Chương 22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lúc Phác Trí Nghiên mua được bánh bao chiên trở về, còn tiện đường ghé qua cửa hàng bán hoa.

Nàng đứng trước cửa hàng hoa hồng ngốc thật là lâu, cuối cùng vẫn là không có mua. Cuối cùng theo sự giới thiệu của lão bản ở đây mà mua một nhánh hoa Sơn Chi*. Sau đó cầm bó hoa Sơn Chi thơm ngào ngạt lái xe rời đi.

Phác Trí Nghiên cảm thấy thời gian lựa chọn của mình hơn 26 năm qua cũng không bằng lần chọn hoa lần này. Nhớ đến chính mình tặng hoa cho người khác cũng đều không ít, thế nhưng nào có quấn quít như bây giờ?

Phác Trí Nghiên vừa đến, nhìn thoáng qua thời gian, đúng lúc cũng là giờ ăn trưa. Trước cửa nhà sách vẫn còn người xếp hàng, tuy nhiên biên tập cũng đã thông báo với người hâm mộ, tạm thời dừng lại, cho nên số lượng người cũng không dọa người như lúc sáng.

Phác Trí Nghiên mang theo bánh bao chiên cùng hoa Sơn Chi, trong tiếng phàn nàn của đoàn người, chen chúc qua đám đông, tiến quân vào bên trong. Rất nhanh thì thấy được thân ảnh của Hàm Ân Tĩnh, mà nàng lúc nhìn đến Hàm Ân Tĩnh, thấy một nữ sinh trong tay cầm một nhánh hoa hồng, vẻ mặt kích động ôm Hàm Ân Tĩnh.

"? ! !! " Phác Trí Nghiên thiếu chút nữa lấy bánh bao chiên trong tay mà chọi qua đó. Nàng vội vã xông qua đoàn người, đứng cách Hàm Ân Tĩnh một khoảng kêu "Ân Tĩnh".

Hàm Ân Tĩnh lúc này cảm thấy có chút xấu hổ, cô rất ít khi cùng người khác thân cận qua, ôm như thế này càng ít đến thương tâm. Vài năm gần đây người có thể cùng cô thân cận tiếp xúc chính là Phác Trí Nghiên. Kỳ thực cô đối với chuyện cùng người khác tiếp xúc, vẫn còn có chút bài xích, nhất là tiếp xúc chân tay. Cho nên tình huống bây giờ làm cho cô không biết phải giải quyết làm sao.

Thế nhưng cả hai đều là nữ sinh, hơn nữa đối phương còn là người hâm mộ của mình, từ lúc bản thân mình mới vừa tập vẽ tranh thì liền ủng hộ mình, bây giờ còn cách ngàn dặm xa xôi đến tham gia ký tặng, cho nên Hàm Ân Tĩnh cũng không thể cự tuyệt nàng.

Nhưng mà, cái ôm này hình như có hơi dài quá. Có thể là đối phương có điểm vô cùng kích động, cho nên trong lúc nhất thời không nghĩ buông nàng ra.

Hàm Ân Tĩnh có chút không biết làm sao, nàng nghĩ mình có nên đẩy đối phương ra hay không, nhưng lại sợ hành động này sẽ xúc phạm đối phương. Trong lúc nàng vẫn còn quấn quýt, chợt nghe có người gọi tên mình.

Thanh âm phi thường quen thuộc.

Hàm Ân Tĩnh lập tức nhìn qua hướng thanh âm phát ra. Người hâm một cũng vì... một tiếng này mà buông Hàm Ân Tĩnh ra, cùng Hàm Ân Tĩnh nhìn về nơi phát ra thanh âm.

"Trí Nghiên!" trên gương mặt Hàm Ân Tĩnh lập tức lộ ra nụ cười xán lạn.

Chỉ thấy Phác Trí Nghiên giơ lên tay đang cầm đồ ăn của mình, lại giơ lên tay đang cầm một bó hoa, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, rất nhanh hướng về Hàm Ân Tĩnh mà đi tới, chuyện đầu tiên làm là chắn ngang Hàm Ân Tĩnh cùng người hâm mộ lúc nảy.

"Tớ vội tới mang cơm cho cậu, lúc trước có hứa với cậu." Nàng nói như vậy, đưa tay ý bảo một chút mình có mang bánh bao đến, nói rằng "Là bánh bao chiên cậu thích ăn, còn có..." nàng đưa tay nâng đóa hoa Sơn Chi lên trước mặt Hàm Ân Tĩnh, cười nói "Chúc mừng cậu chính thức phát hành bản lẻ."

Hàm Ân Tĩnh làm sao nghĩ được lúc này Phác Trí Nghiên sẽ xuất hiện, cô xem đóa hoa Sơn Chi trắng noãn trước mặt mình, tim "phù phù phù phù" loạn đập, trong nháy mắt mặt cũng "pặc" lên đỏ bừng.

"Ôi chao... này, này hoa..." cô nhìn Phác Trí Nghiên trước mặt mình, cẩn thận nói: "Là tặng cho tớ?"

Trong tư tưởng Phác Trí Nghiên hung hăng co rút một chút, nàng cười đem hoa Sơn Chi đẩy vào lòng Hàm Ân Tĩnh, nói rằng "Đương nhiên là tặng cho cậu."

Hàm Ân Tĩnh lăng lăng mà tiếp nhận đóa hoa này, cẩn thận mà nâng trong lòng bàn tay, sau đó cười nói "Cảm ơn cậu, Trí Nghiên". đây là bó hoa đầu tiên Phác Trí Nghiên tặng cho cô. Đều không phải người khác tặng, là Phác Trí Nghiên tặng.

Là tặng cho cô.

Đều không phải cô ký thay.

Cũng không phải vì hợp đồng không thể thay đổi nên mới tiện thể đưa cho cô.

Mà là Phác Trí Nghiên chân chính tặng cho cô.

Hàm Ân Tĩnh cầm đóa hoa Sơn Chi trong tay, có chút kích động nghĩ muốn lập tức lấy điện thoại di động chụp lại đóa hoa này.

"Khụ khụ khụ..." biên tập bên cạnh nhịn không được ho khan vài tiếng. Dùng ánh mắt nhắc nhở Hàm Ân Tĩnh: Cô bây giờ còn đang ký tặng, chuyện tú ân ái như vậy, có thể về nhà đóng cửa rồi mới làm hay không?

Cũng may Hàm Ân Tĩnh vẫn còn giữ một chút lý trí, cô đem bó hoa đưa cho biên tập, để biên tập thay mình bảo quản.

Biên tập nhịn không được ở trong lòng quăng cho nàng một cái nhìn khinh bỉ, bất quá vẫn là nhận bó hoa trên tay Hàm Ân Tĩnh.

Thế nhưng...

Mẹ nó cô cũng phải buông tay a, cô rốt cuộc có muốn đưa cho tôi hay không, không muốn cứ việc nói thẳng đi!!!!

Biên tập trong tư tưởng tràn đầy phẫn hận, nàng hung hăng mà đoạt bó hoa Sơn Chi trong tay Hàm Ân Tĩnh, sau đó tiện tay ném vào trong rương hoa bên cạnh.

Hàm Ân Tĩnh nhìn động tác này của biên tập, trong tư tưởng muốn phải lệ rơi đầy mặt.

Đừng thô bạo đối xử với bó hoa này như thế! Lòng tôi đau!

Bởi vì còn không ít người hâm mộ xếp hàng, cho nên Hàm Ân Tĩnh phải gấp rút hòan thành ký tặng trước bữa ăn. Cô có chút hổ thẹn mà nhìn Phác Trí Nghiên bên cạnh, để cho Trí Nghiên cứ như vậy chờ mình, cô rất là xấu hổ.

Trên mặt Phác Trí Nghiên vẫn lộ dáng tươi cười, ngồi ở bên cạnh Hàm Ân Tĩnh, cười nói "không sao, tớ chờ cậu cùng nhau ăn."

Hàm Ân Tĩnh cao hứng mà đáp ứng, tốc độ ký tên so với vừa rồi nhanh hơn rất nhiều.

Trên mặt Phác Trí Nghiên vẫn lộ vẻ tươi cười, an tĩnh mà ngồi bên cạnh, ánh mắt lại gắt gao mà nhìn chằm chằm người hâm mộ đang tặng hoa cho Hàm Ân Tĩnh

Nàng an vị ngồi nhìn ở bên cạnh, thử xem các người có dám chiếm tiện nghi của Ân Tĩnh nhà nàng không.

Biên tập : "..." vì sao nàng nghĩ, phong độ của Phác tiểu thư có chỗ nào sai sai?

Hành vi? Bình thường!

Ngữ khí? Bình thường!

Biểu tình? Bình thường!

Dung mạo? Bình thường!

Nếu tất cả là bình thường, vì sao nàng lại cảm thấy có chỗ nào không đúng a? Vì sao vì sao vì sao?

Những người còn lại rất nhanh thì ký xong, mọi người nghỉ ngơi, Hàm Ân Tĩnh liền cùng Phác Trí Nghiên đến cửa sau nhà sách ăn cơm trưa.

Hàm Ân Tĩnh vui vẻ ăn bánh bao chiên, nhìn Phác Trí Nghiên ngồi đối diện, nói: "Trí Nghiên, cảm ơn cậu đã đến."

Phác Trí Nghiên đem cái bánh bao chiên cuối cùng ăn xong, nàng nhìn Hàm Ân Tĩnh trước mặt. Hàm Ân Tĩnh đang dùng cái miệng nhỏ nhắn ăn bánh bao, tuy rằng lúc nãy vì chờ đợi, bánh bao này đã không còn quá nóng, thế nhưng vì lần trước ăn bánh bao quá gấp mà khiến mình bị phỏng đã để lại bóng ma trong lòng Hàm Ân Tĩnh, cho nên lần này lúc ăn bánh bao chiên Hàm Ân Tĩnh vẫn là có chút cẩn cẩn dực dực. Phác Trí Nghiên cứ ngồi như vậy, nhìn Hàm Ân Tĩnh trước mặt dùng cái miệng nhỏ nhắn mà ăn, vào miệng khẽ khàng động, thực sự khả ái.

"Tớ đến Ân Tĩnh rất hài lòng sao?" Phác Trí Nghiên nhìn chằm chằm Hàm Ân Tĩnh đang ăn, nhịn không được mở miệng hỏi.

Hàm Ân Tĩnh đem bánh bao nuốt xuống, nhìn Phác Trí Nghiên gật đầu nói "Ân, rất hài lòng."

"Thực sự" Phác Trí Nghiên hỏi.

"Ân, thực sự."

"Kia..." Phác Trí Nghiên nhìn chằm chằm Hàm Ân Tĩnh, ánh mắt lại một lần nữa rơi vào miệng Hàm Ân Tĩnh, đột nhiên nhớ đến lần trước Hàm Ân Tĩnh vì ăn bánh bao chiên mà bị phỏng. Tâm lý không khỏi có chút căng thẳng, miệng không kịp thốt ra một tiếng "Vậy hôn tớ một chút đi?"

"Ân... ôi chao?!!!" đang ăn bánh bao, Hàm Ân Tĩnh bị dọa đến kêu lớn "Hôn nhẹ hôn nhẹ hôn nhẹ cậu... hôn cậu một cái?!!"

Phác Trí Nghiên chỉ chỉ má, nhìn Hàm Ân Tĩnh cười tủm tỉm, nói "Đúng vậy! Ân Tĩnh nguyện ý sao?"'

"..." cái này cô làm sao trả lời?! Làm cho cô trả lời thế nào?!!! Cả người Hàm Ân Tĩnh nhất thời choáng váng.

Đương nhiên là nguyện ý rồi a!

Thế nhưng... Thế nhưng... Thế nhưng... Thế nhưng...

Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh như vậy, trên mặt lộ ra biểu tình tiếc nuối, có chút cô đơn mà nói "Ân Tĩnh không muốn sao?"

"Tớ... tớ... tớ... tớ... tớ..." Hàm Ân Tĩnh cứng ngắc ngồi tại chỗ "tớ" nửa ngày cũng không nói được cái gì. Chiếc đũa trong tay cô vẫn còn gắp bánh bao, giấu đầu hở đuôi mà cúi người cắn một ngụm bánh bao, sau đó thì không nói.

Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh như vậy, cũng biết người này chỉ sợ là không có phản ứng gì, nàng nhìn chằm chằm bánh bao Hàm Ân Tĩnh vừa mới cắn, mở miệng cười nói "Nếu Ân Tĩnh không muốn, vậy có thể cho tớ cái bánh bao kia có được không?"

Hàm Ân Tĩnh bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Phác Trí Nghiên, miếng bánh bao trong miệng vẫn còn chưa nhai xong, lại quên mất nhai tiếp.

Trên mặt Phác Trí Nghiên lộ vẻ tươi cười, nhìn Hàm Ân Tĩnh trước mặt, đột nhiên chồm tới, một ngụm ăn xuống phần bánh bao trên đũa Hàm Ân Tĩnh

Hàm Ân Tĩnh: !!!!

Phác Trí Nghiên: "Thế nào? Ân Tĩnh là không muốn cho tớ ăn?"

Hàm Ân Tĩnh lắc đầu, lắc đầu, lại lắc đầu.

Phác Trí Nghiên khẽ cười nói : "Bánh bao chiên ở đây thật sự ăn rất ngon."

Hàm Ân Tĩnh: " Tớ... tớ... tớ... tớ... cái này tớ vừa mới ăn... tớ... tớ... tớ..."

Phác Trí Nghiên tà mị chớp mi (?) cười "Ân, đúng vậy, là tớ ăn phân nữa, cho nên Ân Tĩnh còn thiếu tớ một nửa cái bánh bao nha"

Hàm Ân Tĩnh: .....

Thế nhưng cậu vừa này không phải cũng ăn một phần sao? Lẽ nào còn chưa no?

Nửa... nửa...

Một nửa kia trả thế nào? Không được không được, cô cảm thấy nóng quá, toàn bộ thế giới đều lay chuyển...

----------------------------------

Lời của Ed: Trí Nghiên tỷ.... đủ vô sỉ 凸 凸 凸 凸 凸

Lời của Beta: Bản mặt Trí Nghiên tỷ quá dày 凸(`△'+)

Shi: chính là Ân Tĩnh ăn nữa cái còn lại, nên Nghiên tỷ hỉ cần ăn Ân Tĩnh là đc hắc hắc^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro