Chương 23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Phác Trí Nghiên cảm giác gần đây chỉ số thông minh của nàng có điểm không bình thường, là nghiêm trọng không bình thường.

Phác Trí Nghiên vẫn đều có một thói quen, nàng luôn thích vào mỗi cuối tháng sẽ tổng kết lại những chuyện mình từng đã làm,nguyên nhân này cũng là vì cũng bởi vì tìm niềm vui trong công việc. Ngày hôm nay vừa vặn lại là cuối tháng, vì vậy Phác Trí Nghiên theo lẽ thường bắt đầu thống kê lại những chuyện mình đã làm, rồi bắt đầu tiến hành điều chỉnh mình lại. Cuối cùng Phác Trí Nghiên lại phát hiện ra một vấn đề.

Tháng này rốt cuộc nàng đã làm cái gì?

Nặc danh cùng fan hâm mộ của Hàm Ân Tĩnh cãi nhau, sau đó vào ngày Hàm Ân Tĩnh ký tặng, đến hiện trường "quấy rối". Phác Trí Nghiên càng nghĩ càng đen, cảm thấy đầu óc mình nhất định là xảy ra vấn đề, chuyện ấu trĩ như thế này là bản thân mình làm sao?

Không không không?

Phác Trí Nghiên tuyệt đối không muốn thừa nhận. Nàng liền hảo hảo ngẫm lại, việc làm của mình luôn luôn sẽ có một nguyên nhân, dù cho việc này có thật sự ấu trĩ, nếu không có đạo lý thì nhất định nàng cũng sẽ không làm, khẳng định sẽ không. Nàng tốt nhất nên nghĩ lại một lần nữa, ngẫm lại chuyện này từ đầu đến cuối.

Phác Trí Nghiên ở trong phòng đi dạo qua một vòng rồi lại đi thêm vòng nữa, tỉ mỉ mà đem mọi chuyện mình đã từng làm sắp xếp thành nguyên nhân và hậu quả.

Bởi vì người hâm mộ muốn tặng hoa cho Hàm Ân Tĩnh, cho nên bản thân nặc danh cùng bọn họ cãi nhau...

Bởi vì người hâm mộ ôm Ân Tĩnh, cho nên ngày hôm đó lúc ký tặng mình mới ở bên cạnh cố thủ, này là vì bảo hộ Hàm Ân Tĩnh....

Sau đó...

Phác Trí Nghiên yên lặng mà cầm điện thoại của mình lên.

Điện thoại "đô đô đô" rất lâu, người bên kia mới chịu nhận điện thoại.

"Yêu! Ngày hôm nay vì sao lại gọi điện thoại cho tớ? Không cùng tiểu tình nhân tiếp tục tình chàng ý thiếp sao? hanh!" ngữ khí Trần Tử Hiên bên kia không chút nào gọi là tốt. Này là còn đang ghi hận chuyện Phác Trí Nghiên ngày đó không nhìn tới hắn.

Phác Trí Nghiên cũng không tính toán. Thái độ này, Trần Tử Hiên dù sao vẫn là một GAY, vẫn là một tiểu thụ, chuyện ngạo kiều như thế này cũng không phải là lần đầu tiên, Phác Trí Nghiên cảm thấy bản thân mình là một công, tuy rằng lĩnh vực bất đồng, thế nhưng cũng sẽ không muốn cùng các em thụ tính toán. Vì vậy lúc này Phác Trí Nghiên bỏ qua giọng điệu không hài lòng cùng ngã ngớn của đối phương, cầm điện thoại di động lập tức mở miệng nói "Tớ gần đây có chút không bình thường."

"Yêu! Không bình thường cái gì? Tớ xem cậu còn rất đứng đắn đây." Thanh âm ỏng ẹo của Trần Tử Hiên bên kia truyền tới, rốt cục vẫn mở miệng nói vấn đề chính "Nói một chút xem, cậu gần đây là làm sao vậy? X bị lãnh cảm sao? Sai a, cậu điều đến bây giờ cũng chưa từng nếm qua sao?!"

"...Cậu gần đây là dục cầu bất mãn sao?"

"Ngọa tào! Phác Trí Nghiên, tình bạn của chúng ta có cần tiếp tục hay không? Cậu là muốn tuyệt giao sao?"

"..." Phác Trí Nghiên cầm điện thoại di động, nhìn máy vi tính trước mặt mình, suy nghĩ nửa ngày, mới mở miệng nói "Đầu óc có chút không bình thường."

"Éc?" Trần Tử Hiên bên kia cấp ra một ngữ khí biểu hiện bản thân khó hiểu cùng khiếp sợ.

"Luôn luôn làm một số chuyện ấu trĩ." Phác Trí Nghiên bình thản nắm chặt điện thoại nói.

"Ha ha?"

"Hơn nữa lúc làm chuyện này lại không có phát hiện, mãi cho đến ngày hôm nay, lúc tổng kết lại mới phát hiện sai. Tớ nghĩ tớ cần đi gặp bác sĩ tâm lý.'

"Ha ha ha."

Phác Trí Nghiên nắm điện thoại di động, mặt vô biểu tình quay qua người vẫn một mực "ha ha ha" bên điện thoại nói "Cậu là biến thành cẩu sao? Vẫn ha ha ha."

"Ngọa tào!" Trần Tử Hiên bên kia mắng lớn một câu "Phác Trí Nghiên, cậu mới là cẩu, cậu mới ha ha ha!"

"..." Phác Trí Nghiên bình tĩnh cúp điện thoại, xem ra cái người giống cẩu này cũng không thể giúp bản thân. Vẫn là gọi điện thọai cho người khác đi.

Phác Trí Nghiên nghĩ như vậy, nàng đang tự hỏi tiếp theo nên gọi điện thoại cho ai, thế nhưng điện thoại của mình vang lên, Phác Trí Nghiên nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, vẫn là nhận.

"Phác Trí Nghiên, đối với bằng hữu cậu có biêt hai chữ khoan dung viết như thế nào không, cậu cũng dám cúp điện thoại của tớ..." Phác Trí Nghiên lại tắt điện thoại của đối phương.

Điện thoại kiên nhẫn vang lên lần thứ hai. Phác Trí Nghiên nhìn một hồi, lúc này vẫn quả quyết tắt.

Sau đó điện thoại lại tiếp tục vang lên, lại lập lại như lúc nãy.

Nhiều lần như vậy.

Trong đầu Phác Trí Nghiên rất hỗn loạn, đối với bản thân vì sao lại làm ra những chuyện như vậy, Phác Trí Nghiên vẫn là còn chưa tìm ra được nguyên nhân.

Điện thoại rốt cục ngừng, bên kia lại gửi tới một tin nhắn.

Trần thụ: buổi tối thứ 6 ở quán bar gặp nhau, Phác Tố Nghiên bọn họ cũng tới. Hỗn đãn! Cậu cư nhiên lại không tiếp điện thoại của tớ, tuyệt giao! Nhiều năm hữu nghĩ như vậy đến ngày hôm nay triệt để chấm dứt.

Phác Trí Nghiên nhìn thoáng qua điện thoại di động, đứng lên. Phác Tố Nghiên là bác sĩ tâm lý, nếu Phác Tố Nghiên cũng đến, đến lúc đó nàng vẫn là nên để hắn nhìn một chút đi.

Nếu đã tìm được phương pháp giải quyết rồi, Phác Trí Nghiên cũng không tiếp tục quấn quýt. Tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ. Lúc nằm ở trên giường, Phác Trí Nghiên có thói quen lấy điện thoại di động ra, xem vi bác của Hàm Ân Tĩnh

Tĩnh Mịch Ân Tĩnh: cảm tạ các tiểu thiên sứ đã tới tặng hoa, lúc nhận được thật sự rất cảm động. Gần đây có chút bận rộn, cũng không có thời gian lên vi bác mà cảm tạ. Ngày hôm nay rốt cuộc có chút thời gian, đáng tiếc qua mấy ngày rất nhiều hoa đã bị héo. Bất quá đã đều đem những bông hoa này chụp lại [khuôn mặt tươi cười] [khuôn mặt tươi cười] [khuôn mặt tươi cười], hố mới <bách hoa ngôn> đã chính thức bắt đầu vẽ, cuối tháng này sẽ chính thức đăng lên. Mong muốn các thiên sứ sẽ thích.

Phác Trí Nghiên nhìn bình luận của new feed này, bên trên có chín cuộn hình ảnh, mở hình ảnh ra, bên trong là hoa mà người hâm mộ mang đến, nàng kéo từng cuộn từng cuộn qua đi, trong tư tưởng càng nhịn không được khó chịu. Lúc thấy tấm hình cuối cùng trong cuộn thứ chín tư tưởng khó chịu rốt cuộc bạo phát.

Bởi vì... trong chín cuộn hình ảnh này, lại không có hoa Sơn Chi mà bản thân tặng.

Vì sao lại không có hoa bản thân tặng? Lẽ nào Hàm Ân Tĩnh không thích hoa sơn chi? Lẽ nào hoa kia xảy ra chuyện gì?

Não động quá lớn làm Phác Trí Nghiên không ngủ được, ở trên giường đem vi bác Hàm Ân Tĩnh tỉ mỉ nhìn chằm chằm lại lần nữa, tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần, sau đó lại đem tất cả bình luận ở dưới cũng đều xem hết!

Khó chịu!

Khó chịu!

Khó chịu!

Thấy bên dưới người hâm mộ tâm ý vui mừng mà bình luận thì càng thêm khó chịu.

Vì vậy Phác Trí Nghiên nhịn không được lại tàn sát tứ phương.

Liên tục dùng ba bình luận xuống, người hâm mộ lập tức có động tĩnh.

[Thức ăn của độc thân cẩu]: ngọa tào, lão đại, lại là ngươi!

[Độc thân cẩu ngồi đợi]: ngọa tào! ở đây lại sắp thành chiến trường sao? vây xem khai chiến.

[Vợ của nữ thần]: báo động khẩn năng lực tiền phương, "muội tử môn" chuẩn bị sẵn sàng, cùng tôi khai chiến.

Phác Trí Nghiên nhìn chằm chằm các bình luận, hiển nhiên chiến sự hết sức căng thẳng. Phác Trí Nghiên giật giật ngón tay, rồi mới bắt đầu chém giết, thanh thông báo đột nhiên kêu lên, là new feed mới của Hàm Ân Tĩnh.

Phác Trí Nghiên vội vã quay qua xem.

Tĩnh Mịch Ân Tĩnh: [khuôn mặt tươi cười] [khuôn mặt tươi cười] khoe một chút hoa Sơn Chi, là một bằng hữu rất quan trọng của bản thân tặng, đáng tiếc ngày hôm nay cũng đã héo. Hoàn hảo bản thân đã đem đóa hoa này vẽ lại, cho nên coi như là héo tàn, cũng không có vấn đề gì [xấu hổ] [xấu hổ] [xấu hổ]

Phác Trí Nghiên nhìn chằm chằm mấy dòng này, thấy bức vẽ phía bên dưới, một đóa hoa Sơn Chi được vẽ tinh tế tỉ mỉ. Nàng chăm chú đem từng lời của Hàm Ân Tĩnh nhìn lại một lần, sau đó lại đem bức vẽ hoa sơn chi save vào điện thoại, lặng lẽ thiết lập làm hình nền điện thoại.

Phác Trí Nghiên nhìn hình nền điện thoại của mình, nhịn không được đỏ mặt.

Hóa ra điều không phải quên, cũng không phải là không thích nha, nguyên lai là muốn lưu lại cuối cùng sao?!

Phác Trí Nghiên nhìn điện thoại di động "hắc hắc" cười một tiếng, sau đó quay qua bên vi bác, dưới một đám người bình luận "tới chiến" hời hợt để lại một cái bình luận.

[lòng có trăm vạn lời]: hắc hắc, ngày hôm nay tâm tình tốt, đình chiến, tắm rửa ngủ.

Phía dưới lập tức vang lên hàng trăm cửa sổ "Ngọa tào", tắt đi thanh âm bình luận, Phác Trí Nghiên bình tĩnh cười. Nàng là người hiếu chiến như thế sao? Buồn cười.

Phác Trí Nghiên tâm tình tốt nhìn thời gian trên điện thoại di động, bây giờ vẫn còn sớm, Ân Tĩnh hẳn là chưa có ngủ đi, nếu như vậy... gọi một cuộc điện thoại chúc ngủ ngon đi!

Nói làm liền làm, Phác Trí Nghiên lập tức bấm ra số điện thoại Hàm Ân Tĩnh, sau đó khoái trá gọi qua. Điện thoại không có vang lên vài tiếng, Hàm Ân Tĩnh đã nhận điện thoại.

"Uy? Trí Nghiên?"

"Ân, là tớ, Ân Tĩnh còn chưa ngủ sao? Còn đang làm?"

"A a ân... cái kia, đang định đi ngủ."

Phác Trí Nghiên đoan đoan chính chính ngồi ở trên giường, trên mặt lộ ra nụ cười khúc khích ấu trĩ đối với Hàm Ân Tĩnh bên kia điện thoại nói : " Nghe nói cậu muốn viết thêm truyện mới, đừng quá khổ cực."

"Ngạch... tớ tận lực." Hàm Ân Tĩnh bên kia tủm tỉm cười vài tiếng. Xem ra thời gian lúc bị biên tập hối thúc, ngay cả cô cũng không còn biết mình là ai, cô cũng không có cách nào nha!

Vì vậy hai tiếng "ngủ ngon" phải nói đến hơn nửa giờ, qua nửa giờ sau, Phác Trí Nghiên mới cúp điện thoại.

Gọi điện thoại xong là có thể ngủ, Phác Trí Nghiên ở trên giường trở mình, suy nghĩ một chút ngày mai là thứ năm, ngày mai mình qua thăm Hàm Ân Tĩnh là được rồi. Thế nhưng... phải tìm một cái cớ a.

Vì vậy Phác Trí Nghiên lại trở mình một vòng.

Trở mình một vòng Phác Trí Nghiên lại cầm lấy điện thoại, gửi qua cho Hàm Ân Tĩnh một tin nhắn: "Ngày mai có bận không??"

Hàm Ân Tĩnh bên kia đang gội đầu, nghe tiếng chuông di động vang, lập tức tắt vòi nước, lấy khăn tùy ý lau một chút, sau đó mang theo mái tóc ướt chạy ra khỏi cửa thủy tinh, cầm điện thoại ở trên giường xem một chút.

Tin nhắn của Phác Trí Nghiên Hàm Ân Tĩnh đã cài một âm thanh riêng biệt, cho nên không cần xem cô cũng biết tin nhắn này là Phác Trí Nghiên gửi đến.

Trí Nghiên: "Ngày mai có bận không?"

Hàm Ân Tĩnh vội trả lời qua: ban ngày là vẽ truyện tranh, cho nên không bận.

Trí Nghiên: vậy buổi chiều ngày mai tớ đến tìm cậu, đi ra ngoài ăn? Lời hứa lần trước còn chưa thực hiện [khuôn mặt tươi cười]

....

Muốn đi ra ngoài ăn sao?

Từng giọt nước trên tóc chảy xuống màn hình điện thoại, Hàm Ân Tĩnh vội vã dùng khăn mặt lau lau, sau đó trả lời lại: cũng được [khuôn mặt tươi cười]

Trí Nghiên: vậy quyết định như vậy đi, ngày mai buổi chiều 5 giờ tớ qua tìm cậu?

Ân Tĩnh: ân, hảo [khuôn mặt tươi cười]

Trí Nghiên: hảo, khuya rồi. đi ngủ sớm một chút.

Ân Tĩnh: hảo. Ngủ ngon.

Hàm Ân Tĩnh cầm điện thoại di động tiếp tục chờ, thấy đối phương không có trả lời, mới buông điện thoại xuống, trên sợi tóc đã khô còn dính một ít dầu gội, phải đi gội lại một lần nữa.

Cậu có biết hay không? Bởi vì tớ quá thích cậu, cho nên tất cả những gì cậu nói với tớ, đều rất đặc biệt.

Bởi vì tớ quá thích cậu, cho nên những lời cậu nói với tớ, đều là chuyện quan trọng nhất. Mà cậu, có biết không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro