốt ruột, lại có chút tức giận.

Vì sao?

Vì sao lại làm như vậy?

Vì sao phải rời đi?

Em rời đi, nàng làm sao bây giờ?

"Ân, chờ thêm một thời gian nữa em sẽ nói với chị ấy."

"Thế nhưng..." Vì sao không quý trọng? Tớ chắc chắn sẽ... tớ chắc chắn... chắc chắn...

"Lão sư" Phác Hiếu Mẫn lắc đầu, có chút đỏ mắt nói "Đây là chuyện của chúng em..."

"..." Hàm Ân Tĩnh không nói. Cô chăm chú cầm lấy thư từ chức trong tay, không rên một tiếng.

Ngô Hạo Nhiên tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng cũng thức thời mà không nói nữa. Lại liên tưởng đến trạng thái của Phác Hiếu Mẫn mấy ngày trước, thất thất bát bát cũng đoán được một ít.

.....

Phác Hiếu Mẫn cuối cùng vẫn rời đi.

Hàm Ân Tĩnh không biết nên dùng lý do gì để lưu lại nàng, cô cũng không có quyền để Phác Hiếu Mẫn không xuất ngoại. Mà cô, cũng càng không có ý định giữ Phác Hiếu Mẫn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro