Chương 28.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lý Trí Hiền phi thường vui vẻ lấy tay liên tục ấn ấn ấn trên điện thoại.

A Hiền: Hàm lão sư thật khả ái, lúc nói chuyện tới gần một chút nàng sẽ đỏ mặt. Trí Nghiên quả nhiên nói không có sai, Hàm lão sư thật ngại ngùng.

Trí Nghiên: Vô liêm sỉ! Không được tới gần cậu ấy! Vô liêm sỉ!

Tử Hiên: Yêu! đây là sốt ruột? cũng muốn đến? Cậu có thể gọi điện thoại cho Hàm lão sư, bảo nàng không cần đi ăn cùng bọn tớ nha!

A Hiền: Yêu yêu yêu, quản chặt như thế sao? Thế nào? Đây là muốn hạn chế tự do thân thể của Hàm lão sư sao?

Trí Nghiên: Tớ lập tức tới, tớ cảnh cáo các cậu, tránh xa Ân Tĩnh một chút.

A Hiền: Thế nào? Tớ lại không đối với Ân Tĩnh nhà cậu làm cái gì. Ân... trên người Hàm lão sư thơm quá, mùi vị rất tự nhiên, siêu cấp... dễ ngửi.

Trí Nghiên: Vô liêm sỉ! Cậu đang làm cái gì? Đang làm cái gì?

Lý Trí Hiền hài lòng tắt điện thoại, quay đầu ngồi xuống đối diện Hàm Ân Tĩnh nói: "Hàm lão sư?"

Hàm Ân Tĩnh ngẩng đầu, nhìn Lý Trí Hiền "A" một tiếng.

Lý Trí Hiền cười cười, cầm điện thoại di động "tách tách" một tiếng, tới chụp được một tấm ảnh chung.

"Trí Nghiên muốn nhìn một chút chúng ta bây giờ tới chưa, cho nên chụp một tấm cho Trí Nghiên xem." Lý Trí Hiền xán lạn cười, đem tấm hai người chụp chung gửi đi.

Thật muốn biết, thấy được tấm ảnh này, Trí Nghiên sẽ có biểu tình như thế nào nha...

Hàm Ân Tĩnh nghe xong cười nói: "Trí Nghiên khi nào thì tới?"

Lý Trí Hiền cười nói: "Đúng vậy, cậu ấy đang trên đường tới."

Hàm Ân Tĩnh nghe xong thì thả lỏng.

"Hàm lão sư thật khả ái." Lý Trí Hiền đột nhiên cười nói.

"Ôi chao? Mà, khả ái..."

"Đúng rồi!" Lý Trí Hiền đưa tay qua nâng mặt Hàm Ân Tĩnh lên, cười nói: "Xem, mặt cũng đều đỏ, Hàm lão sư là nữ hài tử mặt dễ đỏ nhất mà tôi từng gặp nha. Siêu cấp khả ái."

Hàm Ân Tĩnh bị Lý Trí Hiền nâng mặt, cả người cứng ngắc, muốn đẩy ra, thế nhưng lại không biết làm thế nào để đẩy ra.

Khó chịu, cực kỳ khó chịu, đối với một người không quen biết đột nhiên dựa vào gần như thế, Hàm Ân Tĩnh căn bản là phi thường bài xích, thế nhưng lại không biết nên làm thế nào bây giờ. Nhất là Lý Trí Hiền không chỉ dựa gần vào mình, còn tiếp xúc tứ chi, điều này là cho cô khẩn trương, cũng có chút sợ.

Đừng, đừng dựa vào gần như vậy!

Cô thực sự sắp khóc ra, sau đó ở phía sau, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, Lý Trí Hiền bị một người hung hăng đẩy ra, Hàm Ân Tĩnh cảm giác được một người kéo lại, đập vào mặt là một vị đạo quen thuộc.

Là Phác Trí Nghiên.

"Tớ vừa cảnh cáo cậu như thế nào, cậu toàn bộ đều quên có phải hay không?" Phác Trí Nghiên ôm Hàm Ân Tĩnh, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Trí Hiền trước mặt.

Lý Trí Hiền bị một đẩy này của Phác Trí Nghiên, thân hình có chút bất ổn, thiếu chút nữa ngã sml, bất quá trên mặt của nàng cũng không có nửa điểm biểu tình không vui, trái lại là phi thường vui vẻ, nàng nhìn Phác Trí Nghiên cười nói: "Thế nào? Hàm lão sư là bằng hữu của cậu, cũng có thể là bằng hữu của bọn tớ a. Lẽ nào thì cho phép cậu cùng Hàm lão sư đi ăn, lại không cho bọn tớ cùng ăn cơm với Hàm lão sư sao, ân?"

Phác Trí Nghiên tức giận tối mặt, nàng cúi đầu liếc mắt nhìn Hàm Ân Tĩnh trong tay, chỉ thấy đối phương đã sợ đến sắc mặt tái nhợt, trong tư tưởng vừa tức lại vừa yêu thương, mặc dù biết Lý Trí Hiền không có ác ý, nàng cũng muốn đem người này lôi ra ngoài đánh một trận.

"Được rồi được rồi, đều là hiểu lầm, bất quá chỉ là bữa cơm mà thôi, mọi người không cần cãi nhau." Trần Tử Hiên kịch cũng đã xem rồi, mắt thấy bộ phim hài này còn làm nữa sẽ thành phim hành động, vội vã mở miệng nói: "Nếu đã cùng tới thì cùng nhau hảo hảo ăn một bữa cơm đi?"

Phác Trí Nghiên chăm chú ôm Hàm Ân Tĩnh, lạnh lùng nói: "Không cần, chúng tớ muốn đi."

Lý Trí Hiền cười nói: "Ai nha nha nha, thế nào vừa đến thì đi? Cơm cũng đều gọi cả rồi."'

Phác Trí Nghiên nói: "Các cậu tự mình ăn đi." sau đó thì trưng ra một gương mặt lạnh, lôi kéo Hàm Ân Tĩnh rời đi.

Hàm Ân Tĩnh có điểm xấu hổ, quay qua Phác Trí Nghiên nó: "Trí Nghiên, bây giờ rời đi hình như có điểm không tốt lắm?"

"Sẽ không" Phác Trí Nghiên lạnh mặt nói: "Sau này nếu không có tớ, không cần cùng bọn họ một chỗ."

Hàm Ân Tĩnh lia lịa gật đầu "hảo", cô nói: như vậy, dừng một chút lại nói: thêm "Mà ngày mai bọn họ muốn đến ăn cơm chiều."

"Cái gì?" Phác Trí Nghiên quay đầu, hung hăng nói: "Cự tuyệt."

Hàm Ân Tĩnh khẩn trương nói: "Mà, tớ đã đáp ứng rồi, bây, bây giờ cự tuyệt có chút không tốt."

Phác Trí Nghiên "..." mẹ nó, thiên phòng vạn phòng cướp nhà khó phòng! Đám người này muốn làm cái gì? Đào góc tường? Ngứa da sao? "Không sao, ngày mai tớ cũng đi." (Shi: đống một cái nhà nhỏ, đem Tĩnh giấu trong đó là k cần sợ nữa hắc hắc).

Hàm Ân Tĩnh cười nói: "Ân, hảo."

Vì vậy chạng vạng ngày thứ hai, lúc Lý Trí Hiền tới, thì phát hiện người mở cửa cho mình là Phác Trí Nghiên.

"Yêu.. Trí Nghiên tới thật là sớm nha!"

Phác Trí Nghiên lạnh mặt "Không đến sớm một chút, làm sao có thể chuẩn bị cho tốt đây, đón tiếp chậm trễ các cậu thì không tốt đâu."

"Làm sao sẽ chậm trễ?" Lý Trí Hiền cười tới yêu nghiệt, nàng tiến đến bên tai Phác Trí Nghiên, nhẹ nhàng cười nói: "Hơn nữa, đây không phải nhà của cậu, thế nào? Làm gì lại khẩn cấp nghĩ bày ra tư thế "mị là chủ" như thế nha?"

Phác Trí Nghiên nguy hiểm nheo lại con mắt "Thế nào? ý của cậu là muốn trở thành chủ nhân ở đây? Chúng ta hình như lâu hồi không có đánh nhau đi? Ngứa da sao?"

Lý Trí Hiền cười nói: "Ôi thật đúng là ngứa chết tớ, cuối tuần đi, đánh một trận thì sao?" ( omeoi, bạo lực o.O)

Phác Trí Nghiên nói:"Tùy thời phụng bồi."

Hàm Ân Tĩnh có chút co quắp mà đi tới, nói: "Cái kia, cơm nước đã chuẩn bị xong, chúng ta ăn cơm đi?"

Lý Trí Hiền vừa thấy Hàm Ân Tĩnh, lập tức hóa thành con chim công bay qua, bộp chụp ôm lấy cánh tay Hàm Ân Tĩnh, cười nói: "Thực sự, Ân Tĩnh thật là rất đảm đang, tôi ngày hôm nay có thể thưởng thức tay nghề của Ân Tĩnh, thật là cao hứng."

"Nếu vui vẻ như thế, cũng nhanh mà vào ăn đi, đừng nói nhiều như vậy." Phác Trí Nghiên tiến lên, đem Lý Trí Hiền trên người Hàm Ân Tĩnh kéo ra, lại chen vào giữa hai người, đầu quay qua Lý Trí Hiền mặt cười nhưng lòng không cười nói.

Lý Trí Hiền "...", tuy rằng lỗi thời, thế nhưng hình ảnh này thật sự quá tuyệt vời, nàng thật sự rất muốn chụp một tấm.

Trần Tử Hiên ở phía sau, yên lặng thổ tào trong lòng: các người đùa thật vui a, lại hoàn toàn không nhìn thấy tớ có phải hay không? Tuyệt giao! Triệt để tuyệt giao!!!!

Vì vậy đây lại là một bửa cơm mỹ lệ vô cùng vui vẻ (?)

Ăn cơm xong, Phác Trí Nghiên dắt Lý Trí Hiền rời đi.

"Ân Tĩnh ngày hôm nay cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai tớ sẽ mang điểm tâm đến."

Hàm Ân Tĩnh cười tủm tỉm nhìn Phác Trí Nghiên trước mặt nói: "Hảo, trên đường cẩn thận một chút."

"Ân"

"Hàm lão sư còn chưa nói với tôi lên đường cẩn thận đây?" Lý Trí Hiền thoát khỏi sự kiềm chế của Phác Trí Nghiên, thấu đầu qua nói:.

Phác Trí Nghiên đem người kéo lại "Loại này một câu là đủ rồi, câu vừa rồi đã tính luôn cậu trong đó."

Lý Trí Hiền là vịt chết không sợ nước sôi, vẫn là ngạnh sinh thấu tới nói: "A... làm sao có thể? Tôi không cần tiện thể như vậy đâu Hàm lão sư."

Hàm Ân Tĩnh buồn cười, hiện tại bây giờ cũng không quá bài xích với Lý Trí Hiền, đương nhiên tiền đề vẫn là đối phương không có dựa vào gần mình mà nói:.

"Lý tiểu thư, Trần tiên sinh, trên đường cẩn thận."

Phác Trí Nghiên chìa ra sắc mặt xấu xí. Kéo Lý Trí Hiền rời đi.

Hàm Ân Tĩnh nhìn ba chiếc xe biến mất trong tầm mắt mình, sau đó trở về phòng, đóng cửa lại.

Thời gian cuối tuần, Phác Trí Nghiên cùng Lý Trí Hiền hung hăng đánh một trận.

"Tớ đã cảnh cáo cậu, không được tới gần Ân Tĩnh."

"Ai nha..." Lý Trí Hiền trên mặt bị đánh bầm một chút, thế nhưng vẫn là không sợ chết cười nói: "Cậu không hành động, chẳng lẽ tớ hành động không được sao? Hàm lão sư dễ thương như thế, tớ cũng động tâm a."

"..Tới, chúng ta lại đánh một trận."

"...Tốt, ai sợ ai."

Mẹ nó! Đánh người không được đánh mặt cậu không biết sao? Xem tớ như thế nào mà đạp chết cậu.

Tình cảm chình là như thế, trong đánh nhau mà bồi dưỡng lên.

....

Vào tháng chính, Phác Trí Nghiên cao hứng bừng bừng cầm một chậu hoa, đến trước cửa phòng làm việc Hàm Ân Tĩnh mà ấn chuông.

Hàm Ân Tĩnh vội vã ra mở cửa, nhìn Phác Trí Nghiên trước cửa cùng một chậu hoa bên chân của nàng mà nghi hoặc nói: "Trí Nghiên? cậu làm sao lại mang theo một chậu... Hoa Quỳnh?" trên mặt của Hàm Ân Tĩnh lập tức lộ ra kinh hỉ.

Phác Trí Nghiên nhìn nét mặt kinh hỉ của Hàm Ân Tĩnh, cũng vui vẻ cười nói: "Đúng nha, chính là Hoa Quỳnh! Chậu hoa Quỳnh này tối nay sẽ nở nha. Bởi vì hoa Quỳnh không thể cắt, cho nên tớ đem nguyên chậu hoa tới đây."

Hàm Ân Tĩnh vui vẻ nhìn chậu hoa trên mặt đất nói: "Thật vậy chăng? Thật vậy chăng? Ngày hôm nay thật sự nở hoa sao?"

Phác Trí Nghiên cười nói: "Là thật nha, buổi tối ngày hôm nay chúng ta cùng nhìn nó nở hoa đi?"

Hàm Ân Tĩnh gật đầu nói: rằng "Hảo hảo hảo!"

"Tới, chúng ta đem đi vào, cẩn thận một chút, coi chừng bị thương."

Hàm Ân Tĩnh vội vã đem chậu hoa đem vào, đem chậu hoa đặt trước cửa sổ, Hàm Ân Tĩnh vội vã gọi điện thoại cho trợ thủ, để buổi tối ngày hôm nay bọn họ không cần tới, nàng có chuyện...

Sau đó lại đem phòng làm việc tỉ mỉ quét dọn một phen, từ trên lầu hai đem xuống một tấm thảm, đem toàn bộ nơi đây bố trí hoàn hảo rồi mới nói: "Trí Nghiên, bây giờ đến lúc hoa nở vẫn còn sớm, dù sao ngày hôm nay rợ thủ cũng không tới. tớ làm cơm tối cho cậu nha, cậu muốn ăn cái gì?"

Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh nói: "Ân Tĩnh làm cái gì tớ cũng đều thích ăn."

Hàm Ân Tĩnh vui vẻ cười, khuôn mặt hồng hồng.

Hai người cùng nhau làm cơm, sau đó ăn tối, lại cùng nhau ngồi cùng một cái thảm, nhìn chậu hoa phía trước, nhìn chằm chằm cảnh đẹp dưới ánh trăng.

"Ngày hôm nay thật sự sẽ nở sao?" Hàm Ân Tĩnh nhìn bồn hoa không hề động tĩnh hỏi.

"Nở, nhất định nở." Phác Trí Nghiên hồi đáp.

"Ân" Hàm Ân Tĩnh vui vẻ nhìn chằm chằm bồn hoa.

Buổi tối 10 giờ, chậu hoa quỳnh kia thật sự nở rồi.

Từng cánh hoa từng cánh từng cánh mở ra, dưới ánh trăng, từ tử xòe ra dáng người của mình. cánh hoa trắng noãn dưới phản chiếu của ánh trăng. Đẹp, làm cho con người đui mù.

Hàm Ân Tĩnh không chớp mắt nhìn chậu hoa quỳnh, hai mắt như lóe sáng.

Phác Trí Nghiên mở camera bên cạnh, đối diện với chậu hoa.

Hoa quỳnh nở, hoa quỳnh tàn, phù dung sớm nở tối tàn, thực sự quá mức ngắn ngủi, thời gian qua đi từ một bông hoa mỹ lệ lại thành héo tàn.

Trên mặt Hàm Ân Tĩnh thủy chung không lộ dáng tươi cười, nhìn hoa quỳnh nở ra, nhìn hoa quỳnh héo tàn "Tớ thực sự, tớ thực sự, tớ thực sự rất thích, rất thích nó."

Phác Trí Nghiên sửng sốt, quay đầu nhìn Hàm Ân Tĩnh, trên mặt Hàm Ân Tĩnh còn lộ một nụ cười nhàn nhạt "Thế nhưng hoa quỳnh nở rất ngắn, rất nhiều người còn chưa kịp chiêm ngưỡng sự mỹ lệ của nó thì đã héo tàn, thực sự rất đáng tiếc."

Hàm Ân Tĩnh quay đầu cười nói: "Thế nhưng cậu xem, nó vĩnh viễn như vậy, vô luận người khác có nhìn thấy sự xinh đẹp của nó hay không, cũng không hề có bất luận ảnh hưởng nào tới nó. Nếu như là có người xem, nó liền thong dong này nở, nếu như không có người xem, nó cũng chưa bao giờ làm cho có lệ sự mỹ lệ của mình. không cần quản người khác, từ từ nở rộ. Tớ thích nhất hoa quỳnh, chính là ở điểm này của nó." Cô nhìn Phác Trí Nghiên, cười nói: "Sát na tức vĩnh hằng. Tam sinh hữu hạnh, làm cho ta gặp ngươi*."

[*Quay đầu một cái là vĩnh cữu, phúc kiến ba đời để cho tôi gặp em.]

Tam sinh hữu hạnh, làm cho tớ gặp cậu.

Mặc kệ cậu có yêu tớ, có lẽ là không thương tớ.

Mặc kệ cậu biết tớ yêu cậu, có lẽ không biết tớ yêu cậu.

Nhưng tớ vẫn may mắn như trước.

May mắn trong cái quay đầu thì gặp cậu.

Sát na tức vĩnh hằng.

Tam sinh hữu hạnh, làm cho tớ gặp cậu.

...

"Tam sinh hữu hạnh, làm cho ta gặp ngươi." Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh đang nở nụ cười bên cạnh, nhẹ nhàng xích qua, đem môi của mình nhẹ nhàng ấn lên môi Hàm Ân Tĩnh.

Đôi môi mềm mại, hương thơm nhàn nhạt, ánh trăng mỹ lệ, hoa quỳnh héo tàn, còn có... người mỹ lệ trước mặt.

Hàm Ân Tĩnh cương cứng tại chỗ, mở to hai mắt.

Hàm Ân Tĩnh trừng lớn hai mắt của mình, cả người cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích.

Phác Trí Nghiên rời khỏi môi Hàm Ân Tĩnh, không hề chớp mắt nhìn Hàm Ân Tĩnh trước mặt.

Hàm Ân Tĩnh lăng lăng nhìn Phác Trí Nghiên trước mặt, đột nhiên cúi đầu, mang theo khẩn trương, nói năng có chút lộn xộn "Kia, cái kia... Trí Nghiên... bằng hữu, bằng hữu không cần như vậy... tớ, tớ không phải Phác Hiếu Mẫn... cậu, cậu nhận sai người."

"Không có nhận sai người." Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh như vậy, nói: "Tớ không có nhận sai người, tớ hôn chính là cậu, Hàm Ân Tĩnh. Ân Tĩnh, tớ thích cậu. Tớ thích cậu, Ân Tĩnh."

Hàm Ân Tĩnh phút chốc ngẩng đầu, hai mắt tròn tròn, cô nhìn Phác Trí Nghiên, ngơ ngác hỏi "Hỉ, thích?"

"Đúng vậy." Phác Trí Nghiên nói: "Tớ thích cậu, Ân Tĩnh."

Ánh mắt Hàm Ân Tĩnh dần dần mất đi tiêu cự, cô nói một câu với Phác Trí Nghiên, không có tâm tình, không có ý nghĩa "Thích? Thích? Thích tớ?"

"Thích, tớ thích cậu. Hàm Ân Tĩnh, tớ thích cậu, tớ nghĩ muốn cùng cậu một chổ, muốn cậu làm bạn gái của tớ, muốn mỗi ngày cũng đều thấy cậu. Tớ thích cậu, thích nhìn cậu lúc làm cơm, thích cậu đối xử tử tế với mỗi đóa hoa, thích cậu lúc vẽ tranh, thích cậu mỗi lần mặt đỏ, thích cậu kể cả lúc cậu nói chuyện. Tớ thích cậu. Ân Tĩnh".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro