Chương 18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tới sân bay, nhân viên tạo hình cùng trợ lý cũng đã ở đó, vài người vội vã lên máy bay. Phác Trí Nghiên quay qua Hàm Ân Tĩnh nói "Ân Tĩnh, vị trí ghế của cậu là ở bên cạnh tớ."

Hàm Ân Tĩnh gật đầu, vội vã theo sát Phác Trí Nghiên.

Máy bay qua bên kia cũng phải đi mấy tiếng, Hàm Ân Tĩnh ngồi xuống ghế một lát cũng liền buồn ngủ. Đợi đến khi cái cổ đau chịu không được thì tỉnh lại, Hàm Ân Tĩnh mới phát hiện, bản thân dĩ nhiên lại dựa vào người Phác Trí Nghiên?!! Mà trên người cô lại có thêm một cái chăn.

"Tỉnh rồi à?" Phác Trí Nghiên đang xem tạp chí trong tay, thấy Hàm Ân Tĩnh tỉnh, liền quay đầu cười nói "Chúng ta cũng sắp đến nơi rồi."

Hàm Ân Tĩnh phút chốc tỉnh lại "A" một tiếng. Vội vã ngồi thẳng thân thể, cũng không dám... chạm vào Phác Trí Nghiên nữa.

Phác Trí Nghiêm liếc mắt nhìn Hàm Ân Tĩnh, nhịn không được giật giật cổ mình.

"Ách... tớ... tớ tướng ngủ không tốt...." Hàm Ân Tĩnh thấy, vội vã nói lại.

"Không sao." Phác Trí Nghiên cười nói "Cổ tớ có chút tê, không có gì. Nếu như Ân Tĩnh thấy xấu hổ, vậy lúc trở về thì cho tớ dựa vào đi."

Hàm Ân Tĩnh nhịn không được đỏ mặt.

Hàm Ân Tĩnh ngồi lâu cũng không nói gì, Phác Trí Nghiên thấy thế liền cười khẽ một tiếng, nói "Tớ là nói...."

"Ân, có thể." Hàm Ân Tĩnh đột nhiên nói như vậy.

"Ân, cái gì?" Phác Trí Nghiên hỏi.

"Ân, có thể, chính là thời gian trở về, dựa vào, dựa vào trên người tớ mà ngủ..." Hàm Ân Tĩnh cúi đầu nói.

"..."

...

"Cậu, cậu có thể dạy tớ vẽ tranh hay không?"

"Cái gì?"

"Ân... chính là dạy tớ vẽ tranh."

....

"Ân, có thể đi."

"Này? Cái gì?"

"Ân, có thể, chính là vẽ tranh."

Thời gian nhanh chóng trở lại, trở lại cái ngày các nàng lần đầu nói chuyện. Ngày đó Hàm Ân Tĩnh cũng là như thế này, lúc Phác Trí Nghiên cho rằng không nhận được câu trả lời, lại đáp ứng yêu cầu của nàng, giống như ngày hôm nay không sai biệt lắm.

Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh cúi đầu ngồi bên cạnh mình, trong tư tưởng đột nhiên "a" một tiếng.

"A, có thể chứ, kia lúc trở về, tớ còn cần phải dựa vào Ân Tĩnh mà ngủ nha, có thể chứ? Kia chúng ta hẹn nhau thứ sáu ở đây cùng nhau vẽ tranh đi."

....

"Hảo" [hảo, vậy thứ sáu mỗi tuần đi, bình thường cũng không có bao nhiêu thời gian.]

"Hảo, một lời đã định." [hảo. Vậy thứ sáu mỗi tuần, một lời đã định]

Phác Trí Nghiên nói vậy, hiện tại Hàm Ân Tĩnh trước mặt giống như Hàm Ân Tĩnh trước đây ở cùng bên nhau. Đối thoại cũng mơ mơ màng màng, phân không rõ hiện tại hay quá khứ. Nàng nhìn Hàm Ân Tĩnh thật lâu, đột nhiên thì lại hiểu ra.

Nàng đột nhiên nhận ra, hóa ra, lúc trước người đầu tiên cho nàng cảm giác an toàn chính là người đang ngồi trước mặt này.

Hàm Ân Tĩnh.

Hàm Ân Tĩnh Hàm Ân Tĩnh Hàm Ân Tinh.

Hóa ra nhiều năm như vậy, bản thân nóng lòng tìm kiếm cảm giác an tâm này.... chính là loại cảm giác mà Hàm Ân Tĩnh mang lại cho bản thân.

Thì ra thứ chính mình tìm kiếm, không chỉ có phần cảm giác an toàn kia, còn là muốn tìm trở lại người bị bản thân đánh mất nhiều năm, rất nhiều năm qua.

Hàm Ân Tĩnh

Hàm Ân Tĩnh Hàm Ân Tĩnh Hàm Ân Tĩnh, hóa ra là cậu....

Hóa ra, người tớ muốn tìm, là cậu sao?

Máy bay rất nhanh thì hạ cánh, đoàn người rất nhanh an vị trên chiếc xe đến đây tiếp bọn họ, sau một đoạn đường xóc, trước thời gian ăn trưa bọn họ cuối cùng cũng đến được địa điểm quay chụp.

"Ngày hôm nay trước tiên nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai bắt đầu chụp ảnh, trước chụp một số cảnh nắng sớm, sau đó tổ ban ngày chuẩn bị một chút, cuối cùng là chụp một cảnh màn đêm. Hậu thiên thì đi nơi khác, chụp một số ảnh ở khu dân cư." Phác Trí Nghiên an bài nói, sau đó hỏi mọi người còn thắc mắc gì không.

Tất cả mọi người đều không có ý kiến, vài người tới đã đem hành lý trở về phòng, hảo hảo nghỉ ngơi một buổi tối.

Hàm Ân Tĩnh có chút mệt mỏi, muốn trước về phòng nghỉ ngơi. Trong lòng Phác Trí Nghiên lúc này cũng hoảng cả lên, cũng trở về phòng của mình.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Phác Trí Nghiên đến gọi Hàm Ân Tĩnh rời giường, phải trang điểm.

Trang điểm cần tốn một chút thời gian, thế nhưng bởi vì phong cách lần này là thanh thuần Trung Quốc, cho nên cũng không cần thời gian quá dài, sáng sớm 6 giờ, tất cả mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong. Vài người vội vã lái xe đến rừng cây cách đó không xa, bắt đầu chụp ảnh sáng sớm.

Tóc dài Hàm Ân Tĩnh cũng không thay đổi, trực tiếp xã ở sau lưng, trên đầu có thêm một bông hoa trắng nhỏ, trên người mặc một thân quần áo đơn giản, phía trên màu lục nhàn nhạt, phía dưới là váy kaki, chân mang một đôi giày vải, cầm trên tay một đóa hoa dại, có chút câu nệ đứng trong rừng cây.

Cô chưa bao giờ chụp ảnh qua, nhìn vào màn ảnh ống kính cũng không biết làm cái gì bây giờ.

Phác Trí Nghiên cầm camera, một bên tìm kiếm góc độ, một bên chọc Hàm Ân Tĩnh cười.

Hàm Ân Tĩnh rất ngại ngùng, lúc cô cười rộ lên mặt rất đỏ, dáng tươi cười trên mặt cũng nhàn nhạt, nếu như thật cao hứng, cô cũng không keo kiệt mà cho một nụ cười xán lạn, thế nhưng trong tình huống này ít thì tốt hơn.

Dưới ánh nắng sớm, một mảnh xanh tươi, Hàm Ân Tĩnh cứ như vậy đứng giữa rừng hoa, đóa hoa cầm trên tay không biết là hoa gì, quay qua Phác Trí Nghiên nở nụ cười.

Hàm Ân Tĩnh đứng trước ống kính, an tĩnh, làm cho Phác Trí Nghiên bên này một trận tâm động.

Camera trong tay không ngừng chụp lấy từng khoảnh khắc của Hàm Ân Tinhc, mãi cho đến khi mặt trời lên cao. Vài người mới rời khỏi rừng cây nhỏ, tiến đến vườn hoa, chụp Hàm Ân Tĩnh dưới rừng hoa.

Phác Trí Nghiên nhìn hình ảnh Hàm Ân Tĩnh trong camera. Nàng đột nhiên rất không muốn để cho người khác nhìn Hàm Ân Tĩnh như thế này.

Hàm Ân Tĩnh như vậy, chỉ cần để một mình mình nhìn thấy là tốt rồi.

Vì sao muốn phải cho người khác xem?

Thế nhưng không được, thật đáng tiếc, dĩ nhiên lại không được.

Tới buổi tối, vài người cùng nhau ở bờ sông chụp cảnh đêm.

Lúc tất cả mọi cảnh đều chụp xong, Phác Trí Nghiên quay qua Hàm Ân Tĩnh đang ngồi ở bờ sông nói "Được rồi Ân Tĩnh, có thể kết thúc công việc rồi."

Hàm Ân Tĩnh bị lăn qua lăn lại một ngày một đêm, cũng có chút mệt mỏi, nghe Phác Trí Nghiên nói như vậy, lập tức quay qua Phác Trí Nghiên nói "Hảo, bây giờ trở về khách sạn sao?"

"Ân" Phác Trí Nghiên một bên vừa loay hoay cất camera một bên nói.

Thắt lưng Hàm Ân Tĩnh có chút đau mỏi, quay qua cười nói "Thật tốt quá, rốt cục có thể hảo hảo nghỉ ngơi."

"răng rắc"

Camera trong tay Phác Trí Nghiên chụp được một tấm ảnh.

Hàm Ân Tĩnh một thân váy đơn giản đứng ở bờ sông, nhìn về Phác Trí Nghiên cười. Nụ cười của nàng mang theo một chút ngượng ngùng, nhưng lại rất xán lạn.

Hoa quỳnh.

Trong tư tưởng Phác Trí Nghiên lúc đó, đột nhiên thì xuất hiện hai chữ này.

Hoa quỳnh, Hàm Ân Tĩnh như vậy, cực kỳ giống hoa quỳnh.

Phác Trí Nghiên đột nhiên có chút sợ. Bởi vì hoa quỳnh nở hoa rất ngắn, hoa quỳnh xinh đẹp như vậy lại có thời gian ngắn như vậy. Điều này làm cho Phác Trí Nghiên rất sợ, rất sợ Hàm Ân Tĩnh cũng giống như hoa quỳnh chớp mắt một cái liền biến mất. Nàng đột nhiên tiến lên bắt lấy tay Hàm Ân Tĩnh.

"Làm sao vậy??" Hàm Ân Tĩnh nghi hoặc nhìn Phác Trí Nghiên.

Phác Trí Nghiên nhìn chằm chằm Hàm Ân Tĩnh, sửng sốt một chút nói rằng "Đã khuya, chúng ta trở về đi."

Hàm Ân Tĩnh trừng mắt nhìn, bởi vì bị Phác Trí Nghiên cầm tay, mặt của cô đỏ rực "Ân' trả lời.

Ngày thứ hai sau khi quay chụp cảnh ở khu dân cư, Phác Trí Nghiên lên kế hoạch những địa phương có thể đi chơi. Giống như lời nói của Phác Trí Nghiên, nàng đối với nơi này rất quen thuộc, cho nên giới thiệu không ít cảnh đẹp cùng địa phương vui chơi.

Hàm Ân Tĩnh thật lâu cũng không có ra ngoài chơi đùa, cho nên đi nơi nào cũng đều vui vẻ mà chơi, mặc kệ Trí Nghiên nói cái gì, cô cũng không có ý kiến. Hai người thống khoái vui đùa cả ngày mới chạy trở về.

Ngày trở lại thì lại bận rộn hẳn lên, Hàm Ân Tĩnh vì bản in lẻ của mình mà bận rộn hẳn ra, đồng thời còn phải viết một bộ truyện mới. Mà Phác Trí Nghiên còn phải chỉnh sửa lại ảnh chụp ngày đó, thời gian sau còn phải tiến hành xử lý.

Buổi tối, Phác Trí Nghiên nhìn ảnh chụp của Hàm Ân Tĩnh trên máy tính, cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Sau đó chính là từng đợt mơ hồ đau.

Mỗi một ảnh chụp trên màn hình, Hàm Ân Tĩnh hoặc là vui vẻ, hoặc là bi thương, hoặc là xán lạn, hoặc là đứng dưới ánh mặt trời. Cuối cùng Phác Trí Nghiên mới nhớ tới, bản thân có chụp cho Hàm Ân Tĩnh một tấm hình cuối. Trái tim mãnh liệt co quắp, mặt Phác Trí Nghiên đột nhiên đỏ lên.

"..."

Sau một lát, Phác Trí Nghiên len lén lấy tấm ảnh này từ bộ sưu tập "cut" ra, sau đó cẩn thận cất trong tư liệu của bản thân.

Phần tư liệu này, chính là một số ảnh bản thân rãnh rỗi liền chụp, chưa bao giờ công bố ra.

Mở ra tư liệu, bên trong lại có vô số file con, mở ra một file con, lại mở ra file con trong đó, bên trong có một tấm ảnh.

Chính là Hàm Ân Tĩnh.

Bên trong ảnh Hàn Ân Tĩnh đang đứng trước một cây kẹp vẽ. Ánh sáng mặt trời chiếu lên thân thể cô, cầm bút lông trong tay chăm chú vẽ, trên mặt của cô cơ hồ đều chiếu ra ánh sáng.

Đó là ảnh chụp ngày Hàm Ân Tĩnh vẽ phong cảnh, Phác Trí Nghiên len lén chụp được.

Kỳ thực tấm ảnh này cũng là vô tình chụp được, lúc đó Phác Trí Nghiên đang điều chỉnh ánh sáng camera, trong lúc vô tình lại đem Hàm Ân Tĩnh vào ống kính. Lúc đó có chút ngoài ý muốn nhìn thấy thật xinh đẹp, vì vậy giống như ma xui quỷ khiến, len lén chụp một tấm. Chụp được rồi, cảm giác mình giống như trên trộm, Phác Trí Nghiên cũng không dám cho ai biết, len lén giấu trong vi tính, còn giấu trong nhiều file con như vậy.

Hiện tại, file con này, lại có thêm một tấm ảnh rồi.

Mặt Phác Trí Nghiên vẫn đỏ rực, nàng xem ảnh chụp của Hàm Ân Tĩnh trong máy tính, không hiểu sao lại có cảm giác chột dạ.

Trời ạ! Nếu như bị phát hiện thì làm cái gì đây?

Giống như là một kẻ cuồng rình mò, len lén chụp ảnh đối phương, tại đêm khuya an tĩnh không trăng không sao len lén xem một mình, Phác Trí Nghiên cảm thấy mình thật sự là điên rồi.

Thế nhưng đáng sợ như vậy, nàng căn bản là dừng không được.

Đã dừng không được. Còn muốn phải chụp thêm nhiều ảnh nữa. Muốn đem mọi khía cạnh của Hàm Ân Tĩnh chụp lấy khóa trong file con này.

Bản thân là điên rồi sao? là điên sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro