Chương 19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chuyện in bản lẻ của Hàm Ân Tĩnh trải qua thời gian trù bị dài như vậy, rốt cục cũng đã được phát hành. Hôm nay Hàm Ân Tĩnh cầm tạp chí ngày hôm nay đến tìm Phác Trí Nghiên

Tuy rằng Hàm Ân Tĩnh từ đầu đối với chuyện in bản lẻ cũng không có nhiều hứng thú, thế nhưng dù sao cũng chuẩn bị lâu như vậy, mấy ngày nay cô cũng đều vì chuyện in bản lẽ mà thật sự rất bận rộn, hiện tại cuối cùng có thể thấy được thành quả của bản thân, Hàm Ân Tĩnh đương nhiên là vô cùng vui vẻ. Hơn nữa, cô nhìn một chút, vài trang màu trước bản lẽ chính là hình ảnh Phác Trí Nghiên chụp cho mình, nhìn thật sự rất đẹp. Hàm Ân Tĩnh phi thường vui vẻ, lúc nhận được tạp chí, chuyện thứ nhất chính là đi tìm Lâm Thiên Tự.

Lâm Thiên Tự có một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố. Phòng có diện tích không lớn, cũng khoảng 80m2 , bất quá đoạn đường đến đây lại rất đẹp, giá phòng thuê cũng rất đắt.

Hàm Ân Tĩnh lúc xuất phát còn rất cao hứng, ngay cả gọi điện thoại cho Phác Trí Nghiên cũng đều quên, cuối cùng hậu quả chính là, khi cô đến đây Phác Trí Nghiên lại không có ở nhà.

Bảo an của tiểu khu không cho Hàm Ân Tĩnh vào trong, tiểu khu Phác Trí Nghiên ở là địa phương vô cùng nổi danh, có người nói có rất nhiều minh tinh ở đây, cho nên bảo an cũng vô tình cố gắng làm hết phận sự của mình, lúc này Phác Trí Nghiên chưa trở về, Hàm Ân Tĩnh lại không có nhà ở đây, bảo an đương nhiên sẽ không cho cô vào. Hàm Ân Tĩnh có chút vô thố đứng trước cửa tiểu khu.

Lúc này, một chiếc xe màu đen từ trong tiểu khu chạy ra. Chiếc xe lúc chạy tới cửa thì dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, người ở bên trong xe Hàm Ân Tĩnh lại quen biết.

"Hàm lão sư? Cô tại sao lại ở đây?" người trong xe thấy Hàm Ân Tĩnh có chút ngoài ý muốn nói.

Người bên trong xe là Trần Tử Hiên, Hàm Ân Tĩnh sở dĩ quen biết người này bởi vì...người này là thợ chụp ảnh của "tạp chí xã". Cho nên Hàm Ân Tĩnh coi như cũng gặp qua vài lần, bất quá cũng không tính là quen thuộc.

Hàm Ân Tĩnh hội nhớ kỹ người này bởi vì đáng lý ra chuyện chụp ảnh chân dung lần này sẽ do Trần Tử Hiên phụ trách, thế nhưng đúng lúc đó hắn lại có chuyện, cho nên mới nhờ Phác Trí Nghiên giúp hắn làm. Hàn Ân Tĩnh thật có chút không ngờ, đối phương là cũng ở tiểu khu này.

"Trần tiên sinh." Hàm Ân Tĩnh nhìn đối phương bắt chuyện.

"Hàm lão sư là đến đây tìm Trí Nghiên?", Trần tử Hiên cũng đoán được phần nào nguyên nhân Hàm Ân Tĩnh đến đây, nhìn Hàm Ân Tĩnh hỏi.

Nhắc tới người ở tiểu khu này mà Hàm Ân Tĩnh nhận thức, Trần Tử Hiên cũng chỉ có thể nghĩ đến một người là Phác Trí Nghiên. Lần trước hắn là đem chuyện chụp ảnh chân dung cho Phác Trí Nghiên, tuy rằng Phác Trí Nghiên tiếp nhận chuyện này, nhưng hắn là vẫn hỏi Phác Trí Nghiên có thể nhận không hay là để hắn tiếp tục. Sau hắn lại biết được, hoá ra Hàm Ân Tinh cùng Lâm Thiên Tự là người quen, hai người là bạn học cao trung. Cho nên hắn cũng đối với Hàm Ân Tĩnh mà nhớ kỹ.

Hàm Ân Tĩnh sửng sốt, sau lại nhớ tới người này là bằng hữu tốt của Phác Trí Nghiên. Vì vậy gật đầu nói rằng "Đúng vậy, thế nhưng ngày hôm nay Trí Nghiên không có ở nhà."

Trần Tử Hiên suy nghĩ một chút nói "Gần đây công ty Trí Nghiên có chút chuyện, mấy ngày nay tương đối bận, cho nên lúc này hẳn là đang ở công ty. Nếu không như vậy,Hàm lão sư, vừa lúc tôi cũng đến công ty, cũng cách công ty Trí Nghiên rất gần, tôi đưa cô đi qua đó?"

Hàm Ân Tĩnh không ngờ đối phương sẽ đề nghị như vậy, cô có chút ngoài ý muốn, cũng có chút động tâm. Bất quá cô rất nhanh thì cự tuyệt, cô vốn không am hiểu cùng người khác giao tiếp, tuy rằng nhận thức Trần Tử Hiên, đối phương cũng là bằng hữu Phác Trí Nghiên, nhưng cô vẫn đối với người này có chút đề phòng, tự nhiên là sẽ không đáp ứng.

Thế nhưng cứ đứng chờ ở cửa cũng không phải là biện pháp tốt. Hàm Ân Tĩnh có chút hối hận khi không điện thoại trước cho Phác Trí Nghiên mà đã đến đây "Không sao, chờ tôi gọi điện cho Trí Nghiên xem cậu ấy khi nào thì về, không phiền phức Trần tiên sinh." Hàm Ân Tĩnh lễ phép đáp lại.

Trần Tử Hiên đang muốn mở miệng nói không phiền phức, thì đằng xa có một chiếc xe chạy đến. Phong cách quen thuộc, biển số quen thuộc, không phải xe Phác Trí Nghiên thì còn ai?.

Trần Tử Hiên trong tư tưởng "hắc" một tiếng. Quả nhiên nhắc tào tháo Tào Tháo đến. "Yêu! Trí Nghiên!" Trần Tử Hiên vừa thấy, lập tức ló người ra gọi Phác Trí Nghiên một tiếng.

Một tiếng kia trung khí mười phần, đem Hàm Ân Tĩnh đứng bên cạnh cũng hù sợ, vội vã quay đầu lại nhìn.

Phác Trí Nghiên ngồi trong xe bên đang suy nghĩ một số chuyện tình, gần nhất đầu óc của nàng cũng đều phi thường hỗn độn, công ty bên kia tiếp nhận một hợp đồng lớn cần nàng xử lý, nên gần đây nàng phải bận rộn thử nghiệm một số dự án mới. Bất quá những chuyện này với Phác Trí Nghiên mà nói, cũng không để cho nàng phiền não, chuyện để cho nàng phiền não vẫn là Hàm Ân Tĩnh.

Từ lần hoàn thành chuyện chụp ảnh trước, Phác Trí Nghiên cảm giác bản thân đối với Hàm Ân Tĩnh có chút không đúng. Nàng cảm giác bản thân đối với Hàm Ân Tĩnh có một số ý nghĩ vi diệu.

Thế nhưng trải qua hai lần tình cảm thất bại, Phác Trí Nghiên vẫn không thể xác định cảm xúc không bình ổn của mình với Hàm Ân Tĩnh có phải là thích hay không.

Nếu như nói ra, lần này cùng hai chuyện tình cảm phía trước giống nhau thì làm sao bây giờ? Phác Trí Nghiên tuyệt đối không muốn chuyện tình trước đây phát sinh trên người Hàm Ân Tĩnh.

Hai lần chia tay trước, Phác Trí Nghiên đều cùng đối phương không còn bất cứ liên hệ nào. Tuy rằng lúc mới chia tay, trong thâm tâm vẫn có chút khổ sở, thế nhưng sau này cũng thành thói quen. Nhưng thật ra đối với nàng cũng không tính là có ảnh hưởng gì. Bất quá nếu như lần này cũng sai lầm, còn sai lầm trên người Hàm Ân Tĩnh...

Phác Trí Nghiên ngẫm lại, vạn nhất Hàm Ân Tĩn cả đời này cũng không để ý bản thân....

Aiz, chuyện này quả thật không thể nghĩ.

Cho nên hiện tại Phác Trí Nghiên thật sự rất sợ.

Nàng lúc này rất muốn gặp Hàm Ân Tĩnh, thế nhưng cũng lại rất sợ nhìn thấy Hàm Ân Tĩnh.

Hơn nữa gần đây có nhiều chuyện bận rộn như vậy, nàng cũng không có thời gian hảo hảo ngẫm lại chuyện tình Hàm Ân Tĩnh, nên chuyện này càng ngày càng rối loạn. Mà Hàm Ân Tĩnh thì sao? bởi vì chuyện in bản lẻ, nàng cũng phi thường cố sức, cho nên hàng loạt chuyện như thế dẫn đến Phác Trí Nghiên đã vài ngày không có nhìn thấy Hàm Ân Tĩnh

Này...

Vẫn là rất muốn nhìn thấy Hàm Ân Tĩnh a~

Cũng không biết cậu ấy thế nào. Ngày hôm nay có nên đi tìm cậu ấy không?

Miên man suy nghĩ một hồi, Phác Trí Nghiên chợt nghe có người hô to gọi nàng một tiếng. Bởi vì cửa sổ xe là mở sẳn, hơn nữa một tiếng này của đối phương không khác gì cái loa phát thanh, Phác Trí Nghiên thoáng cái thì lấy lại tinh thần, hướng theo nơi phát ra âm thanh mà nhìn theo.

Vừa vặn lúc này bắt gặp Hàm Ân Tĩnh có chút hoảng sợ đang quay lại.

Vì vậy...

Phác Trí Nghiên không thấy Trần Tử Hiên đang gọi nàng, chỉ có thấy Hàm Ân Tĩnh trước mắt mà thôi. ( Shi: này gọi là mê gái bỏ bạn, Hiên đồng chí, ta mặc niệm giúp ngươi nga!).

Hàm Ân Tĩnh?

Hàm Ân Tĩnh?!!!

Phác Trí Nghiên vội vã dừng lại, sau đó mở to hai mắt nhìn Hàm Ân Tĩnh đang đứng trước cửa tiểu khu.

Thật là Hàm Ân Tĩnh?

Vì sao Hàm Ân Tĩnh lại tới nơi này?

Cậu ấy là đến tìm mình sao?

Sai, nếu như Hàm Ân Tĩnh thật sự đến tìm mình, vì sao lại không gọi điện thoại thông báo cho mình? Vì sao bản thân mình một chút tin tức cũng không nhận được?

Chẳng lẽ bản thân không nghe điện thoại? Bỏ lỡ tin nhắn?

Không có.

Phác Trí Nghiên lập tức phủ định ở trong lòng.

Nàng tuyệt đối sẽ không thể không nghe điện thoại Hàm Ân Tĩnh, lại càng không thể quên xem tin nhắn của Hàm Ân Tĩnh. Phải biết rằng, mặc kệ trên QQ hay là trên tin nhắn, nàng đều cài âm thanh riêng biệt, nếu như Hàm Ân Tĩnh gọi điện thoại hay gửi tin nhắn đến, nàng tuyệt đối không thể không biết.

Như vậy....

Lẽ nào Hàm Ân Tĩnh không phải là đến tìm mình? Vậy Hàm Ân Tĩnh là đến tìm ai?

Hàm Ân Tĩnh có bằng hữu khác?

Là ai?

Người nào?

Đang làm gì?

Nam hay nữ? ( Shi: là ta nà hắc hắc)

Phác Trí Nghiên lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Hàm Ân Tĩnh lúc mình chưa gặp lại còn có thể có bằng hữu khác, còn có thể là bằng hữu tốt!

Phác Trí Nghiên trong đầu hầm hầm suy nghĩ một đống lớn, căn bản là không nhìn thấy Trần Tử Hiên vẫn đang gọi mình.

Vâng vâng, chờ!

Ngồi trong xe, Phác Trí Nghiên không ngừng nhắc nhở bản thân bình tĩnh lại, mặc kệ Hàm Ân Tĩnh là đến tìm ai, bản thân đều phải tỉnh táo lại, sự tình còn chưa biết rõ ràng, nhất định phải lãnh tĩnh, phải lãnh tĩnh! Bình tĩnh lại... bình tĩnh...

Căn bản là không thể tỉnh táo lại! Mẹ nó!

Phác Trí Nghiên trong lòng đã muốn bạo, trên mặt nhưng là vẫn duy tri dáng cười lãnh tĩnh, nàng quay qua Hàm Ân Tĩnh, đầu tiên là lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, sau đó mới hỏi "Ân Tĩnh? Cậu thế nào lại ở đây?"

Ngay cả trong tư tưởng đã muốn nổi bão, Phác tiểu thư vẫn đối với hành động của mình mà vỗ tay tán thưởng.

Hàm Ân Tĩnh cũng là phi thường ngoài ý muốn, một giây trước cô còn khổ não chuyện Phác Trí Nghiên không có ở nhà, bản thân nên làm cái gì bây giờ? Sau đó một giây sau Phác Trí Nghiên lại trở về!!!!

Nhưng kinh ngạc trên mặt của nàng chỉ dừng lại một hồi, thì lập tức lộ ra nụ cười rạng rỡ, chậm chạp bước qua Phác Trí Nghiên, nói "Trí Nghiên, cái kia, bản in lẻ của tớ cuối tuần sẽ chính thức phát hành, tớ hôm nay nhận được bản mẫu, cho nên.... cho nên là muốn mang đến cho cậu xem."

Trong nháy mắt, nội tâm của Phác Trí Nghiên có thể dùng bốn chữ để khái quát.

Tâm hoa nộ phóng*!

[*cực kì vui mừng, sung sướng]

Hóa ra Hàm Ân Tĩnh không phải tìm người khác, chính là tới tìm mình sao?

Hàm Ân Tĩnh là cố ý đến tìm mình nha!

Đây là đem bản mẫu đến cho mình xem sao?

Ngày hôm nay vừa nhận được bản mẫu liền đến tìm mình, vậy có phải mình là người đầu tiên được xem không?

Nội tâm Phác tiểu thư thật sự biến thành một mảnh rừng hoa, trên mặt của nàng lộ vẻ tươi cười, quay qua nhìn Hàm Ân Tĩnh nói "Thực sự sao? Kia thật tốt quá, cậu ngày hôm nay là cố ý mang đến cho tớ xem?"

"Ân" Hàm Ân Tĩnh đỏ mặt gật đầu, lúc này cô rất xấu hổ, bởi vì nhất thời cao hứng, đầu óc có chút xung động mà tới đây, hiện tại ngẫm lại, hành vi của bản thân thật sự có chút không thích hợp. Cũng không biết đột nhiên tới đây, Phác Trí Nghiên có mất hứng không, có phải là quấy rối đến cuộc sống của Phác Trí Nghiên không.

Ngẫm lại, quan hệ hiện tại của các cô cũng chỉ là hai chữ bằng hữu mà thôi.

Phác Trí Nghiên lúc này chỗ nào là mất hứng đây? Nàng lúc này vui vẻ mà sắp bay đi rồi. Thấy Hàm Ân Tĩnh gật đầu, nàng có chút khắc chế không được mà cười "Lên xe đi, đừng đứng ở chỗ này, trước về nhà rồi nói. Ân Tĩnh, cậu tại sao không gọi điện thoại cho tớ? Tớ có thể đi đón cậu nha."

Hàm Ân Tĩnh nghe Phác Trí Nghiên nói như vậy, cũng thật cao hứng, vội vã lên tiếng, chạy tới mở cửa phó lái xe, ngồi xuống, cười tủm tỉm cùng Phác Trí Nghiên nói.

"Hai người các cậu..." Trần Tử Hiên bên kia trái phải nhìn hai người hành động như chốn không người, căn bản đem bản thân thành không khí sao. Lúc Hàm Ân Tĩnh lên xe, Phác Trí Nghiên vội vã muốn lái xe chạy đi, mặt hiện lên 3 đường hắc tuyến mở miệng nói "Tốt xấu gì tớ cũng đang gọi cậu, Phác Trí Nghiên, cậu có thể hay không để ý đến lão bằng hữu của cậu một chút?"

Phác Trí Nghiên bên kia đang cùng Hàm Ân Tĩnh nói chuyện, đột nhiên bên tới nghe thấy một thanh âm quen thuộc, nàng quay đầu lại, thì nhìn thấy dưới cửa sổ xe là vẻ mặt nhăn nhó của Trần Tử Hiên.

"Ân, Tử Hiên? Cậu cũng ở chỗ này a." Phác Trí Nghiên mặt vô biểu tình nói.

Trần Tử Hiên:....

"Ngọa tào." Hắn nhịn không được mắng một câu thô tục.

Nhân gia căn bản đều không phải nghĩ hắn là không khí, mà thật sự xem hắn như là không khí , hắn thật không ngờ nhân gia ngài căn bản là không thấy bản thân a!!!!!

Hỗn đản!!!!

Tốt xấu gì cũng là tớ kêu cậu một tiếng, cậu mới dừng xe có được hay không?

Phác Trí Nghiên! cậu cứ như thế thì thẳng thắn không nhìn đến tớ!!!!!!

Trong đầu Trần Tử Hiên đã bị hai chữ "ngọa tào" chiếm đóng.

Bằng hữu chó má gì, tớ tuyệt đối không cần!!!!!

Mẹ nó!!!!

#luận làm sao cùng bạn bè tuyệt giao#

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro