Chương 33.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Phòng tắm, tiếng nước.

Hàm Ân Tĩnh có chút co quắp mà nhìn Phác Trí Nghiên bên cạnh, lắp ba lắp bắp nói: "Cái kia... Trí Nghiên, tớ, tớ có thể tự làm."

Phác Trí Nghiên cười cười đưa vòi phun nước nhắm ngay Hàm Ân Tĩnh, dòng nước ấm áp chảy xuống, Phác Trí Nghiên một bên vừa dùng nước làm ướt tóc Hàm Ân Tĩnh một bên nói "Thế nhưng tớ muốn giúp Ân Tĩnh làm nha, Ân Tĩnh không thích phục vụ đặc biệt của tớ sao?"

"Cũng... cũng không phải." Thế nhưng trong lòng tớ rất khẩn trương nha! Cậu có biết không nha nha nha nha!

Trên mặt Phác Trí Nghiên lộ dáng tươi cười, đem vòi phun tắt đi, đóng cửa, sau đó bôi dầu gội vào lòng bàn tay, bắt đầu chậm rãi xoa bóp đầu Hàm Ân Tĩnh "Như vậy thoải mái không? Muốn dùng thêm chút sức nữa không?"

Hàm Ân Tĩnh cả người cứng ngắc lắc đầu, nói: "Không... không cần, như vậy, như vậy là tốt rồi."

"Tốt" Phác Trí Nghiên cười tủm tỉm giúp Hàm Ân Tĩnh xoa bóp đầu, trên đầu lập tức nổi lên bọt xà phòng.

Hàm Ân Tĩnh cả người cũng sắp thành tượng đá, ngồi trên ghế, Phác Trí Nghiên dựa vào cô gần quá, ngón tay lại lăn qua lăn lại trên người cô, làm cho cô không có cách nào đem tâm tư đặt ở chỗ khác.

A...

Kỳ thực cô có thể tự mình gội đầu a!!!

"Còn muốn làm thêm một hồi sao?" Phác Trí Nghiên đột nhiên cúi đầu ở bên tai Hàm Ân Tĩnh nhỏ giọng thì thầm.

"Không, không không không... không cần, đủ, được rồi." Hàm Ân Tĩnh bị hù, vội vã khẩn trương đáp lại.

"Được." Phác Trí Nghiên cười nói, đưa tay mở vòi phun, chỉnh được độ nước thích hợp, giúp Hàm Ân Tĩnh rửa sạch bọt xà phòng trên đầu, sau đó lại xài thêm chút dầu xả, lại bắt đầu tỉ mỉ xoa bóp.

"Không... không cần xoa bóp..." Hàm Ân Tĩnh vội vã quay đầu nói.

Phác Trí Nghiên cười nói "Ngoan, bây giờ đang xài kem xả, đợi một lát đi."

Hàm Ân Tĩnh lại được đối phương xoa bóp một hồi. Sau đó mới đem dầu xả trên đầu của cô đi xả lại một lần. Con mắt cô vẫn chăm chú mà nhắm, cũng không dám mở ra.

Phác Trí Nghiên gội sạch sẽ bọt, lại tỉ mỉ dùng khăn giúp Hàm Ân Tĩnh lau khô tóc, thấy Hàm Ân Tĩnh khẩn trương mà nhắm chặt hai mắt lại, đột nhiên nhịn không được cúi đầu ngay môi cô nhẹ nhàng hôn một chút.

"Oa a!!" Hàm Ân Tĩnh sợ đến lập tức mở mắt, thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống.

"Cẩn thận!" Phác Trí Nghiên một tay ôm thắt lưng Hàm Ân Tĩnh, cười nói "Ân Tĩnh, cậu thật ngây thơ!'

"..." Hàm Ân Tĩnh cảm thấy mình có chút say xe.

Ngày như vậy... qua không nổi nữa, quá nguy hiểm, làm sao bây giờ?

Từ lúc cùng Hàm Ân Tĩnh bày tỏ đến giờ cũng đã hơn một tháng, trong tháng này Phác Trí Nghiên hiển nhiên đem nhà ở của Hàm Ân Tĩnh thành nhà của mình, hai ba ngày đầu thì hướng bên đây chạy lại, hơn nữa lúc nào cũng đều tìm cớ để có thể ở lại đây.

Phác Trí Nghiên cười tủm tỉm theo Hàm Ân Tĩnh ngồi trên giường, sau đó cầm máy sấy tóc một bên đùa giỡn một bên giúp Hàm Ân Tĩnh thổi tóc.

"Để tự tớ làm." Hàm Ân Tĩnh khẩn trương nói.

"Không được." Phác Trí Nghiên nói: "Đây là tình thú của người yêu nhau. Ân Tĩnh ngoan."

Hàm Ân Tĩnh "..." thế nhưng tớ vẫn chưa đáp ứng nha...

Hoàn toàn bị nắm mũi đi rồi, cứ tiếp tục như vậy thực sự không được a, thế nhưng lại không biết nên làm cái gì bây giờ.

Tóc được thổi khô, Phác Trí Nghiên giúp chải lại tóc. Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh nói: "Ân Tĩnh thật khả ái..." Nàng đột nhiên vươn tay kéo Hàm Ân Tĩnh vào lòng "Tớ rất thích Ân Tĩnh."

Hàm Ân Tĩnh cảm giác cả người không được tự nhiên "Gạt, gạt người.."

"Không có gạt người... tớ chính là thích Ân Tĩnh... thích nhất, bộ dáng gì của Tĩnh  tớ cũng đều thích."

Rốt cuộc có thực sự đúng không? Trong đầu Hàm Ân Tĩnh thực loạn. Cô rõ ràng không có chỗ nào tốt, rõ ràng không có chỗ nào khả ái nha...

Thổi khô tóc xong thì buồn ngủ a! Phác Trí Nghiên đứng ở ngoài cửa phòng, nhìn Hàm Ân Tĩnh sau cánh cửa, cười nói "Ân Tĩnh không cho tớ vào ngủ cùng sao?"

Hàm Ân Tĩnh đỏ mặt, nói: "Cái kia... cái kia."

Phác Trí Nghiên giúp Hàm Ân Tĩnh chỉnh một chút tóc, nói: "Được rồi được rồi, đừng khẩn trương, tớ chỉ nói giỡn thôi. Đi ngủ sớm một chút đi, tớ đi phòng khách! Ngủ ngon."

Hàm Ân Tĩnh gật đầu, nhỏ giọng nói "Ngủ ngon."

Hai ngày ở chung, Hàm Ân Tĩnh cũng không biết trả lời vấn đề của Trí Nghiên như thế nào, bản thân rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ, cuộc sống này không phải là niềm hy vọng xa vời của mình trước đây sao, tự nhiên là phi thường vui vẻ, trong tư tưởng có một thanh âm đang hò hét: tin tưởng cậu ấy, tin tưởng cậu ấy, tin tưởng cậu ấy. Thế nhưng cũng tại lúc đó cũng có một thanh âm nói với mình: không thể đáp ứng, cậu ấy cũng không phải thực sự thích cô! Lẽ nào cô còn muốn bị gạt sao? Đợi cô đáp ứng rồi, đối phương rất nhanh sẽ nghĩ cô không còn thú vị, sau đó sẽ rời đi, đến lúc đó bằng hữu cũng làm không được, cô đi nơi nào khóc?

Hai âm thanh một mực giao chiến, lăn qua lăn lại làm đầu Hàm Ân Tĩnh cũng sắp muốn điên rồi.

Nửa đêm, Hàm Ân Tĩnh lén lút đi gian phòng của Phác Trí Nghiên, dựa sát vào cánh cửa, tỉ mỉ nghe động tĩnh trong phòng.

Hoàn toàn không hề có động tĩnh.

Phác Trí Nghiên ngủ thật an tĩnh a! Cái gì cũng nghe không được.

Hàm Ân Tĩnh bất đắc dĩ thở dài một hơi, xoay người rời đi. Cửa phòng lúc này bị người khác mở ra, Phác Trí Nghiên đứng sau cánh cửa, vẻ mặt tiếu ý nhìn Hàm Ân Tĩnh ngoài cửa, nói: "Làm sao vậy Ân Tĩnh? Buổi tối ngủ không được sao?"

Mặt Hàm Ân Tĩnh trong nháy mắt hồng sắp chảy máu. Nàng vội vã kêu lên: "A a..không không không, không phải, tớ, tớ hỏi một chút, tớ hỏi cậu một chút, cậu có muốn đi WC không.." Mẹ nó, lời giải thích này, Hàm Ân Tĩnh nghĩ quả thực mệt mình nghĩ ra đi.

Không muốn sống, mất mặt như thế, mất mặt như thế, mất mặt như vậy!!!

"Tớ tớ tớ tớ... tớ nghĩ Trí Nghiên hẳn là không muốn đi WC, tớ tớ tớ tớ, tớ về phòng đây." Nội tâm Hàm Ân Tĩnh lệ rơi đầy mặt.

Phác Trí Nghiên khẽ cười một tiếng, đột nhiên kéo Hàm Ân Tĩnh lại, đặt nàng ở trên cửa, cúi đầu hôn xuống.

"Ngô..." Hàm Ân Tĩnh mở to hai mắt, trái tim kinh hoàng.

Phác Trí Nghiên hôn rất ôn nhu, đôi môi nhẹ nhàng in lên môi Hàm Ân Tĩnh, thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng, có chút thú vị mà vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm. Chui vào miệng Hàm Ân Tĩnh.

Hai chân Hàm Ân Tĩnh chút nữa thì mềm nhũng. Cả người cứng ngắt không hề có động tác, mặc cho Phác Trí Nghiên ở trong miệng mình tàn sát bừa bãi.

Một tay không thành thật của Phác Trí Nghiên bắt đầu vuốt ve Hàm Ân Tĩnh, chui vào bên trong áo ngủ, nhẹ nhàng vuốt vòng eo.

"Ngô ngô... Ân.."Hàm Ân Tĩnh luôn cùng người khác bảo trì một khoảng cách nhất định, chưa từng cùng người khác tiếp xúc tay chân, làm sao bị người khác đối xử như thế này? Một động tác của Phác Trí Nghiên, cô liền nhịn không được chân mềm nhũn, trên miệng cũng bắt đầu gián đoạn thân ngâm.

Trên mặt Phác Trí Nghiên mang theo dáng tươi cười, nàng rời khỏi môi Hàm Ân Tĩnh, bắt đầu hôn lỗ tai, cổ, tay cũng càng ngày càng không thành thật.

"Tĩnh Tĩnh vừa mới phát ra thanh âm thật êm tai..."

"Oanh" một tiếng, cả người Hàm Ân Tĩnh  đều nóng rần, chỉ cảm thấy vô cùng thẹn, không biết nên làm cái gì bây giờ, muốn tránh ra nhưng một chút khí lực phản kháng cũng không có, muốn lưu lại nhưng lại sợ  Phác Trí Nghiên càng ngày càng quá phận, cô cảm giác cả người mình có chút choáng váng.

Cũng may Phác Trí Nghiên cũng không có cầm thú như tưởng tượng như vậy, nàng vẫn buông tha Hàm Ân Tĩnh, nhìn Hàm Ân Tĩnh cười nói "Tĩnh Tĩnh đừng sợ... tớ sẽ không làm xuống dưới." Nàng cắn cắn lỗ tai Hàm Ân Tĩnh nói.

Lúc này trong đầu Hàm Ân Tĩnh hoàn toàn trống rỗng, bản thân làm sao trở về phòng cũng không biết, chỉ cảm giác bản thân là "đồng thủ đồng cước" vào phòng mình.

Phác Trí Nghiên đứng ở cửa, nhìn Hàm Ân Tĩnh quay trở về phòng, trên mặt đột nhiên lộ ra biểu tình đáng tiếc. (Shi: *mặt than* như thế sao tỷ k ăn luôn đi)

Một cơ hội tốt cỡ nào a!!!! Phác Trí Nghiên ngươi cư nhiên lại không nắm chặt, chính nhân quân tử chó má gì, áp đảo mới là vương pháp. Ngu ngốc a a a!!!!!!

Phác Trí Nghiên mang gương mặt tiếc nuối trở về phòng, lên mạng thổ tào đi.

.....

Hàm Ân Tĩnh nghĩ bản thân mình thực sự đang yêu, bởi vì phong cách truyện tranh của mình cũng đã thay đổi.

Biên tập nhìn bản thảo Hàm Ân Tĩnh nói: "Ân, <Bách hoa ngôn> biến thành câu chuyện tình yêu ngọt ngào lúc nào vậy? Trước đây không phải kết thúc đều là bi kịch sao?"

Mặt của Hàm Ân Tĩnh nhịn không được liền đỏ "A, bởi vì độc giả vẫn ồn ào nếu tiếp tục cho bi kịch sẽ bị phang dao, cho nên gần đây bắt đầu viết phong cách hài kịch..."

Biên tập "..." cô nói rất có đạo lý, tôi dĩ nhiên không có gì chống đỡ. Thế nhưng... trước đây tại sao cô không viết hài kịch? Lẽ nào bi kịch của cô còn ít sao? Lẽ nào cô nhận dao còn ít sao?

Đừng gạt tôi, tôi cũng không phải tiểu hài tử.

Khí trời bắt đầu chuyển lạnh, thời gian trôi qua rất nhanh, trong tiếng náo nhiệt rất nhanh thì đến lễ Giáng Sinh.

Hàm Ân Tĩnh có chút khẩn trương trong phòng làm việc đi tới đi lui, vòng vo nữa ngày, vẫn là cẩn thận lấy ra bộ dụng cụ, bắt đầu đan khăn quàng cổ.

Loại đồ đạc như khăn quàng cổ này Phác Trí Nghiên sẽ thích sao? Hơn nữa... đan cũng không phải rất đẹp! A a a! Tốt nhất là buông tha đi, mua một cái? Thế nhưng nếu mua thì không có tâm ý, vẫn là đan đi!

Vì vậy mâu thuẫn, do dự, cuối cùng bị biên tập hóa mạ.

"Cô còn có tâm tình ở chỗ này đan khăn quàng cổ! Tin hay không tôi đem cô thành sợi len mà đan khăn quàng cổ?!!! Bản thảo của cô đâu? Tháng này đâu?!!! Ngày mai là hết hạn bản vẽ của cô có chưa?!!!"

"Oa a a! Sắp xong rồi sắp xong rồi."

"Sắp xong rồi tức là chưa có xong! Còn không đi vẽ!"

"Ách... tôi lập tức đi, cô trước đưa khăn quàng cổ cho tôi!!"

"Còn có thời gian ở nơi này nói lời vô ích! Vẽ không xong cô có tin tôi đem cô đánh chết hay không!!" ( * bốc khói* dán ăn hiếp Tĩnh nhà ta hừ hừ
Nghiên đại lão công: của ai * liếc*
Shi: của Nghiên lão đại a~)

"..." Hàm Ân Tĩnh nội ngưu đầy mặt.

Dưới sự áp bách của biên tập mà phải cày đêm...

Hàm Ân Tĩnh bắt tay vào là khăn quàng cổ, nội ngưu đầy mặt. Cũng sắp đến lễ giáng sinh, thế nhưng khăn vẫn chưa đan xong a, thật muốn chết!

Buổi tối trước lễ giáng sinh, Hàm Ân Tĩnh mang theo khăn quàng cổ đứng trước cửa nhà Phác Trí Nghiên.

Bởi vì lần trước bị ngăn cản, cho nên Phác Trí Nghiên liền cho Hàm Ân Tĩnh một thẻ vào cổng, lại cho Hàm Ân Tĩnh chìa khóa nhà mình, đương nhiên, Hàm Ân Tĩnh cũng phải cho Phác Trí Nghiên chìa khóa phòng làm việc cùng nhà mình.

Cho nên lần này Hàm Ân Tĩnh không bị bảo vệ ngăn ở dưới lầu, sau đó thì đứng trước cửa Phác Trí Nghiên, Phác Trí Nghiên lúc này còn chưa tan tầm, bản thân mặc dù có chìa khóa, thế nhưng... có nên đi vào không?

Nếu đi vào, lúc Phác Trí Nghiên trở về nên làm cái gì bây giờ, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?!!

Hàm Ân Tĩnh đứng trước cửa Phác Trí Nghiên nhịn không được đi vòng tròn.

Đã gọi điện nói với Phác Trí Nghiên là mình đến, cho nên đi vào cũng không có vấn đề gì đi? Thế nhưng cũng rất khẩn trương a, hảo khẩn trương hảo khẩn trương hảo khẩn trương!!!

Ngay khi Hàm Ân Tĩnh còn đang rối rắm có vào hay không, bên cạnh truyền tới thanh âm của Phác Trí Nghiên

"Ân Tĩnh?"

Động tác Hàm Ân Tĩnh trong nháy mắt ngừng lại, cô "răng rắc" quay đầu, nhìn Phác Trí Nghiên đứng phía sau bản thân, cười nói "Trí,Trí Nghiên.. cậu cậu cậu, cậu đã trở về nha!! Ha ha!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro