Chương 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Phác Hiếu Mẫn từ chức, sáng sớm ngày hôm sau, tiểu ca đưa hoa vẫn giao hoa tới.

"Hàm lão sư, phiền cô thay tôi ký một chút."' Rất hiển nhiên, tiểu ca đưa hoa rất quen thuộc Hàm Ân Tĩnh hỗ trợ ký thay, đứng trước cửa, hầu như không cần nghĩ đã nói ra lời như vậy.

Hàm Ân Tĩnh mở cửa, tập quán nhận bút ký thay, ngày hôm hoa đưa tới là Hải Đường, Hàm Ân Tĩnh cầm lấy nhánh hoa, đứng ở cửa đờ ra.

Ngày hôm nay, Phác Hiếu Mẫn phải đi. Mà Phác Trí Nghiên, hình như còn chưa biết.

Phác Hiếu Mẫn trước khi đi có liên hệ với Phác Trí Nghiên sao?

Hàm Ân Tĩnh bắt đầu loay hoay nhận lấy nhánh Hải Đường . Nụ hoa của nhánh Hải Đường đang đợi nở.

Hoa này nếu tặng cho bản thân thì tốt rồi. Cô cầm nhánh Hải Đường, bước vào phòng làm việc, chậm rãi đem Hải Đường cắm lên.

Qua hết ngày mai chính là lễ tình nhân.

Hàm Ân Tĩnh cầm điện thoại di động, từ thông tin trong danh bạ lục ra cái tên Trí Nghiên. Nếu như bây giờ nói cho Phác Trí Nghiên, còn thể nàng còn có đủ thời gian qua đó giữ lại Phác Hiếu Mẫn

Có thể Phác Hiếu Mẫn sẽ không đi, thậm chí các nàng còn có thể cùng một chỗ mà đi qua lễ tình nhân.

Hàm Ân Tĩnh nhìn chằm chằm thông tin trong điện thoại, nhưng không có động tác.

Cái loại người không biết quý trọng Trí Nghiên, dựa vào cái gì có thể có được Trí Nghiên?

Nếu bản thân không biết quý trọng, lại có tư cách gì cầu người khác giúp mình quý trọng?

Là chính em không cần.

Là chính em không cần.

Không có quan hệ gì đến tôi.

Hàm Ân Tĩnh cầm điện thoại di động, ghé vào trên bàn ôm mặt khóc.

Phác Trí Nghiên.

Nếu như cậu thích tớ thì tốt rồi.

Nếu như cậu thích tớ, tớ nhất định sẽ quý trọng cậu.

Nếu như cậu thích tớ, tớ nhất định không để cậu khổ sở.

Nếu như cậu thích tớ, tớ sẽ quý trọng tất cả những thứ mà cậu đưa cho tớ.

Nếu như cậu thích tớ, mặc kệ tớ có bao nhiêu tức giận, tớ cũng nhất định sẽ không bao giờ không nhận điện thoại của cậu.

Nếu như cậu thích tớ, tớ có thể vì cậu, vĩnh viễn không ngừng nghĩ mà vẽ tranh, thẳng đến khi tớ chết đi...

Nhưng mà...

Nhưng mà...

Nhưng mà cậu không thích tớ.

Cậu hết lần này đến lần khác không thích tớ.

Cậu không thích tớ, mà cậu lại thích em ấy, nhưng hết lần này tới lần khác không quý trọng cậu.

Phác Trí Nghiên, cậu có biết tớ rất thương tâm không? Cậu có biết tớ có bao nhiêu không cam lòng sao?

Cậu không biết, bởi vì cậu không thích tớ, cho nên tớ ở chỗ này làm tất cả, cậu cũng sẽ không biết.

Hàm Ân Tĩnh nằm trên mặt bàn, đau nhói khóc lên.

Cỡ nào buồn cười, hiểu rõ bản thân là không thích bản thân, bản thân lại vì đối phương ở nơi này khóc, cảm giác như bản thân thật ngu xuẩn, thế nhưng... nhưng là nhịn không được.

Không có cách nào.

Ai có thể chỉ cho tớ biện pháp, làm cho tớ không thích cậu, Phác Trí Nghiên?

Hàn Ân Tĩnh cuối cùng vẫn là không gọi cuộc điện thoại kia.

Mặc dù đã vô số lần nói cho bản thân, mong muốn lớn nhất của bản thân là Phác Trú Nghiên có thể hạnh phúc, mà cuối cùng vẫn là không gọi cuộc điện thoại kia.

Nếu Phác Hiếu Mẫn không quý trọng, vậy để cho em ấy rời đi đi. Chia tay đi! Cứ như vậy mà chia tay đi!

Hàm Ân Tĩnh nằm ở trên giường, đem cả người mình đều cuộn tròn lại.

Chia tay đi!

Ý nghĩ xằng bậy ấy cứ đem người cô bao quanh. Cái gì vì hạnh phúc của cậu mà hi sinh, cái gì là hạnh phúc của cậu là hạnh phúc của tớ, toàn bộ đều là ý nghĩ ảo tưởng chó má. Nếu tớ chỉ là một khán giả, kia, vì sao lại phải nhúng tay vào? Nếu tớ chỉ là một quần chúng, như vậy thì cứ nhìn các nàng chia tay đi!

Hàm Ân Tĩnh đần độn vượt qua một đêm, mãi cho hôm sau lúc Phác Trí Nghiên gọi điện đến, rốt cuộc mới thanh tỉnh lại.

"Ân Tĩnh, tớ chuẩn bị một ít đề tài cho việc chụp ảnh chân dung, có muốn ngày hôm nay chúng ta thảo luận một chút không?"

"A?"

"Thế nào? cậu còn đang ngủ?"

"A... ân... mới vừa tỉnh..."

"Vậy lúc nãy tớ nói cậu nghe được không? Tớ mang theo một ít tài liệu, ngày hôm nay chúng ta sẽ phải thảo luận một chút chuyện chụp chân dung như chụp ở đâu, đề tài này nọ. Ngày hôm nay cậu có rãnh không?"

Hàm Ân Tĩnh im lặng nghe Phác Trí Nghiên tỉ mỉ nói công tác phải làm ngày hôm nay, rốt cuộc dưới sự xác nhận thời gian của Phác Trí Nghiên một lần nữa mới gật đầu.

"A, tớ lúc này rãnh."

"Hảo, tớ bây giờ có thể đến không?"

Hàm Ân Tĩnh chăm chú nhìn điện thoại di động, nhanh chóng hồi đáp "Ách, có, có thể."

"Được, bây giờ tớ lập tức đến, kia tớ cúp, tạm biệt."

"Ân, tạm biệt." Hàm Ân Tĩnh cúp điện thoại, cầm điện thoại di động đờ ra. Một lát sau, cô mới đột nhiên nhớ đến cái gì, vội vã từ trên giường nhảy xuống, cấp tốc thay quần áo.

Phác Trí Nghiên là đến đây, cũng không nên để nàng thấy bộ dạng này của bản thân. Đem bản thân rửa mặt một lần, vừa xuống lầu liền nghe tiếng chuông cửa vang, Hàm Ân Tĩnh nhanh chóng ra mở cửa, ngoài cửa là tiểu ca giao hoa.

Tiểu ca nhìn Hàm Ân Tĩnh cười nói "Sớm, Hàm lão sư, đây là hoa ngày hôm nay, mời ký thay."

"A, tốt" Hàm Ân Tĩnh ký thay, vẫn như cũ cảm tạ vị tiểu ca kia. Tiểu ca vừa đi, vừa ngẩng đầu, thì thấy Phác Trí Nghiên cách đó không xa nhìn bản thân mỉm cười.

"..." Hàm Ân Tĩnh nhìn đóa hoa trong tay, trong nháy mắt không biết nên làm cái gì bây giờ, rất co quắp.

"Hiếu Mẫn trước đây cùng tớ nói, mỗi ngày đều phiền phức cậu ký hoa thay, có phải tạo phiền phức cho cậu rồi?" Phác Trí Nghiên đã đi tới, nhìn nhánh lan hồ điệp trong tay Hàm Ân Tĩnh, nói.

"Không... không có dù sao tớ mỗi ngày cũng đều ở đây. Cái kia... Nhưng thật ra hoa đều là do tớ ký. Không... không có đưa đến tay người nhận a.." Hàm Ân Tĩnh đột nhiên nói không được nữa. bởi vì cô đột nhiên nhớ tới. Đúng vậy, Phác Hiếu Mẫn đã rời đi, hoa này từ nay về sau cũng sẽ không thể đưa đến tay em ấy.

Mà Phác Trí Nghiên

Cô ngẩng mặt lên nhìn Phác Trí Nghiên bên cạnh.

Nhưng mà nàng giống như còn chưa biết...

"Không sao" Phác Trí Nghiên cười nói "Cũng đều như nhau."

"A..." Hàm Ân Tĩnh cầm thật chặt nhánh lan hồ điệp trong tay.

Đúng vậy, đích thật cũng đều như nhau, bởi vì mặc kệ là ai ký thay, hoa kia cũng chỉ có thể tặng cho Phác Hiếu Mẫn, bản chất vốn là không thay đổi.

Như vậy, bản thân cô làm cái gì đây?

Phác Trí Nghiên quay đầu nhìn Hàm Ân Tĩnh nói "Tớ mang đến một ít tạp chí, cậu xem xem cậu thích loại phong cách nào, chúng tớ có thể tham khảo cho lần chụp sắp tới."

"A... cậu trước chờ tớ, tớ, tớ trước đem hoa này cắm lên liền xong."

Phác Trí Nghiên "A" một tiếng, theo Hàm Ân Tĩnh vào phòng làm việc, sau đó ngồi xuống, nhìn Hàm Ân Tĩnh có chút tỉ mỉ đem nhánh hoa có chút héo rũ trong bình lấy ra, sau đó đem bình đi rửa, đem hoa lan hồ điệp thay vào.

Hàm Ân Tĩnh làm rất tỉ mỉ, Phác Trí Nghiên ngồi ở bên cạnh nhìn cô tỉ mỉ làm việc này. Nàng chẳng bao giờ nghĩ tới, thật sự có người sẽ chăm chú chăm sóc từng bông hoa mỗi ngày nàng đưa tới.

Kỳ thật....tuy hoa vẫn là mỗi ngày đều đưa tới, thế nhưng là lúc trước nàng đặt hàng một năm nhưng hoa mỗi ngày là do cửa hàng an bài, nàng kỳ thật cũng không quan tâm qua. Cho nên lúc nãy, nàng thậm chí cũng bắt đầu quên, quên chuyện nàng mỗi ngày cũng đều tặng hoa.

Nàng cho rằng ngoại trừ những người trong cửa hàng bán hoa, những người khác cũng đều giống như bản thân mà quên, bởi vì Phác Hiếu Mẫn, lúc đầu thì xấu hổ, hưng phấn, vui vẻ, đến bây giờ cũng dần dần quen, thậm chí không hề đề cập vấn đề với nàng.

Thế nhưng...

Phác Trí Nghiên ngồi trên ghế, lăng lăng nhìn Hàm Ân Tĩnh như vậy cẩn thận chăm sóc những bông hoa nàng đưa tới.

Nhưng mà người nhớ kỹ cái này, đều không phải người tặng hoa, cũng không phải người nhận hoa Phác Hiếu Mẫn, mà chỉ là người ký thay – Hàm Ân Tĩnh.

Hàm Ân Tĩnh.

Hàm Ân Tĩnh.

Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh cẩn thận loay hoay với những bông hoa, lại nhìn những bông hoa trên ngăn tủ. Đúng vậy, mỗi bông hoa hàng ngày đưa đến rõ ràng cũng đều được người này tỉ mỉ chăm sóc.

Là để bụng như vậy sao?

Phác Trí Nghiên đột nhiên thấy tim bùm bùm nhảy lên có chút giật mình.

Ôi chao?

Nàng kinh ngạc cúi đầu nhìn ngực mình, thậm chí không dám lấy tay đi kiểm tra.

Vừa nãy đó là... cảm giác này là gì?

Cảm giác vừa rồi... là cái gì?

Hàm Ân Tĩnh đem nhánh lan hồ điệp cắm xong, quay đầu nhìn Phác Trí Nghiên cười nói "Xin lỗi, cái kia. Hơi tốn một chút thời gian. Ách... chúng ta ở chỗ này thảo luận luôn sao? Phác Trí Nghiên? Phác Trí Nghiên?".

"A?" Phác Trí Nghiên mở to hai mắt nhìn, đột nhiên kêu một tiếng, cũng đem Hàm Ân Tĩnh hù sợ "A a a! cái gì? Cậu vừa nãy nói cái gì?"

Hàm Ân Tĩnh lại ngơ ngác mà nói "Ách, tớ là nói, chúng ta ở chỗ này thảo luận luôn sao? Chính là chuyện chụp chân dung.'

"A!" Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh mỉm cười nói "Đúng vậy đúng vậy, ở chỗ này đi, cậu, cậu xem mình thích loại phong cách nào."

"nga, hảo.." Hàm Ân Tĩnh ngồi đối diện Phác Trí Nghiên, tỉ mỉ nhìn tài liệu Phác Trí Nghiên đem tới.

Hai người thảo luận tương đối lâu, tới buổi trưa, mới xác định được phong cách chụp, Phác Trí Nghiên dựa theo hình tượng Hàm Ân Tĩnh quyết định phong cách chụp là thanh thuần điềm tĩnh Trung Quốc.

Sau đó là thương lượng địa điểm chụp cùng thời gian bắt đầu.

Hàm Ân Tĩnh đứng lên đi lấy nước.

"Hiếu Mẫn... mấy ngày nay cũng không có đến đây làm sao?" lúc Hàm Ân Tĩnh đang đi, Phác Trí Nghiên đột nhiên hỏi.

Động tác rót nước của Hàm Ân Tĩnh đột nhiên dừng lại.

"A... Đúng vậy..." Cô cũng đã nghe thấy tiếng nói của mình.

"Như vậy a.." Phác Trí Nghiên lộ ra bộ dáng khổ não "Em ấy mấy ngày nay cũng không có liên hệ tớ, xem ra vẫn còn đang tức giận, thực sự là khó làm lành a."

Xem đi, cuối cùng vẫn là không biết.

Hàm Ân Tĩnh, cô còn do dự cái gì?

Nhân cơ hội mà vào đi.

Nhân cơ hội mà vào đi.

Nắm chặt cơ hội lúc này. Hiện tại là cơ hộ tốt nhất của cô, lẽ nào cậu còn muốn một lần nữa đem Trí Nghiên đẩy đến trước mặt người không biết quý trọng cậu ấy một lần nữa sao?

Hàm Ân Tĩnh, trên thế giới không có chuyện định trước có người không chiếm được ái tình, chỉ có người không biết nắm chặt ái tình. Lẽ nào cô còn hy vọng xa vời là Lão Thiên sẽ đem cơ hội may mắn như thế ném xuống đầu cô sao? Nắm chặt đi, Hàm Ân Tĩnh.

Bản thân muốn – phải tranh thủ a.

Không giở một chút thủ đoạn nhỏ, làm sao có được kết quả mong muốn đây? Hơn nữa, là Phác Hiếu Mẫn tự mình rời đi, cùng cô có quan hệ gì sao? Hoàn toàn không có liên quan gì a.

Không cần hổ thẹn! nhanh lên một chút, nhân cơ hội này... nhân cơ hội này, chỉ cần nói nhiều thêm chút gì, nói thêm chút gì đều được, Phác Trí Nghiên sẽ không hoài nghi cô, sẽ không...

"Kỳ thật, em ấy sẽ không trở lại đây làm." Hàm Ân Tĩnh nắm chặt ly nước trong tay, nói.

"Ân?"

Hàm Ân Tĩnh quay đầu nhìn Phác Trí Nghiên nói "Kỳ thật ngày hôm trước em ấy đã đến từ chức, bởi vì muốn phải xuất ngoại du học, cho nên sẽ không đến đây nữa..." cô nghe được bản thân đang dùng thanh âm cực kỳ khó nghe nói "Xin lỗi, tớ chưa kịp nói với cậu..."

Phác Trí Nghiên ngoài ý muốn mở to hai mắt, nhìn Hàm Ân Tĩnh.

Hàm Ân Tĩnh đột nhiên ngẩng đầu lên, cô lớn mật mà nhìn Phác Trí Nghiên nói " Rất xin lỗi, bởi vì không biết có nên nói cho cậu hay không, cho nên tới bây giờ mới nói, Phác Trí Nghiên, cậu có muốn trước đi liên hệ Hiếu Mẫn hay không, tớ nghĩ, mặc kệ như thế nào, vẫn là đem mọi chuyện nói rõ sẽ tốt hơn, có thể, mọi chuyện vốn không phải khó giải quyết như chúng ta tưởng tượng như vậy."

Được rồi Hàm Ân Tĩnh.

Cô không cần, không cần dùng thủ đoạn này để có được ái tình.

Hàm Ân Tĩnh nhìn Phác Trí Nghiên, ở trong lòng nói cho bản thân.

Hàm Ân Tĩnh, tuy rằng cô yêu rất hèn mọn. Thế nhưng Hàm Ân Tĩnh, cô yêu cũng không đê tiện.

Vĩnh viễn không cần dùng thủ đoạn đê tiện này để có được tình yêu.

Nếu như cô dùng thủ đoạn để có được ái tình, một ngày nào đó đoạn ái tình này sẽ vứt bỏ cô.

Cô ngẩng đầu lên đi.

Tuy rằng cô thầm mến hèn mọn như vậy, thế nhưng thầm mến của cô không hề đáng thẹn.

Ngẩng đầu của cô lên, lớn mật mà nhìn đối phương, bởi vì cô cũng không dùng bất cứ mượn cớ gì để làm thương tổn đoạn tình cảm của đối phương. Cô cũng không hề vi phạm nguyên tắc của cô.

Ngẩng đầu lên không phải vì bất cứ kẻ nào, mà là chính vì cô.

"Phác Trí Nghiên, trốn tránh vĩnh viễn cũng sẽ không thể giải quyết được vấn đề. Mặc kệ thế nào, tương lai có thể cùng một chỗ hay không, rất nhiều chuyện tốt nhất cũng nên hỏi cho rõ ràng, không cần để lại tiếc nuối cho bản thân." Hàm Ân Tĩnh chăm chú nhìn chằm chằm Phác Trí Nghiên.

"..." Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh trước mặt "Cậu nói rất đúng, tớ hẳn cũng nên tìm em ấy nói rõ mọi chuyện."
_______________________________________

          

Lời của Ed: khà khà xong rồi, thím Phác Hiếu Mẫn của chúng ta đã lên con chim sắt mà đi, bây giờ bước vào giai đoạn ngọt ngào của Phác Trí Nghiên nào (^_^) 

Shi: Hắc hắc, tới lúc quay về chính đạo rồi Nghiên tỷ a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro