Chương 26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Phác Trí Nghiên phát hiện bản thân mình đang yêu.

Bởi vì nàng vừa nghĩ đến tràng cảnh Hàm Ân Tĩnh yêu cầu mình hôn nhẹ thì nhịn không được đỏ mặt. Trái tim "bịch bịch bịch" loạn nhịp. Sau đó dưới sự trắc nghiệm của đám bằng hữu tổn hại, vì vậy... vẫn cho rằng đây là tình bạn Phác Trí Nghiên phi thường trì độn phát hiện bản thân  mình đã yêu rồi.

Sau đó Phác Trí Nghiên trì độn phát hiện, bản thân dĩ nhiên lại không biết cách yêu.

Mẹ nó! Rõ ràng đã hai lần yêu, lại đột nhiên phát hiện bản thân mình không biết nói chuyện yêu đương, quả thật là đủ rồi.

Lẽ nào cũng tặng Hàm Ân Tĩnh cái máy giặt? Tuyệt đối là không thể được. Kia nên làm cái gì bây giờ? Hàm Ân Tĩnh thích cái gì?

Bánh bao chiên.

Vừa nghĩ đến hình ảnh mình cầm bánh bao chiên đi biểu lộ, Phác Trí Nghiên nghĩ cũng đủ lắm rồi!

Hoa tươi?

Ánh mắt Phác Trí Nghiên lóe  sáng. Được rồi, hoa tươi hằng ngày vẫn tặng a, Hàm Ân Tĩnh thích hoa tươi như vậy, cậu ấy nhất định sẽ cao hứng! Kết quả, Lý Trí Hiền lại nhàn nhạt đổ vào đầu Phác Trí Nghiên một xô nước đá.

"Đúng vậy, dùng phương thức cậu theo đuổi Phác Hiếu Mẫn đi theo  đuổi Hàm Ân Tĩnh, hơn nữa toàn bộ quá trình đều được Hàm Ân Tĩnh ngày ngày vây xem. Rất tốt."

Phác Trí Nghiên: "..."

Phác Trí Nghiên thật sự đau đầu!

Toàn Bảo Lam nhìn vẻ mặt bi thương của Phâc Trí Nghiên, đột nhiên cảm thấy Phác Trí Nghiên thật tội nghiệp.

"Đây là tự làm bậy không thể sống, đáng đời!" Trần Tử Hiên ngồi bên cạnh xem náo nhiệt còn chê chuyện này chưa lớn.

Phác Trí Nghiên "..." thật sự muốn tuyệt giao.

"Nghĩ xem ngoài hoa tươi thì nên tặng cái gì, tốt nhất là cậu tự mình đến tặng." Phác Tố Nghiên trưng bộ mặt lạnh như băng của mình nói.

"Tốt nhất là đồ tự mình làm." Toàn Bảo Lam mở miệng nói.

Vì vậy, Phác Trí Nghiên về nhà suy nghĩ hơn nữa đêm, đến sáng ngày thứ hai Phác Trí Nghiên cầm một hộp điểm tâm tinh xảo xuất hiện trước phòng làm việc của Hàm Ân Tĩnh

"Điểm tâm?" Hàm Ân Tĩnh sáng mắt nhìn điểm tâm trong tay Phác Trí Nghiên, nói.

"Trên đường tới đây thì thấy, nghĩ ăn rất ngon, mà một mình tớ ăn cũng vô vị, lại nghĩ cậu nhất định thích ăn, cho nên mang đến đây." Phác Trí Nghiên tay cầm điểm tâm, ánh mắt dịu dàng nhìn Hàm Ân Tĩnh trước mặt mở miệng nói.

Trong tư tưởng Phác Trí Nghiên  đều đang rít gào.

Thích đi thích đi thích đi thích đi.

Hàm Ân Tĩnh vui vẻ nhận lấy hộp điểm tâm trong tay Phác Trí Nghiên, cười tủm tỉm nói: "Ân, tớ thích, tớ thích nhất điểm tâm. Chúng ta cùng nhau ăn đi! Trí Nghiên ngày hôm nay không có làm gì sao?"

Phác Trí Nghiên lắc đầu cười nói: "Không có bận, vừa lúc thì qua đây."

Hàm Ân Tĩnh càng hài lòng "Vậy nhanh một chút cùng vào ăn đi, tớ cũng mới làm xong bữa sáng!"

"Được, vậy tớ cũng không khách khí."

"Không cần khách khí không cần khách khí!"

Vì vậy, hồ ly cười tủm tỉm cùng tiểu bạch thỏ nhiệt tình ngồi cùng một bàn, hài lòng bắt đầu ăn bữa trưa. Thỏ nhỏ hài lòng lấy điểm tâm ra, híp mắt chu cái miệng nhỏ bé xinh gặm cắn, hồ ly híp mắt, trong tư tưởng không ngừng mặc niệm: từ từ sẽ thu vào tay, từ từ sẽ rơi vào tay. Ăn đi ăn đi! Ăn mập mạp càng tốt!

Vì vậy hồ ly mỗi ngày đều bận rộn đi tìm... tìm các loại điểm tâm ngon, mỗi ngày đúng giờ sẽ đến trước cửa nhà thỏ, "Leng keng leng keng" mà nhấn chuông cửa, nhìn thỏ mỉm cười từ bên trong đi ra, ăn hết phần lương thực mà bản thân mang tới. Sau đó hà lòng nhìn thỏ ngày qua ngày càng trở nên mỹ vị ngon miệng.

Hồ ly mỗi ngày cũng đều nghĩ đến, ăn đi ăn đi! Ăn nhiều một chút, rất nhanh... rất nhanh có thể ăn rồi! muhaaaaaaaaaa.....

Trợ thủ của hồ ly ngày ngày lại ở trong phòng làm việc mà vẽ vòng tròn nguyền rủa: cho ngươi không đi công tác, cho ngươi không đến làm việc. Ngươi cứ chờ đi! cứ chờ đi! Chúc cho ngươi chỉ có thể nhìn không thể ăn! Nói lầm bầm nói lầm bầm hanh .....

.....

Ngày mùng bảy tháng bảy, sáng sớm Phác Trí Nghiên đến tìm Hàm Ân Tĩnh. Trong tay cũng không quên mang theo điểm tâm ngon,trên mặt hộp điểm tâm, còn cắm thêm một cây hoa hồng.

Hàm Ân Tĩnh vừa tiễn bước tiểu ca đến đưa hoa, mở cửa ra thì liền thấy Phác Trí Nghiên, sau đó nhìn hộp Phác Trí Nghiên mang đến, sau đó trên mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc.

"Hoa hồng?"

Phác Trí Nghiên cười cười nâng chiếc hộp trong tay lên, nói: "Hôm nay đi mua điểm tâm, người bán hàng nói cho tớ, hôm nay là mùng bảy tháng bảy, cho nên tất cả các hộp điểm tâm trong quán đều được trang trí thêm một nhánh hoa hồng, đẹp không?"

Ánh mắt Hàm Ân Tĩnh có chút mờ mịt, nghe Phác Trí Nghiên nói như vậy, lập tức vui vẻ gật đầu nói: "Đẹp đẹp"

Phác Trí Nghiên cười nói "Tớ cũng thấy rất đẹp."

Hàm Ân Tĩnh đem chiếc hộp trong tay tỉ mỉ nhìn một chút, sau đó quay đầu hỏi Phác Trí Nghiên "Là quán điểm tâm nào vậy? Lại còn có hoạt động như vậy? Tớ trước đây cũng chưa từng nghe nói qua."

Phác Trí Nghiên "...Tớ trước đây cũng chưa từng nghe nói qua... có lẽ là bắt đầu từ năm nay mới làm đi." Kỳ thực chính là nàng muốn nhân viên cửa hàng làm cái hộp này,  nàng sẽ nói sao giờ? Nàng là người không biết xấu hổ như vậy sao?

Hàm Ân Tĩnh cười nói "Tớ cũng nghĩ như vậy, cái hộp này tớ nhất định sẽ cẩn thận cất giữ."

Phác Trí Nghiên cười cười theo Hàm Ân Tĩnh vào cửa "Bất quá nghe chủ quán nói, tớ mới nhớ, ngày hôm nay là đêm thất tịch. Vừa lúc tớ có hai vé đi tham quan triển lãm tranh, chúng ta cùng đi xem đi."

"Ôi chao?" Hàm Ân Tĩnh quay đầu lại hỏi: "Triển lãm tranh?"

"Đúng rồi!" Phác Trí Nghiên cười nói: "Là tác giả truyện tranh cậu thích mở triển lãm nha. Cùng đi xem sao?"

"Tốt quá! Chúng ta bây giờ liền đi?"

"Trước hết chúng ta cũng nên ăn điểm tâm đi!"

"Đúng rồi nha! Ngày hôm nay tớ có nấu cháo nha! Trí Nghiên cùng ăn đi! Là cháo cậu thích ăn nhất."

"Hảo!"

Hai người vô cùng cao hứng ngồi trên bàn ăn, thưởng thức phần điểm tâm này.

Hàm Ân Tĩnh cúi đầu ăn cháo, cười tủm tỉm nhìn Phác Trí Nghiên nói: "Hành lá bên trong cháo là tự tay tớ trồng đấy, hắc hắc."

Phác Trí Nghiên ngẩng mặt liếc mắt nhìn Hàm Ân Tĩnh đột nhiên với tay qua, lau khóe miệng Hàm Ân Tĩnh, ngón tay cái chà sát khóe miệng, kế bên đôi môi mềm mại tinh tế mà lau, ánh mắt Phác Trí Nghiên nhất thời tối tăm.

"Ôi chao?" cả người Hàm Ân Tĩnh cũng đều cứng lại rồi.

"Trên môi của cậu có dính điểm tâm." Phác Trí Nghiên mang theo dáng tươi cười có lực sát thương cường đại nhất quay qua nói với Hàm Ân Tĩnh

"Ách... A...A" Hàm Ân Tĩnh tử trận.

Dáng tươi cười trên mặt Phác Trí Nghiên càng sâu.

Kỳ thực nàng sẽ nói rằng trên mặt cậu cơ bản là không có dính cái gì sao? Đương nhiên sẽ không... có những chuyện, chỉ cần một mình mình biết là tốt rồi. Hắc hắc.

Bữa sáng qua đi, Phác Trí Nghiên đi rửa chén, Hàm Ân Tĩnh mặt đỏ bừng ngồi trên ghế sôpha, chậm rãi khôi phục giá trị sinh mệnh của mình.

Đợi Phác Trí Nghiên rửa chén xong, sinh mệnh của Hàm Ân Tĩnh cũng khôi phục được thất thất bát bát (77 88), hai người bắt đầu xuất phát.

Triển lãm tranh lần này tới rất nhiều người, bởi vì là truyện tranh không giống với những bức tranh trừu tượng chỉ khiến người khác xem không hiểu, cho nên ngày hôm nay, rất nhiều tiểu nam sinh cũng rất thích mang theo bạn gái tới đây góp vui một ít.

Vừa vào phòng triển lãm, Hàm Ân Tĩnh phát hiện, hai người con gái cùng vào, bây giờ cũng chỉ có cô cùng Phác Trí Nghiên.

"Làm sao vậy?" Phác Trí Nghiên nghĩ Hàm Ân Tĩnh là xấu hổ, quay đầu nhìn cô cười nói.

"Ách... ngày hôm nay tới đây đều là tình nhân nha." Hàm Ân Tĩnh nhịn không được cảm thấy có chút kỳ quái.

"Đúng nha, bởi vì hôm nay là lễ tình nhân." Phác Trí Nghiên cười nói

[Lễ tình nhân này Trí Nghiên nói là Lễ Thất Tịch bên TQ, là ngày Ngưu Lang cùng Chức Nữ gặp nhau.]

"Ôi chao? Người kia không phải là Trí Nghiên sao? Trí Nghiên!!!!" một thanh âm cực đại truyền đến, trái tim Phác Trí Nghiên nhịn không được nhảy lên, nàng quay đầu lại, lại thấy Phác Tố Nghiên cùng Toàn Bảo Lam đang bước về phía mình.

Bóng đèn này nọ cũng đều đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết hết đi! Nhất là hai cái bóng đèn này!!!

Nếu như hôm nay là lễ tình nhân, vậy thì các người cứ chơi đi, làm bộ như không thấy không được sao sao sao??? Chào hỏi một chút cái gì, một chút cũng không có vui nha!!!!

Nội tâm Phác Trí Nghiên điên cường thổ tào, nhưng trên mặt vẫn phải duy trì dáng tươi cười.

Phác Tố Nghiên có chút không biết nói gì nhìn Toàn Bảo Lam bên cạnh mình. Bây giờ chạy đi còn kịp sao? Chuyện làm bóng đèn thất đức như vậy, một chút hứng thú nàng cũng không có a!!

Đáng tiếc, tiếng lòng của hai người này Toàn Bảo Lam vẫn là không nghe thấy, lúc này, nàng đã vui mừng nhìn hai người mà chạy tới "Trí Nghiên! Thật trùng hợp nha, ở nơi này mà cũng có thể gặp cậu! Nha!" Toàn Bảo Lam vẻ mặt kinh hỉ mà nhìn Hàm Ân Tĩnh, nói: "Cậu chính là người tình bé bỏng của Trí Nghiên?"

Nội tâm Phác Trí Nghiên thật sự sụp đổ.

Vừa nãy còn nghĩ chỉ có cô cùng Phác Trí Nghiên là một đôi nữ hài tử đến xem, hiện tại thì xuất hiện một đôi gì gì đó.... Hàm Ân Tĩnh vẻ mặt mộng bức nhìn Toàn Bảo Lam nhiệt tình như lửa trước mặt "Ôi chao?"

Vì vậy ước hội mỹ lệ, dĩ nhiên lại trở thành bốn người, trên mặt Phác Trí Nghiên tràn ngập sát khí.

"Tớ thích nhất bức vẽ này nha, siêu cấp đẹp." Toàn Bảo Lam chỉ vào bản vẽ trước mặt, quay đầu cười khanh khách hỏi Hàm Ân Tĩnh"Ân Tĩnh, cậu thích nhất tấm nào?"

Phác Trí Nghiên "..." không được gọi Ân Tĩnh như vậy! Tên thân mật gì gì đó, nên nhớ các cậu là mới gặp mặt lần đầu tiên có được hay không?!!!!!!

Hàm Ân Tĩnh cười nói "Tớ thích bức bên cạnh a."

Phác Trí Nghiên "..." Ân Tĩnh nhà nàng đối với ai cũng cười tủm tỉm là không được! Đây là khuyết điểm, là khuyết điểm biết không? Cho nên nhất định phải sửa!!

"Ai nha, bức bên cạnh tớ cũng thích. Chúng ta đi xem tiếp đi."

"Ôi chao? A, hảo, được rồi..."

"Nhanh lên một chút nhanh lên một chút." Toàn Bảo Lam nhiệt tình như lửa, đưa tay muốn kéo Hàm Ân Tĩnh. Phác Trí Nghiên một tay kéo lại Phác Trí Nghiên, kéo mặt nở nụ cười "Ngày hôm nay người nhiều như vậy, chúng ta vẫn là đi chậm một chút đi."

Toàn Bảo Lam "..." nàng cảm giác được bản thân phi thường nguy hiểm, là ảo giác sao? Là ảo giác đi!!!

Xem xong triển lãm tranh, hai người dự định sẽ đi ăn cơm chiều, thời gian ăn cơm chiều mới phát hiện....

Ôi thật trùng hợp! Chúng ta lại trùng hợp chọn cùng một nhà hàng nha!!!

Vì vậy... hẹn hò biến thành liên hoan.

Thời gian "Liên hoan", Toàn Bảo Lam dùng ánh mắt lóe sáng nhìn Hàm Ân Tĩnh, nói: "Ân Tĩnh Ân Tĩnh, truyện tranh cậu vẽ tớ có xem, siêu cấp đẹp!"

Hàm Ân Tĩnh ngại ngùng cười.

"Ân Tĩnh, cậu hiện tại đang vẽ "Bách hoa ngôn" cũng rất đẹp, kế tiếp cậu muốn phải vẽ chuyện gì? Là chuyện của hoa nào?"

"Ách... Linh Lan."

"Oa oa oa... tớ siêu cấp thích hoa Linh Lan nha."

"A... vậy sao?"

"A! Đúng vậy đúng vậy đúng vậy!"

Phác Trí Nghiên "..." con thuyền tình bạn đến ngày hôm nay chính thức lật.

...

Vì vậy buổi tối ngày hôm đó, Phác Trí Nghiên gọi điện cảnh cáo Phác Tố Nghiên.

"Cậu không thể quản được đồ ngốc nhà mình sao? Sau này sự tình như vậy, đi trên đường giả vờ như không gặp thì không được sao?"

Phác Tố Nghiên rất vô tội cầm điện thoại "... Tiểu thư mở miệng, chặn không được!"

Phác Trí Nghiên "Chặn không được cậu không biết dùng chút lực mà đi chặn sao?"

Phác Tố Nghiên "..."

Là ai, ai nhập Phác Trí Nghiên??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro