Chương 24.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sáng thứ sáu, Hàm Ân Tĩnh nhắn Ngô Hạo Nhiên hôm nay không cần đến làm, đem thông tin tuyển dụng trợ lý phát trên vi bác, còn đăng ở một vài trang tuyển dụng online, sau đó thì đứng trước tủ quần áo của mình, bắt đầu chọn y phục cho tối hôm nay phải mặc.

Váy sao? Mặc màu lam kia được không? Không được, cái váy kia quá dài, đi đứng không thuận tiện. Hay là mặc màu xanh kia? Không được, cái kia mặc vào hình như có chút béo. Hay là mặc màu trắng đi? Trắng rất tốt mà hình hình như rất dễ bẩn a...

A a a a, hảo phiền não a, quần áo của cô thật ít, lần cuối cùng  mua là lúc nào?

Quấn quýt đến buổi trưa, cuối cùng là chọn một chiếc váy màu xanh dương, Hàm Ân Tĩnh ở trên lầu lang thang qua lại mà chờ. Năm giờ Trí Nghiên sẽ tới, bây giờ là mấy giờ? Nga, bây giờ cũng đã sắp 11 giờ. Chờ đợi chờ đợi đi.

Hiện tại mấy giờ?

Bây giờ vừa đúng 11 giờ.

Cái này đợi cũng thật khó khăn a!

Hay là đi vẽ tranh đi, vẽ tranh thời gian sẽ qua nhanh hơn. Hàm Ân Tĩnh suy nghĩ một chút, giống như ngoại trừ vẽ tranh, cô hình như cũng không có chuyện gì để làm. Vì vậy quyết định đi thẳng xuống lầu bắt đầu vẽ tranh.

<Bách hoa ngôn> là truyện mới của Hàm Ân Tĩnh, trường thiên. Về phong cách, Hàm Ân Tĩnh chuyên về tranh phong cách Trung Quốc. Chủ yếu kể về cố sự của các loại hoa, huyền huyễn. Linh cảm bắt nguồn từ những bông hoa Phác Trí Nghiên tặng đến mỗi ngày. Từ lúc Hàm Ân Tĩnh nhận được Hoa sơn chi thì bắt đầu vẽ.

Vẽ tranh thời gian qua thật sự rất nhanh, bây giờ cô còn chưa có trợ thủ, một mình Hàm Ân Tĩnh chậm rãi bắt đầu phát họa. Chậm rãi, một đường cong xinh đẹp xuất hiện trên bản vẽ. Thời gian bắt đầu từ đường cong này mà trôi qua rất nhanh.

Chưa được năm giờ chuông cửa nhà Hàm Ân Tĩnh đã vang lên. Hàm Ân Tĩnh phục hồi tinh thần lại, vội vã buông xuống bút lông trong tay, bước ra mở cửa.

Phác Trí Nghiên đứng ngoài cửa cười tủm tỉm, trong tay còn cầm theo vài bông hoa Hướng Dương, thấy Hàm Ân Tĩnh cười nói "Vừa nãy tới đây thấy có người bán hoa Hướng Dương, cảm thấy đặc biệt xinh đẹp nên thuận tiện mua về. Mua về lại phát hiện nhà tớ ngay cả một cái bình hoa cũng không có, hoa Hướng Dương này không có chỗ đặt, bây giờ đành phải phiền phức Ân Tĩnh đem hoa Hướng Dương này cắm ở đây rồi." [Beta: thả thính kiểu mới :)))]

Hàm Ân Tĩnh nhìn hoa Hướng Dương Phác Trí Nghiên đưa tới trước mặt, sửng sốt một chút mới phản ứng được, cô vội vã vui vẻ cười nói "Hoa Hướng Dương lớn như vậy, cũng không biết tớ có bình nào có thể cắm hay không."

Phác Trí Nghiên cười nói "Đúng rồi nha, lúc mua không có nghĩ nhiều như vậy. Nếu không thì cứ đặt trên bàn đi."

Hàm Ân Tĩnh xoay người cười nói "Làm sao lại có thể để tùy tiện như vậy, tớ lúc trước có rất nhiều dụng cụ đựng bút vẽ, bây giờ lấy cho hoa hướng dương này cũng rất tốt. Trí Nghiên cậu chờ tớ một chút nga."

Phác Trí Nghiên theo Hàm Ân Tĩnh cùng nhau vào trong, nhắm mắt nhìn theo sau lưng Hàm Ân Tĩnh, nghe Hàm Ân Tĩnh nói, vội vã cười lên tiếng. Sau đó lại thấy Hàm Ân Tĩnh chạy vào phòng vẽ tranh, đem những cây cọ bỏ ra một bên, đem hoa hướng dương cắm vào.

"Ân Tĩnh" Phác Trí Nghiên nhìn bản vẽ trên bàn Hàm Ân Tĩnh, đột nhiên mở miệng nói.

"Ân?" Hàm Ân Tĩnh đem hoa cắm được rồi, quay đầu nghi hoặc nhìn Phác Trí Nghiên

Phác Trí Nghiên cười nói "Tớ nhớ lúc tốt nghiệp cao trung cậu có tặng cho tớ một bức vẽ, thế nhưng về sau lại không còn nữa, cậu lại cho tớ một bức đi?"'

Hàm Ân Tĩnh vừa nghe, lập tức đỏ mặt nói rằng "Vẽ, vẽ tranh... đương nhiên có thể rồi a, thế nhưng gần đây tớ không có vẽ tranh, cho nên..."

"Không sao" Phác Trí Nghiên cười nói "Cứ tùy tiện lấy những bức vẽ trong đây rồi cho tớ một bức là được."

Hàm Ân Tĩnh cúi đầu nhìn xuống những bức vẽ nàng tùy tiện để trên bàn, vội vã ngồi xuống, giúp Phác Trí Nghiên chọn "Những thứ này... cậu thích cái nào? Như vậy đi, nếu cậu thích thì cứ cầm hết toàn bộ đi."

Nụ cười trên mặt Phác Trí Nghiên càng sâu, nàng nhìn Hàm Ân Tĩnh như vậy, đột nhiên rất muốn tiến lên hun cô một cái.

Phác Trí Nghiên bị suy nghĩ của mình hù chết rồi. Nàng đã bao lâu không nghĩ muốn hun một người rồi? Ngày hôm nay không biết làm sao vậy.

Cũng may Phác Trí Nghiên luôn luôn là người lãnh tĩnh, tuy rằng gần đây lãnh tình của nàng đã bị một loại cỏ mê tẩy rửa đến gần như không còn, bất quá vẫn còn lại một ít, một ít này cũng thành công khác chế một ít ý nghĩ xằng bậy trong đầu Phác Trí Nghiên. Nàng cùng Hàm Ân Tĩnh ngồi xuống, nhìn các bản vẽ, sau đó chọn ra một cái, cười tủm tỉm với Hàm Ân Tĩnh, nói: "Bức này tặng tớ được không?"

Hàm Ân Tĩnh đỏ mặt nói rằng "Được, có thể..."

Trên mặt Phác Trí Nghiên lộ vẻ tươi cười "Hảo, vậy tớ lấy nha, cảm ơn Ân Tĩnh."

Hàm Ân Tĩnh vội vã xua tay "Không không không, không cần đâu, dù sao bức vẽ này bình thường để ở chỗ tớ cũng không có tác dụng gì."

Phác Trí Nghiên thiêu mi nói "Như vậy sao? Về sau Ân Tĩnh cũng cố tình vẽ cho tớ một bức đi, có được hay không?"

Ánh mắt Hàm Ân Tĩnh nhìn chằm chằm Phác Trí Nghiên, cuối cùng mới nhỏ giọng nói "Ân, được.."

Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh như vậy, nhịn không được cười nói "Kia quyết định như vậy đi. Đi thôi, đi ra ngoài ăn, tớ dẫn cậu đi nhà hàng bạn tớ mở, nơi đó món nào cũng ăn rất ngon, còn có rất nhiều điểm tâm nữa." gần nhất tiếp xúc với nhau, Phác Trí Nghiên cuối cùng cũng biết một vài món ăn mà Hàm Ân Tĩnh thích.

Hàm Ân Tĩnh thích ăn đủ loại điểm tâm, bánh bao chiên, há cảo, bánh bao trứng muối, đương nhiên các loại bánh ngọt cũng là phi thường thích. Cho nên lần này cố ý dẫn Hàm Ân Tĩnh đến nhà hàng bạn nàng mở, món ăn nơi đó phi thường ngon, quan trọng nhất là, điểm tâm trong nhà hàng này rất đặc sắc, nàng với những thứ này vốn không có gì hứng thú  nhưng cũng hiểu được ở đây thật sự ăn rất ngon.

Nhà hàng của bạn.

Hàm Ân Tĩnh có chút co quắp. Cô không có thói quen đến một nơi sang trọng để ăn cái gì. Ngay từ đầu là vì điều kiện sống không cho phép, vào nhà hàng ăn cơm cũng có thể so được với một tháng sinh hoạt phí của cô. Sau là bởi vì thói quen của mình, hơn nữa không thích cùng người khác quá mức thân cận, cho nên Hàm Ân Tĩnh thích ở nhà làm ăn, hoặc là đi các quán giống như gia đình. Cho nên vừa vào nhà hàng này thì cô có chút khẩn trương.

"Ân Tĩnh muốn ăn cái gì?" Phác Trí Nghiên ngồi đối diện Hàm Ân Tĩnh, đem thực đơn đưa trước mặt cô, cười nói.

Hàm Ân Tĩnh cúi đầu nhìn thực đơn, nói: "Tớ, tớ tùy tiện là được."

"Điểm tâm ở đây ăn rất ngon nha, nhìn xem cậu thích ăn cái gì?" Phác Trí Nghiên thấy Hàm Ân Tĩnh có chút khẩn trương, liền cười bước qua, nói "Lựa món nào mắc một chút, đến lúc đó chúng ta ăn xong quỵt nợ, làm bá vương xan*"

[* đại loại như kiểu ăn xong không trả tiền ý]

Hàm Ân Tĩnh "Ôi chao?" một tiếng, tay run lên, thiếu chút nữa đem thực đơn trong tay quăng  đi. "Trí, Trí Nghiên? Cậu, cậu là không mang tiền phải không? Tớ, tớ có tiền, yên tâm tiền đủ chúng ta ăn, chúng ta không cần ăn quỵt."

Gương mặt khẩn trương Hàm Ân Tĩnh lúc này thật sự rất khả ái, Phác Trí Nghiên nhìn cô, nhịn không được lại muốn chọc cô, vì vậy quay qua Hàm Ân Tĩnh nói "Không cần, đến lúc đó chúng ta mặt dày quỵt nợ, xem lão bản có thể làm được gì chúng ta."

"Ai không biết xấu hổ như thế, dĩ nhiên tới chỗ tôi ăn quỵt?" một giọng nói trong trẻo vang lên, thân thể Hàm Ân Tĩnh không khỏi run lên, vội vã quay đầu nhìn tới địa phương phát ra giọng nói, lại thấy một nữ sinh tóc ngắn, ăn mặc một thân tây trang tươm tất, trên mặt mang theo một nụ cười yêu nghiệt, đang hướng về bên này đi tới.

Xong, bị lão bản phát hiện.

Hàm Ân Tĩnh khẩn trương điều chỉnh khuôn mặt căng thẳng, mặt đỏ lên, vội vàng nhìn thoáng qua Phác Trí Nghiên bên cạnh, chỉ thấy Phác Trí Nghiên bên cạnh trên mặt lộ dáng tươi cười, nhìn đối phương nói: "Thế nào? Lão bản cậu buôn bán lời nhiều tiền như vậy, lại cùng bằng hữu tính toán tiền một bữa cơm sao?"

Hàm Ân Tĩnh nghe được "Ôi chao?" một tiếng, quay đầu nhìn lại lão bản. Bằng hữu?

Lý Trí Hiền đứng trước mặt Phác Trí Nghiên, hai tay ôm trước ngực, cao quý lãnh diễm cười "Thế nào? Phác tổng cậu buôn bán kiếm nhiều tiền như vậy, dĩ nhiên còn đi nhà bằng hữu cọ tiền một bữa cơm sao?"

Lâm Thiên Tự cười nói "Không thể như vậy sao? Tiền tớ so ra kém hơn Lý lão bản cậu. Thế nào? Bữa cơm này có thể miễn sao?"

Lý Trí Hiền xuy cười một tiếng, quay đầu nhìn Hàm Ân Tĩnh đối diện Phác Trí Nghiên, hai hàng lông mày nhíu lại, nàng trong miệng nhịn không được "Nga?" một tiếng, nhìn về phía Hàm Ân Tĩnh cười càng thêm yêu nghiệt "Đây là người yêu cũ của cậu mà Trần thụ nói?"

Mặt Hàm Ân Tĩnh trong nháy mắt đỏ lên.

Người yêu cũ?

Người yêu cũ?!

Người yêu cũ?!!!!

Phác Trí Nghiên nhíu đôi chân mày, nói: "Không được cùng Ân Tĩnh nói giỡn, Ân Tĩnh rất ngại ngùng."

Hai hàng lông mày Lý Trí Hiền lại nhíu.

Thế nào? đây là bảo hộ sao?

Nàng quay đầu tỉ mỉ nhìn lại Hàm Ân Tĩnh đang đỏ mặt, nghi hoặc nhíu mày. Người trước mặt hẳn là không phải người yêu cũ của Phác hồ ly a, ngại ngùng như thế. Bất quá...

Lý Trí Hiền cúi đầu lại gần quan sát Hàm Ân Tĩnh. Lớn lên rất thanh tú, nghĩ như vậy, nhưng cũng không phải là thức ăn của Phác hồ ly a.

A! mặt hảo hồng.

Lý Trí Hiền nhịn không được để sát vào thêm mấy phân.

Gương mặt đỏ nhìn thật khả ái nha.

"Cậu xáp gần quá" một tiếng băng lãnh chợt vang lên, Lý Trí Hiền lập tức hoàn hồn, hướng về phía Phác Trí Nghiên nhìn qua. Chỉ thấy khuôn mặt luôn luôn tươi cười của Phác hồ ly thường ngày đều không có, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm nàng, bên trong ánh mắt hàm chứa hung quang.

"..." tình huống này là gì! Không thích hợp! Lý Trí Hiền nhìn Phác Trí Nghiên như vậy lập tức nghĩ đến 3 chữ "Không bình thường"

Sự tình lần này hình như không quá thích hợp. Trước đây Phác hồ ly cũng quen hai người bạn gái, dàn bằng hữu này bọn họ cũng gặp qua, bình thường nói giỡn này nọ cũng không phải không có. Phác hồ ly lúc nào tức giận qua? Sắc mặt còn chưa từng thay đổi, lần này bất quá chỉ tới gần một chút a.

Thật lòng mà nói, Lý Trí Hiền chưa từng gặp qua Phác Trí Nghiên như vậy, ngày hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy, trong tư tưởng không khỏi có điểm khiếp sợ. Bất quá chỉ là đôi chút, nàng lại cảm thấy hưng  phấn lên.

Thật sự là có ý tứ a, Phác Trí Nghiên như vậy dàn bằng hữu bọn họ chưa hề gặp qua. Nàng thật muốn lập tức liên hệ đám kia, ngày tụ hội ngày mi cũng thật đáng mong đợi a.

Nghĩ như vậy, Lý Trí Hiền càng hưng phấn lên rồi, nàng cúi đầu hướng về phía Hàm Ân Tĩnh "ôn nhu" cười nói "Bữa cơ ngày hôm nay tôi mời coi như là giao bằng hữu, không biết bé dễ thương tên là gì?"

Hàm Ân Tĩnh mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên nhìn Lý Trí Hiền.

Lời nói của Lý Trí Hiền làm cô nhất thời có điểm phản ứng không được.

Ôi! Biểu cảm ngơ ngác này, thật sự là... Lý Trí Hiền cảm giác tay của mình không chịu được khống chế, thật muốn ở trên mặt đối phương mà giày xéo một chút.

"Yên tâm, tôi không phải là người xấu." Tuy rằng sau lưng có điểm lạnh lẽo, thế nhưng Lý Trí Hiền vẫn là xem nhẹ cái chết, cho nên nàng lúc này hoàn toàn không (dám) nhìn ánh mắt sát nhân của Phác Trí Nghiên.

Hàm Ân Tĩnh có chút khẩn trương liếc mắt nhìn Phác Trí Nghiên, cô không am hiểu cùng người khác giao tiếp, thế nhưng người trước mặt là bằng hữu của Phác Trí Nghiên, nghĩ chắc cũng không phải người xấu. Vì vậy lại có thêm chút đỏ trên khuôn mặt còn chưa lui phấn hồng trên mặt, nói: "Tớ, tớ là Hàm Ân Tĩnh."

Lý Trí Hiền "nga~~" một tiếng, muốn tiếp tục mở miệng đùa giỡn người trước  mặt một chút, hầm bằng Phác Trí Nghiên bên cạnh đã mở miệng "Nếu tiền cơm đã miễn, cậu có thể đi rồi."

Lý Trí Hiền quay đầu nhìn Phác Trí Nghiên mắt trắng dã.

Ôi yêu! Đây là ghen tị sao? Thật đáng sợ!

Lý Trí Hiền rụt lui cái cổ, tuy rằng nàng đối với Hàm Ân Tĩnh phi thường hứng thú, bất quá bộ dáng của Phác Trí Nghiên lúc này, nàng  dám khẳng định, nếu nàng dám tiếp tục trêu chọc cô bé dễ thương kia, tuyệt đối là muốn chết.

Cho nên tuy rằng tiếc nuối, Lý Trí Hiền vẫn nở nụ cười yêu nghiệt, nói: "Hảo hảo hảo, giá trị lợi dụng của tớ đã hết, nếu như vậy, tớ cũng sẽ không quấy rầy hai người các cậu, muốn ăn gì cứ tùy tiện gọi. Tớ đi trước."

Trên mặt Phác Trí Nghiên nở nụ cười dối trá nói rằng "Cậu từ sớm nên đi rồi."

Lý Trí Hiền mang vẻ mặt tiếc nuối mà rời đi, sau khi rời khỏi khuôn mặt lại lập tức hưng phấn lên, nàng lập tức phải liên hệ đám người kia, tuyệt đối có trò hay để xem! Ha ha ha ha....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro