Chương 27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Còn nữa tháng nữa là hết kỳ hạn tặng hoa. Lão bản cửa hàng hoa gọi điện thoại cho Phác Trí Nghiên, hỏi Phác Trí Nghiên còn muốn tặng nữa hay không. Phác Trí Nghiên lúc trước ký một năm hợp đồng, kỳ thực từ lúc Phác Hiếu Mẫn rời đi, mục đích của việc tặng hoa đã thay đổi, hiện tại tuy rằng cửa hàng vẫn đều đặn tặng hoa, thế nhưng người nhận hoa đã biến thành Hàm Ân Tĩnh.

Phác Trí Nghiên nắm điện thoại di động nghĩ nữa ngày, cuối cùng nói: "Tiếp tục tặng đi."

"Hảo" lão bản bán hoa lại tiếp tục xác nhận lại "Vẫn là tặng một năm sao? Mỗi ngày vẫn một cành hoa?"

Lâm Thiên Tự nghĩ một chút nói: "Ân, vẫn là một năm, mỗi một ngày... một ngày hai cành hoa."

"Là tặng một năm, mỗi ngày hai cành sao?"

"Ân"

"Người nhận hoa vẫn là tiểu thư Phác Hiếu Mẫn sao?"

"Không" Phác Trí Nghiên cầm điện thoại di động nói: "Người nhận hoa đổi thành Hàm Ân Tĩnh."

"Hàm Ân Tĩnh? Là vị lão sư mỗi ngày cũng đều ký thay?"

"Đúng vậy, người nhận hoa đổi thành Hàm Ân Tĩnh."

"Tốt, chờ một chút tôi nhắn lại thông tin xác nhận vào di động của ngài, mỗi ngày chi trả đơn đặt hàng, hợp đồng này thì hoàn thành."

"Tốt." Phác Trí Nghiên nói tới đây, đột nhiên nói thêm "Được rồi, lúc tặng hoa không cần nói với Hàm lão sư rằng đơn hàng đã sửa lại, cũng không cần nói đơn hàng đã được ký thêm."

"Ý của ngài là?" lão bản bán hoa bên kia hiển nhiên không hiểu rõ yêu cầu của Phác Trí Nghiên.

Vì vậy, phác Trí Nghiên lại giải thích một lần ý tứ của mình. Lão bản bên kia cuối cùng đã hiểu, tuy rằng không rõ ràng lắm vì sao Phác Trí Nghiên muốn làm như vậy, nhưng vẫn là làm theo, lập tức gửi một tin nhắn xác nhận đến, Phác Trí Nghiên xác nhận đơn đặt hàng, trả tiền.

Từ lúc đơn đặt hàng xác nhận, hoa tươi mỗi ngày một cành biến thành mỗi ngày hai cành, người mỗi ngày được tặng hoa tươi cũng đã thay đổi.

Hàm Ân Tĩnh, cậu biết không?

Tớ thích cậu, Hàm Ân Tĩnh, cậu biết không?

Vì vậy một tuần sau, Hàm Ân Tĩnh nhìn tiểu ca tặng hoa trước mặt đem hoa tới, nghi hoặc hỏi "Hai cành?"

Tiểu ca cười nói "Đúng vậy, Hàm lão sư, mời ký nhận."

Kỷ Vô Thanh cầm chặt bút trong tay, nghi hoặc nhìn tiểu ca hỏi: "Tiểu ca, cậu xác nhận là không tặng sai đi?" Trước đây vẫn đều là một cành, tại sao lần này lại thành hai?

Tiểu ca sang sảng cười "Không có sai nga, đích thật là hai cành."

Hàm Ân Tĩnh nghi hoặc nói "Vì sao? Thế nào lại đột nhiên biến thành hai?"

Tiểu ca cười nói "Cái này tôi cũng không rõ ràng lắm, chúng tôi chỉ là phụ trách đưa hoa tới theo yêu cầu, Hàm lão sư, mời ký nhận."

"Được rồi." Hàm Ân Tĩnh nghi hoặc mà ký nhận, cô cầm hai cành hoa vào phòng. Vừa vào thì gọi điện thoại cho Phác Trí Nghiên.

Điện thoại rất nhanh được tiếp.

"Làm sao vậy? Ân Tĩnh?"

"Trí Nghiên" Hàm Ân Tĩnh nhìn hai cành hoa Lam tuyết trước mặt nói: "Ngày hôm nay tiểu ca giao hoa đưa đến hai cành hoa, cậu ta có phải hay không là đưa sai rồi?"

"Không có đưa sai nha." Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm nhẹ nhàng mà cũng giống như thật cao hứng của Phác Trí Nghiên "'Tớ ngày hôm nay cũng nhận được tin tức từ cửa hàng hoa bên kia. Bởi vì cửa hàng bán hoa có hoạt động, mua một tặng một, cho nên nguyên bản một cành hoa tươi biến thành hai nha."

Hàm Ân Tĩnh nhất phó hình dạng "Thì ra là thế" quay qua điện thoại nói với Phác Trí Nghiêm bên kia: "Thì ra là như vậy, làm tớ giật cả mình, tớ còn tưởng rằng tiểu ca ngày hôm nay là tặng sai đây. Gần đây các cửa hàng làm hoạt động thật nhiều nha!"

Phác Trí Nghiên "... Đích thực là quá nhiều." ( Shi: hoạt động nếu có thì sớm muộn gì cũng phãi phá sản.... ai nha Nghiên tỷ, tìm cách nào mới hơn đi)

Hàm Ân Tĩnh vui vẻ cùng Phác Trí Nghiên nói chuyện phiếm vài câu, chuông cửa phòng làm việc lại lần thứ hai vang lên, hôm nay là thứ sáu, các trợ thủ của Hàm Ân Tĩnh cũng đến. Hàm Ân Tĩnh cúp điện thoại, vội vã xuống lầu mở cửa.

Trợ thủ mới tìm được rồi, nhưng lại tìm hai người, bởi vì truyện tranh của mình càng ngày càng được hoan nghênh, cho nên bên phía tạp chí bên kia còn yêu cầu tăng nhanh bài viết, hai người làm thì lượng công việc hình như quá nhiều, cho nên lần này tuyển dụng, Hàm Ân Tĩnh tìm hẳn hai người, cho nên lúc này cô có ba trợ thủ.

Hàm Ân Tĩnh đối với Phác Trí Nghiên là 100% tín nhiệm, cho nên cho tới bây giờ cũng điều chưa từng nghi ngờ qua lời nói của Phác Trí Nghiên, nếu Phác Trí Nghiên nói cửa hàng hoa bên kia có khuyến mãi mua một tặng một, Hàm Ân Tĩnh lại thực sự tin lý do thoái thác này, hầu như là không hề nghĩ tới cái khác. (Shi: Nghiên đem tỷ đi bán, có khi tỷ còn giúp người ta đếm tiền...=.=).

Vì vậy, Phác Trí Nghiên bên này không hề suy nghĩ nhiều, Phác Trí Nghiên bên kia cũng không hề động tĩnh, kết quả, hoàng đế không vội lại gấp chết thái giám, hai người các nàng không nóng nảy, thế nhưng đám bằng hữu tổn hại bên kia lại vội muốn chết.

Một lần tụ hội, một vài người quan tâm cuộc sống tình cảm gần đây của Phác Trí Nghiên, kết quả nghe được hai người còn không có đả thông, hơn nữa Phác Trí Nghiêm gần đây vẫn làm các "chuyện ngu xuẩn", đám người tức giận thiếu chút nữa thổ huyết.

"Tớ thật sự không hiểu, hai người các cậu là đồng môn, căn bản không hề tồn tại sự khác biệt giữa thẳng và cong, cậu là công, nàng là thụ, được rồi, công thụ cũng không thành vấn đề, hai người hiện tại đều độc thân, trên cơ bản là không có vấn đề tình địch, cũng không có chuyện chen chân hay không chen chân. Kết quả cậu lại đem một chuyện đơn giản như vậy làm cho đến phức tạp, tớ thực sự là bội phục hai người." Lý Trí Hiền hầu như đem một tâm nhiệt huyết năm nay đều dồn trên người Phác Trí Nghiên mà nhả, lúc này ngồi ở đây, trên mặt đã không biết nên tiếp tục thổ tào cái gì rồi.

Phác Trí Nghiên ngồi ở bên kia, nói: "Ân Tĩnh rất ngại ngùng, tớ không biết nên nói rõ với cậu ấy thế nào."

"Không biết cái rắm." Lý Trí Hiền nhảy dựng lên nói: "Có chuyện gì mà không thể nói rõ? Trực tiếp nói lão tử cậu coi trọng nàng không phải là được sao? Nàng có phải nữ nhân không? Nếu là nữ nhân thì phải ở trên nàng! Đem nàng đẩy ngã trên giường, trực tiếp làm. Tớ liêu* muội vô số, mỗi lần cũng đều dùng chiêu này, không lần nào thất bại. Nữ nhân đều như nhau, mở miệng ngậm miệng luôn hô không muốn không muốn, ở trên là được." [tỷ nhận mụi một lạy....thu ta làm đồ đệ đi :v ]
[*hấp dẫn]

"A Hiền" Phác Tố Nghiên lãnh đạm mở miệng nói: "Đừng nháo."

Lý Trí Hiền tựa hồ vẫn chưa cam lòng, liếc mắt trừng Phác Trí Nghiên.

Toàn Bảo Lam một bên mở miệng nói: "Đúng rồi đúng rồi! Những muội tử A Hiền cậu chọc không giống với Ân Tĩnh a!" Toàn Bảo Lam tuy rằng nói như thế, nhưng cũng trợn trắng nhìn Phác Trí Nghiêm nói: "Thế nhưng tiến độ của các cậu cũng chậm quá đi, chẳng lẽ còn muốn chơi bạn tốt nhiều năm rồi sau đó mới hành động sao?"

Phác Trí Nghiên nói: "Chờ một chút."

"Chờ em cậu! Tớ xem ra là cậu thiếu kích thích! Nếu có một chút kích thích, chắc chắn có thể xuất thủ." Lý Trí Hiền tiếp tục thổ tào.

Nói đến đây là, chính là không có trợ công!

Này thực sự cần một cái trợ công đắc lực nha.

Lý Trí Hiền nhìn Phác Trí Nghiên, khóe miệng nhẹ nhàng câu dẫn ra. Cần trợ công sao? Kia thật sự quá tốt, nàng gần đây có chút nhàn rỗi không có việc gì để làm đây.

Chậc! Không có muội tử để chọc thực sự rất buồn chán nha.

Hàm Ân Tĩnh phải không? Hoa chim công âm hiểm cười.

Vì vậy, thì tại một đêm này, Hàm Ân Tĩnh đang trên phố chọn mua nguyên liệu nấu ăn, lúc vô tình lại gặp được Trần Tử Hiên cùng Lý Trí Hiền.

"Hàm lão sư" Trần Tử Hiên rất nhiệt tình cùng Hàm Ân Tĩnh chào hỏi.

Hàm Ân Tĩnh đẩy xe đi qua, cười chào hỏi "Trần tiên sinh", sau đó lại quay đầu nhìn Lý Trí Hiền bên cạnh, nói "Lý tiểu thư, thật trùng hợp,"

Lý Trí Hiền cười tủm tỉm nhìn Hàm Ân Tĩnh nói "Đúng vậy, thật trùng hợp. Hàm lão sư mua thật nhiều nguyên liệu như vậy là nấu ăn sao."

Hàm Ân Tĩnh cười nói: "Đúng vậy, gần đây lương thực trong nhà đã ăn gần hết rồi."

Lý Trí Hiền lại thấu qua, cười nói: "Nhiều đồ ăn ngon như vậy, Hàm lão sư thật sự rất đảm đang nha. Nghe Trí Nghiên nói, Hàm lão sư làm cơm ăn vô cùng ngon, sau này nếu ai cưới được Hàm lão sư, kia thật là hạnh phúc chết được."

Hàm Ân Tĩnh lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội vã xua tay nói: "Không có không có, đều là tùy tiện làm."

Lý Trí Hiền cười nói: "Hàm lão sư là khiêm tốn sao? Không bằng lần sau tôi đến nhà Hàm lão sư cọ một bữa cơm đi, tự mình nghiệm chứng một chút?"

Hàm Ân Tĩnh "Ôi chao?" một tiếng, có chút mờ mịt nhìn Lý Trí Hiền.

Lý Trí Hiền đột nhiên nhiệt tình, điều này nhất thời làm cô phản ứng có chút không kịp.

Lý Trí Hiền cười nói "Bình thường nghe Trí Nghiên nói Kỷ lão sư làm cơm ăn rất ngon, đặc biệt ước ao, cho nên vẫn luôn mong tới cọ cơm, đáng tiếc Trí Nghiên ra ngoài lại không chịu dẫn tôi đi. Không bằng lần sau tôi mang nguyên liệu đến nấu đi? Hàm lão sư làm cho tôi bữa cơm, để tôi thử nếm mùi vị? Bất quá nếu như phiền phức thì không cần, dù sao..."

Lý Trí Hiền lớn lên vô cùng đẹp mắt, vừa là hảo bằng hữu của Phác Trí Nghiên, Hàm Ân Tĩnh sửng sốt một chút mới phản ứng đến, phản ứng được thì vội vã xua tay nói: "Không cần không cần, nếu như muốn tới, Lý tiểu thư chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được, chỉ cần tôi có thời gian rãnh là được nha! Không cần phải đem nguyên liệu nấu ăn đến."

Lý Trí Hiền thấy Hàm Ân Tĩnh như vậy, lập tức vui vẻ nói: "Tốt lắm a, ngày mai Hàm lão sư có rảnh không? Tối ngày mai tôi tới có được không?"

Hàm Ân Tĩnh suy nghĩ một chút, ngày mai là cuối tuần, tuy rằng ban ngày không có thời gian, nhưng buổi tối thì rảnh. Vì vậy cô vừa cười vừa nói "Có thể nha, vừa lúc tôi cũng vừa mua nguyên liệu, ngày mai có thể ăn ngon một chút."

"Kia thật sự quá tốt." Lý Trí Hiền cười nói "Hàm lão sư còn chưa có ăn trưa đi? Tôi có một nhà hàng vừa mới khai trương, cũng ngay gần đây. Không bằng chúng ta đi ăn một bữa đi? Vừa lúc có thể tạ lễ với bữa cơm tối mai với Hàm lão sư rồi."

Hàm Ân Tĩnh nói: "Không phiền phức, không cần tạ lễ bữa cơm ngày mai đâu."

"Phải có phải có." Lý Trí Hiền cười nói "Nếu như Hàm lão sư không muốn đi ăn, ngày mai tôi làm sao có thể đến ăn không uống không đây? Hơn nữa dù sao cũng đã tới giờ cơm trưa, cùng đi ăn đi?"

"Đúng nha, cũng tới giờ cơm trưa rồi. Hàm lão sư cùng đi đi! Đối với chúng tôi không cần khách khí như vậy." Trần Tử Hiên ở bên cạnh cũng mở miệng nói.

Hàm Ân Tĩnh thực sự xấu hổ cự tuyệt, thế nhưng cô không có thói quen cùng người không quen thân ở chung, hơn nữa bởi vì nhiều nguyên nhân khác, đối với người khác cũng không quá tín nhiệm.

Lý Trí Hiền thấy thế, liền cười lấy ra di động nói: "Hàm lão sư là không quen đi ăn cùng chúng tôi à, như vậy đi, tôi gọi điện cho Trí Nghiên, gọi Trí Nghiên cùng đến ăn. Như vậy cũng sẽ không xấu hổ, thế nào?"

Hàm Ân Tĩnh ngẩng đầu, chỉ thấy Lý Trí Hiền gọi cho Phác Trí Nghiên, tại lúc cô còn ngây người, Lý Trí Hiền đã gọi điện thoại, cười nói: "Trí Nghiên? Cậu đoán xem ngày hôm nay tớ gặp ai? Là Hàm lão sư nga... bây giờ còn muốn đi ăn nhà hàng mới mở của tớ, cậu có muốn tới hay không?"

Không biết Phác Trí Nghiên bên kia nói cái gì đó, Hàm Ân Tĩnh chỉ thấy Lý Trí Hiênd cười cười, vẻ mặt xán lạn cúp điện thoại. Sau đó nhìn về phía cô cười nói "Trí Nghiên rất nhanh sẽ đến, Hàm lão sư, chúng ta đi thôi?"

Hàm Ân Tĩnh ngẩn người, liền gật đầu. Cùng đi theo.

Có muốn gọi cho Trí Nghiên một cuộc điện thoại? Thế nhưng vừa rồi Lý Trí Hiền đã điện thoại nói với Trí Nghiên rồi nha, các nàng đều là bằng hữu tốt, hẳn là sẽ không gạt cô đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro